Mục lục
Thịnh Thế Thanh Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

TIẾP ĐÓ VÀI NGÀY, Ngao Thịnh ráo riết chuẩn bị nhân lực để giao chiến với Tề Soán Thiên. Mặt khác, đội quân của Tống Hiểu cũng đã trở về kinh, Ngao Thịnh lập tức tổ chức lễ phong thưởng vô cùng long trọng để đón chào họ. Đám tù binh của đông bắc quân cũng được đưa vào trong quân doanh của Tống Hiểu, ngày ngày thao luyện ở hoàng lăng cho mục đích  sau này.

Tuy ngoài mặt Ngao Thịnh luôn hoan hoan hỉ hỉ, vua và dân một lòng cùng hưởng thụ niềm vui chiến thắng, nhưng Tương Thanh nhìn ra được, Ngao Thịnh tựa hồ còn chất chứa tâm sự gì đấy.

Một ngày nọ, sau buổi chầu sớm, Ngao Thịnh ngồi ở đình viện uống trà, Tương Thanh cũng bị buộc phải ngồi cùng. Ngập ngừng một lát, Tương Thanh e dè hỏi han, “Ngươi làm sao vậy?”

Ngao Thịnh ngẩng đầu lên nhìn Tương Thanh, nói, “Thanh, ta phát hiện lâu rồi ngươi không gọi ta là Thịnh nhi.”

Tương Thanh ngây ra, lâu sau mới đáp, “Ngươi đã lớn như vậy rồi…”

Ngao Thịnh bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm, “Ngươi làm sao biết ta đã lớn, ngay cả nhìn ngươi còn chưa nhìn nữa là!?.”

Tương Thanh chau mày, bất mãn đá hắn một cái. Ngao Thịnh xoa xoa cẳng chân vừa bị Tương Thanh đá rồi lại thở dài tiếp tục bưng tách lên nhấp trà.

“Sao ngươi lại cứ thở dài suốt?” Tương Thanh thôi quanh co, hỏi thẳng, “Có tâm sự à?”

Ngao Thịnh nhìn nhìn y, đáp nhát gừng, “Ngươi cho ta hôn một cái thì ta sẽ nói cho ngươi nghe. Hoặc ngươi gọi ta một tiếng Thịnh nhi hay là lang quân tướng công cũng được.”

Tương Thanh hung hăng trừng mắt nhìn hắn, không lên tiếng.

Ngao Thịnh uể oải nói, “Ngươi đúng là quá thành thật mà. Đã thành thật thì thôi đi, da mặt lại còn mỏng… Tính tình thì cứng nhắc, còn không thích nói chuyện nữa.”

Tương Thanh có chút tức giận, xoay mặt nhìn hắn, “Bản thân ngươi tâm tình không tốt thì có can hệ gì đến ta.”

Ngao Thịnh nháy mắt mấy cái, nói, “Biết rõ tâm tình ta không tốt thì ngươi cười một cái hoặc là nói mấy lời ngọt ngào cho ta vui đi. Nhưng đằng này ngươi lại không muốn làm, như thế không phải là có can hệ đến ngươi ư?”

Tương Thanh sững người ra, nghĩ nghĩ, tựa hồ cảm thấy những lời này của Ngao Thịnh cũng có phần đúng, nhưng lại cũng có gì đó vô lý. Ngao Thịnh thấy Tương Thanh bị những lời đó của mình làm cho hồ đồ, liền nhịn cười, nói tiếp, “Thanh…Gọi một tiếng Thịnh nhi cho ta nghe đi mà? Ngươi kêu một tiếng, lòng ta liền vui hẳn lên.”

Tương Thanh ngoảnh sang nhìn hắn, há miệng mấp máy nửa ngày mới bật ra được vài từ rời rạc, “umm……Thịnh......”

Ngao Thịnh khoái khoái lạc lạc mở to mắt trông chờ.

“Thịnh......” Tương Thanh nhìn thẳng vào mặt Ngao Thịnh, nửa ngày cũng không nói ra được từ còn lại, luống ca luống cuống đến tuôn cả mồ hôi. Nhìn Tương Thanh mở rồi lại khép miệng mà chẳng thốt hết một câu, Ngao Thịnh gấp đến độ muốn hộc cả máu ra. Đợi gần hết một ngày, đến lúc mấu chốt thì lại nghe thấy tiếng ai đó đang hô hoán khẩn trương bên ngoài.”Hoàng thượng! Hoàng thượng......”

Ngao Thịnh chán nhản nhìn Tương Thanh. Tương Thanh như trút được gánh nặng mà thở phào một hơi. Ngao Thịnh cả giận, rủa thầm trong bụng, trẫm sẽ làm thịt tên chết tiệt phá đám đó. Nhưng, người chạy vào là Quý Tư, Ngao Thịnh chỉ có thể thở dài, nói, “Lão Quý, có chuyện gì mà khanh lại gấp gáp thế hả?”

“Không xong rồi hoàng thượng.” Quý Tư hốt hoảng nói, “Vương tiên phong đã ném tất cả binh sĩ xuống sông, bảo phải dạy họ bơi lội a.”

Ngao Thịnh nhướng mày, “Uhm, chủ ý này không tồi a.”

Tương Thanh thấy khóe miệng Ngao Thịnh khẽ nhếch, tựa hồ đang rất cao hứng nhưng đồng thời lại thoáng chút mất mát, trong lòng bỗng có đôi chút buồn bực.

“Ai nha, chuyện này quá xằng bậy a.” Quý Tư lo lắng đáp, “Có gì thì cũng nên từ từ mà dạy chứ, nhỡ làm hại đến mạng người thì sao? Còn nữa, hiện tại trời đang giá rét, bị bệnh thì biết phải làm sao a?”

Ngao Thịnh suy nghĩ một lát, nói, “Vậy khanh hãy ra lệnh bảo hắn hãy biết chừng mực một chút, đừng quá mạnh tay với các tướng sĩ.”

“Thần đã nói nhưng vẫn không có tác dụng.” Quý Tư có chút bất đắc dĩ đáp, “Vương tiên phong bảo những tướng sĩ đó đều là những người da dày thịt chắc, không thể đối xử như với thư sinh trói gà không chặt. Phải nghiêm khắc một chút thì mới học được.”

“Umm.” Ngao Thịnh gật gật đầu, “Cũng rất có lý.” Dứt lời, hắn đứng lên, nhìn vào Quý Tư mà nói, “Quý tướng, khanh biết bơi không?”

Quý Tư lắc đầu, “Thần sợ nước lắm.”

Ngao Thịnh cười tà, nói, “Vậy cứ mặc Vương Trung Nghĩa đi. Còn khanh thì tránh xa hắn một chút, cẩn thận không khéo lại bị hắn đối xử như với những hán tử kia mà đem ném xuống sông.”

Quý Tư sửng sốt, “Không thể nào?”

Ngao Thịnh cười gượng hai tiếng, đứng lên, ngoảnh sang nói với Tương Thanh “Thanh, đổi xiêm y đi. Hai ta sẽ ra ngoài đi dạo.” Nói xong, liền một mạch đi thẳng vào tẩm cung.

Quý Tư sờ sờ cằm, hỏi Tương Thanh, “Phu tử, Hoàng thượng bị sao thế? Khó lắm mới lại thấy dáng vẻ đầy tâm sự của người.”

Tương Thanh ủ rũ nhìn Quý Tư, lắc lắc đầu, đi theo Ngao Thịnh vào tẩm cung.

Ngao Thịnh thay ra y phục thường dân. Một bộ xiêm y khác dành cho Tương Thanh được đặt ở một bên giường. Tương Thanh thấy hắn cau mày, cố cài lại y kết trước ngực, liền bước đến gần giúp hắn mặc vào.

Ngao Thịnh không nói một lời, cúi đầu nhìn đôi tay trắng trẻo đang linh hoạt đan cài y kết của Tương Thanh.

Tương Thanh sau khi giúp hắn mặc xong y trang thì mới quay đi thay y phục của mình. Mắt thấy Ngao Thịnh đứng ở một bên nhìn mình chăm chăm, liền thấp giọng hỏi, “Ngươi đang lo lắng về cuộc chiến với Tề Soán Thiên phải không?”

Ngao Thịnh bất giác cau mày, như có chút giật mình.

Tương Thanh nhìn hắn một cái, nhẹ mỉm cười, “Ngươi đang nghĩ tại sao ngay cả người ngoài như Vương Trung Nghĩa còn nhìn ra là ngươi đang lo lắng trong khi ta lại chẳng hay biết chi nên mới không vui chứ gì?”

Ngao Thịnh ngây người mà đăm đăm nhìn Tương Thanh cả nửa ngày.

Tương Thanh có chút bất mãn trừng hắn một cái, hơi lớn giọng nói, “Ba ngày trước ngươi đã trở nên lo lắng thế này. Bình thường khi ngươi ngồi xuống thì thường dùng tay trái vén vạt áo lên nhưng mấy ngày nay đều dùng tay phải. Lúc dùng cơm thì lại chẳng uống canh. Khi đi ngủ thì chỉ có rửa mặt mà thôi......Những điều đó chứng minh ngươi đang không yên lòng. Còn nữa, nếu ngươi nhướng mày bên trái thì nghĩa là ngươi đang nghĩ đến những chuyện xấu, còn nhướng mày bên phải chứng tỏ ngươi đang mất hứng. Cười nhếch mép bên phải là cười ác ý, còn bên trái nghĩa là nhạo báng. Nắm chặt tay lại có nghĩa ngươi đang suy nghĩ. Sờ cằm biểu hiện đã tìm ra chủ ý. Hai hàng lông mày cùng nhướng cao nói lên ngươi đang rất phiền.”

Ngao Thịnh ngây người, Tương Thanh đưa tay ra vỗ vỗ bả vai hắn, “Gọi ngươi Thịnh nhi cũng không sai, ngươi vẫn còn chưa trưởng thành.” Nói xong, y lại xoay người choàng khăn lên cổ, bỗng Ngao Thịnh tiến lên, ôm Tương Thanh từ phía sau “Thanh…Ngươi quả nhiên là người tốt với ta nhất.”

Tương Thanh cố gỡ tay hắn ra nhưng mãi vẫn không được, đành bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn hắn một cái, “Đừng nháo nữa. Không phải ngươi muốn xuất cung sao?”

“Phải.” Ngao Thịnh kề sát mặt vào cổ Tương Thanh, cách một lớp khăn, hôn y một cái, mặt đầy vui sướng nói, “Chúng ta không cưỡi ngựa cũng đừng ngồi xe nhé? Cứ đi bộ thôi.”

Tương Thanh nghĩ nghĩ, nói, “Cũng được. Nhưng tốt hơn hết là cứ dắt theo một con ngựa.”

Ngao Thịnh gật gật đầu, cũng không hỏi vì sao, chỉ bảo Văn Đạt nhanh chuẩn bị.

......

“Đến tột cùng thì ngươi đang lo lắng cái gì? Do nhân lực không đủ hay trang bị vẫn thiếu?” Hai người cùng sóng vai đi bên nhau trên phố chợ đông người. Tương Thanh nhỏ giọng hỏi Ngao Thịnh, “Không nắm chắc sẽ thắng ư?”

“Không phải là không nắm chắc sẽ thắng.” Ngao Thịnh sau một hồi cân nhắc mới nói, “Mà là không nắm chắc tất thắng.”

“Nắm chắc tất thắng?” Tương Thanh khẽ nhíu mày suy nghĩ, “Bởi vì Tề Soán Thiên thiện về thủy chiến trong khi chúng ta không có tướng lãnh nào am tường việc đó ư?”

“Phải.” Ngao Thịnh gật gật đầu, “Đây là lần đầu tiên ta ngự giá thân chinh, thắng bại phi thường trọng yếu. Mặt khác, nếu không thể tiêu diệt Tề Soán Thiên thì rất có thể  gây nguy hiểm đến dân chúng Lạc Đô..... Đến lúc đó, ngôi vị hoàng đế này của ta cũng ngồi không yên.”

“Sao lại bi quan như thế?” Tương Thanh hỏi lại, “Trước kia không phải ngươi luôn đầy tự tin hay sao? Hơn nữa, chúng ta đâu nhất định sẽ bại trận...... Chiến thuyền, thủy quân, chúng ta đều có cả.”

“Đích thật những thứ nên có thì đều có. Bất quá, chỉ còn thiếu một đại tướng có thể chỉ huy mà thôi.” Ngao Thịnh cười gượng hai tiếng, “Thuỷ chiến......Nếu không biết cách dụng binh thì dù binh lực có hùng hồn thế nào cũng gặp nhiều nguy khốn.”

Tương Thanh bật cười, “Ngươi không phải là tổng tướng lãnh sao? Ngươi chính là đại hùng a?”

Ngao Thịnh nhướn mi, “Ta đang nói đến tiểu hùng chứ không phải đại hùng[1].”

Tương Thanh khẽ lắc lắc đầu, cùng Ngao Thịnh kề vai mà đi, một lát lại nói tiếp, “Chỉ tiếc Hắc Vân Bảo và Tu La Bảo đều ngụ sâu trong núi non Mạc Bắc, cơ bản đều không biết về thủy chiến, không giúp được gì. Kỹ năng bơi của ta cũng không tốt.”

Ngao Thịnh cười mạc nhiên, “Thanh, nếu cái gì cũng phải phiền ngươi hỗ trợ lo lắng thay ta thì kẻ làm hoàng đế ta đây không phải là quá hèn nhược ư.”

Tương Thanh thấy Ngao Thịnh thoáng chút âu sầu, thầm nghĩ không biết trên phố có gì náo nhiệt, hoặc giả một tửu lâu nào đó để hắn có thể vơi đi chút phiền não hay không. Nhưng những ngày này, trời lúc nào cũng nhiều mây, người đi trên đường thần sắc cũng trở nên khẩn trương hẳn đi. Cũng khó trách, nhìn khí trời âm u như thế, xem chừng bất cứ khi nào cũng có thể đổ mưa.

Tương Thanh kéo tay Ngao Thịnh, “Chúng ta trở về đi? Không chừng trời sẽ mưa đấy.”

Ngao Thịnh nghĩ nghĩ, gật gật đầu, hai người quay bước trở về. Khi cả hai đi ngang qua một khách điếm thì đột nhiên lại nghe thấy có người ở sau lưng gọi một tiếng, “Tương phó bang chủ?”

Tương Thanh giật mình, gọi y như thế thì chỉ có thể là người từng quen biết y khi y vẫn còn ở Hắc Vân Bảo? Tương Thanh quay đầu lại, trước cửa khách điếm, một nam tử cao gầy vận thanh sam đang tiến lại gần. Tướng mạo người này đoan hậu, mặt mũi cũng có phần khôi ngô. Nhìn thấy Tương Thanh thì tựa như gặp được quý nhân, vội vội vàng vàng chạy đến hướng y hành lễ, “Tương phó bang chủ, nhiều năm rồi không gặp!”

Tương Thanh quan sát người vừa đến một phen, cẩn thận hồi tưởng xem mình có từng gặp người này chưa, nhưng hoàn toàn không có ấn tượng.

Nam tử kia  thấy Tương Thanh có chút hoài nghi mà nhìn mình, bèn nhắc nhở, “Tương phó bang chủ, huynh đã quên rồi ư? Ta là Thạch Khai. Năm đó ở Bạch Mã Hà, người của Bạch Mã Bang vô cớ gây sự, chính huynh là người đã dẫn theo huynh đệ Hắc Vân Bảo đến tiêu diệt bọn chúng và cứu ta một mạng!”

Tương Thanh ngẩn đi một lúc, nhớ lại chuyện năm xưa, Bạch Mã Bang ở Bạch Mã Hà quả thật có chút ấn tượng. Khi Hắc Vân bảo vừa tạo lập ở Thục Trung, quả thật đã từng tiêu diệt Bạch Mã bang. Năm đó, bến đò Bạch Mã Hà nằm trên tuyến đường sông vận chuyển mấu chốt ở Thục Trung bị Bạch Mã bang chiếm cứ. Lúc Hắc Vân Bảo vừa tạo lập đã liên kết với ngư dân trong vùng mở ra một tuyến đường khác, nhằm ngăn chặn chuyện thu lộ phí bất công của Bạch Mã Bang. Khi ấy, Hắc Vân Bảo đã phải vượt qua rất nhiều áp bức hiểm nguy.

Vào thời điểm ấy, Bạch Mã Bang thấy có người đoạt đi sinh ý của chúng thì rắp tâm muốn tiêu diệt Hắc Vân Bảo, đáng tiếc là bị Tư Đồ đánh cho một trận chết đi sống lại. Hơn nữa lại còn bị Mộc Lăng ám toán khiến phải chật vật trăm bề. Sao đó, chúng chỉ có thể dám ỷ sức hà hiếp những ngư dân yếu đuối. Chúng hoành hành khắp cả vùng Trường Giang và thượng nguồn Hoàng Hà. Thậm chí còn uy hiếp những chủ đò, không cho phép họ hợp tác với Hắc Vân Bảo.

Cuối cùng Tư Đồ đã ra lệnh cho Tương Thanh mang theo mấy trăm huynh đệ tiêu diệt Bạch Mã Bang, cứu sống người nhà của chủ đò và để họ tự do làm ăn. Chỉ cần những chủ đò ấy không đi theo vết xe đổ của Bạch Mã Bang, chặn đường thu lộ phí, thì Hắc Vân Bảo tuyệt không can thiệp.

Y còn nhớ, một trong những chủ đò năm ấy có một người họ Thạch, tuổi cũng đã cao. Nhưng nam tử trước mặt này, y hoàn toàn không biết.

“Cha ta là Thạch Vĩnh Phúc.” Thạch Khai vẻ mặt vui sướng nói, “Năm đó khi ta bị bắt đi, chỉ mới mười mấy tuổi, là một tiểu hài nhi mà thôi, huynh đương nhiên không biết ta rồi, nhưng ta lại nhớ rõ huynh a!”

Tương Thanh gật gật đầu, nói, “A......thì ra là như vậy.”

Ngao Thịnh thấy tên Thạch Khai tỏ vẻ vô cùng thân thiết với Tương Thanh thì cảm thấy không được thoải mái chút nào, nhưng vẫn im lặng, không nói gì.

“Tương phó bang chủ, huynh đến Lạc Đô có việc ư?” Thạch Khai hỏi.

“Phải.” Tương Thanh gật đầu có lệ, không nói thêm gì nữa rồi cười hỏi, “Phụ thân ngươi vẫn khỏe chứ? Huynh muội trong nhà thế nào rồi? Vẫn khỏe cả chứ?”

“Vâng, đều khỏe cả.” Thạch Khai vui tươi hớn hở trả lời, “Tương phó bang chủ, huynh có thời gian không? Cùng nhau ăn một bữa cơm được chứ?”

Đương lúc trò chuyện, trời bất giác đổ mưa phùn, mưa rơi nhè nhẹ xuống đường.

“Đúng lúc thật!” Thạch Khai giữ tay Tương Thanh lại, nói, “Ngay cả ông trời cũng không muốn để huynh đi. Vào trong đi, vừa lúc ta đang dùng bữa cùng vài vị bằng hữu ở trên lầu. Những bằng hữu này huynh cũng biết nữa đấy!”

Tương Thanh liếc sang Ngao Thịnh, chỉ thấy hắn đang híp mắt nhìn chằm chằm bàn tay Thạch Khai đang nắm lấy cổ tay mình, tựa hồ có chút sát ý.

“Vào trong tránh mưa đi?” Tương Thanh tinh tế rút bàn tay đang bị nắm chặt ra, rồi quay sang kéo tay Ngao Thịnh, ngay lúc ấy, y khẽ giật áo hắn một cái.

Ngao Thịnh thoáng bất ngờ, nhìn Tương Thanh một thoáng. Tương Thanh liền nháy mắt một cái......Hắn liền gật gật đầu, theo Tương Thanh đi vào.

“Vị này là bằng hữu của Tương phó bang chủ ư?” Thạch Khai quay sang nhìn Ngao Thịnh, “Không biết phải xưng hô thế nào?”

Ngao Thịnh nhìn Tương Thanh một cái, không đợi y lên tiếng, liền nhíu mày bên trái, nói, “Ta họ Thanh, gọi là Thanh Ngọa Nhân[2].”

“A, thì ra là Thanh huynh a.” Thạch Khai cười đáp, hướng dẫn hai người đi lên trên lầu. Tương Thanh buồn bực liếc Ngao Thịnh một cái. Ngao Thịnh nhướng mày, nói bằng khẩu hình miệng, ta nói đúng mà, liếc cái gì mà liếc? Trên đời này ai hiểu chuyện thì đều biết Tương Thanh ngươi là người của ta.

Tương Thanh ném cho hắn một cái nhìn khinh khỉnh, ở đây nhiều người, không tiện so đo với hắn, đành tức giận giậm chân lên lầu. Lúc bước lên lầu, Ngao Thịnh đi ở phía sau, đợi đến khi Tương Thanh đi lướt qua người, hắn đột nhiên nâng tay, mặt không đổi sắc..... Vỗ mông y một cái.

Tương Thanh mở to hai mắt quay đầu lại trừng hắn. Ngao Thịnh vờ như không biết gì, ôm quyền rồi tỏ vẻ giật mình nói, “Thanh, sao lại đột ngột dừng lại?”

“Làm sao vậy?” Thạch Khai đi ở đằng trước, quay đầu lại tò mò nhìn. Tương Thanh thấy làm lớn chuyện chỉ tổ khiến người ta chú ý, bèn phất tay bảo, “Không có gì…Đụng trúng nhau thôi.”

Ngao Thịnh đắc ý. Mắt thấy Tương Thanh xoay người đi tiếp, bèn hí hửng đuổi theo. Nhưng ngay khi hắn vừa nhấc chân lên thì đột nhiên Tương Thanh co chân lại rồi đạp ngược về phía sau, nhắm thẳng ngay đầu gối hắn.

“Ui......” Ngao Thịnh đau đến mức cắn trúng lưỡi. Tương Thanh khẽ nghiêng đầu lại, ném cho hắn một cái nhìn cảnh cáo, rồi vui vẻ xoay người đi tiếp.

Ngao Thịnh bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng cười thầm, ai nói Tương Thanh khô khan chứ, người này kỳ thật phi thường đáng yêu......

Cả ba đi vào một nhã gian[3] trên lầu. Bên trong đã có một vài người ngồi trước. Khi tự giới thiệu, tất cả đều nói họ là hậu nhân của chủ đò năm xưa. Lần này bọn họ đến Lạc Đô để mua sắm vài thứ, thuận đường mà du ngoạn một phen, không ngờ lại gặp được đại ân nhân.

Tương Thanh khách khí, cùng họ trao đổi vài câu. Ngao Thịnh ở một bên không chút phản ứng. Bầu không khí thoáng trở nên ngột ngạt. Lúc này, một vài người vận hắc y tiến vào, cung kích cúi người thi lễ với Ngao Thịnh, “Công tử, xe ngựa đã chuẩn bị tốt.”

Ngao Thịnh gật gật đầu, quay sang Tương Thanh, “Thanh, về thôi. Vẫn còn chuyện phải làm.”

“Được.” Tương Thanh đứng lên, hướng nhóm người Thạch Khai ôm quyền chào, “Hôm nay tại hạ có việc phải đi trước. Hôm khác gặp lại.”

Nhóm người Thạch Khai hiển nhiên không đành chia tay. Sau một lát, Thạch Khai mới đứng lên tiễn Tương Thanh và Ngao Thịnh xuống lầu, “Tương phó bang chủ, huynh đang ở đâu? Có dịp ta sẽ đến thăm huynh!”

Tương Thanh chưa kịp đáp thì Ngao Thịnh đã kéo y đẩy vào thùng xe. Thạch Khai ở phía sau nói với lên, “Tương phó bang chủ, ta ở tại Bách Hoa Viên. Nếu có dịp mong huynh đến tìm ta uống trà.”

......

“A......” Ngao Thịnh ngồi trong xe ngựa, cười lạnh một tiếng, giương tay nâng cằm Tương Thanh lên, “Ngươi đúng là luôn khiến người khác yêu mến.”

Tương Thanh đẩy tay hắn ra, đáp, “Ngươi ăn phải dấm chua nào thế hả? Người đó có vấn đề mà ngươi không nhìn ra sao?”

Ngao Thịnh nhíu mày, “Đương nhiên là ta nhìn ra, bằng không, ta đã sớm chém hắn làm mấy khúc rồi!”

Tương Thanh ngồi ở một bên, lẩm bẩm, “Hãy đến đó một chuyến, để xem hắn muốn giở trò gì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK