• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47: Quán bar “Dạ”

Tiếng động cơ bén nhọn vang vọng trên đường phố yên tĩnh, chiếc Lamborghini lao đi điên cuồng giống như ngựa hoang đứt cương đá bừa bãi dưới ánh đèn đường sáng trưng, người đi đường rối rít né tránh, tiếng thét chói tai, ở trên đường phố náo động thành một đoàn. . . . . .

Chiếc Lamborghini điên cuồng đột ngột dừng lại ngay trước của quán ba “Dạ”, bánh xe ma sát xuống mặt đất phát ra thanh âm chói tai. Nam nữ xung quanh sợ tới mức cuống quít.

Một cô gái mặc váy màu đen bó sát người, cùng bạn trai mới từ quầy rượu bước ra ngoài, thiếu chút nữa là bị chiếc Lamborghini đụng vào, sợ tới mức thét lên né vào trong ngực bạn trai. Người đàn ông kia vừa an ủi bạn gái bị hoảng sợ, vừa tức miệng mắng to: “TMD mày có phải muốn tìm chết hay không? Cẩn thận bố mày giết mày!” Người đàn ông mặc áo sơ mi có hoa văn, chiếc dây chuyền vàng rất lớn trên cổ lúc ẩn lúc hiện, ngón tay đeo chiếc nhẫn vàng to đùng chỉ vào Sở Thiên Ngạo.

Sở Thiên Ngạo đẩy cửa xe ra, dáng người cao lớn rắn rỏi mang theo khí thế vương giả không ai bì nổi, nét mặt lạnh lùng mang theo vẻ tươi cười, nhưng lại có thể khiến cho người khác cảm thấy một cỗ áp lực rất lớn, dường như nhiệt độ chung quanh hắn thấp hơn vài độ so với nơi khác. . . . . .

Từng bước từng bước một, từ từ đi về hướng người đàn ông áo sơ mi hoa văn. Giọng nói không lớn, nhưng lại có đầy đủ lực uy hiếp: “Anh mới nói cái gì? Tôi không nghe rõ, lặp lại lần nữa.” Nhười đàn ông mặc áo sơ mi hoa văn bị khí thế của Sở Thiên Ngạo làm cho kinh hãi. Nhưng bạn gái ở bên cạnh, vì muốn duy trì thể diện, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục giả vờ cường ngạnh: “Tôi hỏi anh TMD có phải muốn tìm chết hay không!”

Vừa dứt lời, một cú đấm thật mạnh đã hung hăng nện ở má phải của anh ta! Máu mũi lập tức chảy ra. Tiếng thét chói tai, còi báo động. . . . . . Hiện trường nhất thời rối loạn.

Sở Thiên Ngạo lạnh lùng đứng khoanh tay, đôi chân dài kiêu căng giang rộng ra, đứng ổn định, thờ ơ lạnh nhạt với khung cảnh huyên náo này.

Bả vai bị một người vỗ nhẹ một cái: “Thiên Ngạo, thì ra là cậu. Tôi còn đang nghĩ ai mà dám ở địa bàn của tôi đập phá quán!” Một người đàn ông có khuôn mặt khôi ngô mang theo vài phần yêu nghiệt, nhìn Sở Thiên Ngạo mỉm cười, bộ dạng có vẻ rất quen thuộc.

Sở Thiên Ngạo cau mi: “Bùi Tuấn, khách trong quán bar của cậu, đẳng cấp càng ngày càng thấp.”

Bùi Tuấn lơ đễnh cười cười: “Đi, đi vào uống vài ly. Thật lâu không có tụ tập. Liễu Thần và mấy cô khác cũng ở đây.”

Vừa thấy Sở Thiên Ngạo đi tới, nhóm người trang điểm rất đậm đang ngồi trong phòng VIP lập tức vui mừng! Đây chính là Sở Thiên Ngạo, nếu có thể bám víu vào ông chủ có tiền này, đời sau, không, kiếp sau sau nữa đều không cần lo lắng!

Một đám người lắc mông chen chúc đến bên cạnh Sở Thiên Ngạo, chỉ thiếu điều chưa trực tiếp ngồi lên trên đùi hắn mà thôi. Sở Thiên Ngạo cởi áo khoác ra, tùy tiện ném lên ghế sofa, lại kéo lỏng cà vạt, gọi nhân viên phục vụ mở một chai rượu tây đắt tiền nhất.

Bùi Tuấn đứng giữa đám phụ nữ nhuyễn ngọc ôn hương, đột nhiên nhíu mi: “Thiên Ngạo, tay sao thế?”

“A, không cẩn thận trầy xước.” Sở Thiên Ngạo nhàn nhạt mà nói. Nhưng đáy mắt hiện lên sự đau đớn, vẫn không thể lừa gạt được ánh mắt của Bùi Tuấn.

Xem ra, đó là do chính mình gây ra, nhưng trên thế giới còn có chuyện gì, có thể khiến cho tổng giám đốc Sở ngạo mạn giống như Đế Vương tự hại chính mình đây? Bùi Tuấn cảm thấy không nghĩ ra.

“Tiểu Thần, còn không đi chăm sóc Tổng giám đốc Sở?” Bùi Tuấn nhìn Liễu Thần nháy mắt một cái. Liễu Thần là diễn viên điện ảnh mới vừa đoạt được giải thưởng lớn cấp quốc tế, thời điểm hiện nay chính là diễn viên kiếm được nhiều tiền nhất.

Quán bar “Dạ” chính là nơi những ngôi sao tụ tập, những diễn viên điện ảnh nổi tiếng nhất, đẹp nhất, quyến rũ nhất, cũng có thể tìm đến phòng VIP này. Gia tộc Bùi thị, gần như đã lũng đoạn ngành giải trí trong nước.

======

Chương 48: Phải thanh toán toàn bộ

Khi Mạc Tiểu Hàn tỉnh lại, đã là sáng sớm hôm sau rồi.

Mở mắt ra, bên cạnh chỉ có điều dưỡng đang thay dịch truyền cho cô, “Cô điều dưỡng, xin hỏi tôi đang ở đâu?” Mạc Tiểu Hàn khách khí hỏi.

“A, cô không biết phải không? Đây là bệnh viện Thánh An.”

Bệnh viện Thánh An? Bệnh viện tư nhân cao cấp nhất thành phố C. Ánh mắt Mạc Tiểu Hàn lập tức lóe sáng. Thật tốt quá! Ba cô đang ở bệnh viện này chờ làm phẫu thuật!

Luôn luôn bị Sở Thiên Ngạo gắt gao cuốn lấy, đã mấy ngày rồi không sang đây thăm ba. Hôm nay vừa đúng dịp đi thăm một chút. Thật là nhớ ba, đây là người thân duy nhất của cô rồi.

Chờ cô điều dưỡng đi, Mạc Tiểu Hàn len lén rút hết kim truyền dịch trên tay, đi về hướng phòng bệnh ICU (Khoa Săn Sóc Đặc Biệt).

“Tiểu Hàn. . . . . . Con đã đến rồi. . . . . . Sao. . . . . . Quần áo bệnh nhân?” Mạc Bạch Thạch nằm ở trên giường, nhìn thấy con gái mừng rỡ vô cùng. Bây giờ ông đã có thể nói những câu ngắn gọn được rồi. Trong lòng Mạc Tiểu Hàn rất vui. Đau đớn nơi bụng tựa như cũng giảm đi.

“Ba, con không sao…, chỉ bị cảm một chút thôi, tới bệnh viện vô nước biển .” Mạc Tiểu Hàn nói rất dễ dàng.

“Tiểu Hàn. . . . . . Ba, khỏi bệnh, trả tiền lại. Con. . . . . . Học tập thật giỏi. . . . . .” Mạc Bạch Thạch vui mừng nhìn con gái, ngây thơ cho là, tiền thuốc thang của mình thật sự là do con gái mượn.

“Được. Ba, ba không cần nói gì hết, phải nghỉ ngơi thật tốt.” Mạc Tiểu Hàn đưa tay cầm tay của ba, hỏi điều dưỡng bên cạnh: “Ba tôi khi nào mới có thể tiến hành phẫu thuật?”

Điều dưỡng lắc đầu một cái: “Chuyện này không nói trước được, phải có quả thận phù hợp thì mới có thể. Hơn nữa hiện tại cơ thể ba cô còn quá yếu, cũng không chịu đựng được cuộc phẫu thuật lớn như vậy. Còn phải bồi bổ cơ thể đã.”

Mạc Tiểu Hàn âm thầm thở dài, cô thiếu Sở Thiên Ngạo càng ngày càng nhiều. Nhiều đến nỗi cô bắt đầu hoài nghi, bản thân mình có thể rời khỏi hắn hay không. . . . . .

Cơ thể Mạc bạch Thạch quá yếu, nói chuyện với Mạc Tiểu Hàn mới mấy câu việc nhà đã mệt nên ngủ thiếp đi.

“Cô điều dưỡng, xin hỏi thủ tục xuất viện làm thế nào?” Mạc Tiểu Hàn đến đại sảnh lầu một hỏi thăm điều dưỡng bàn hướng dẫn. Hôm nay còn có tiết học rất quan trọng, muốn nhanh chóng xuất viện tới trường.

“Sao cô chạy tới đây rồi hả? Tôi tìm cô khắp nơi!” Điều dưỡng phụ trách phòng bệnh của Mạc Tiểu Hàn rốt cuộc tìm được cô, tức giận nhìn cô, “Cô đang có dấu hiệu sảy thai, phải giữ gìn cái thai cho tốt nha!”

“Sảy thai? Giữ thai?” Mạc Tiểu Hàn nhất thời ngây dại! Cô không thể nào mang thai được! Mỗi lần cùng Sở Thiên Ngạo làm xong, cô đều len lén uống thuốc tránh thai sau khi xong việc! Làm sao có thể trúng thầu được?

Chợt, sắc mặt của cô trở nên trắng bệch, hàm răng cắn chặt đôi môi. Chẳng lẽ là đêm hôm đó? Cái đêm kinh khủng đó, ngay cả khuôn mặt người đàn ông đó cô cũng không thấy rõ! Vậy mà lại mang thai con của hắn!

Cô mới 18 tuổi nha, cuộc đời của cô vừa mới bắt đầu, cô còn chưa chuẩn bị tinh thần làm mẹ! Mạc Tiểu Hàn cắn chặt đôi môi đã mất đi huyết sắc, mặt trở nên trắng bệch.

Làm thế nào? Sở Thiên Ngạo biết không? Hắn sẽ làm như thế nào? Nếu như hắn bỏ dở hợp đồng, phẫu thuật của ba sẽ làm thế nào? Trong lòng Mạc Tiểu Hàn rối loạn thành một đoàn.

“Thưa cô, muốn xuất viện, trước hết phải thanh toán hết viện phí.” Điều dưỡng đã quen nhìn thấy những người giống như Mạc Tiểu Hàn cả người run rẩy.

Thấy điều dưỡng đưa tờ giấy thanh toán tới, Mạc Tiểu Hàn cảm thấy choáng váng, một chuỗi số “0” thật dài, có bán cô đi cũng không trả nổi nha! Nhưng chỉ là cấp cứu, sao lại xài nhiều tiền như vậy?

Mạc Tiểu Hàn nói thầm, móc ví tiền của mình ra, đếm ra năm tờ 100 đồng, thương lượng với điều dưỡng: “Có thể giao trước một phần hay không?”

“Không được! Phải thanh toán toàn bộ!” Điều dưỡng căn bản không để ý đến cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK