• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 33: Gặp nhau tại nhà sách

Trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố C.

Hôm nay là Chủ nhật, người đi dạo trung tâm mua sắm rất nhiều. Ở giữa dòng người đông đúc nhộn nhịp, dáng người cao ngất thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn của Sở Thiên Ngạo liên tiếp thu hút ánh nhìn chăm chú của mọi người.

“Oa. . . . . . Người đàn ông kia rất đẹp trai a!”

“Chắc là đại minh tinh rồi? Sao chưa bao giờ gặp trênTV nhỉ?”

“Nếu không chúng ta tới xin chữ ký đi?”

“A a, tớ không dám! Cậu xem bên cạnh anh ấy còn có bạn gái a!”

“Bạn gái của anh ấy nhìn qua cũng bình thường nha! Dáng dấp chỉ được gọi là thanh tú mà thôi!”

“Đúng a! Căn bản không xứng với anh ấy rồi, không phải bạn gái của anh ấy chứ? Hay là người giúp việc của anh ấy?”

“Chắc là người giúp việc, người đàn ông đẹp trai như vậy làm sao có thể thích một cô gái bình thường như vậy!”

Từ lúc Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn vòng qua vòng lại nơi này sáu vòng, thỉnh thoảng lại nghe mấy cô bé mặc đồng phục học sinh cấp ba phát ra tiếng bàn luận xôn xao. . . . . .

Người giúp việc? Mạc Tiểu Hàn quả thật muốn hộc máu. Mạc Tiểu Hàn cô nhìn tệ thế sao?

Cô quan sát cái bóng của chính mình và Sở Thiên Ngạo trong chiếc gương ở tủ bên cạnh.

Cô, mặc một chiếc áo T-Shirt màu trắng, rộng rãi và thoải mái, một cái quần Soọc màu đen, cũng rất đơn giản, cộng với một đôi giày thể thao mang đậm chất sinh viên dưới chân. Nhìn qua rất nhẹ nhàng và thoải mái, nhưng, quả thật rất bình thường. Hơn nữa lại còn bình thường hơn cả những người bình thường nữa.

Mà Sở Thiên Ngạo, một bộ âu phục nho nhã cắt may rất hợp với dáng người, gương mặt anh tuấn khiến người ta nhìn vào có cảm giác hít thở không thông, phong thái cao quý thanh lịch giống như một vị hoàng tử vậy. Đi bên cạnh cô, cô quả thật giống như một người giúp việc . . . . . .

Ánh mắt những cô bé qua đường nhao nhao nhìn Sở Thiên Ngạo với vẻ ái mộ, Mạc Tiểu Hàn cảm thấy cả người không được tự nhiên, đi mua sắm mà bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, tựa như con khỉ trong vườn bách thú bị người ta săm soi, cả người rất khó chịu.

Nhưng Sở Thiên Ngạo từ đầu đến cuối không thèm để ý, bước chân vẫn cứ nhàn nhã như thế, thỉnh thoảng còn bất chợt dừng lại quan sát một chút. Cuối cùng, hắn công khai bước vào một cửa hàng chuyên kinh doanh đồ chơi dành cho người lớn!

“. . . . . .” Mạc Tiểu Hàn muốn giả vờ không biết hắn.

Thừa dịp Sở Thiên Ngạo sải bước về phía cửa hàng kinh doanh đồ chơi dành cho người lớn, Mạc Tiểu Hàn lặng lẽ lui về phía sau mấy bước, xoay người yên lặng tránh ra xa.

Trong trung tâm còn có một hiệu sách. Cũng không có nhiều người đang ngồi rải rác thành tốp năm tốp ba.

Mạc Tiểu Hàn liếc mắt thấy trên giá sách có cuốn “Đánh giá và thưởng thức thế giới mỹ thuật”. Quyển sách này, Thân Hạo Khiêm đã từng đưa cho cô một quyển.

Mạc Tiểu Hàn mở sách ra đọc. Bên tai dường như vang lên giọng nói của người thiếu niên kia: “Tiểu Hàn, anh nghĩ em có khả năng thiên phú đó! Nếu em mà đi học, tương lai nhất định là họa sĩ nổi tiếng quốc tế!”

Thật ra thì Mạc Tiểu Hàn cũng không thích vẽ tranh cho lắm, nhưng vì những lời này của người kia, nên cô đã học ba năm về hội họa. Cho đến khi ba kinh doanh bị phá sản, không đủ khả năng trả học phí nữa.

“Tiểu Hàn, anh thích em vẽ phác thảo nhân vật. Mỗi người nhìn qua đều có linh hồn cao quý.”

Linh hồn cao quý, học trưởng Hạo, rốt cuộc em không vẽ được như vậy. Bởi vì, linh hồn của em đã bán cho ma quỷ.

“Thưởng thức và đánh giá thế giới mỹ thuật”. Liếc nhìn quyển sách quen thuộc, lại hồi tưởng về mùa xuân ba năm trước, dưới bóng cây hoa anh đào, Thân Hạo Khiêm cầm trong tay tập tranh lật xem cùng cô. Làn gió nhẹ thổi qua, cánh hoa Anh đào rơi vào trang sách, rơi trên đất, trên tóc của cô.

Thân Hạo Khiêm nhặt những cánh hoa rơi trên tóc cô dịu dàng như vậy, nhẹ nhàng cất kỹ vào cặp sách của mình. Ánh mắt của anh còn sáng hơn cả những vì tinh tú.

.——————————————————–

“Tổng giám đốc, hiện tại trung tâm thương mại đang thực hiện hai doanh số tiêu thụ, có rất nhiều nhãn hàng đang tích cực liên hệ với chúng ta, doanh số tiêu thụ rất tốt.”

“Ừ, những nhãn hàng nhập vào trung tâm của chúng ta phải trải qua khâu kiểm tra và chọn lựa nghiêm khắc, trước khi quyết định phương án cuối cùng phải đưa cho tôi kiểm duyệt.”

“Dạ, Tổng giám đốc.”

Giọng nam ấm áp vang lên bên ngoài cửa hàng sách rất yên tĩnh. Quen thuộc đến như vậy.

Mạc Tiểu Hàn ngơ ngẩn xoay người, chỉ thấy một nhóm người mặc âu phục lịch sự vây quanh một thanh niên còn trẻ tuổi đang đi về phía bên này, vừa đi vừa bàn công việc.

Áo sơ mi đơn giản rất hợp với chiếc quần tây màu đen dài, tôn lên vóc dáng cao lớn của gười thanh niên trẻ tuổi. Vừa lắng nghe cấp dưới báo cáo, vừa khẽ gật đầu, trên mặt từ đầu đến cuối vẫn hiện lên nụ cười nhẹ nhàng và lịch sự.

Thân Hạo Khiêm.

Thì ra trung tâm mua sắm này là của nhà họ Thân. Hai mắt Mạc Tiểu Hàn mở thật to, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.

=======

Chương 34: Cô quên rồi sao?

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Mạc Tiểu Hàn, Thân Hạo Khiêm đột nhiên quay đầu nhìn sang phía cô. Mạc Tiểu Hàn hoảng hốt, theo bản năng xoay người, để lại quyển sách trên tay rồi bỏ chạy.

“Thưa cô, sách của cô.” Thân Hạo Khiêm lễ phép gọi một tiếng.

Mạc Tiểu Hàn đầu óc trống rỗng, không biết chạy đi đâu mới phải. Vào giờ phút này, cô còn mặt mũi nào mà gặp Thân Hạo Khiêm đây?

May sao bên cạnh có một giá sách rất cao, Mạc Tiểu Hàn cuống quít trốn phía sau giá sách, trống ngực đậpliên hồi!

Tiếng bước chân truyền đến.

Trái tim Mạc Tiểu Hàn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.

Một lúc lâu sau, bên kia giá sách vẫn im lặng, im lặng tới nỗi có thể nghe được tiếng kêu của máy điều hòa không khí.

Mạc Tiểu Hàn nghe thấy có người hỏi, “Tổng giám đốc, sách này có vấn đề gì không? Tại sao lại nhìn chằm chằm như vậy?”

Giọng nói ấm áp của Thân Hạo Khiêm truyền tới bên tai cô: “Không có gì, chỉ nhớ tới một người bạn.”

Bạn. . . . . .

Mạc Tiểu Hàn che miệng lại, nước mắt đột nhiên rơi xuống không hề báo trước.

Học trưởng Hạo, anh ấy vẫn còn nhớ cô sao?

Anh ấy không quên cô. . . . . . Đúng không?

“Có phải là bạn gái trước đây của Tổng giám đốc không ạ?” Bên cạnh có người ở hỏi đùa.

“Nói bậy bạ gì đấy? Tổng giám đốc sắp đính hôn rồi!” Một người khác phản bác nói.

“Có thật không? Quyết định ngày nào chưa? Đến lúc đó chúng tôi sẽ đi phong bì thật dày nha!” Mọi người chung quanh nhao nhao xu nịnh.

Thân Hạo Khiêm chỉ cười nhẹ nhàng, không nói gì, đặt quyển sách lên trên giá sách.

“Đi thôi, Thân tổng, tôi và ngài kiểm tra trên lầu một chút.”

“Được.”

Một lúc lâu sau, tiếng bước chân của đoàn người đi xa.

Anh ấy sắp đính hôn?

Trái tim đột nhiên đau nhói, như bị một con dao bén nhọn xuyên qua, dường như có thể nghe được tiếng máu chảy ra.

Nước mắt không kiểm soát được nhẹ rơi xuống. Mạc Tiểu Hàn dựa lưng vào giá sách khóc lặng lẽ, nỗi đau từ trong tim từng đợt từng đợt lan ra khắp toàn thân, như muốn nhấn chìm cô xuống đáy vực.

Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên. Mạc Tiểu Hàn lau nước mắt, hắng giọng. Cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe như không có chuyện gì xảy ra.

“Alo! Tôi. . . . . .” Chưa nói hết đã nghe bên đầu kia điện thoại kia truyền đến tiếng Sở Thiên Ngạo rít gào:

“Mạc Tiểu Hàn! Cô chết ở chỗ nào rồi!”

“. . . . . .”

Hắn nói chuyện có cần thiết phải khó nghe như vậy không?

Mạc Tiểu Hàn vừa lau nước mắt còn sót lại trên mặt, vừa xem như không có chuyện gì xảy ra nói, “Tôi đang đi loanh quanh một chút, anh đang còn đằng kia sao? Tôi đến tìm anh.”

Cửa hàng đồ chơi dành cho người lớn, cô thật sự không muốn đi vào chỗ đó. Thật mất thể diện.

Trong điện thoại yên lặng một lát, rồi giọng nói lạnh lùng vang lên lần nữa: “Tại sao cô khóc?”

Mạc Tiểu Hàn lập tức ngây người, kinh ngạc nhìn bốn phía.

Chỉ thấy Sở Thiên Ngạo đứng ở phía sau giá sách bên cạnh nhìn cô, trên tai đeo tai nghe không dây, toàn bộ hai tay là những túi mua hàng lớn nhỏ, xem ra khi vào cửa hàng đồ chơi dành cho người lớn rất có thu hoạch.

“Tôi. . . . . .” Mạc Tiểu Hàn cứng họng, không biết trả lời như thế nào, không còn cách nào khác là cúi đầu hốt hoảng lau nước mắt trên mặt.

Người đàn ông này. . . . . . Rõ ràng đứng ở phía sau cô, tại sao còn gọi điện thoại? Cố ý cười nhạo cô sao?

Không biết vừa rồi hắn có thấy Thân Hạo Khiêm hay không. . . . . .

Mạc Tiểu Hàn quan sát ánh mắt của Sở Thiên Ngạo đang nhìn sang phía cô.

Trong ánh mắt của Sở Thiên Ngạo không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc gì. Cũng may, Mạc Tiểu Hàn len lén thở phào nhẹ nhõm, hắn không nhìn thấy Thân Hạo Khiêm. Nếu không chắc chắn sẽ không có vẻ mặt như thế này.

Sở Thiên Ngạo bước đôi chân dài đi tới chỗ Mạc Tiểu Hàn, nghiêm mặt lại, đáy mắt sâu như hồ băng: “Khóc cái gì?”

“A, không có gì. Tôi. . . . . . Tôi…., mắt tôi đột nhiên bị hạt cát rớt vào. . . . .” Mạc Tiểu Hàn vừa lau nước mắt vừa nói một cách lúng túng.

Hàng lông mi thật dài vẫn còn vương vài giọt nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vẫn còn tràn đầy vẻ tuyệt vọng, nhìn qua rất đáng yêu và quyến rũ, so với vẻ mặt bình thường giương nanh múa vuốt giống như Tiểu Dã Miêu thật khác biệt.

“Quy tắc tình nhân, điều thứ ba, vĩnh viễn không được nói dối tôi. Cô quên rồi sao?” Đôi mi rậm của Sở Thiên Ngạo nhíu lại rất nguy hiểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK