Tinh Như vẫn luôn sống trong tẩm điện của Cơ Hoài Chu, mặc dù y đã hóa thành người cũng không có dọn đi, dù sao giường của Cơ Hoài Chu cũng đủ lớn để hai người ngủ thoải mái. Nhưng kể từ ngày đó ở Hồng Lâu chiếm được tiện nghi trên tay Cơ Hoài Chu, mỗi khi đi ngủ, y đều dùng sức cọ cọ lên người Cơ Hoài Chu, cầu xin hắn giúp đỡ. Mặc dù Cơ Hoài Chu không có ý nghĩ xấu xa gì cũng bị Tinh Như cọ ra ba phần lửa.
Cơ Hoài Chu không chịu giúp, Tinh Như chỉ có thể tự mình chống đỡ, tuy rằng tư vị không bằng Cơ Hoài Chu ngày đó giúp y, nhưng miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được.
Cơ Hoài Chu bắt gặp y như vậy một lần, Tinh Như quay lưng về phía hắn, gọi điện hạ ngọt lịm như đang ngậm nước đường. Đêm đó, thiếu niên liền xuất hiện trong mộng Cơ Hoài Chu, giống như ban ngày, lớn tiếng gọi một tiếng lại một tiếng, làm lòng người rung động. Sau khi tỉnh lại, Cơ Hoài Chu nhìn chằm chằm quần mình sửng sốt hồi lâu.
Tinh Như cũng tỉnh dậy, mơ mơ màng màng mở mắt ra, dùng sức hít hít cái mũi, nhíu mày hỏi: "Mùi gì vậy? Kỳ quái quá."
Cơ Hoài Chu: "..."
Cái mũi y cũng thật tốt a.
Hắn thật vất vả mới lừa gạt được Tinh Như, nhìn chiếc quần đã thay, khẽ thở dài một hơi.
Tinh Như lớn như vậy rồi, chung quy không thể cùng hắn ngủ chung nữa. Cơ Hoài Chu vốn tưởng rằng hai người nên ngủ riêng, thế mà vừa nhắc tới chuyện này, Tinh Như lập tức hét lớn một tiếng, kiên quyết không đồng ý, còn nói nếu Cơ Hoài Chu làm như vậy, y sẽ ngủ trên cây ngô đồng. Cơ Hoài Chu không dám cùng y cãi nhau nữa, lần trước chiến tranh lạnh, cái giá phải trả quá lớn, hắn không chịu nổi lần thứ hai. Vậy nên, cuối cùng hắn cũng phải thỏa hiệp, nghĩ rằng khi Tinh Như lớn lên, y sẽ hiểu rằng trên đời này ngoài hắn ra vẫn còn rất nhiều điều để y mong muốn.
Khi đó, y có lẽ cũng có người mình yêu.
Nghĩ đến đây, trong lòng Cơ Hoài Chu cảm thấy đau đớn, hắn ấn ấn ngực mình. Kỳ thực mấy hành vi hồ nháo Tinh Như làm mỗi tối, chính hắn cũng không phải là không thích.
Nếu…nếu như sau này Tinh Như vẫn chỉ thích một mình hắn, nguyện ý ở bên hắn, như vậy một đời này thực tốt a.
Tinh Như khoảng thời gian này càng ngày càng làm bậy, có đôi khi thấy Cơ Hoài Chu không chiều theo y, liền biến trở lại nguyên hình, giống như khi còn bé nằm ở trên người Cơ Hoài Chu, dùng móng vuốt màu vàng kéo mở quần áo hắn, mổ mổ ngực hắn. Cơ Hoài Chu bất đắc dĩ thở dài, giơ tay xoa xoa đầu y, mỉm cười nhìn y, coi y như trẻ con. Nhìn Cơ Hoài Chu cứ vậy tùy ý mình, Tinh Như sẽ đột nhiên biến lại thành người, đè lên người hắn.
Cơ Hoài Chu vuốt vuốt mái tóc y, nghĩ, khi nào Tinh Như của hắn mới lớn đây?
Năm nay Cơ Hoài Chu đã mười sáu tuổi, sau khi hôn sự với Kiều Tố Loan không thành, Hoàng thượng nghĩ đến việc tìm một mối hôn sự khác cho hắn, chọn đến nhiều nữ hài không tồi, Cơ Hoài Chu lại cự tuyệt tất cả. Hắn là đang đợi Tinh Như lớn lên, chờ Tinh Như thực sự hiểu tầm quan trọng của hai người dành cho nhau mới đưa ra quyết định.
Tinh Như hồ nháo suốt một năm, y lại vẫn như cũ không thể thuyết phục Cơ Hoài Chu làm mấy chuyện trong xuân cung đồ với mình. Vào năm Hi Minh thứ tám, y cuối cùng cũng dừng lại.
Tinh Như suy nghĩ cẩn thận, y muốn cùng Cơ Hoài Chu làm mấy chuyện trong sách, nhưng điện hạ tựa hồ không thích lắm. Y từng uyển chuyển dò hỏi mấy ngự y trong cung, bọn họ vuốt râu nói nhỏ với y, người bạn mà y nói quá nửa là không được…
Y đã đọc rất nhiều xuân cung đồ, đương nhiên hiểu ngự y nói không được là có ý gì.
Tinh Như rất lo lắng, điện hạ tốt như vậy, lại mắc phải căn bệnh khó nó này, dường như hắn còn rất bài trừ việc điều trị, điều này thật không tốt.
Mỗi khi y ưu sầu, lông mao trên đỉnh đầu đều rũ cả xuống, không dựng dậy nổi, cứ nhìn thấy Cơ Hoài Chu đều bày ra bộ dáng muốn nói lại thôi. Cơ Hoài Chu cuối cùng cũng nhận ra gần đây Tinh Như nhìn hắn bằng ánh mắt rất kỳ quái, đó là ánh mắt tràn đầy sự đồng tình và bao dung. Hắn hỏi Tinh Như có phải xảy ra chuyện gì rồi không, kết quả Tinh Như kéo hắn vào phòng ngủ, kề sát bên tai hắn, nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ, người có phải là không được không?"
Cơ Hoài Chu: "..."
Ngay lập tức, Tinh Như bị gõ đầu, y xoa xoa đầu, ngẩng đầu nhìn Cơ Hoài Chu, ánh mắt vô tội, Cơ Hoài Chu thậm chí còn thấy một tầng ý nghĩa khác trong đó. Tinh Như dường như đang nói với hắn rằng y hiểu, y hiểu mà, vậy nên không cần phải giấu diếm y. Cơ Hoài chu phất áo rời đi.
Nhìn bóng lưng Cơ Hoài Chu bước đi xa, Tinh Như thở dài, trong lòng càng thêm lo lắng, chắc hẳn điện hạ đang thẹn quá hóa giận.
Buổi tối, thừa dịp Cơ Hoài Chu ngủ say, Tinh Như lén thò bàn tay mình vào trong chăn của hắn. Một lát sau, y chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc, không phải nói là không được sao? Bất quá, cuối cùng y cũng thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng là điện hạ lên được nha.
Lộng một hồi lâu, Tinh Như thấy tay hơi đau, trong không khí mơ hồ có một mùi hương quen thuộc, Tinh Như hít một hơi, sau đó liền chui tuột vào trong chăn.
Trong tẩm cung, thạch diệp hương từ lư đồng dần tản ra, ánh trăng như tuyết đổ xuống từ Cửu Trọng Thiên, bóng của mấy cây mộc lan phản chiếu ngoài cửa sổ, đổ lên bình phong, đung đưa theo gió. Cơ Hoài Chu đã tỉnh lại từ lúc Tinh Như chạm vào hắn, nhưng không biết vì sao, ma xui quỷ khiến thế nào, cho đến khi kết thúc hắn đều không có lên tiếng.
Trong bóng tối, hết thảy tiếng vang đều như được khếch đại, Cơ Hoài Chu mở mắt ra, ôm Tinh Như vào lòng. Tinh Như đại khái đã ngủ say, tay vẫn như cũ thật tự nhiên ôm lấy eo Cơ Hoài Chu, sau đó lại đem chân cũng gác lên người hắn, tựa như tìm được một thứ bảo bối, muốn khóa chặt lại bên mình, y áp đầu vào cổ hắn, ngẫu nhiên nói mớ vài chữ.
Cơ Hoài Chu mơ hồ nghe được y nói: "Ta chỉ thích điện hạ."
Cô, cũng chỉ thích Tinh Như.
========================
Ngoài lề:
Em bé không còn miếng liêm sỉ nào luôn T^T