Điều làm tôi đau đớn nhất trong cuộc tình này chính là sự im lặng tuyệt đối của anh. Cách anh kết thúc chuyện tình yêu là im lặng và im lặng. Nó ép tôi phải chấp nhận điều này và không níu kéo, cũng không ai oán gì được anh nữa. Tôi biết, anh quyết định từ bỏ tôi và yêu người khác thì chẳng còn gì để giữ được anh.
Lúc ấy, tôi đã thầm trách anh phản bội lại tình cảm mà chúng tôi vun đắp sau bao năm tháng, nhưng sau này tôi lại thấy, có lẽ anh làm vậy là tử tế với tôi. Anh im lặng còn hơn buông lời kết thúc. Anh âm thầm bên người mới còn hơn nói rằng anh đã yêu một ai đó ngoài tôi.
Qua bao năm tháng, cái giữ lại giữa chuyện tình này là kỉ niệm ấm áp chúng tôi có cho nhau. Chia nhau từng mẩu bánh mì vụn khi đói, từng ly nước mía lạnh của ngày nắng nóng như thiêu. Ấy vậy mà cũng chính vì kinh tế, anh đi xa để nghĩ đến tương lai, nhưng tương lai anh thì đang dần rạng rỡ, còn tôi chẳng còn góp mặt được trong con đường dài phía trước của anh nữa rồi.
Bây giờ anh yêu người khác, anh cũng sẽ chăm sóc người ta như từng chăm sóc tôi, sẽ mang đến cho người ta những lần quan tâm, những câu ngọt ngào, những từ vỗ về dịu dàng như đã từng bên tôi mỗi lúc. Tôi buồn, tôi đau khổ, nhưng cái gì đến có lẽ cũng nên đến sớm như thế, để tôi biết, chẳng có gì là trọn vẹn.
Không bất ngờ là Ba mẹ anh thay đổi hoàn toàn thái độ với tôi, chị anh cũng thế. Không hề có một cuộc gọi nhỡ, không hề có một tin nhắn hỏi han kể từ ngày tôi và anh kết thúc. Giống như trên đời này chẳng có một cô gái như tôi, người mà con trai họ yêu đương một thời. Tình người trên thế giới này nhạt nhẽo như thế đấy. Nói không buồn thì là nói dối, nhưng ngoài buồn ra, tôi chẳng có gì bận tâm, bởi ngay từ đầu tôi đã chuẩn bị tâm lý cho sự ruồng bỏ tàn nhẫn ấy rồi.
Mãi về sau, dần buông xuôi cảm xúc đau khổ, tôi mới từ từ phát hiện ra, người con gái mà anh quen là người Việt Nam có quốc tịch Mỹ, cô ấy rất trẻ, chỉ hai mươi tuổi thôi. Anh từng nói anh muốn định cư lâu dài ở đấy, nên có lẽ cái đầu tiên anh yêu cô gái này chính là quốc tịch mà cô ấy đang có. Mà sự ủng hộ cô ấy từ gia đình anh mới chính là động lực lớn nhất anh từ bỏ tôi. Anh yêu gia đình mình, tôi biết rõ điều đó từ cái ngày mới quen nhau, anh chấp nhận đi chân trần để đổi giày cho chị mình. Chính vì điều ấy làm tôi cảm động mà yêu anh, bây giờ nó lại là sự cản trở khiến tôi chấp nhận kết thúc.
Rồi thời gian trôi qua nhanh khiến mọi thứ đau khổ, vật vã của tôi trở thành miền kí ức. Tôi chẳng còn thấy quặn lòng khi nhìn thấy anh hạnh phúc bên người ta. Cũng đúng thôi. Người tôi yêu đã là quá khứ, kỉ niệm đẹp thì lưu giữ lại, điều đau khổ thì nên cố gắng quên đi. Cho nên, cái tôi nhớ chỉ là một chàng trai ấm áp đợi tôi trong đêm tối, và một đàn ông có bờ vai vững chãi đưa tôi đi một đoạn đường đời.
Ba năm trôi qua.
Năm này là 2020, tôi vẫn làm ở công ty dược phẩm năm nào. Vị trí của tôi đang đảm nhiệm là một trưởng phòng nho nhỏ. Tính ra tôi làm ở đây cũng hơn năm năm. Có lẽ cũng phải cảm ơn anh, vì chính anh mang tôi đến nơi này, và cũng vì anh buông bỏ nên tôi mới đạt được vị trí như hôm nay.
Lại nói về anh, một năm sau đó, anh và cô ấy kết hôn, cho đến thời điểm này thì anh đã có một cô con gái xinh xắn. Có lẽ anh đã thật sự định cư lại Mỹ rồi. Tôi mừng cho họ. Nhớ về ngày đó, anh dặn tôi đi làm hộ chiếu, để khi anh kiếm được tiền rồi sẽ mua vé cho tôi sang Mỹ thăm anh. Bây giờ tôi có hộ chiếu rồi, nhưng là làm để chờ ngày tự mình kiếm thật nhiều tiền rồi đi du lịch.
Những người bạn trong cuộc sống của tôi kể từ ngày ấy yên ổn gia thất cả rồi. Tú cũng đã có vợ. Người con gái cậu ta cưới không phải cô người yêu lúc trước mà là một cô gái nhỏ nhắn, có một cách sống khéo léo, và quan trọng hơn là, Tú sợ cô ấy buồn lắm, đến mức chẳng dành ra được thời gian ngắn ngủi nào để cà phê cùng tôi. Không sao, tôi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, vì tôi quen rồi.
Còn ai để nhắc nữa nhỉ? À, chàng trai bí ẩn nhỏ tuổi. Cậu ấy cũng đã lấy vợ và thêm một cô công chúa đáng yêu. Nhớ những ngày tiễn anh đi Mỹ, tôi buồn đến mức bỏ ăn. Cũng may trong khoảng thời gian này, người động viên chia sẻ tôi là cậu ấy. Luôn dặn tôi ăn đúng bữa, dặn tôi phải mạnh mẽ giống như vẻ ngoài, và bắt buộc tôi đừng khóc. Cậu từng nói:
"Chị phải sống thật tốt, vì bây giờ người ta ở xa rồi, chẳng còn ai chìu chuộng chị nữa đâu. Cho nên chị cần mạnh mẽ và vui vẻ. Chỉ như thế em mới an tâm."
Suốt khoảng thời gian yêu xa của tôi, cậu luôn bên cạnh an ủi và cho tôi nhiều sự quan tâm mà không thể từ chối. Từ việc nhắn tin hỏi han đến những món đồ nho nhỏ mà cậu bảo từ quê gửi, cậu chưa bao giờ khiến tôi thấy mình bị bỏ quên. Tôi vô cùng trân trọng điều đó, nhưng tim tôi chẳng có ai thay thế được anh. Có lần tôi bảo cậu nên tìm cho mình một tình yêu đi, để khỏi phải suốt ngày đi theo một bà cô già như tôi, nhưng cậu im lặng bỏ ngoài tai những lời tôi nói.
Ngày tôi chia tay anh, tôi chẳng nói nhưng cậu lại biết. Sau đó, cậu thường xuyên xuất hiện hơn, quan tâm nhiều hơn, thậm chí cái tết năm ấy cũng là cậu đi xếp hàng giành giựt mua vé xe cho tôi về quê. Nhưng tôi sao còn tâm trí nào để mở lòng nữa, tôi sợ càng đi xa sẽ càng làm cậu hi vọng nhiều. Một ngày nọ tôi nói thẳng thừng:
"Em đừng quan tâm chị nữa. Em có làm gì thì chị cũng không quên được Duy. Cho nên dừng lại đi."
Tôi đọc được trong mắt cậu sự tổn thương. Tôi không nỡ, nhưng rồi đành chấp nhận để cậu chịu tổn thương đó. Rồi cậu sẽ ổn thôi. Giống như tôi vậy.
Bẵng đi gần một năm sau, cậu cũng chẳng hề liên lạc lại cùng tôi. Rồi một ngày của tháng sáu, cậu lại nhắn tin cho tôi bảo đã yêu một cô gái. Tôi vui vẻ đáp lại, và thế là chúng tôi tiếp tục những câu chuyện vụn vặt đời thường, chúng tôi lại làm bạn. Nhưng sinh nhật âm lịch của tôi năm nào cũng có một số lạ chúc mừng. Tôi biết đó là cậu, vì chỉ cậu nhớ ngày đó mà thôi.
Danh Sách Chương: