“Đã thành bà già rồi còn mặc đẹp như vậy làm gì, người khác còn tưởng rằng ta là lão yêu tinh”.
Vương Thu Lan không theo để ý nói.
“Như nào liền nói là bà già, thời điểm còn trẻ tuổi đều vì các con, hiện tại các con đều đã lớn, còn không thể sống vì chính mình à”.
Lâm Đại Sơn không thích nghe Vương Thu Lan nói như vậy.
“Làm công việc này có thể mặc quần mới áo mới sao? Ba tiểu cô nương làm quần áo mới cho tôi còn chưa có mặc mấy cái này đâu, con cũng đừng nhọc lòng mà lãng phí tiền”.
Vương Thu Lan nhịn không được lải nhải.
“Ba, mẹ!” Lâm Diệu Đường từ bên ngoài tiến vào, ngữ khí có chút trầm thấp, suy nghĩ một buổi sáng, Lâm Diệu Đường bi ai phát hiện, những thứ thuộc sở hữu của mình đều không phải của chính mình.
“Đã về rồi, lại đây ăn cơm.
” Vương Thu Lan xới cho Lâm Diệu Đường một chén cơm, lại thêm hai quả trứng gà.
“Mẹ, trứng gà này là như thế nào?” Lâm Diệu Đường nhìn thoáng qua túi bố phía dưới cái bàn có chút quen mắt, hình như là túi trứng gà mình đưa cho A Nhiễm.
Lúc ấy trứng gà nấu xong, không có đồ vật đựng liền đem một bên ống quần cắt khâu một cái túi, còn bị kim đâm vào đầu ngón tay, hiện giờ như thế nào lại ở dưới bàn nhà mình.
“Tô đồng chí ở Nhân gia đưa đến, mẹ thay con nhận, đến trứng gà cũng không thấy con mang về nhà, hiện giờ lại khen ngược bố con đưa cho Nhân gia 6 quả trứng gà.
” Vương Thu Lan vừa nói vừa hung tợn cắn một ngụm trứng gà.
Lâm Diệu Đường cảm giác bị mẹ đâm một nhát vào trái tim, “Mẹ cái gì cũng muốn?” Lâm Diệu Đường không cam lòng hỏi.
“Cô nương Nhân gia không thấy giống con, con nhìn xem bộ dáng của chính mình đi.
” Lâm Đại Sơn ngữ khí cũng không nặng, nhưng câu nói lại như ngàn cân đè lên ngực Lâm Diệu Đường.
“Quá mấy ngày Diệu Quốc liền trở về, con nhìn Diệu quốc rồi xem lại chính mình đi.
” Vương Thu Lan mắng.
“Trở về liền trở về đi, lúc trước còn không phải là tiểu tử thối vắt mũi chưa sạch chạy theo sau con sao.
” Lâm Diệu Đường làm sao có thể để ý đến Diệu Quốc, hiện giờ toàn bộ tâm tư đều đặt trên người Tô Thấm Nhiễm.
“Chờ Diệu Quốc trở về con sẽ biết.
” Lâm Đại Sơn không hề nhiều lời, có đôi khi nói nhiều cũng không bằng chính mình tận mắt nhìn thấy.
“Ba, A Nhiễm có thể không đi bẻ bắp bái bắp hay không, giao việc nhẹ nhàng cho cô ấy một chút.
” Lâm Diệu Đường nghĩ đến tay sưng đỏ của Tô Thấm Nhiễm mà đau lòng.
“Cô nương kia nếu đến nơi này của chúng ta thì phải thích ứng sinh hoạt, ba không có biện pháp cho cô ấy đặc quyền, làm nhiều được nhiều làm ít lấy ít, rất nhiều thanh niên tri thức đều đang nhìn đấy.
” Lâm Đại Sơn thở dài.
“Ba cũng bắt đầu làm việc, ba có thể điểm danh cho cô ấy để tránh mất điểm chấm công”.
Lâm Diệu Đường nghĩ nghĩ rồi nói, chính mình cũng không phải sẽ không làm, chỉ là không thích làm mà thôi.
“Cô nương kia không phải tầm nhìn thiển cận nên sẽ không muốn như vậy, đôi khi không thể chỉ xem trọng việc trước mắt.
” Lâm Đại Sơn ăn cơm không đồng ý với Lâm Diệu Đường, chờ đến sau này mới làm việc việc.
Lâm Diệu Đường há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói nên lời, trong lòng rất khó chịu, cuối cùng cũng không ăn cơm trực tiếp đi ra ngoài.
Đi một lúc liền tới tới chỗ của nhóm thanh niên trí thức nhưng không dám vào đi, liền tránh ở phòng bếp sau đống cỏ khô, bên trong mọi người đang ăn cơm.
“Cảm giác thế nào, đã quen với hoàn cảnh ở đây chưa?” Lý Cường mở miệng hỏi mấy người, kỳ thật không cần hỏi cũng biết, sẽ chưa quen, mọi người mới đến đều như vậy, tình huống của Lý Đông Mai có khi tốt hơn, vừa nhìn đã biết trước đây đã từng làm những việc này rồi, tinh thần trạng thái cũng không tệ lắm.
Nhưng còn lại ba người nhìn có vẻ không ổn, ủ rũ, đặc biệt là Tô Thấm Nhiễm, cảm giác giống như đến đôi đũa cũng cầm không nổi.
“Tô Thấm Nhiễm, cô không có việc gì chứ?” Phó Hưng Bình vừa muốn nói chuyện nhưng nhìn thấy Tô Thấm Nhiễm gục xuống nhịn không được hét lên.
.
Danh Sách Chương: