Chương 33
Lão phu nhân không thể chấp nhận kết quả này, bà ta điên cuồng hỏi lại: “Lý đại phu, ông đang nói đùa phải không? Tình nhi nhà ta làm sao có thể bị phá tướng được chứ! Ông có biết nó là ai không? Nó là thế tử phi của Chiến Bắc vương phủ đấy!!!”
Cháu gái của bà ta là thế tử phi tương lai của Chiến Bắc vương phủ, làm sao có thể bị hủy dung? Hoang đường! Lý đại phu nhíu mày, lời nói lạnh hẳn đi: “Lão phu nhân, bà còn lớn hơn ta vài tuổi, sao có thể ăn nói hồ đồ như vậy? Lý mô tuy chỉ là một đại phu bình phàm nhưng cũng biết cái gì gọi là y đức, chuyện như vậy mà ta có ta có thể đem ra đùa được sao?”
“Bắt mạch kê đơn cũng xong rồi, Lý mỗ xin phép cáo từ.”
Nói xong Lý đại phu đeo hòm thuốc lên đi thẳng, lão phu nhân cũng mặc kệ vì bây giờ bà ta làm gì còn tâm trạng quan tâm đến những thứ khác nữa.
Không đời nào có chuyện phủ Chiến Bắc vương sẽ chấp nhận một thế tử phi bị phá tướng.
Con phượng hoàng của bà ta, con phượng hoàng sẽ đưa cả Diệp phủ lên cành cao của bà ta chết rồi.
Lão phu nhân đứng sững người một lúc rồi đột nhiên bần thân lẩm bẩm: “Không, không thể nào…không thể như vậy được…”
Bà ta lao đến nắm chặt lấy hai vai của Diệp Vãn Tình, móng tay dài nhọn cắm sâu vào da thịt nàng, bà ta cũng mặc kệ Diệp Vãn Tình có nghe hay không, chỉ siết mạnh tay như muốn bóp vỡ xương của nàng ra, gãn giọng nói: “Tình nhi, Tình nhi, cháu đừng lo, tên Lý đại phu đó là đồ lang băm! Hản không chữa được nên nói lung tung thôi, bà nội sẽ mời đại phu tốt nhất kinh thành về cho cháu, sẽ không để lại sẹo đâu, sẽ không để lại sẹo đâu…đúng vậy, sẽ không đâu…
Cháu là thế tử phi tương lai cơ mà!”
Chẳng biết những lời này của bà ta là trấn an Diệp Vãn Tình hay đang tự trấn an chính mình nữa, nói xong lão phu nhân lập tức hành động, bà ta muốn mời đại phu tốt nhất kinh thành vê.
Diệp Vãn Tình không thể có tỳ vết! Lão phu nhân đem theo đoàn người rời đi, trong phòng chỉ còn lại ba người, Diệp Vãn Tình từ lúc Lý đại phu nói mặt nàng sẽ để lại sẹo vĩnh viễn thì vẫn luôn cúi đâu che dấu biểu cảm.
Nhược Tuyết ban đầu nghe cũng rất bất ngờ nhưng ngay sau đó là sự vui sướng tột độ, nàng ta phải nhịn đau cấu chặt đùi mình mới không bật cười thành tiếng.
Haha, Diệp Vãn Tình bị hủy dung! Bây giờ nếu có thể nàng ta còn muốn nhảy một điệu để chúc mừng nữa đó.
Nhìn Diệp Vãn Tình cúi đầu ngôi đó, Nhược Tuyết cảm thấy thỏa mãn và vui sướng vặn vẹo khó tả, ở hiện đại có một vết sẹo trên mặt đã bị người ta khinh thường rồi chứ đừng nói đến cổ đại này, một nữ nhân lại có một vết sẹo trên mặt thì cho dù nữ nhân đó có xinh đẹp đến mấy đi chăng nữa thì từ nay cũng thành quái vật xấu xí mà thôi! Nhược Tuyết cố cấu đùi mình để nặn ra vài giọt nước mắt, ém giọng nghẹn ngào: “Tiểu thư…đây không phải là sự thật đâu, tiểu thư xinh đẹp như vậy làm sao có thể bị phá tướng được.”
“Nếu tiểu thư thật sự bị phá tướng thì phải làm sao đây? Lỡ như thế tử muốn hủy hôn với tiểu thư…”
Đôi vai của Diệp Vãn Tình hơi run rẩy, Nhược Tuyết cố tình muốn xát muối vào vết thương của nàng đấy, nhưng Hải Đường đứng bên cạnh lại nhìn không nổi nữa.
Một người trầm tính như Hải Đường cũng phải trâm mặt tức giận, nàng quát: “Nhược Tuyết!”
Hải Đường đột nhiên quát lớn khiến Nhược Tuyết giật bắn mình, trên gương mặt sửng sốt vẫn còn treo những giọt nước mắt giả tạo, đôi mắt to tròn ướt nước trông đơn thuần vô tội biết bao.
Nhưng Hải Đường thì không cảm thấy nàng ta đơn thuần một chút nào hết, nàng lạnh lùng nói với Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, đừng quên thân phận của mình, một nô tỳ mà dám nghị luận chuyện của chủ nhân thì đó là phạm thượng!”
Danh Sách Chương: