Trong mơ cậu chẳng nhìn thấy được gì cả, mọi thứ tối đen phủ kín cơ thể cậu, Hạ An Vũ quơ quào một chút, phát hiện bàn tay mình thế mà lại nhỏ xíu xiu.
"Có ai ở đây không?"
Hạ An Vũ cất giọng gọi, không có ai đáp lời, kể cả tiếng vọng của cậu. Cậu hoảng hốt, bàn chân từ thận trọng chậm rãi dò dẫm trong bóng đêm chuyển sang gấp rút lảo đảo, vừa chạy cậu vừa khóc lóc kêu cứu đến khản cả giọng:
"Có ai ở đây không? Đông Nhiên!"
Hạ An Vũ cảm thấy cổ họng mình nóng cháy khó chịu, cậu mệt lã ngồi khuỵu xuống, nước mắt ngắn dài lẩm bẩm nói:
"Hu hu, sao không có ai cả? Đông Nhiên, anh ở đâu?"
Hạ An Vũ không đếm nổi mình đã gọi tên Quý Đông Nhiên bao nhiêu lần, giữa sự sợ hãi đến tuyệt vọng thế này, người cậu nghĩ đến đầu tiên và duy nhất chỉ có anh.
"An Vũ?"
Chợt có thứ ánh sáng nhỏ le lói chiếu vào, Hạ An Vũ mở mắt ra, cậu phát hiện mình đang ở trong một khu rừng quen thuộc, là chỗ trồng cao su ngày bé của nhà cậu.
"An Vũ. Em không sao chứ?"
Hạ An Vũ hít một hơi, chất giọng dịu dàng như dỗ dành cậu, bàn tay lạnh buốt vì sợ hãi có người nắm lấy nhẹ nhàng xoa xoa, cạnh bên là một anh trai trông lớn hơn cậu nhiều lắm.
"Anh là ai ạ?" - Hạ An Vũ hít hít mũi hỏi.
"Anh là Đông Nhiên mà, em quên rồi sao?"
Anh trai đó bật cười nói, nụ cười của anh ấm áp đến nỗi làm Hạ An Vũ quên cả khóc, khuôn mặt đỏ ửng vô thức hỏi lại:
"Anh là Quý Đông Nhiên thật sao?"
"Bộ có chỗ nào không giống à?" - Quý Đông Nhiên nghiêng đầu nhìn cậu.
Hạ An Vũ gật gật rồi lại lắc lắc, sau đó nghiêm túc nói:
"Trông anh nhỏ xíu."
"Thế Quý Đông Nhiên em biết lớn lắm à?"
Quý Đông Nhiên phì cười hỏi cậu, Hạ An Vũ lại rất thật tình trả lời:
"Vâng ạ, rất lớn, cũng rất đẹp trai."
"Thế anh không đẹp trai à?"
Hạ An Vũ hơi khựng lại một chút, cậu ngắm nghía anh trai một hồi, sau đó mới nghiêm túc gật đầu nói:
"Anh cũng đẹp trai, nhưng có chút không bằng anh ấy."
Quý Đông Nhiên nhỏ nghe vậy chỉ "ồ" một tiếng, đoạn anh đứng lên phủi phủi người rồi xoay lưng về với cậu:
"Đã trễ rồi, lên lưng anh cõng em về."
Hạ An Vũ ngoan ngoãn trèo lên. Lưng anh trai rất ấm, cũng rất vững chãi, Hạ An Vũ tựa cằm lên vai anh hỏi nhỏ:
"Anh đẹp trai như vậy, chắc đã có người để ý rồi phải không?"
"Anh không biết." - Quý Đông Nhiên đẩy đẩy mông nhóc con lên nói - "Nhưng người anh để ý thì còn nhỏ quá."
"Ai ạ?" - Hạ An Vũ tò mò hỏi.
"Em đó." - Quý Đông Nhiên thản nhiên đáp, trong giọng nói còn chứa đầy ý cười.
Hạ An Vũ hơi xấu hổ, dù vậy cậu vẫn trả lời anh:
"Vậy sau này lớn lên anh có muốn cưới em không?"
"Muốn chứ." - Quý Đông Nhiên dẫm mớ lá khô kêu sột soạt - "Lúc đó anh cũng sẽ cõng em như thế này vào lễ đường của chúng ta."
Hạ An Vũ ngại ngùng nép sau vai anh, tưởng tượng đến cảnh cả hai cùng nhau vào lễ đường trước con mắt ngưỡng mộ của bao người khác.
"Vậy hứa... Đông Nhiên?"
Hạ An Vũ định nói tiếp thì bỗng nhiên cơ thể cõng cậu trở nên lạnh buốt, khuôn mặt Quý Đông Nhiên toàn bộ đều biến thành màu đen, cậu hốt hoảng muốn vùng ra nhưng cả người bị nắm chặt lại, chỉ có thể thảm thiết la hét:
"Thả ra! Đông Nhiên, anh ở đâu? Mau cứu em..."
Hạ An Vũ mở mắt, hơi thở vẫn chưa bình ổn lại được, cổ họng khô khốc, cả người nhễ nhại mồ hôi, mãi một lúc lâu sau mới nhận ra căn phòng quen thuộc mình ngủ hằng ngày.
"Tỉnh rồi?"
Bên cạnh có tiếng người, cậu ngẩng đầu lên liền trông thấy một gương mặt lo lắng đang nhìn mình, bàn tay nhẹ nhàng chạm thử lên trán cậu thăm dò nhiệt độ.
"Bớt nóng rồi, có thấy đau đầu không?"
Hạ An Vũ lắc lắc đầu, dường như nơi anh chạm vào trở nên mát lạnh, cậu lấy lại tỉnh táo khàn khàn nói:
"Em muốn uống nước."
Quý Đông Nhiên nhanh chóng xoay người sang cầm lấy bình nước ở tủ đầu giường rót ra một ít, sau đó cẩn thận dùng muỗng đút cho cậu.
Từng giọt nước ấm áp lại chữa lành cổ họng đang cháy khô, Hạ An Vũ đưa mắt đến cửa sổ, một màu đỏ cam rực rỡ phủ vào phòng.
"Em bệnh ạ?" - Hạ An Vũ hỏi.
"Ừm, chắc là do hứng gió nhiều quá." - Quý Đông Nhiên lau mồ hôi trên trán cậu - "Ngủ gần một ngày rồi, có đói bụng không?"
Hạ An Vũ chẳng thèm ăn, nhưng nhìn thấy dáng vẻ không yên lòng kia của Quý Đông Nhiên liền yếu ớt gật đầu.
Quý Đông Nhiên nhờ dì Lan mang lên một chén cháo, dì nghe nói cậu đã tỉnh, vừa bưng đồ ăn lên đã lo sốt vó hỏi han:
"Sáng nay mãi không thấy con xuống, dì lên gọi cũng không nghe trả lời, mở cửa vào mới biết đã sốt đến li bì rồi, may mà bác sĩ truyền nước xong thì không sao, làm dì sợ muốn chết."
"Con xin lỗi ạ." - Hạ An Vũ áy náy nói.
"Lỗi phải gì mà xin." - Dì Lan không vui đánh nhẹ vào vai cậu - "Con còn mê sảng gọi tên cậu chủ suốt, sau đó thì cứ nắm tay cậu ấy không chịu buông."
Hạ An Vũ ngại ngùng liếc nhìn Quý Đông Nhiên, lại thấy anh vẫn chuyên tâm thổi cháo cho mình. Dì Lan thấy Quý Đông Nhiên đút cháo cho Hạ An Vũ, cười cười nói không muốn quấy rầy chồng chồng son hai người nữa, dì sẽ lên dọn dẹp sau.
"Làm phiền đến anh rồi."
Hạ An Vũ nhìn bên cạnh Quý Đông Nhiên đủ loại giấy tờ lẫn laptop, đoán được anh có lẽ đã phải nghỉ ở nhà chăm sóc mình, trong lòng buồn bã nói. Đã lâu lắm rồi mới lại bệnh thế này, cơ thể cậu vốn dễ bệnh hơn người ta nên bình thường vẫn cố gắng tự chăm sóc bản thân thật tốt, chẳng ngờ lần này chỉ hít chút gió đêm ven sông mà đã sốt đến không biết trời trăng gì rồi.
"Nếu chút chuyện này đã làm phiền đến tôi thì em cũng xem thường tôi quá rồi."
Quý Đông Nhiên đưa muỗng cháo tới, Hạ An Vũ há miệng ăn vào, ngắc ngứ gật gật đầu với anh.
"Ăn xong thì uống thuốc, có lẽ ngày mai sẽ khỏi thôi."
Quý Đông Nhiên dặn dò, Hạ An Vũ cũng chỉ nghe anh nói sao thì nghe vậy, cho đến khi dì Lan bưng một thao nước ấm lên rồi đi xuống, Hạ An Vũ mới phát giác có gì đó không đúng.
"Em tự cởi hay tôi cởi?" - Quý Đông Nhiên nhúng khăn vào thao nước, vắt nó thật ráo hỏi cậu.
"Dạ?" - Hạ An Vũ không hiểu nhìn anh.
"Lau người. Sạch sẽ mới ngủ được chứ."
Hạ An Vũ nhìn bóng dáng to lớn nhích về phía mình, lúc này mới hoảng hốt đưa tay ra chặn anh lại:
"Khoan đã, để em tự làm!"
"Em tự cởi?"
Quý Đông Nhiên ngừng lại chờ cậu, Hạ An Vũ mắt đối mắt với anh một hồi, biết chẳng thể lay chuyển được, cuối cùng chỉ đành thành thật cởi áo ra.
Hạ An Vũ rất trắng, cơ thể không quá gầy cũng không quá mập, Quý Đông Nhiên nhìn chằm chằm không sót điểm nào, nhưng Hạ An Vũ vừa ngẩng đầu lên đã lập tức thu lại ánh mắt mà trở nên nghiêm túc chà lau cho cậu.
Khăn lông ấm áp chạm vào làn da dính nhớp mồ hôi khiến cậu thoải mái thở ra một hơi, bởi vì vẫn còn sốt nên đôi gò má ửng hồng, muốn dịu ngoan bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Thay quần áo xong xuôi, dưới tác dụng của thuốc cảm Hạ An Vũ lại buồn ngủ, nhưng cậu đã ngủ cả một ngày, cảm thấy như vậy thì phí thời gian quá, thành ra cứ nằm căng mắt nhìn Quý Đông Nhiên đang làm việc.
Người ta thường có câu "Đàn ông quyến rũ nhất là lúc tập trung làm việc", Hạ An Vũ nghĩ nó rất đúng với Quý Đông Nhiên. Đôi mắt anh nhìn vào màn hình khẽ nhíu lại, gương mặt như tượng tạc tĩnh lặng tựa nước hồ mùa thu, thi thoảng anh dừng lại suy nghĩ gì đó, vẻ đăm chiêu tràn đầy hơi thở của người đàn ông của độ tuổi trưởng thành chín chắn, Hạ An Vũ len lén đỏ mặt.
"Nếu mệt thì ngủ đi, tôi không đi đâu đâu." - Quý Đông Nhiên đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
Hạ An Vũ chột dạ, cứ như vừa làm việc xấu bị bắt quả tang, chậm rãi trượt vào chăn trốn mất.
"Làm gì vậy? Không sợ ngộp à?"
Quý Đông Nhiên vừa liếc sang đã nhìn thấy một cục nho nhỏ nhô lên bên cạnh mình, anh buồn cười vỗ vỗ vào nó hỏi, nhưng người bên trong chẳng thèm trả lời anh.
"Nếu em không ra thì tôi vào đấy." - Quý Đông Nhiên đặt laptop xuống nói.
Cục nho nhỏ khẽ nhúc nhích, sau đó chỏm tóc đen đen từ từ lú ra, Hạ An Vũ giương đôi mắt hơi ướt nước vì bị cảm nhìn anh. Dáng vẻ chọc người của cậu khiến trái tim Quý Đông Nhiên hẫng một nhịp, anh không do dự lật chăn ra chui vào trong. Hạ An Vũ không phản ứng kịp, thân nhiệt vốn đã nóng sẵn dường như tăng thêm, nhỏ giọng hỏi anh:
"Sao anh bảo em ra thì anh không vào?"
"Có sao?" - Quý Đông Nhiên nhướng mày đáp - "Em nghe nhầm rồi."
Hạ An Vũ chẳng ngờ người này cũng có mặt gian xảo như thế, nhưng cậu không cãi lại, Quý Đông Nhiên được đà liền nhích qua rồi ôm cậu vào lòng.
"Sẽ lây bệnh đó."
Hạ An Vũ cảm thấy cơ thể Quý Đông Nhiên mát hơn mình, cả người thoáng chốc thả lỏng tựa vào.
"Ngủ đi, không sao đâu."
Quý Đông Nhiên vuốt nhẹ lưng cậu dỗ dành, Hạ An Vũ ngửi mùi bạc hà thoang thoảng trên người anh, trước khi đi vào giấc ngủ, có chiếc hôn khẽ khàng đặt lên trán, Hạ An Vũ thầm nghĩ có lẽ mình đã có đáp án rồi.