Mục lục
Thịnh Thế Thanh Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hoàng thượng, hiện tại không phải tết cũng chẳng phải lễ, vì sao phải tảo trần?” Các vị đại thần khó hiểu hỏi quân chủ nhà mình. Mới sáng ra vừa lâm triều, hoàng đế bệ hạ đã ra lệnh: Trong ngoài hoàng cung đều tảo trần sạch sẽ.

Ngao Thịnh mấy ngày nay tâm tình khá tốt, trước kia luôn uể oải, chẳng có chút tinh thần, nhưng dạo gần đây lại hết sức vui vẻ, luôn mang vẻ mặt háo hức chờ đợi, có đôi khi lại nhìn về phía tây bắc mà ngẩn người.

“Quét tước sạch sẽ một chút.” Ngao Thịnh cũng không trả lời, chỉ đơn giản căn dặn: “Phải chuẩn bị những món ăn ngon hơn, còn có, lần trước trẫm bảo các khanh may thật nhiều y phục trắng, đều làm tốt cả chứ?”

Các đại thần hai mặt nhìn nhau, thái giám phụ trách việc may mặc trong hoàng cung tiến lên bẩm tấu: “Hoàng Thượng, đều làm tốt.”

Ngao Thịnh gật đầu, mỉm cười: “Nếu ai trong số các khanh có thể làm cho mặt trời mau lặn lại nhanh mọc, trẫm sẽ lập tức trọng thưởng.”

Các đại thần dở khóc dở cười, thiên địa tuần hoàn là lẽ tự nhiên, ai lại có khả năng thay đổi, bất quá Hoàng Thượng nhà họ lại chỉ muốn cho ngày mau qua.

Chờ các đại thần đều cáo lui, Ngao Thịnh bắt lấy một bộ bạch y trên tay vịn long ỷ, nhìn chằm chằm xiêm y mà ngây ngô cười.

Nơi Thịnh Thanh đóng đô tên là Lạc Đô, vô cùng phồn hoa náo nhiệt, những châu thành phủ huyện xung quanh cũng đều rất thịnh vượng.

Do bôn ba đường trường, cộng thêm phải trì hoãn hành trình suốt nửa tháng, cuối cùng xe ngựa của Tương Thanh cũng đến trước cửa thành Lạc Đô, chỉ cần bước qua vạch cửa kia, là đã đặt chân đến kinh thành.

Tương Thanh thở một hơi dài, sau đó đánh xe vào thành.

Lúc này sắc trời đã tối, có muốn đi tiếp thì cũng khó lòng, Tương Thanh quyết định tạm qua đêm ở khách điếm. Y không chọn khách điếm lớn, chỉ vào một tiểu lâu bình thường. Sau khi đóng cửa xe ngựa cẩn thận, y vào tiểu lâu gặp chưởng quầy: “Còn phòng không?”

Chưởng quầy gật gật đầu: “Còn một gian.”

Tương Thanh để tiểu nhị dắt xe vào chuồng, dỡ ngựa ra khỏi xe, lại thừa dịp tiểu nhị không chú ý, túm một Dã Lũng Kì mặt đầy bất mãn xuống xe, trực tiếp phi thân nhảy qua cửa sổ lầu hai vào phòng, đóng chặt cửa nẻo, đoạn lại bắt trói Dã Lũng Kì vào đầu giường.

Tiểu nhị bưng thức ăn lên, Tương Thanh nhét Dã Lũng Kì sâu vào trong giường, buông mành, tiếp đồ ăn, nhưng chỉ để chúng trên bàn, hoàn toàn không chạm đến, mà chỉ dùng lương khô, thuận tiện đưa cho Dã Lũng Kì một cái, Dã Lũng Kì xoay mặt liếc nhìn, không tiếp, chỉa tay vào cổ mình.

Bởi vì trên đường Dã Lũng Kì cứ nói hưu nói vượn, Tương Thanh thấy phiền, bèn điểm á huyệt của hắn, khiến hắn chỉ còn cách ngậm chặt miệng lại.

Giải huyệt đạo cho hắn xong, Tương Thanh tiếp tục ăn lương khô của mình.

“Có thức ăn sao lại không ăn?!” Dã Lũng Kì bất mãn hỏi.

Tương Thanh mang mâm thức ăn sang cho hắn: “Ngươi ăn đi.”

“Vậy còn ngươi?” Dã Lũng Kì hỏi.

Tương Thanh không nói, cúi đầu nhai lương khô.

“Này.” Dã Lũng Kì cười hì hì: “Mấy món này cũng không tồi, muốn nếm thử không?”

Tương Thanh cũng không để ý tới hắn, ăn xong uống một ngụm nước, rồi lại cởi khăn lụa xuống, múc nước rửa mặt.

Dã Lũng Kì nhàm chán bĩu môi xỏ xiên: “Ngươi cũng quá cẩn thận rồi, chúng ta đã đến hoàng thành, còn gì phải sợ?”

Tương Thanh rửa mặt xong, chuyển sang chải lại tóc tai. Dã Lũng Kì nhìn đường cổ cong cong của y, nuốt nước bọt mà rằng: “Mẹ ôi, người Trung Nguyên đúng là trắng thật, không cần phải ngày ngày phơi da dưới nắng, nam nhân cũng đẹp đến như vậy.”

Tương Thanh nhíu mày, yên lặng âm thầm tính toán, câu này nữa là câu thứ hai, chỉ cần nói thêm một câu nhảm nhí nữa thì sẽ điểm á huyệt của hắn.

Dã Lũng Kì ăn uống no đủ, xoa xoa bụng, hả hê hỏi: “Này, có nữ nhân không?”

Tương Thanh lạnh lùng nhìn, có chút không rõ ý hắn.

Dã Lũng Kì cong môi, nhìn Tương Thanh ngả ngớn: “Dọc đường đi, ngươi không cho ta tắm rửa, không cho ta ăn thịt, hiện tại tới hoàng thành, ông đây sắp nghẹn thành bệnh rồi này, ngươi nếu không tìm nữ nhân cho ta hạ hỏa, ta phải tự mình giải quyết đấy.”

Tương Thanh có chút chán ghét liếc nhìn hắn, Dã Lũng Kì thấy y vẫn không để ý tới mình, bèn đưa tay cởi quần, Tương Thanh kinh hãi, đứng lên điểm huyệt đạo của hắn.

“Này!” Dã Lũng Kì không thể động đậy, trừng mắt nhìn Tương Thanh: “Ngươi đừng có quá đáng đến thế, loại chuyện này cũng không cho ta tự mình giải quyết, ta nghẹn thành bệnh thật thì phải làm sao a?!”

Tương Thanh lại đưa tay điểm á huyệt của hắn, sau đó dùng chăn trùm hắn lại, xoay người đến bên cửa sổ ngồi. Hé mở song cửa, xem xét một chút tình hình bên ngoài, lúc này vừa lên đèn, trên đường lui tới không mấy người, y đóng lại cửa sổ, trở lại ngồi bên bàn.

Qua một hồi lâu, Tương Thanh tựa vào lưng thành ghế mà chợp mắt, không biết qua bao lâu, chợt nghe “tất tất tác tác”. Là tiếng vòng xích va chạm vào nhau.

Tương Thanh chậm rãi mở mắt, lúc này đêm đã khuya, đại khái huyệt đạo của Dã Lũng Kì đã tự động hóa giải.

Tương Thanh lấy mồi lửa ra thắp đèn, chợt nghe sau lưng có thanh âm kì quái đang phát ra. Khó hiểu quay đầu nhìn, Tương Thanh sửng sốt, Dã Lũng Kì đang tựa vào giường, vẻ mặt say mê mà tự giải quyết vấn đề, miệng cứ rên rỉ ra tiếng.

Mặt Tương Thanh trắng bệch, Dã Lũng Kì thấy y nhìn mình, liền cười tủm tỉm: “Thế nào? Muốn cùng làm không?”

Tương Thanh thấy hắn hành động quả thực hạ lưu vô sỉ, lại còn xoay người lại đối diện thẳng với y, Tương Thanh nhanh dời tầm mắt, xoay người ra cửa.

Đứng ở cửa, Tương Thanh lại nghe thấy từ trong vọng ra những tiếng rên rỉ dâm mỹ, liền tức giận mắng thầm, mọi rợ chính là mọi rợ, không biết xấu hổ là gì.

Dã Lũng Kì thấy Tương Thanh đi ra ngoài, cười lắc đầu, lấy từ trong ngực áo một đoạn sắt nhỏ dài. Thứ này là hắn thừa dịp Tương Thanh không chú ý, tháo xuống từ xe ngựa, mấy ngày nay hắn vẫn cẩn thận giấu trong người… Hôm nay vừa đúng lúc cần dùng đến.

Mở khóa xiềng xích, Dã Lũng Kì vươn vai co giãn gân cốt, miệng vẫn tiếp tục rỉ ra những tục âm kia, đoạn lại mở cửa sổ, phi thân nhảy ra ngoài.

Tương Thanh ở cửa đợi một trận, nghe thấy bên trong thanh âm nhỏ dần, còn tưởng rằng Dã Lũng Kì đã xong việc, liền đẩy cửa đi vào, nhưng vừa bước vào trong thì bóng người đã không còn chỉ có mỗi cửa sổ là mở toang.

Tương Thanh cả kinh, nháy mắt hiểu được tâm kế của Dã Lũng Kì, nhanh phóng ra cửa sổ đuổi theo. Đợi Tương Thanh đi rồi, một người từ dưới sàng chui ra, chẳng phải ai khác mà chính là Dã Lũng Kì. Hắn thở hổn hển mấy hơi, cười nhẹ nhõm: “A, nghẹn chết lão!” sau lại vớ lấy tay nải của Tương Thanh, Dã Lũng Kì đắc chí: “Mỹ nhân, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.” Nói xong, ôm lấy tay nải, mở cửa chính mà đi.

Tương Thanh tìm Dã Lũng Kì suốt một đêm, cũng không có manh mối, sáng sớm trở lại khách điếm, phát hiện hành lý không còn, tức giận đến nghiến răng, tên mọi rợ này thực giảo hoạt.

Bên trong tay nải vốn cũng không có gì quan trọng, chỉ là vài bộ xiêm y cùng một ít bạc vụn. Tương Thanh ngồi trên giường, cũng không vội đi tìm Dã Lũng Kì, lẳng lặng suy nghĩ, Dã Lũng Kì sẽ quay về đại mạc hay vẫn một đường vào kinh?

Trái lo phải nghĩ, Tương Thanh quyết định đánh cuộc một phen, đuổi theo vào kinh thành.

Dã Lũng Kì đi đâu? Đương nhiên là chạy đến Lạc Đô. Một bên là hắn muốn nhìn thử xem nơi được gọi là Lạc Đô ấy đến tột cùng mang dáng dấp thế nào, một bên, hắn biết bản thân trúng độc, độc này rất lạ, tháng sau hắn nhất định sẽ chết. Cái người tên Tương Thanh đó, đừng nhìn bộ dạng y hiền lành vô hại mà lầm, kì thật rất nham hiểm. Càng nghĩ, Dã Lũng Kì càng thấy Tương Thanh thú vị, nhất định phải tìm cơ hội cùng y chơi đùa một chút. May mắn bên trong tay nải của Tương Thanh có ngân lượng, hắn tìm một nhà bán y phục, mua một bộ xiêm y, rửa mặt ăn cơm, thoải mái vừa đi đến kinh thành vừa để lại kí hiệu trên đường cho thủ hạ tìm được mình.

Một ngày, đương lúc hắn nghỉ chân ở một lều quán bên đường, ngồi nhâm nhi chút rượu thì có người đến vỗ vai hắn, vừa quay đầu lại, thì liền quá đỗi vui mừng.

“Đại ca!” Dã Lũng Kì đứng lên, vỗ bả vai người tới cười nói: “Ta còn nghĩ huynh cũng bị bọn họ bắt đi, huynh làm cách nào trốn thoát được?”

Xuất hiện trước mặt Dã Lũng Kì là người đã chết Tề Mật, lúc này gã cũng là một thân thường phục.

“À, ta tìm một thế thân, làm bộ tự sát.” Tề Mật giải thích, “Còn đệ?”

Dã Lũng Kì cười, không đáp, chỉ hỏi lại: “Huynh đến kinh thành bằng cách nào?”

“Ta nghe tin đệ bị giải tới đây, nên đến chờ trước, đây là con đường chính dẫn đến Lạc Đô, ta vẫn luôn đợi dệ.” Tề Mật cười nói: “Huynh đệ, sao đệ còn dám vào kinh thành?”

“Nếu ta quay về, nói không chừng còn bị bắt trở lại.” Dã Lũng Kì thản nhiên đáp: “Đến kinh thành có điều sẽ tốt hơn, hơn nữa ta cũng muốn xem thử Lạc Đô là như thế nào, để lúc về còn kể với những người trong tộc.”

Tề Mật gật gật đầu, nhìn Dã Lũng Kì: “Đệ ăn xong chưa? Xong rồi thì chúng ta đi, ở đây không an toàn.”

“Ừ.” Dã Lũng Kì gật đầu, Tề Mật thanh toán bạc, liền kéo hắn đi vào rừng: “Chúng ta cứ như vậy sẽ đi không được, phải giả dạng một chút mới có thể bước vào Lạc Đô.”

“Phải cải trang thế nào?” Dã Lũng Kì đi cạnh Tề Mật vào rừng, vừa ngó nghiêng vừa nói: “Đại ca, huynh có biết tình hình của Dã Lũng quốc không? Ta nhiều ngày không trở về, bên trong không loạn chứ? Còn có, không phải huynh đầu quân Ngao Thịnh rồi sao? Hãy theo ta trở về, hai huynh đệ chúng ta cùng nhau chấn hưng Dã Lũng tộc!”

Tề Mật dừng chân, gật đầu: “Được! Cùng đại ca chấn hưng Dã Lũng tộc… vậy ngươi đi tìm hắn mà làm!” Nói xong Tề Mật vội lấy chủy thủ ra.

Dã Lũng Kì sửng sốt, lui ra sau vài bước, vẻ mặt hồ nghi: “Đại ca?”

“Hắc hắc….” Tề Mật cười gằn: “Lắm lời, ta nghĩ ngươi chết sẽ tốt hơn, mọi chuyện đều xong xuôi!” dứt câu, liền vung đao về phía Dã Lũng Kì.

Dã Lũng Kì hiện tại không thể dùng nội lực, chỉ có thể dựa vào thân thủ nhanh nhẹn của mình mà tránh đỡ, nên bị Tề Mật chém bị thương một cánh tay, vấp chân ngã xuống đất.

“Xuống dưới đó mà tìm đại ca của ngươi ôn chuyện cũ.” Tề Mật nâng tay, định một đao đâm sâu vào cổ họng Dã Lũng Kì, đột nhiên lại nghe một tiếng “Đương” giòn vang, thanh chủy thủ kia gãy làm hai đoạn, một nửa cắm xuống đất bên bên cạnh Dã Lũng Kì. Phía sau, một bóng người bay đến, chắn trước mặt Dã Lũng Kì, một cước đạp bay Tề Mật.

“A…” Tề Mật ngã quỵ, vừa định đứng lên rút đao, liền bị đá một cước vào mặt, búng ra một nhúm máu. Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người tới không phải ai khác, địch thị Tương Thanh.

Tương Thanh điểm huyện đạo của gã, cao thấp đánh giá, lạnh lùng nói: “Tề Mật đã tự sát, quân y tự mình nghiệm thi, như thế nào lại tá thi hoàn hồn?”

“Hắn căn bản không phải đại ca ta.” Dã Lũng Kì xông lên, đưa tay sờ cổ gã kia, xé mặt nạ da người xuống, để lộ ra gương mặt mắt sâu mũi cao… Vừa thấy đã biết là người dị tộc.

“Nghiêu Mã?” Dã Lũng Kì choáng váng: “Ngươi… Ngươi điên rồi sao? Lại dám làm phản!”

“Hắn là ai?” Tương Thanh hỏi.

“Thị vệ của ta.” Dã Lũng Kì nghiêm mặt trả lời, quay lại nhìn Nghiêu Mã: “Tại sao ngươi lại phản bội ta?”

“Không phải phản bội.” Nghiêu Mã cười, miệng chảy ra máu tươi: “Dã Lũng quốc đã bị Hổ tộc vây khốn…thành trì cố thủ nhiều lắm cũng chỉ được nửa tháng. Tất cả mọi người đều chờ ngươi trở về… Nhưng nếu ngươi chết, sẽ không còn ai dám chống cự.”

Nghiêu Mã nói xong, Dã Lũng Kì phóng cái nhìn sắc lẹm xuống gã: “Thì ra ngươi là gian tế của hổ tộc!” đoạn liền giơ tay ghim đao vào tim gã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK