Chương 33
Chu Lâm Na vừa bước ra bệnh viện một đám người liền theo sau, hai người bảo vệ ngăn lại cho Chu Lâm Na lên xe rời đi.
Phía sau, Tiểu Trạch lén xuất hiện ở bệnh viện, xe vừa rời đi, Tiểu Trạch liền nhìn chằm chằm vào chiếc xe, ánh mắt từ từ thay đổi, cuối cùng hai tay nắm chặt, ” Phanh” một tiếng, xe nổ lốp.
(JJ chết khiếp với cậu bé này =)) có chiêu này cực hay)
Mọi người chạy đến, kích động vây quanh xe xin chữ kí của Chu Lâm Ba.
Thật bất đắc dĩ Chu Lâm Na chỉ có thể xuống xe, vì mang giày cao gót mà mọi người thì không ngừng vây quanh nên cuối cùng loạn choạng làm cô té xuống mặt đất, rất nhiều bàn chân dậm lên bàn tay của cô, Chu Lâm Na hô tô, lúc sau bảo vệ chạy đến ngăn lại ..
Nhìn đến cảnh tượng này, Tiểu Trách khóe miệng cong lên, xoay người rời đi.
Hách Liên Tuyệt trở lại bệnh viện thì Trình Mộ Thanh đã xuất viện, a cái người phụ nữ này tuyệt nhiên dám sau lưng lén chạy trốn? Xem ra phải giáo huấn lại cô rồi.
Từ Hàn Dã biết được địa chỉ của Trình Mộ Thanh, Hách Liên Tuyệt liền trực tiếp lái xe đến.
Vừa về đến nhà, tắm rửa một cái thay đổi quần áo chuông cửa lại vang lên, Trình Mộ Thanh tưởng là Tiểu Trạch nên trên miệng thoáng nở nụ cười đi ra mở cửa, nhìn đến người đứng trước cửa còn có một đám bụi dính đầy mặt, theo bản năng cô vội đóng cửa nhưng đã trễ, Hách Liên Tuyệt lấy tay chặn lại.
“Này, anh làm gì?” -Trình Mộ Thanh nhíu mày hỏi, đối với anh không chút hoan nghênh.
Hách Liên Tuyệt dùng sức đẩy cửa đi vào, bóng dáng to lớn của anh so với nơi này có chút không hợp.
Nhìn thấy anh hoàn toàn không xem chính mình là người ngoài, Trình Mộ Thanh tức giận – ” Anh đến đây làm gì?”
“Tìm em”.
“Tìm tôi để làm chi?”
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ chăm sóc cho đến khi em khỏe hẳn mới thôi” – Hách Liên Tuyệt gằn từng chữ.
“Không cần, tôi có thể tự chăm sóc”- Trình Mộ Thanh trực tiếp cự tuyệt.
Lúc này, Hách Liên Tuyệt xoay người ánh mắt chậm rãi hạ du nhìn thấy cô vừa tắm xong trên người chỉ mặc duy nhất áo choàng tắm, lộ ra cái vai nhỏ bé, cả người không trang điểm thoạt nhìn rất tự nhiên, hơn nữa trên người tản ra mùi hương của sữa tắm rất thơm.
Ánh mắt anh dừng trước ngực của cô, khóe miệng gợi lên, sau đó chậm rãi sáp đến – ” Em không phải là biết tôi đến nên mới ăn mặc thế này chứ?…. Dụ dỗ tôi sao?” – Anh đảo mi, động tác giống một kẻ lưu manh.
Chương 34
Nhìn anh thật yêu nghiệt đứng trước mặt mình, tâm của Trình Mộ Thanh không khỏi nhảy loạn xạ, người đàn ông này có hà tất phải khoe khuôn mặt tuấn tú như vậy không?
” Bệnh thần kinh”- Trình Mộ Thanh đẩy anh ra.
Hách Liện Tuyệt nhìn nhìn, khóe miệng hiệu quả và lợi ích chậm rãi khuếch trương.
Trình Mộ Thanh đi vào bên trong, ánh mắt không vui vẻ -” Anh ra ngoài, tôi thay quần áo”.
Hách Liên Tuyệt tiếp tục đảo mi -” Cứ thay, tôi sẽ không nhìn em..”
“Anh…….”
Trình Mộ Thanh như thế nào lại không phát hiện ra, người này thật vô lại -” Anh không nhìn nhưng không có nghĩa là tôi sẽ thay quần áo trước mặt một người đàn ông xa lạ, ra ngoài, đi ra ngoài “- Nói xong, một tay của cô che khăn tắm trước ngực, một tay đẩy anh ra ngoài.
Trong giây lát, Hách Liên Tuyệt kéo cô hướng tới trên giường
“A——” -Trình Mộ Thanh hô to một tiếng, trong đầu nhớ về cái đêm của năm năm về trước.
Hách Liên Tuyệt đặt cơ thể của anh bên trên, hưởng thụ, ngón trỏ chậm rãi phất qua hai má của cô, Trình Mộ Thanh vừa muốn cử động thì liền truyền đến âm thanh từ tính của anh – ” Đừng nhúc nhích…”.
Theo bản năng, cô bị âm thanh của anh ta cuốn hút, nằm trên giường một tay gắt gao nắm khăn tắm trước ngực, tâm bắt đầu khẩn trương.
Hách Liên Tuyệt chuyên chú nhìn ánh mắt của cô, con người hơi híp lại, một bàn tay dần dần phớt qua gương mặt nhỏ nhắn, giống như đang sờ vào trân châu bảo bối vậy.
Trình Mộ Thanh nhìn anh, lông mi thật dài vụt sáng, ngay lúc đôi môi của anh chậm rãi dời xuống, cô nhanh chóng nhắm chặt hai mắt lại.
“Hôm nay ở bãi đỗ xe của bệnh viện, minh tinh trẻ Chu Lâm Na bị người hâm mộ làm cho bị thương…”.
Thật không đúng lúc, đôi môi của anh đang dịch chuyển xuống thì tin tức trên TV phát lên, xoay người, nhìn thấy bộ dạng của Chu Lâm Na bị té xuống, Liên Tuyệt nhíu mày, tay cũng dừng lại, đứng dậy nhận điện thoại.
Mặt của anh trở nên khó coi, tay cầm điện thoại run run, âm thanh mang theo áp lực nói -” Tôi biết, sẽ tới ngay.”
Cúp điện thoại anh liền xông ra ngoài, thậm chí ngay cả một câu nói với Trình Mộ Thanh cũng không có, cô đứng dậy nhìn theo bóng dáng của anh, rồi ánh mắt liền dừng trên tin tức ở TV, cuối cùng khóe miệng chậm rãi nhếch lên, thùy mây, một mạt trào phúng xẹt qua…