• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Chuyện đã qua

Ánh nắng sớm mai mang theo chút ấm áp xuyên qua cửa sổ có tấm rèm voan mỏng, rơi vãi trên chiếc giường lớn sang trọng. Trên tấm drap trải giường trắng như tuyết, mái tóc dài bóng mượt của Mạc Tiểu Hàn giờ đây đã rối loạn thành một đoàn, cả người đều là những dấu vết bầm tím.

Hàng lông mi thật dài của cô che dấu đôi mắt trong suốt, cánh mũi nhỏ nhắn trắng nõn, đôi môi anh đào mềm mại mang theo những tia máu nhỏ. . . . . .

“Ưmh. . . . . .” Một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng vang lên, Mạc Tiểu Hàn từ từ tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đầu thật là đau, cả người cũng đau nhức khó chịu, giữa hai chân lại càng thêm đau nhói như kim châm!

Đôi mắt đẹp trong suốt mở ra, Mạc Tiểu Hàn sợ tới mức lập tức che miệng! Một tiếng thét kinh hãi bị chặn lại ở sâu trong cổ họng!

Người nằm bên cạnh cô là một người đàn ông cường tráng khỏe mạnh! Toàn thân hắn lõa lồ không che đậy, đưa lưng về phía cô ngủ, Mạc Tiểu Hàn không thấy rõ mặt của hắn, nhưng cả người hắn tản mát ra hơi thở tà ma điên cuồng, khiến đôi mắt đẹp bỗng dưng trợn to!

Những hình ảnh đêm qua như một bộ phim lướt qua tâm trí của cô, này là sự chiếm đoạt cùng cắn xé vô độ, này là đau đớn cùng hành hạ không ngơi nghỉ, khiến toàn thân Mạc Tiểu Hàn không ngừng run rẩy!

Nước mắt rơi xuống không kiểm soát được, cô kinh hoàng bò xuống khỏi giường, nhặt chiếc váy đang nằm trên đất lên muốn bao lấy mình, lại phát hiện váy đã bị xé thành từng mảnh nhỏ! Từ chiếc váy bị xé rách, không khó nhìn ra lực xé này không một chút thương tiếc nào.

Làm sao đây! Cô nên làm gì! Người đàn ông trên giường có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, cô phải nhanh chóng chạy ra khỏi căn phòng này!

Trong đống quần áo hỗn độn nằm trên mặt đất, có một cái áo sơ mi trắng của nam cùng cái váy của cô nằm cạnh nhau, hai cánh tay Mạc Tiểu Hàn gắt gao ôm chặt ở trước ngực, che cơ thể trần truồng của mình, từ từ nhẹ nhàng trượt xuống giường, dùng động tác chậm nhất, nhẹ nhàng nhất nhặt chiếc áo sơ mi trắng lên.

Người đàn ông phía sau vẫn ngủ say như cũ, một chút âm thanh cũng không có. Điều này khiến trong lòng Mạc Tiểu Hàn hơi yên tâm một chút.

Nhặt lên một mảnh của chiếc váy đã bị xé tơi tả cột ngang eo, chiếc áo sơ mi to dài nhất thời có thể biến thành một cái váy có thể đi ra ngoài. Mạc Tiểu Hàn vuốt sơ lại mái tóc dài rối tung của mình một chút, liếc mắt nhìn bóng lưng cường tráng lõa lồ của người đàn ông kia một lần nữa, rồi đi như chạy rời khỏi phòng!

Cánh cửa phòng được đóng lại nhẹ nhàng “cạch” một tiếng, người đàn ông trên giường mở mắt ra, đôi mắt lãnh khốc bắn ra những tia sáng lạnh lùng điên cuồng và sắc bén như mắt chim ưng. Từ lúc Mạc Tiểu Hàn mở mắt ra, hắn cũng đã tỉnh lại.

Sở Thiên Ngạo hắn là ai, nếu như ngay cả chút cảnh giác này cũng không có, hắn sớm đã bị người giết chết vô số lần rồi! Sở gia cây to đón gió, tất nhiên quyền thế che trời, nhưng người muốn cho hắn chết cũng không ít!

Chỉ có điều, hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng, trong câu lạc bộ riêng của mình, lại có người dám coi thường bỏ thuốc trong rượu của hắn!

Người phụ nữ bé nhỏ này, có lẽ do Dư Phong mang đến giúp hắn hạ hỏa? Một món đồ chơi thôi! Nhiều phụ nữ rất muốn leo lên giường của Sở Thiên Ngạo hắn! Song, người phụ nữ tối hôm qua quả thật có chút khác biệt, cô trẻ trung và khít khao khiến cho hắn muốn ngừng mà không được!

Khu nhà ổ chuột đổ nát.

Bên trong căn phòng tối tăm ẩm ướt, Mạc Tiểu Hàn gấp rút vội vã thay chiếc áo sơ mi trắng trên người cô. Trên chiếc áo sơ mi còn lưu lại mùi vị của người đàn ông kia: hung ác mà lãnh khốc, tà mị mà bá đạo, tràn đầy sức mạnh phá hủy tất cả mọi thứ! Loại mùi vị này như một lời nhắc nhở, những hình ảnh đêm qua như thủy triều lướt qua trước mắt cô, Mạc Tiểu Hàn lại nhịn không được toàn thân run rẩy!

Cô thất thân, mà thậm chí cô còn không biết người đàn ông kia là ai!

“Phanh!” Cửa phòng chợt bị mở mạnh ra, cả người Lâm Vũ Yên mang theo một mùi thơm nồng đậm gay mũi đi vào.

“Tiểu Hàn! Tối hôm qua em đi đâu vậy! Cư nhiên cả đêm cũng không về nhà!” Lâm Vũ Yên cố làm ra vẻ tức giận hỏi. Nhìn Mạc Tiểu Hàn mới vừa cởi ra một nửa quần áo, da thịt để trần lộ ra những mảnh tím bầm, dấu hôn khắp nơi, trong lòng cô vừa vui sướng nhưng lại có chút ghen ghét.

Lượng xuân dược tối hôm qua rất lớn, tấm thân xử nữ của Mạc Tiểu Hàn bị người đàn ông đã uống xuân dược mãnh liệt chiếm đoạt, nhất định rất đau đớn phải không? Nhưng, người chiếm đoạt cô là Sở Thiên Ngạo a! Biết bao nhiêu người phụ nữ đứng xếp hàng muốn lên giường của hắn mà không được!

Đôi mắt phượng hẹp dài của Lâm Vũ Yên nhíu lại, cố gắng che giấu cảm xúc chân thật của mình.

“. . . . . .” Nghe Lâm Vũ Yên nói, trái tim của Mạc Tiểu Hàn lập tức như rơi xuống đáy vực! Xem ra chị cô căn bản cũng không biết chuyện xảy ra tối hôm qua! Rốt cuộc là ai đã giả mạo danh nghĩa chị để lừa gạt cô đến câu lạc bộ đó?

Không được, cô không thể nói cho chị cô biết chuyện tối hôm qua được! Thương tổn của mình, để tự mình điều trị là được rồi, cô không muốn người thứ hai nào biết!

Mạc Tiểu Hàn khép hờ mắt lại, hàng lông mi dày thật dài hắt bóng xuống khuôn mặt gầy gò trắng nõn của cô, nhìn cô có vẻ yếu ớt mỏng manh như một con búp bê vải, nhưng lại xinh đẹp lạ kỳ.

“Chị, tối hôm qua là sinh nhật bạn học, chúng em ăn mừng suốt đêm!” Mạc Tiểu Hàn dùng áo sơ mi che lại thân thể của mình, ngữ điệu có chút gấp rút, mang theo một tia run rẩy mất tự nhiên.

Khóe môi Lâm Vũ Yên lộ ra một nụ cười ác độc, con nhỏ này thường ngày bản tính rất chân thật, thế mà hôm nay lại nói dối cô! Nhưng như vậy cũng tốt, cô cũng tránh được rất nhiều rắc rối khi giải thích.

Ánh mắt quét qua chiếc áo sơ mi trắng trên người Mạc Tiểu Hàn, Lâm Vũ Yên đi lại gần, chất vải sang trọng, tay nghề và phong cách đều là hạng nhất, mặc dù chỉ là một chiếc áo sơ mi trắng bình thường, nhưng lại lộ ra sự cao quý bất phàm! Nơi ống tay áo thêu hai chữ cái T. A bằng chỉ kim tuyến rất tinh tế và tao nhã.

T. A? Viết tắt hai chữ cuối cùng trong tên họ của Sở Thiên Ngạo? Cái áo sơ mi này là của Sở Thiên Ngạo hay sao? Chẳng lẽ, cái áo này là của Sở Thiên Ngạo đưa cho Mạc Tiểu Hàn? Trong lòng Lâm Vũ Yên trở nên căng thẳng, giọng nói liền thay đổi rất nhanh: “Tiểu Hàn! Cái áo này em lấy ở đâu?”

=======

Chương 6: Áo sơ mi của cô Trong lòng Mạc Tiểu Hàn cảm thấy hồi

hộp. Ngàn vạn lần không thể cho chị cô biết chân tướng sự thật được! Với cá tính của chị cô mà nói, nhất định sẽ đem chuyện này ầm ĩ cho tất cả mọi người đều biết! Mạc Tiểu Hàn cô làm sao có thể ngẩng mặt lên được nữa!

“A, cái áo này, là em mượn từ bạn học. Tối hôm qua quần áo của em bị dơ. . . . . .” Mạc Tiểu Hàn vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Lâm Vũ Yên. Chỉ sợ để lộ ra sơ hở gì.

Tròng mắt Lâm Vũ Yên khẽ chuyển động, nếu Tiểu Hàn nói như vậy, cô khẳng định Tiểu Hàn còn không biết thân phận thật sự của Sở Thiên Ngạo. Như vậy thì tốt quá rồi!

“Tiểu Hàn, Cái áo này dơ rồi, chị sẽ giặt giúp em nha!”

Nhìn Lâm Vũ Yên cầm áo sơ mi đi ra khỏi phòng, Mạc Tiểu Hàn có chút kỳ lạ nhíu hai hàng lông mày thanh tú lại. Chị ấy không bao giờ làm việc nhà, sao hôm nay lại cướp cái áo giặt giúp cô chứ?

Chỉ có điều, chị ấy cầm đi cũng tốt, quần áo của người đàn ông kia, cô vốn định ném đi. Căn bản cô không muốn nhìn thấy bất kỳ những thứ gì liên quan đến người đàn ông đó!

Cao ốc tập đoàn Sở thị, tầng lầu thứ 27, những bức tường xung quanh gắn bằng thủy tinh, dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu những ánh sáng lấp lánh.

Trước đại sảnh tầng một được trang hoàng tao nhã và khiêm tốn, nhưng khắp nơi lộ ra phẩm vị cao quý. Nghe nói là do tự tay Sở Thiên Ngạo thiết kế.

Đứng trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch soi rõ bóng người, Lâm Vũ Yên nhìn vào cửa kiếng vặn eo lắc mông, thưởng thức dáng người uyển chuyển của chính mình. Hôm nay trên cơ thể cô mặc một chiếc váy ngắn bó sát người xẻ cổ chữ V rất sâu, đó chính là bộ trang phục sang trọng và đẹp nhất của cô, làm tôn lên làn da trắng nõn và những đường cong uyển chuyển vô cùng quyến rũ.

Cô gái trước quầy tiếp tân dùng ánh mắt coi như không thấy gì quan sát Lâm Vũ Yên: “Thưa cô, xin hỏi có chuyện gì?” Phong cách ăn mặc lẳng lơ như vậy, khẳng định lại là người phụ nữ nào đó của tổng giám đốc đi!

“Tôi tìm Sở Thiên Ngạo!” Lâm Vũ Yên ngạo mạn trả lời. Bàn tay vuốt nhẹ mái tóc gợn sóng của mình, nhìn những người đàn ông trí thức đi qua đi lại ném ra ánh mắt quyến rũ, đưa tình.

“Xin hỏi cô có hẹn trước không?”

“Tôi còn cần hẹn trước sao? Cô cứ nói với tổng giám đốc, tôi là người phụ nữ qua đêm với ngài ấy tối hôm qua.” Lâm Vũ Yên ưỡn bộ ngực kiêu ngạo lên.

Phòng làm việc của tổng giám đốc – tầng trên cùng.

Sở Thiên Ngạo sau khi nghe nhân viên quầy tiếp tân nói vốn định cúp điện thoại, hôm nay hắn có mấy cuộc họp, không có tâm trạng ứng phó với những người phụ nữ tự động dâng tới cửa này.

Nhưng khi nghe được là người phụ nữ tối hôm qua tới tìm hắn thì khóe miệng Sở Thiên Ngạo không khỏi nhếch lên một nụ cười tà ác.

Người phụ nữ tối hôm qua quả thật khác biệt với những người phụ nữ khác, nếu như nói những người phụ nữ khác là những món ăn kiểu Pháp, thì cô gái này chính là món cháo trắng dưa cải. Thưởng thức mỹ vị quá nhiều, thỉnh thoảng nếm thử một chút cháo trắng dưa cải dường như không tồi. . . . . .

“Sở tổng giám đốc!” một thanh âm uốn éo vang lên trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.

Sở Thiên Ngạo từ chiếc laptop ngẩng đầu lên, một cô nàng tác phong lẳng lơ, ăn mặc lộ liễu đứng ở trước cửa, cổ áo chữ V xẻ sâu cố tình bị kéo xuống thấp, gần như sắp đến rốn rồi, rãnh giữa bộ ngực đầy đặn loã lồ không gì che đậy, một đôi mắt hạnh đào long lanh được trang điểm bằng một lớp phấn màu khói mơ màng, trên cơ thể tỏa ra một cỗ phong tình . . . . .

Sở Thiên Ngạo nhíu lông mi lại, người phụ nữ tối hôm qua nằm ở trên giường lộ ra vẻ non nớt thiếu kinh nghiệm, cùng với cô nàng lẳng lơ xinh đẹp trước mắt này hình như không giống. Có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ vì cô ta muốn làm hắn vui lòng nên mới cố ý ăn mặc như vậy hay sao? Phẩm vị thưởng thức của Sở Thiên Ngạo hắn kém cỏi như vậy sao?

Tròng mắt sâu đen của Sở Thiên Ngạo chiếu những ánh nhìn sắc bén thẳng tới Lâm Vũ Yên, không nói một câu. Khí thế trên người hắn mang tới cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến tay chân Lâm Vũ Yên có chút luống cuống. Chẳng lẽ Sở Thiên Ngạo phát hiện ra cô giả mạo sao?

Cuống quít lấy từ trong túi ta một chiếc áo sơ mi trắng được xếp rất gọn gàng, chỉ vào chữ “T. A” được thêu bằng chỉ kim tuyến nơi ống tay áo, Lâm Vũ Yên bước nhanh tới bên cạnh Sở Thiên Ngạo, đưa chiếc áo sơ mi tới trước mặt hắn: “Tổng giám đốc, em tới trả anh chiếc áo sơ mi. . . . . .”

Trong lúc nói chuyện, cô cố ý vặn vẹo chiếc eo thon của mình, bộ ngực đầy đặn gần như muốn gí sát vào mặt Sở Thiên Ngạo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK