• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới ánh đèn lưu ly, bóng hai người kéo dài trên tường, tua rua dưới rèm lẳng lặng ở đó, con chim nhỏ và hắn cùng nhau dừng tại thời khắc này như biến thành một bức họa vĩnh cửu.

Tựa nhiều năm trước đây.

Phong Uyên quay đầu nhìn thoáng qua, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng đau đớn, yết hầu nghẹn lên mùi máu tanh, hắn phun ra một búng máu, vết thương trên ngực lần nữa bị xé rách, máu tươi nhanh chóng theo đó chảy xuống, nội y trắng như tuyết nhanh chóng thấm đẫm màu máu đỏ sẫm.

Tiểu yêu thú kia cứ như vậy chết đi, giữa trời đất này sẽ không còn ai nhớ đến y, cũng không còn ai nhớ tới chuyện cũ của y. Mỗi giờ mỗi khắc trong thiên địa này đều có vô số sinh mạng mất đi, y cũng chỉ là một hạt cát nhỏ bé giữa vạn vật thế gian. Y hôm nay chết hay ngày mai chết đi chăng nữa cũng chỉ như phù du, nhanh chóng tan biến giữa thiên địa mênh mang.

Phong Uyên cúi đầu, trong tẩm điện yên tĩnh, lặng lẽ nghe tiếng trái tim.

Nó nói rằng, hắn đối với y không giống những người khác.

Đáng tiếc khi hắn hiểu ra quá muộn.

Phong Uyên ngẩng đầu lên, màn trướng màu vàng nhẹ nhàng lướt qua mi mắt, hắn nhớ tới y lúc say rượu ôm lấy hắn, có chút oán giận gọi hắn điện hạ. Khi ấy, có giọt nước mắt rơi trên vai, đến tận lúc này hắn mới biết, giọt nước mắt kia là vị đắng.

Bây giờ hắn phải làm gì?

Y đã không còn ở đây nữa.

Nếu hắn cứ vậy vượt qua quãng đời thật dài, cho đến khi hóa thành một tia thanh phong giữa đất trời, một mạt tà dương, cũng không có gì không tốt.

Nhưng hắn muốn tìm ra đáp án.

Dù duyên phận đã đoạn, hắn lại rất muốn biết, nếu y còn ở, y sẽ cùng mình nói cái gì.

Hắn cũng chỉ có thể làm vậy.

Phong Uyên từ Vong Ưu cung đi ra, nhẹ nhàng vung tay một cái, sương mù bao quanh Tử Vi cung liền tiêu tán, bầu trời lấp lánh đầy sao, ánh trăng sáng tỏ phản chiếu trong hồ Thái Huyền.

Trong đêm tối, dương hoa trước Tử Vi cung chồng lên thành lớp mỏng như tuyết, hắn lặng lẽ giẫm lên, mãi cho đến khi tới tầng trời thứ nhất, nơi đây chỉ còn lại một Vong Trần lôi trận, là trận pháp năm đó chính tay hắn bày ra.

Phong Uyên bước vào lôi trận, trong trận không có một ngọn cỏ, chỉ có bốn cột đá trấn giữ bốn hướng đông tây nam bắc, trên cột khắc kinh văn. Gió lồng lộng, kinh kỳ bay phấp phới, kinh văn trên cột sáng lấp lánh ánh vàng, nhưng hắn tựa hồ không có chú ý tới, đi thẳng đến trung tâm lôi trận mới dừng lại, nhìn ánh sáng nhàn nhạt lơ lửng trước mắt.

Hắn muốn lấy lại những ký ức đã mất của mình.

Phong Uyên đưa tay chạm vào ánh sáng kia, Vong Trần trận rung động, lôi điện ầm ầm nổ vang, tia chớp ngân sắc như một cây roi dài nhanh chóng lao đến đánh trên người hắn, cuồng phong như đao, thổi bay hắc sắc trường bào, phượng hoàng trên áo giương cánh muốn bay.

Phong Uyên tựa hồ không cảm nhận được đau đớn, thần sắc hắn vẫn bình tĩnh, chỉ là giơ tay lên cao hơn một chút, trong ánh sáng mờ nhạt tìm kiếm thứ gì đó, sấm sét một đạo lại một đạo đánh tới. Không bao lâu sau, trên người hắn đã hiện ra vô số vết thương, máu tươi ồ ạt chảy ra, thấm đẫm hắc sắc trường bào, chậm rãi nhỏ từng giọt xuống đất.

Thời gian tựa hồ đã qua thật lâu, lại tựa hồ chỉ là một khắc ngắn ngủi, thiên địa âm thanh biến thành hư không, bên tai Phong Uyên chỉ còn lại tiếng sấm rền không dứt, ngàn vạn năm tu vi của hắn cơ hồ bị lôi điện đánh tan hết, toàn thân huyết nhục mơ hồ, hắn nghĩ, có lẽ hôm nay hắn sẽ cùng tiểu yêu thú kia hôi phi yên diệt.

Như thế, tựa hồ cũng không tồi.

Nhưng ý trời luôn không như ý hắn.

Trong ánh sáng nhàn nhạt kia, Phong Uyên đã tìm thấy y.

Phong Uyên nhắm mắt lại, lôi điện lần nữa mang theo khí thế hủy thiên diệt địa từ sau lưng đánh tới. Trường Hà năm thứ bảy đến Hi Minh năm thứ mười sáu, hai mươi năm ký ức như thủy triều cuồn cuộn đánh về phía hắn.

Hắn quỳ rạp xuống đất, trên đầu mây mù tản đi, chỉ còn một đạo quang mang bao phủ lấy cơ thể.

Hắn cuối cùng cũng nhớ ra y.

Nhưng đã muộn rất nhiều năm.

Hi Minh năm thứ tư, mưa gió mịt mù, hắn đào từ trong mộ ra một cỗ quan tài, từ nơi đó tìm được một con chim nhỏ, từ đây, con chim nhỏ này liền trở thành vướng bận cả đời hắn.

Hi Minh năm thứ sáu, Tinh Như của hắn ăn đĩa điểm tâm có độc, chết trước mặt hắn. Hắn đã cho y uống yêu đan của La Sát điều, nuôi y bằng máu đầu tim. Cuối cùng Tinh Như cũng tỉnh dậy, còn có thể biến thành hình người. Vẻ ngoài của y rất đẹp, đẹp đến mức hắn nhìn một cái, liền mang cơn say cả đời.

Hi Minh năm thứ tám, hắn trúng kịch độc ở Bắc Cương, Tinh Như cắt thịt của mình để cứu hắn, từ đó bọn họ huyết nhục giao hòa, vĩnh viễn không chia lìa.

Hi Minh năm thứ mười hai, Tinh Như biết hắn uống rất nhiều thuốc bổ sau lưng y, lao vào vòng tay hắn, sụt sịt cái mũi, nói với hắn rằng y sẽ không bao giờ làm vậy nữa. Tinh Như của hắn thật đáng thương lại cũng thật đáng yêu, hắn muốn cứ vậy bồi y cả đời.

Hi Minh năm thứ mười sáu, hắn chết ở Lan Tháp, một đời này kết thúc ở đây.

Ngày mồng ba tháng ba năm đó, ban đêm đổ mưa lớn, hắn nghe tin Tinh Như không còn, tan nát cõi lòng mà chết.

Nhưng tất cả những điều này chẳng qua là một hồi số kiếp của hắn mà thôi. Hắn trở về giữa Phạn âm uốn lượn, ngũ sắc tường vân lưu chuyển khắp Cửu Trọng Thiên, hoa sen vàng nối nhau nở rộ.

Nhưng hắn không buông xuống được Tinh Như của mình.

Cúi đầu nhìn thoáng qua nhân gian năm ấy, vẫn thấy Tinh Như của hắn ngồi trên tháp cao. Y chưa chết. Phong Uyên có chút an ủi mà cười cười, sau đó lại trở nên khổ sở.

Hắn không thể ở bên y.

Hắn không bao giờ có thể ở bên y nữa.

Giữa Vong Trần lôi trận, Phong Uyên chống đỡ thiên lôi oanh đỉnh, chịu đựng nỗi đau thần hồn xé rách. Hắn cắt đứt một sợi thần hồn của mình, xuyên qua ngàn vạn lôi quang, đến nhân gian, lưu ở bên người Tinh Như.

Mong rằng Tinh Như của hắn mỗi năm khỏe mạnh, ngày ngày hạnh phúc.

Cuối cùng, hắn không làm được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK