Tô Thấm Nhiễm liền ngốc ngốc như vậy nhìn Lâm Diệu Quốc hướng sang phía mình đi, sau đó cầm lấy bắp trong tay mình, bỏ vào trong túi trực tiếp khiêng đi luôn.
Ánh mắt cô vẫn luôn đi theo bóng dáng Lâm Diệu Quốc, trong khoảng thời gian ngắn rất khó cùng Lâm Diệu Quốc trước kia gộp lại thành một người.
“Cô cảm thấy cậu ta tốt hơn so với tôi sao?” Hốc mắt Lâm Diệu Đường có chút đỏ lên, thanh âm mang theo một chút khàn khàn.
“A?” Tô Thấm Nhiễm có chút không kịp phản ứng lại.
“Anh Đường!” Không chờ Lâm Diệu Đường nói nữa, Lâm Diệu Quốc trở về nhìn đến Lâm Diệu Đường tràn đầy vui vẻ mà chạy tới.
Địa vị Lâm Diệu Đường ở trong lòng Lâm Diệu Quốc không giống nhau, từ nhỏ người mà Lâm Diệu Quốc bội phục nhất là Lâm Diệu Đường.
Bởi vì đi theo sau lưng anh Đường liền đặc biệt có cảm giác an toàn, sau đó danh ngạch của mình cũng là anh Đường cho, hơn nữa cha mẹ luôn là ở bên tai nhắc mãi không thể vong ân phụ nghĩa, cho nên địa vị của Lâm Diệu Đường ở trong lòng Lâm Diệu Quốc càng cao.
“Đã trở về rồi!” Giọng nói của Lâm Diệu Đường nhàn nhạt, một bộ dáng như người bề trên, có chút suy nghĩ muốn ở trước mặt Tô Thấm Nhiễm biểu hiện một chút.
“Vâng, trở về nhìn mọi người một chút, anh Đường hiện tại anh sao rồi?” Lâm Diệu Quốc cộc lốc gãi gãi đầu.
“Cũng tạm được!” Giọng nói của Lâm Diệu Đường lạnh nhạt.
Tô Thấm Nhiễm thấy hai người nói chuyện, biểu tình cũng bình thường lại, cúi đầu tiếp tục chiến đấu với bắp ngô.
“Trước tiên đi làm việc đi!” Lâm Diệu Quốc còn muốn nói nữa, Lâm Diệu Đường lại trực tiếp cầm lưỡi hái đi luôn.
“Ai ui!” Lâm Diệu Quốc vội vàng cùng đi qua.
“Anh Đường, cô gái kia là con cái nhà ai thế?” Lâm Diệu Quốc đi qua nhỏ giọng hỏi Lâm Diệu Đường.
“Cậu có ý gì hả?” Chuông cảnh báo trong lòng Lâm Diệu Đường vang lên, đồng tử giãn rộng, vẻ mặt phòng bị nhìn Lâm Diệu Quốc.
“Không có ý gì mà, chính là nhìn cô gái kia không giống người trong thôn chúng ta, làm việc còn không bằng khả năng làm việc của chúng ta hồi mới 7, 8 tuổi đâu!” Lâm Diệu Quốc không hiểu được Lâm Diệu Đường có ý tứ gì, tự nhiên lại trừng mắt nhìn mình làm gì?“Không phải người của thôn chúng ta, sau này đó là chị dâu cậu đấy!” Lâm Diệu Đường nhỏ giọng nói ở bên tai Lâm Diệu Quốc.
“Thật sự á?” Lâm Diệu Quốc quay đầu lại liếc liếc mắt một cái.
“Nhìn cái gì mà nhìn, đó là người mà cậu có thể nhìn à?” Lâm Diệu Đường lắc đầu Lâm Diệu Quốc một chút.
Lâm Diệu Đường một thân cao ráo, so Lâm Diệu Quốc còn phải cao hơn một chút, bất quá không có sống lưng thẳng tắp như Lâm Diệu Quốc cho nên hai người nhìn qua không sai biệt lắm.
“Anh Đường, ánh mắt của anh có ý gì nha, cô gái này vừa thấy liền! Em cái gì cũng chưa nói mà! ” Lâm Diệu Quốc chạm vào ánh mắt giết người của Lâm Diệu Đường, tất cả câu nói kế tiếp đều nuốt vào.
Nhưng mà trong lòng cảm thấy cô gái kia không tốt lắm, lớn lên quá gầy yếu, hơn nữa nhìn qua giống như búp bê sứ dễ vỡ, phải tính tình kia của anh Đường, sau này còn không được nhìn cô gái kia, thế thì cô gái đó phải bị dọa khóc, này sao mà sinh hoạt cùng nhau được nhỉ?“Làm việc mau lên!” Lâm Diệu Đường quát lớn Lâm Diệu Quốc.
“Đã biết anh Đường, em hiện tại mỗi ngày đều rèn luyện, lợi hại lắm đó.
” Lâm Diệu Quốc có chút khoe khoang.
“Có bao nhiêu lợi hại hả?” Lâm Diệu Đường ghét bỏ khiêng lên bao bắp.
“Anh Đường anh chờ em với!” Lâm Diệu Quốc cũng vội khiêng bao lên đuổi theo.
Hơn một giờ sau, Lâm Diệu Đường vẫn là mặt không đổi sắc, Lâm Diệu Quốc đã thở hổn hển.
“Anh Đường vẫn là anh lợi hại!” Lâm Diệu Quốc dựa vào trước xe bò sùng bái nhìn Lâm Diệu Đường.
“Cậu nói anh lợi hại như vậy, cô nhóc kia sao lại không nhìn ra chứ?” Lâm Diệu Đường nhìn Tô Thấm Nhiễm cúi đầu ra sức khổ làm lại như thế nào cũng không lay động mảy may bắp ngô, đầy mặt khó hiểu.
“A!!” Lâm Diệu Quốc nhìn theo hướng đó.
"Là do cô ấy không có ánh mắt chứ sao, vốn dĩ ánh mắt của mấy cô gái tới từ trong thành phố này khi nhìn người khác đã không giống nhau rồi.
" Giọng điệu Lâm Diệu Quốc mang theo tức giận.
.
Danh Sách Chương: