Cả linh hồn của Dương Uyển Chi bị một sức mạnh vô hình hút vào bên trong, thứ đó đưa cô vào một không gian hoàn toàn khác với so với khung cảnh của Dương Gia.
Nơi này là thiên đường ư, vì sao xung quanh lại có mây trắng, và những thứ ánh sáng kì lạ đủ thứ màu sắc phía trước.
Cô đang đi trên những đám mấy, cảm giác mềm mại ở dưới chân dường như cảm nhận được rất rõ ràng.
Bỗng, một người đàn ông mặc trên mình bộ trang phục màu trắng xuất hiện rước mặt cô, anh ta mỉm cười nắm lấy tay cô.
"Nguyệt Lão, sao lại là ông?" Cô rụt tay lại, nghi ngờ đề phòng hỏi.
Lúc cô hoán đổi với La Mục Khải đã từng gặp anh ta rồi, gọi là "bề trên" của hắn.
"Ta tới đón con."
"Tại sao lại đón tôi?" Dương Uyển Chi nhớ mình đang "Tế Quỷ" sớm, rồi cô bị hút linh hồn tới chỗ này, nếu như theo tính toán của cô thì cô phải ở dưới Địa Phủ gặp La Mục Khải chứ tại sao cô lại gặp Nguyệt Lão?
Người đàn ông mỉm cười, sau đó trước mặt cô là mảng trắng xoá, đến nổi nó làm loá cả mắt của cô.
"Uyển Chi không đi làm hả con, giờ này còn ngủ.
Người ta chết trương ra đợi mày tới trang điểm đấy!"
Dương Uyển Chi giật mình tỉnh lại, cô lại ngủ nằm mơ.
Giấc mơ kì lạ gặp được Nguyệt Lão ấy cứ bám theo cô suốt một thời gian dài...
*
Hiểu Huyên sau khi nhập vào xác của Dương Uyển Chi, cô ta liền cảm nhận được thứ gì đó không đúng, trong cơ thể này có một cái gì vô hình liên tục hút âm khí của cô ta.
Âm khí suy yếu nên hằng đêm cô ta phải đi hút máu người để duy trì, kể từ đó Dương Gia xảy ra không ít chuyện tang tóc.
Dương lão gia thì lại bị bắt để điều tra về chuyên mê tín dị đoan.
truyện xuyên nhanh
Thì ra cái cô Dương Uyển Chi đó muốn Tế Quỷ sớm để gài cha cô ta vào bẫy, ai mà ngờ trong buổi Tế Quỷ ấy lại có cảnh sát chìm.
Ngay khi đạo sĩ muốn đâm vào Dương Uyển Chi thì đã bị còng đầu lập tức.
Tình cảnh lúc đó hỗn loạn, đến nổi một con quỷ như Hiểu Huyên cũng phải giả điên trốn vào trong phòng.
Bởi vì chuyện đó nên người ta nửa thật nửa tin rằng trên đời này thật sự có Khế Ước Máu, và Dương lão gia có thể giao kèo với Quỷ.
Vì sau khi Tế Quỷ thất bại, con gái ông ta Dương Uyển Chi liền bị phát điên không rõ lý do.
Người ta đồn cô bị quỷ nhập, vì người ta đồn như vậy nên Hiểu Huyên mới giả ma, giả quỷ hù doạ làm cho tin đồn ấy càng một lớn hơn.
Chủ yếu là để không ai hỏi han gì cô, cô ta đang chật vật với cái thể xác kì lạ này.
Chẳng lâu sau đó, mọi chứng cớ gây tội của Dương lão gia bị phơi bày ra ánh sáng, ông ta bị phát án tử.
Trên dưới Dương gia đều bị cảnh sát sơ tán đi nơi khác sinh sống để tịch thu tài sản, trong lúc thời thế loạn lạc Nguyệt Lão liền tới cưới người trong lòng cho La Mục Khải.
Kết quả nữ quỷ bị bắt về Địa Phủ làm Quỷ Hậu, vừa may thoát khỏi cái thân xác kì lạ kia...
*
Một ngày nọ Quỷ Vương đại nhân mới dẫn người vợ mới cưới của mình đi tham quan Địa Phủ.
Lúc đi ngang qua hang động xích chó dữ, trong đám chó đó có một con Hắc Hồ Ly rất xinh đẹp cũng bị xích ở một góc.
Nó nằm co ro, cúm rúm trông rất tội nghiệp, chẳng hung hãn như đám chó mắt xanh, mắt đỏ kia.
Dương Uyển Chi hỏi:"Tại sao ở đó có một con hồ ly vậy anh?"
"Nó phạm tội tày trời nên bị phạt ở đây, vốn Hắc Hồ Ly có tận ba cái đuôi nhưng vì nó u mê vào cõi nhục dục nên đã tự hại mình thành ra cái bộ dạng này.
Chính chủ nhân của nó đã phạt nó vĩnh viễn ở chỗ này, canh giữ linh hồn để chuộc tội." La Mục Khải giải thích cho cô nghe rất nhiều.
Cô nhướn mày nghiền ngẫm, xem ra con Hắc Hồ Ly ấy phạm tội rất nặng nhỉ.
"Chủ nhân của nó là ai thế?"
"Mạnh bà đời trước."
Cô gật gù, sau đó đi lướt qua con hồ ly tới một địa điểm khác.
Đôi mắt Hắc Hồ Ly lúc này mới mở ra, nhìn theo bóng dáng của Dương Uyển Chi một cách lưu luyến.
Từ trong cuốn họng kêu lên một tiếng thê lương rồi lại co mình trong góc tối.
Vốn Hồ Ly và Chó dữ không giống nhau, anh không thể nào hoà nhập được với bọn chúng, cho nên chỉ có thể cô độc ở trong góc tối mà nhìn ra bên ngoài...
Dương Uyển Chi lại đi tới mấy tần Địa Ngục để xem, cô thắc mắc nhìn vào vị trị Nhất Quan lại hỏi tiếp:"Sao lại để trống vị trí này hả anh?"
"Sắp tới sẽ mở một cổng quan, nên rồi sẽ có người thôi."
"Vậy người trước đó đâu?" Cô lại tò mò.
"Vì không bỏ được bản tính tham lam nên bị đày xuống tầng thứ mười tám rồi, đó là một vị quan không tốt."
"Vậy sao...!Xem ra trước đây Địa Phủ rất hỗn loạn anh nhỉ?"
Cô chỉ nói bân quơ thôi, không hiểu vì sao La Mục Khải lại ôm siết cô.
Hắn nói:"Nên cũng nhờ có em, nên anh mới sống trong yên bình được.
Anh yêu em, Uyển Chi."
"Ây sao lại nhờ em, phải nói là ông xã của em giỏi giỏi quá chừng." Cô ôm cổ nhũi nhũi vào lồng ngực hắn ngọt ngào nịnh nọt nói.
La Mục Khải siết eo cô, hắn thì thầm:"Ông xã của em dĩ nhiên là giỏi, không những cai quản tốt việc nước mà việc nhà cũng rất kỹ thuật, hỡn nữa kích cỡ đều tốt có đúng không?"
"Anh biến thái!"
Cô mắng yêu, mặt sớm đã đỏ lự như quả cả chua chín rồi.
Ở một nơi nào đó trong Địa Phủ, Nguyệt Lão vừa mới được Thiên Hậu cứu ra khỏi đống xích sắt, anh gào lên:"Người xem con trai của người kia, trói ta lâu như vậy.
Làm như ta rãnh lắm vậy, mối lương duyên tốt của người ta đều bị bỏ lỡ."
"Tại ngài đắt tội với nó làm gì, nhanh về se duyên đi.
Mười ngày rồi trên Dương Gian chẳng có cái đám cưới nào cả."
"Hứ, ta lớn rồi ta không chấp trẻ con!"
Nguyệt Lão nhanh chóng về làm nhiệm vụ, anh thật là khổ quá đi!!!.
Danh Sách Chương: