• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Giật cả mình? Chú là vong à mà vào cũng không có chút tiếng động nào?"

"Người sao rồi?" - Quý Đông Nhiên trầm giọng hỏi.

"Chưa chết, chú tự mình kiểm tra đi, tôi chỉ giúp chú được đến đây thôi."

Lâm Kỳ nhún vai đáp, hắn cũng muốn chuồn nhanh khỏi chỗ này, đợi lát nữa Quý Đông Nhiên nhìn thấy tình trạng của cục cưng nhà anh, hắn sợ tai bay vạ gió.

"Vậy nha tôi còn có việc đi trước đây."

Lâm Kỳ nói xong liền nhanh chóng rời khỏi phòng, còn cẩn thẩn đóng cửa giúp, chỉ còn lại Quý Đông Nhiên trầm mặc hồi lâu. Anh chậm rãi di chuyển xe lăn đến giường ngủ, cảnh tượng hiện ra khiến đôi mắt vốn đã tràn ngập tức giận càng thêm tối đen.

Hạ An Vũ khó chịu lăn lộn trên giường, miệng ẩn nhẫn thở dốc, cơ thể giống như có ngàn vạn con kiến bò lên. Cậu không nghe rõ được bất kỳ âm thanh gì, chỉ cảm giác có người đang tiến đến gần giường. Phần nệm bên cạnh lún xuống, cánh tay bị trói chặt hằn vệt đỏ đau nhức được giải thoát, cậu hoảng loạn co chặt người lại, muốn tránh né những cái động chạm vô tình của đối phương, sợ hãi rằng chút lí trí ít ỏi còn sót lại sẽ sớm mất đi.

"Hức hức... tránh ra..."

"An Vũ... không sao đâu, là tôi."

Chất giọng ấm áp tựa như dòng suối mát vỗ về cậu ngày còn nhỏ, Hạ An Vũ ngước mắt lên, cậu mơ màng thấy một bóng dáng quen thuộc nhưng đầu óc lại không đủ tỉnh táo để nhận ra đó là ai.

"Ai vậy?"

"Là tôi, Đông Nhiên..."

Quý Đông Nhiên nhẹ nhàng đáp, cơ thể dần dần nhích đến gần cậu, sau đó kéo người vào lòng mình ôm lấy. Hạ An Vũ lúc đầu có hơi hoảng hốt, cậu khẽ vùng vẫy, nhưng vòng tay Quý Đông Nhiên quả thật quá mạnh mẽ, giống như muốn dung hợp cậu và anh làm một.

"Hức... khó chịu quá..."

Mùi nước hoa lẫn với hơi ấm da thịt mà Hạ An Vũ trải qua cùng hàng đêm kích thích từng giác quan của cậu, thứ thuốc kích tình mà cậu cố gắng áp xuống khi nãy lần nữa bộc phát, Hạ An Vũ nức nở rên rỉ, cổ họng cháy khô khao khát có thứ gì đó đổ vào.

"Ngoan, ngủ một giấc sáng dậy sẽ hết thôi..."

Quý Đông Nhiên ôm chặt cậu dỗ dành, cơ thể nóng rực của Hạ An Vũ làm giọng anh trở nên trầm khàn nhưng vẫn cố gắng ẩn nhẫn chịu đựng.

"Đông Nhiên..."

Hạ An Vũ nỉ non gọi, Quý Đông Nhiên theo phản xạ nhìn xuống, Hạ An Vũ lập tức cướp lấy thời cơ mà nhướng người lên hôn anh.

Thời điểm bốn cánh môi chạm vào nhau, có dòng điện nhỏ chạy dọc cơ thể, Quý Đông Nhiên bị tấn công bất ngờ không kịp đề phòng cứ thế dễ dàng cho thư ký nhỏ cạy mở khớp hàm rồi đưa đầu lưỡi thăm dò khoang miệng mình.

"Ưm..."

Hạ An Vũ cảm thấy cơn khát của mình dường như đã giảm bớt nhưng cũng dường như đang tăng lên, hai tay cậu ôm siết lấy cổ Quý Đông Nhiên, lưỡi nhỏ cố gắng thăm dò quấn quýt với lưỡi anh.

"Ư... tại sao?"

Quý Đông Nhiên ôm đầu cậu kéo ra, hơi thở anh gấp rút nhìn dáng vẻ mơ màng của cậu, trầm giọng hỏi:

"Có biết tôi là ai không?"

"Anh là?"

Hạ An Vũ nghiêng đầu nhìn anh, tâm trạng Quý Đông Nhiên càng xấu hơn, nhưng Hạ An Vũ đột nhiên hôn lên "chốc" lên miệng anh rồi đỏ mặt nói:

"Anh là Đông Nhiên... Quý Đông Nhiên... ông xã của em... ưm..."

Lần này đến lượt Hạ An Vũ bị tấn công, nhưng cậu không bị Quý Đông Nhiên dồn vào thế bị động hoàn toàn, chiếc lưỡi linh hoạt nghênh đón vị khách đến nhà, nhiệt tình phục vụ.

"Ư... chỗ đó..."

"Làm sao?"

Quý Đông Nhiên cười cười cắn nhẹ môi dưới Hạ An Vũ, ngón tay đã đặt ở điểm trước ngực mà gảy nhẹ.

"Không... rất lạ... nhưng... ưm..."

Quý Đông Nhiên không để cậu nói hết câu, tiếp tục lần nữa hôn lên môi cậu, sau đó hôn dọc xuống cổ rồi xương quai xanh, dần dần ngậm bên còn lại vào. Hạ An Vũ chỉ có thể rên rỉ, cơ thể cậu giờ đây không còn sự e dè của lần đầu cả hai thân mật mà sự khao khát đụng chạm xác thịt, trong vô thức Hạ An Vũ ưỡn ngực mình ra để Quý Đông Nhiên có thể dễ dàng cắn mút nó.

Trái tim Quý Đông Nhiên đập mạnh mẽ, anh vuốt ve nơi yếu ớt của cậu, từng ngón tay thăm dò chỗ bí ẩn phía sau. Lẽ hiển nhiên anh khao khát cùng Hạ An Vũ làm tình, cùng cậu dung hợp làm một, nhưng đó là khi anh đã chuẩn bị nó một cách đầy đủ chứ không phải diễn ra trong tình cảnh thế này.

"Anh nhẹ thôi..."

Hạ An Vũ đỏ mắt nài nỉ, lần đầu tiên bị dị vật xâm phạm khiến cậu có hơi đau đớn lẫn sợ hãi.

"Đừng sợ, thả lỏng một chút."

Quý Đông Nhiên dịu dàng an ủi, bàn tay vuốt ve vật nhỏ giúp cậu quên đi cơn đau, sau khi thấy cơ thể cậu đã dần thả lỏng mới chậm rãi di chuyển.

Hạ An Vũ vẫn cảm thấy đau, thứ kia của Quý Đông Nhiên quả thật quá lớn, dù rằng cậu bị bỏ thuốc nhưng vẫn bị nó làm cho tỉnh táo phần nào.

"Hức... kỳ lạ quá... cơ thể em kỳ lạ quá..."

Cơ thể dần thích ứng với sự xâm phạm, xen lẫn giữa cơn đau là một cảm giác không nói nên lời, Hạ An Vũ run rẩy, tiếng khóc ẩn nhẫn trở thành âm thanh nức nở rên rỉ.

"Không phải kỳ lạ, An Vũ, em thích nó..."

Quý Đông Nhiên vuốt những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu, phía dưới không ngừng va chạm, Hạ An Vũ hơi xoay người ra sau cất giọng hỏi:

"Thích...?"

"Phải... Như này..."

Quý Đông Nhiên cười khẽ, bàn tay nắm chặt lấy hông cậu mạnh mẽ thúc vào, âm thanh da thịt vang lên khiến người ta phải đỏ mặt.

"A... ư... nhanh quá... không được... em chết mất..."

"Tôi muốn làm chết em... sao hả? Có sướng không?"

Quý Đông Nhiên bắt đầu mất kiểm soát, thư ký nhỏ anh ngày đêm khát khao giờ phút này nằm trong lòng anh, chính thức trở thành người của anh. Cơ thể của cậu, từ bên ngoài cho đến bên trong đều là của riêng một mình anh.

"Hức... sướng... Đông Nhiên... tổng giám đốc... sướng lắm... a..."

"Gọi ông xã!" - Quý Đông Nhiên gằn giọng nói, phía dưới càng không chút lưu tình.

"Ông xã... ông xã... em yêu anh... mau làm chết em... ưm ưm ưm..."

Hạ An Vũ bị Quý Đông Nhiên kéo đầu xoay về sau rồi hôn lên, nước bọt không kịp nuốt chảy ra ngoài hòa cùng mồ hôi ướt sũng.

"Tại sao? Thả em ra... hức..."

Trong lúc hai người kịch liệt, không biết từ bao giờ Quý Đông Nhiên lấy ra chiếc còng tay màu hồng phấn giấu dưới gối nằm còng vào tay cậu.

"Chẳng phải em đã nghịch nó cả buổi chiều sao? Bây giờ tôi chơi cùng em."

Quý Đông Nhiên liếm lên vành tai cậu rồi cắn nhẹ nó, anh nâng chân cậu cao hơn, phần hông tựa như mô tơ công suất lớn tiếp tục hoạt động không biết mệt mỏi.

Đồng hồ điểm ba giờ sáng, chiếc giường rải đầy hoa hồng cho đôi tình nhân bỏ lỡ giờ đây đã tan tác nhàu nhĩ. Quý Đông Nhiên đắp chăn lại cho Hạ An Vũ sau khi đã giúp cậu tẩy rửa qua, bản thân tự châm cho mình một điếu thuốc rồi ra ngoài ban công.

Anh ngồi thẫn thờ đến gần sáng, thuốc trong gói cũng hút gần hết, lâu lắm rồi anh mới hút nhiều thuốc như thế này, có lẽ là từ ngày anh và Hạ An Vũ kết hôn thì anh đã không còn đụng tới mấy thứ độc hại này nữa.

"Alo."

Quý Đông mở danh bạ bấm vào một cái tên, đầu dây bên kia nhanh chóng có người bắt máy.

"Chào ngài Johnny, tôi nghĩ cần thay đổi một số chỗ trong kế hoạch giữa chúng ta."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK