“Thím vẫn lấy về đi thôi.
” Tô Thấm Nhiễm lại không nói tiếp, có những trường hợp không cần thiết phải nói rõ.
Vương Thu Lan nhìn ra Tô Thấm Nhiễm co quắp cũng không hề nói gì, “Được rồi, thím lấy sẽ lấy, mấy đứa rời khỏi quê hương cũng không dễ dàng gì, có yêu cầu gì thì cứ nói với thím.
”“Con cảm ơn thím!” Tô Thấm Nhiễm nói lời cảm tạ.
“Trứng gà thôi mà, cũng không phải cái gì lớn cần phải cảm ơn.
” Vương Thu Lan thở dài, thật sự cảm thấy đứa con trai cứng đầu nhà mình kia và cô bé này không hợp nhau, với tính cách của cô bé này mà thật sự muốn gả cho Đường Tử thì sẽ bị Đường Tử bắt nạt đến chết mất thôi.
Không chờ Tô Thấm Nhiễm nói nữa Tôn Mai đã trở lại, ba người tiếp tục làm việc.
Lâm Diệu Đường rời đi sau đó cũng không trở lại, mọi người cũng không hỏi, sớm đã thấy nhiều không để ý.
Giữa trưa là lúc mặt trời lên cao nhất, Lâm Đại Sơn bảo mọi người nghỉ ngơi ăn cơm trưa qua hai giờ rồi đến.
Trương Tú Mai, Triệu Tố Cầm trở lại gọi Tô Thấm Nhiễm.
“Thím, con đi trước ạ!” Tô Thấm Nhiễm lau mồ hôi trên trán, mặt bị phơi đến hồng, còn có chút đau đớn.
“Đi đi!” Vương Thu Lan vẫy vẫy tay, cũng có chút đau lòng, hơn nữa đứa nhỏ này cũng không lên tiếng, liền ở lại với cái chân cọc cạch kia.
Lúc Tô Thấm Nhiễm đi ra ngoài còn lảo đảo một chút, may mắn có Lý Đông Mai đỡ một phen, mới không bị ngã.
Tôn Mai, Vương Thu Lan hít sâu một hơi, không hẹn mà cùng vỗ vỗ ngực.
“Trời ơi, đều là do từ gốc rễ mà ra, muốn nhổ lên cũng phải tốn nửa cái mạng!” Khí lực của Tôn Mai không đều.
“Cô bé này thật đúng là không thích hợp ở nông thôn!” Vương Thu Lan nhìn thấy Tô Thấm Nhiễm được Lý Đông Mai đỡ đi mà nhẹ nhõm thở dài một hơi.
“Có phải Đường Tử có chuyện gì đúng không? Nó thích cô bé này sao?” Tôn Mai lúc này mới hỏi tới.
“Ừ!” Vương Thu Lan lên tiếng.
“Cô bé này vừa nhìn liền biết là không giống với các cô gái trong nông thôn chúng ta nông hộ, đôi vai không thể gánh nặng, tay không thể mang, cơ thể gầy như vậy giống như bị suy dinh dưỡng……” Tôn Mai lắc đầu, cô không phải là muốn phá hoại, mà là thật sự muốn giúp Vương Thu Lan phân tích.
Vương Thu Lan là người lanh lẹ, lại không keo kiệt, hai chị em dâu ở chung hơn ba mươi năm, vẫn luôn tốt.
“Aiz!” Vương Thu Lan thở dài.
Những nữ thanh niên trí thức mấy năm trước có ở lại nơi này sống, mấy năm nay cũng có mấy người trở về, nhưng cũng có mấy người không có lương tâm mà bỏ lại con của họ.
“Kỳ thật là không có việc gì, Đường Tử nhà chúng ta nhiều năm như vậy mới coi trọng một người, chính vì nhà cô bé này không tốt mới đến đây không phải sao, chỉ cần ở cùng với chúng ta, không phải không biết tính cách như thế nào!” Tôn Mai nói.
Những thanh niên trí thức đó chả phải cần phải có chữ ký phê duyệt của trưởng thôn mới được trở về sao, nếu như không được sao có thể đi.
“Aiz, cần phải xem lại suy nghĩ của Đường Tử!” Vương Thu Lan có chút lay động.
Chuyện Đường Tử cưới vợ vẫn khiến cho Vương Thu Lan có chút si ngốc, chủ yếu là do Lâm Diệu Đường 18 tuổi cho đến 5 năm bây giờ, liền không có ai lọt vào mắt nó.
“Điều kiện nhà chúng ta tốt, cô bé kia dù không làm gì cũng có cái ăn, nói không chừng khi Đường Tử dự tính kết hôn, thì sẽ không chơi cùng đám bạn giang hồ kia nữa.
” Tôn Mai mở miệng khuyên, cũng biết Vương Thu Lan vướng bận.
“Đều đã 23 tuổi rồi, không lớn cũng không bé nữa, bắt nó đi quân đội nó không chịu, người khác muốn cũng không được.
” Vành mắt Vương Thu Lan có chút hồng.
“Đường Tử nhà ta có đại phú quý, ngày lành còn chờ ở phía sau.
” Tôn Mai không còn biện pháp nói khác, coi như là cho thêm cơ hội cho đứa con thứ hai của mình.
Hiện giờ Diệu Quốc đã làm lớp trưởng, tiền trợ cấp cũng không ít, nghe nói được dạy là được cháu dâu giới thiệu cho, đây điều là được hưởng từ ánh sáng của nha đầu nhà Đường Tử.
.
Danh Sách Chương: