Từ những vật bày trí đến nội thất, thật sự không lệch đi một centimet nào.
Dương Uyển Chi bắt đầu hoài nghi về giấc mơ hoang đường ấy, bắt đầu nhớ tới “Khế Ước Máu” trong giấc mơ và trong báo đài đăng tin.
Cô bước lên bậc thềm cầu thang, bóng đèn chóp tắt liên tục.
Tuy đã qua mấy đời nhưng điện đóm chỗ này cô thấy là khá tốt, lúc nảy cô bật cầu dao cũng chỉ thấy hư vài cái đèn thôi.
Còn bây giờ, rõ ràng là có kẻ cố ý trêu chọc cô.
Dương Uyển Chi dừng bước vì nghe được tiếng khóc thút thít phát ra từ trên lầu.
Vậy lời của bác tài xế lúc nảy nói là thật, trong này thật sự có người khóc.
“Ra đây đi, đừng giả thần giả quỷ nữa.” Cô nói.
Cô vừa dứt lời, tiếng khóc liền biến thành tiếng cười quỷ dị vang khắp cả ngôi nhà.
Trời bên ngoài thì mưa to, còn bên trong thì có những âm thành này quả thật rùng rợn.
Không có ai xuất hiện, nên cô cũng không mảy may để tâm.
Tiếp tục bước lên cầu thang, dựa vào ánh đèn flash yếu ớt để tìm đường đi.
“Cô không sợ sao?”
Bóng dáng ma nữ xuất hiện ở đầu hành lang, thoạt nhìn là một cô gái trẻ với mái tóc buông dài, đen nhánh.
Dương Uyển Chi cố nhìn rõ hơn cô ta trong bóng tối, nhưng chỉ thấy được gương mặt trắng bệch cùng hốc mắt chảy đầy máu của cô ta.
Theo kinh nghiệm thì cô đoán cô gái này chắc chắn là treo cổ tự sát.
Vì chỉ có treo cổ tự sát chân đi mới không chạm đất, và trên cổ mới có một cái vết hằn thế kia.
“Sao cô không đi đầu thai đi, ở đây giả thần giả quỷ doạ người?”
Dương Uyển Chi đi lướt qua cô ta, ma nữ cũng bay theo sau cô.
Ma nữ này rất kỳ quái, cô ta bay tới trước mặt cô, sau đó chăm chú nhìn thật kỹ.
“Chị Uyển Chi, là chị Uyển Chi thật hả?”
Ma nữ dùng đôi tay lạnh ngắt nắm tay cô, cô ta cười méo xệch nhưng có thể thấy rõ là cô ta đang vui.
Mà tại sao cô ta lại biết tên cô?
“Sao… Sao tay của chị ấm vậy… Chị… Chị chưa chết sao?”
“Tại sao tôi phải chết? Mà cô là ai, tôi không quen biết cô.”
“Em là Bối Bối em gái của chị đây.”
Dương Uyển Chi nhìn thẳng vào mắt cô ta, sau đó mãi một lúc sau cô mới hỏi lại:“Nói vậy cô chính là người cho Dương Uyển Chi uống thuốc dẫn để cho nữ quỷ kia mượn xác hoàn hồn trong lễ tế quỷ đúng không?”
Ma nữ kia nghe xong lại khóc thút thít, hai hàng máu tươi chảy xuống sàn nhà.
Dương Bối Bối nghẹn ngào nói:“Em không cố ý đâu chị Chi, hơn một trăm năm nay không có ngày nào mà em không ân hận về việc mình đã làm.
Ngày đó em chỉ muốn thoát khỏi cái khế ước đó, nữ quỷ ấy dùng cái khế ước mê hoặc em để em giúp cô ta làm việc.
Sau khi chị bị nhập xác, em mới biết mình đã làm sai, sự diệt vong của Dương gia cũng do một tay em làm ra.”
“Sau khi tôi bị nhập xác thì có chuyện gì xảy ra?” Dương Uyển Chi cố tình dò hỏi, thật ra cô không hề biết chuyện gì xảy ra phía sau.
Giấc mơ đó của cô chỉ dừng lại ở buổi tế quỷ ấy thôi.
“Sau khi nữ quỷ sống lại trong thân xác của chị, cô ta… Oan hồn kia còn dám lẫn trốn!”
Dương Bối Bối chưa kịp nói hết đã bị hai người Hắc Bạch Vô Thường còng tay một cách bất ngờ.
Cái còng ấy nằm trên tay Dương Bối Bối, cũng lấy đi một đoạn hồn của cô ấy, khiến cho ánh mắt của ma nữ kia lơ mơ, đi theo hai người họ xuyên qua tường rồi biến mất.
Cô giả vờ như không nhìn thấy gì cả, nhưng trong lòng thầm trách cô thật xúi quẩy, lúc đang sắp biết được ngọn ngành thì oan hồn kia cũng bị dẫn đi luôn.
Dương Uyển Chi đi quanh biệt thự nhà họ Dương, thiết kế ở nơi này đúng là chất lượng.
Nhìn thoáng qua cũng đã biết được sự giàu có của Dương gia hồi đó.
Cách đây một trăm năm mà cơ ngơi hoành tráng thế này, nó không khác gì một cái cung điện của vua chúa mà cô thường thấy trên tivi cả.
Dương Uyển Chi tham quan hết cả một khu biệt thự, cũng không có thứ gì đáng sợ như lời đồn đại.
Nói cách khác ở đây chỉ có vong hồn của cô gái lúc nảy tác oai tác oái, ngoài ra thì không có ai cả.
… Cót két…
Tiếng kéo cửa gỗ vang lên làm cho cô hơi giật mình, Dương Uyển Chi hướng ánh mắt về phía cửa chính.
Bước vào căn nhà là một người đàn ông cao to, đẹp trai.
Trên người anh mặc một đồ vest lịch thiệp, nếu cô đoán không lầm thì anh tới chỗ này để trú mưa.
“Cô… Là người hay ma?” Anh ta nhìn thấy Dương Uyển Chi thì có vẻ hơi ngạc nhiên, xong lại hỏi một câu khiến cô cũng khá bất ngờ.
Nếu như cô là ma, vậy anh ta cũng không sợ hay sao?
“Là người thì sao, còn là ma thì sao?” Cô sải bước đi xuống nhà.
Người nợ dùng tay hắc hắc bớt nước trên đầu tóc, anh ta nói:“Cả hai thứ đều không doạ được tôi.
Tôi chỉ muốn cảnh cáo cô đừng dại động vào Dung Thành tôi.”
Dương Uyển Chi nghe xong thì nhướn mày, khẩu khí của người này rất lớn!.
Danh Sách Chương: