Chương 41
Hách Liên Tuyệt bước xuống xe đứng dưới lầu không biết nên vào như thế nào, Tiểu Trạch đứng trên ban công nhìn thấy Hách Liên Tuyệt khóe miệng chậm rãi nhếch lên cuối cùng cũng không làm cho thằng bé thất vọng
Chính là ông ta đang đứng dưới lầu lưỡng lự? Trong tay còn cầm thêm bịch thuốc? Vậy lên đi, lên đi a !
Tiểu Trạch cõi lòng mong đợi ông ta bước lên nhưng ông ta vẫn đứng dưới, đại khái qua năm sáu phút vẫn không lên, Tiểu Trạch lo lắng không thôi.
Sau đó Hách Lien Tuyệt bước lên xe muốn quay đầu trở về, Tiểu Trạch nóng này, người ba này thật là không có khí phách gì cả !
Nếu như vậy thì để cho Tiểu Trạch giúp một phen đi, Tiểu Trạch nhìn chằm chằm vào cái xe, ánh mắt chậm rãi biến hóa sau đó nắm chặt hai tay “” Phanh “”mộtt tiếng, xe nổ lốp ( JJ không biết về sau còn bao nhiêu chiếc xe nổ lốp vì em? =)) ]
“Da” – Tiểu Trạch cao hứng làm một cái tư thế thắng lợi.
Hách Liên Tuyệt ngồi trên xe vừa định rời đi thì xe nổ lốp, buồn bực bước xuống xe nhìn nhìn như thế nào có thể nổ lốp vậy?
Mà Lúc này Tiểu Trạch đứng trên lầu, cười hềng hệch.
“Tiểu Trạch, con làm gì vậy?” – Trình Mộ Thanh vừa tắm rửa xong bước ra hỏi.
Nghe được âm thanh của Trình Mộ Thanh, Tiểu Trạch rón rén lui về.
” Mẹ, nhìn xem dưới lầu của chúng ta có chiếc xe RollsRoyce”- Tiểu Trạch ưỡn ngực nói.
Im lặng ngồi trên bàn ăn, cô chẳng hề để ý – ” Nào lại có?”
“Nhưng còn có một người đàn ông đứng đó nữa nha” -Tiểu Trạch nói tiếp.
“Tiếp đó thì sao?”
“Người đàn ông đó rất tuấn tú” – Tiểu Trạch khẳng định gật gật đầu.
“Vào trọng điểm” – Trình Mộ Thanh uống một chút sữa.
” Trọng điểm chính là chú đó hình như là Tổng Tài của TCL, hiện tại đang đi lên lầu của chúng ta “.
“Phốc” -Trình Mộ Thanh không bình tĩnh phun sữa trong miệng ra, Tiểu Trạch tránh thật xa nên hên cũng không có bị dính vào.
“Mẹ, mẹ rất không bình tĩnh a” – Tiểu Trạch nén giận nói.
“Bình tĩnh cái rắm, Tiểu Trạch, mẹ nói với con hiện tại đi xuống lầu” – Trình Mộ Thanh khẩn trương.
Nói, tên hỗn đản vô lại khó chơi, ai biết hôm nay anh ta đến đây làm gì? Ở bệnh viện đã rút được kinh nghiệm phải phòng bị trước.
“Tại sao?” – Tiểu Trạch vô tội hỏi
“Tiểu Trạch hiện tại mẹ không có thời gian nói nhiều với con, hôm nay ủy khất con chấp nhận đến ở một đêm với mẹ Tây Tây, khi nào trở về mẹ sẽ giải thích với con”- Nói xong, cầm lấy ba lô của Tiểu Trạch bước ra ngoài, Trình Mộ Thanh lo lắng, còn tự mình đem thằng bé đến cửa.
Tiểu Trạch quay đầu nhìn cô, ánh mắt tội nghiệp như là đứa nhỏ bị đuổi ra đường vậy… nếu giờ khắc này Trình Mộ Thanh nói thêm câu ” Con ơi, đi đi” liền phù hợp vô cùng.
Chính là Tiểu Trạch cuối cùng nói một câu – ” Mẹ, cố lên” – sau đó chạy nhanh như chớp, kỳ thật mẹ làm vậy càng có thể xác định Hách Liên Tuyệt là ba nha, nếu không thì vì cái gì không muốn ông ta nhìn thấy mình? Tiểu Trạch hài lòng vì đã hoàn thành mục đích.
Chương 42
Nhìn thấy Tiểu Trạch đi rồi Trình Mộ Thanh mới yên lòng, nghĩ đến Hách Liên Tuyệt tới, cô nhanh chạy về nhà, ra ban công nhìn xem . Liền ngay phía sau có người đi tới nhưng cô không có phát hiện ra, cô ghé vào ban công nhìn chiếc xe phhía dưới quả thật là anh đến, xoay người.
Trong tích tắc, va vào một cái ôm rất ấm áp, Trình Mộ Thanh sợ tới mức lui về phía sau, thì một đôi tay liền ôm thắt lưng cô lại.
“Em đang đợi tôi ?” – âm thanh từ tính của Hách Liên Tuyệt truyền đến, vẻ mặt tao nhã bí hiểm.
Nhìn thấy anh, Trình Mộ Thanh không đùa giỡn – ” Ai chờ anh ?” Nói xong dùng sức đẩy anh ra, chính là động tác biên độ quá lớn nên đụng đến vết thương đằng sau lưng, cô không khỏi hô đau một tiếng.
Đôi mắt trợn lên hết mức có thể, thân thể bật ngược trở lại vào người của Liên Tuyệt, nhất thời anh ôm lấy cô đi đến phòng khách.
Cảm giác được thân thể mình bị nhấc lên, Trình Mộ Thanh nhanh ôm lấy cỗ anh – ” Này, anh làm gì? Buông tôi xuống ! Này, nói mau, anh làm gì “.
“Cường gian em”.
… ……..
Đối với lời nói trắng trợn không chút gì xấu hổ của anh, Trình Mộ Thanh có chút ửng đỏ.
Vừa ôm cô đến phòng khách, đặt cô lên sofa, định sẽ nhấc váy ngủ của cô lên, liền bị cô ngăn lại – ” Hách Liên Tuyệt, anh đủ rồi nha”.
Hách Liên Tuyệt không để ý đến lời nói đó, lấy thuốc đã mua ở trên bàn ra.
Trình Mộ Thanh nhìn anh, cái này là do anh mua sao? Trình Mộ Thanh có chút thụ sủng nhược kinh.
Lúc Hách Liên Tuyệt cầm lọ thuốc cao cấp đưa cho Trình Mộ Thanh, thì cô nhìn thẳng vào anh – ” Anh hiện tại đang giả vờ làm người tốt sao?”
Hách Liên Tuyệt nhìn một cái – ” Nằm úp xuống”.
Vù vù– Trình Mộ Thanh phải bình tĩnh, người đàn ông này thật sự……khiếm nhã!
“Nếu là anh vì lương tâm bất an của Chu Lâm Na mới làm vậy thì tôi nói cho anh biết, hiện tại anh có thể đi rồi, chuyện này tôi sẽ không dễ quên đâu” -Trình Mộ Thanh xoay người nói.
Ngoài ý muốn, Hách Liên Tuyệt không có tức giận, mà cầm lấy tay cô cường ngạng đem cô ấn trên sofa, sau đó vén váy đắp thuốc ..
Nhưng mà nhìn đến quần chip hoạt hình của cô, khóe miệng không khõi nhếch lên.
Cảm giác dưới thân chợt lạnh, Trình Mộ Thanh thật là mắc cỡ chết được, mặt có chút đỏ ửng, cô vừa tắm xong, chỉ có mặc chiếc quần chip nhỏ thôi …
“Hách Liên Tuyệt, anh thật không biết xấu hổ” -Trình Mộ Thanh mắng, vừa định xoay người liền vặn vẹo vết thương đằng sau thật là đau ..
“Không muốn đau thì đừng động đậy” – Hách Liên Tuyệt thản nhiên nói.
“Hỗn đản, tôi không cần anh giúp, buông” -Trình Mộ Thanh nếu như có thể động đậy sẽ quay lại cho anh một quyền ngay.
“Em yên tâm, tôi sẽ không vì bụng đói mà xuống tay với người đang bị thương đâu” -Hách Liên Tuyệt tỉnh bơ nói.
Trình Mộ Thanh cũng im lặng, nghiêng mặt đi -” Nhắm mắt lại”.
Bởi vì dạng úp trên sofa, lộ nửa mông còn đằng sau lưng nữa, nên cô thật cảm thấy không tự nhiên.