Phong Uyên mấy ngày trước vừa nhảy Đăng Tiên Đài, sau đó lại tiến vào Vong Trần lôi trận. Nếu hắn cứ thế đi đến nơi sâu nhất của Vô Tình Hải thì Mộng Xu cũng không cần chờ người về nữa, trực tiếp thắp cho hắn một nén hương, coi như tưởng niệm.
Mộng Xu đến Tử Vi cung xem Phong Uyên, thấy hắn không còn quá điên cuồng. Xem ra Phong Uyên cũng hiểu được nếu cứ vậy đi vào Vô Tình Hải, hắn sẽ chết. Hắn không sợ chết, nhưng hắn muốn nắm lấy cọng rơm cuối cùng này, sau đó mới quyết định mình có nên chết hay không.
Phong Uyên cảm thấy rằng bế quan hồi phục tu vi quá chậm, vậy nên hắn dứt khoát lấy một đống linh đan từ tay Mộng Xu, uống hết không chút do dự.
Trong lòng Mộng Xu có chút xót xa, không biết hắn xót xa vì mấy viên đan dược kia, hay là xót xa vì nhìn thấy Phong Uyên hủy hoạn cơ thể hắn như thế nào.
Phong Uyên làm bậy làm bạ, cuối cùng cũng khôi phục được một nửa tu vi, nhưng một nửa tu vi này có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả, chính hắn cũng không biết được.
Tư Tuyền và Kiếm Ngô có đến nhìn Phong Uyên vài lần, đều không nói gì. Ai ngờ rằng vị thần đứng đầu thiên địa trước kia lại có một ngày vì một tiểu yêu mà hành hạ mình đến nông nỗi này. Tư Tuyền thấy hắn như vậy, thỉnh thoảng lại đứng ngẩn người nhìn cây Bồ Đề trong Linh Tê cung, cười một hồi lâu.
Mộng Xu dù vẫn còn lo lắng cho Phong Uyên nhưng cũng không thể ngăn cản hắn nữa, chỉ có thể cùng Phong Uyên đi Vô Tình Hải. Trong lòng Mộng Xu hiểu rõ, nếu lần này còn không tìm được vị Tinh Như tiên quân kia, Phong Uyên sẽ thực sự hồn quy thiên địa.
Hắn rốt cuộc là có bao nhiêu nhung nhớ vị tiểu tiên quân này a?
Ái tình là một thứ như vậy, thực sự rất đả thương người.
Mộng Xu nhớ tới mấy năm trước khi hắn tới nhân giới đã từng nghe một vở kịch, có một câu thoại hắn đã nhớ suốt nhiều năm, cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng quên.
Tình không biết từ lúc nào mà đến, người sống có thể chết, người chết có thể sinh. Cùng sinh không thể cùng chết, người chết không thể sống lại, đó là tất thảy về tình yêu.
Bất quá cũng chỉ vậy thôi.
Mộng Xu khẽ thở dài một tiếng, chỉ mong mình vĩnh viễn không phải chịu loại tra tấn này.
- -------------------------------------------
Mỗi khi màn đêm buông xuống trong Vô Tình Hải, mộng chướng sẽ khuếch tán từ phía chân trời, tất cả sinh linh nơi đây sẽ rơi vào mộng cảnh. Tinh Như đã từng như vậy sống suốt trăm năm.
Trăm năm sau y cuối cùng cũng kết thúc chuỗi ngày đau khổ dài đằng đẵng này.
Sau đó, y nhảy Đăng Tiên Đài. Truyện Dị Năng
Là vì thiên giới so với Vô Tình Hải càng đau khổ hơn sao?
Phong Uyên cúi đầu nhìn thoáng qua ngực mình, vết thương vốn dĩ đã khép lại, mấy ngày trước lại vô cớ rách ra, không đau, chỉ khiến người ta khổ sở.
Mộng Xu bên cạnh nói: "Đoạn đường còn lại, ngươi phải tự mình đi, không biết Đế Nữ Tang dưới Vô Tình Hải đến tột cùng là cái dạng gì, ngươi nhất định phải cẩn thận một chút."
Truyền thuyết về Đế Nữ Tang thật ra không ít, nhưng không ai biết thật giả ra sao, cũng không ai vô cớ chạy đến đó để trải nghiệm cảm giác thống khổ nhất thế gian.
Phong Uyên thần sắc bình tĩnh, có chút giống hắn của ngày xưa, nói với Mộng Xu: "Đa tạ."
Mộng Xu nhìn hắn, không nói gì nữa.
Sắc trời âm u, mộng chướng Vô Tình Hải phiêu đãng trên không trung, sóng nước lăn tăn rồi tan ra như tuyết. Phong Uyên chậm rãi tiến vào, trong nháy mắt bị nước biển lạnh băng bao phủ, biến mất trước mắt Mộng Xu.
Từ lần ấy bước vào Cửu U giới, hắn liền bị nhấn chìm trong nước biển vô tận, mãi đến ngày hôm nay. Hắn cũng hiểu tại sao Cơ Hoài Chu lại nhìn mình như vậy. Rốt cuộc, hắn đã trễ nhiều năm.
Ở đây khắp nơi là hắc ám, Phong Uyên đưa tay lên, một đạo thần quang lóe sáng, thân ảnh của hắn mờ mạt trong làn nước. Trong nước biển ẩn chứa khí tức Đế Nữ Tang khiến Phong Uyên chút mơ hồ hư ảo. Hắn nhanh chóng bước đi, chỉ trong chốc lát đã tới chỗ sâu nhất. Nơi đó Đế Nữ Tang đứng sừng sững, cành lá tươi tốt, tán cây vươn cao như lọng che, xung quanh lại không có lấy một ngọn cỏ, chỉ có một kết giới ngũ sắc.
Phong Uyên đứng bên ngoài kết giới, nước biển lạnh giá bao phủ toàn thân. Đế Nữ Tang vươn ra một chút nụ hoa còn chưa nở rộ.
Hắn thu hồi đầu thần quang ở đầu ngón tay, bước vào mảnh đất cằn cỗi này, bên tai truyền đến một tiếng giòn vang, kết giới nháy mắt vỡ tung như thủy tinh, sáng chói như nhật nguyệt. Tiếng nữ tử vang vọng không ngừng bên tai, mấy vạn năm vụt qua trước mắt hắn, từ lúc khai thiên lập địa cho đến ngày buông bỏ trách nhiệm Thiên Quân, Phong Uyên lại tựa như không hề nhìn thấy, tiếp tục lại gần Đế Nữ Tang.
Hình ảnh tiếp tục lưu chuyển, chuyển đến mấy năm sau, hắn ngồi trước trường án trong Trường Thu cung, một tay chống cằm, tùy ý cùng Mộng Xu nói về chuyện lịch kiếp. Mấy ngày nữa qua đi, hắn xuống trần, cứ vậy trở thành Thái Tử Đại Dận.
Hắn gặp Tinh Như rồi một lần nữa rời bỏ y.
Hi Minh năm thứ mười sáu, Cơ Hoài Chu chết trong Lan Tháp, nhưng những hình ảnh ấy không theo hắn trở về thiên giới, hắn vẫn còn nhìn thấy Tinh Như.
Phong Uyên thậm chí có chút an ủi nghĩ, huyễn cảnh của Đế Nữ Tang kỳ thực cũng không đáng sợ như vậy, ít nhất hắn có thể gặp lại Tinh Như.
Phong Uyên nhìn thấy Tinh Như xông vào cung rồi trúng mai phục, nhìn y khóc trước mặt quốc sư, nhìn y ngồi trên đồi, cẩn thận chọn lấy chiếc lông đuôi đẹp nhất, nhổ ra, biến nó thành một tràng pháo hoa nở rộ.
Cứ thế ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Bảy mươi sáu năm, y không biết điện hạ của y đã chết, cứ như vậy ngồi trên đồi, mỗi khi hoàng hôn buông xuống, liền nhổ một cái lông vũ để đốt pháo hoa.
Phong Uyên cuối cùng biết tại sao y lại trụi lông.
Thế mà nhiều năm sau gặp lại, câu đầu tiên hắn nói với Tinh Như là, xấu quá.
Cho đến tận ngày mười lăm tháng mười hai âm lịch năm Gia Bình thứ sáu, hôm đó cũng là sinh nhật của Cơ Hoài Chu.
Tinh Như trông vui vẻ hơn trước rất nhiều, nở nụ cười vốn đã biến mất từ lâu, thay cho mình một bộ xiêm y đẹp đẽ, buộc gọn mái tóc dài, cài chiếc trâm ngọc bích. Y là đang chờ được đoàn tụ với điện hạ của y.