Tương Thanh vuốt lại những sợi tóc rối loạn. Ngao Thịnh ngoảnh mắt trông sang thì thấy ngay cảnh Tương Thanh ngồi tựa vào thành xe buộc lại những lọn tóc đen.
Tầm mắt Ngao Thịnh lại không tự chủ được mà lướt xuống bụng Tương Thanh. Tuy xiêm y đã chỉnh tề nhưng hình ảnh vài khắc trước đây vẫn rõ ràng đến đốt cháy mắt nhìn. Trên vùng bụng non mịn hanh gầy vươn vãi chất dịch trắng nồng. Dâm mỹ đến không nói thành lời.
Tương Thanh buộc xong tóc liền ngẩng đầu lên nhìn Ngao Thịnh, lại phát hiện hắn đang thất thần nhìn chằm chằm vào bụng mình. Trong lòng lại căng thẳng. Mặt cũng khẽ phiếm hồng.Tayy lần tìm gối đầu ném thẳng vào bản mặt của ai kia.
Ngao Thịnh không tránh đi, chiếc gối bay thẳng vào mặt mà cũng chẳng buồn phiền gì, chỉ chăm chăm nhìn Tương Thanh rồi cười đầy hạ lưu.
Đúng lúc này, mã xa chợt dừng lại, thanh âm trong trẻo từ tính của Văn Đạt cũng vang vọng vào trong, “Hoàng thượng, phu tử, chúng ta đã đến hoàng lăng rồi ạ.”
Ngao Thịnh nhanh nắm lấy cổ tay Tương Thanh, thấp giọng nói, “Thanh, xuống xe thôi.”
Tương Thanh gật gật đầu, rút tay về, lườm Ngao Thịnh một cái. Tên bị lườm nhe răng ra cười. Hắn biết là y ngại ngùng nên cũng không miễn cường, chỉ theo sau y cùng xuống xe.
Khi vừa đặt chân xuống mã xa, Ngao Thịnh bỗng vươn tay xoa nhẹ hông Tương Thanh, chốc chốc lại chuyển sang ôm lấy bờ vai y…Động tác trông thì cứ như lơ đễnh nhưng ý đùa thì lại rõ mồn một. Điều đó, chỉ mỗi Tương Thanh là rõ nhất nên lại càng thêm ngượng nghịu.
Hai người mang theo tùy tùng, hướng thẳng đến hoàng lăng.
Bức tượng bằng ngọc thạch của Tề hoàng hậu đứng sừng sững trước lối vào lăng tẩm. Trông sống động dị thường. Tương Thanh nhiều lần ngước mắt nhìn, tinh tế quan sát từng đường nét trạm trổ của tượng, lòng không khỏi tán thưởng. Tề Hoàng hậu thật sự là một đại mỹ nhân. Khó trách vì sao cả Tiểu Hoàng lẫn Ngao Thịnh đều là những nam nhân có tướng mạo xuất chúng. Song, Tiểu Hoàng lại có đôi nét giống Ân Tịch Ly, xinh đẹp, nhu nhuyễn động lòng người. Còn Ngao Thịnh thì mang vài phần tương tự người của Viên tộc, phong trần tuấn lãng đến bất phàm.
Nếu nhìn kết cấu ở bên ngoài thì hoàn toàn không nhìn ra dấu vết bị xâm phạm. Ngao Thịnh âm thầm trao đổi ánh nhìn với Tương Thanh rồi để lại một toán người canh giữ bên ngoài hoàng lăng. Ngao Ô cũng tò mò theo vào. Văn Đạt cầm đèn lồng, dẫn lối cho mọi người.
Lối vào hầm có phần ẩm thấp tối tăm, Ngao Thịnh vội nắm lấy tay Tương Thanh mà đi. Vì không có người ngoài nhìn ngó nên Tương Thanh cũng không vì ngần ngại mà rút tay về.
Phía cuối dãy hành lang là khu nội điện nguy nga. Bốn phía đều được đặt những tượng điêu khắc trang trí tinh xảo. Phần lớn đều là những vật phẩm mà ngày trước Tề hoàng hậu yêu thích. Chính giữa nội điện là một cỗ quan tài nạm ngọc, nắp hòm đã bị người mở ra.
Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, xộc nhanh đến gần. Tất cả vàng bạc châu báu hạ táng cùng di hài đều vẹn nguyên, chỉ mỗi bóng người là mất tăm….Xem ra, đối phương đến không phải vì của cải mà là vì di thể.
“Có lẽ thủ phạm đã vào theo lối đó.” Tương Thanh nâng tay chỉ về phía cửa động phía trên quan tài, “Thủ pháp của hắn rất thành thạo. Có thể đây là người chuyên trộm mộ đã làm... Hơn nữa lại còn hiểu rất rõ từng kết cấu của nơi này nên đã dễ dàng lẻn vào đánh cấp di thể.”
Ngao Thịnh ngẩng đầu nhìn, “Cửa động không lớn, chỉ đủ cho một người tiến vào.”
Tương Thanh vội thi triển khinh công, nhảy lên cửa động, leo lối đó mà bay ra bên ngoài.
Ngao Thịnh vội vàng đuổi theo, giữ chặt lấy tay y, bởi vì lo lắng mà thanh âm có phần hơi lớn, “Sao ngươi có thể càn quấy như thế hả? Chẳng phải những ngày này ngươi không được tùy tiện dùng nội lực sao?”
“Không sao mà.” Tương Thanh rút tay về, “Xem này, ở đây vẫn còn dấu dây thừng và vết móng ngựa.”
“Xem ra là có đến hai người.” Ngao Thịnh nhíu mày, “Một đột nhập vào bên trong, một thì ở bên ngoài tiếp ứng. Rất có thể chúng đã buộc thi thể vào dây thừng rồi kéo ra bên ngoài, sau đó thì dùng ngựa mà trốn chạy.”
“Nơi này là phía sau núi….” Tương Thanh đảo mắt nhìn quanh, “Địa hình ẩn khuất bí mật nên không ai phát hiện ra cả.”
“Có lẽ vậy.” Ngao Thịnh chau mi, “Di thể của mẫu hậu thì có lợi gì cho chúng? Còn cả Viên Lạc và Tề Diệc….và Thần Quý.”
“Ta chỉ sợ đây là một âm mưu đáng sợ mà chúng ta không tài nào ngờ tới.” Tương Thanh lo lắng, “Mọi chuyện càng lúc càng phát triển theo chiều hướng bất lợi[1], tên hắc y nhân đã xúi giục Tề Soán Thiên tạo phản…lại còn những ân oán trước đây.”
Ngao Thịnh xoay người, vươn tay xoa đôi hàng mi đang cau chặt của Tương Thanh, “Có lo lắng thì cũng chẳng làm được gì. Không khéo lại tự đưa mình vào miệng cọp... Nếu đối phương không đánh cắp di hài của mẫu hậu thì ta cũng chẳng nhọc lòng mà lo nghĩ.”
Tương Thanh thở dài, “Bước tiếp theo, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Ngao Thịnh nhếch mép cười, “Chúng ta cứ làm việc vẫn thường làm thôi. Mấy ngày này, thể nào rồi cũng sẽ có không ít thì nhiều các phiên quốc đến Thịnh Thanh cúi đầu xin hàng.”
“Ngươi nghe được mật báo gì ư?” Tương Thanh giật mình hỏi.
“Đúng vậy.” Ngao Thịnh gật gù cười đáp, “Chuyện ta không giết Tề Soán Thiên đã sớm vươn xa tận biên ngoại, không phiên vương nào là không biết. Ắt hẳn họ cũng sẽ nghĩ rằng, hướng Thịnh Thanh ta quy thuận vẫn tốt hơn là cường ngạnh chống đối.. Song, mọi chuyện cũng vẫn chẳng lường trước được. Biết đâu lại xuất hiện một tên muốn liều mình làm thiêu thân thì sao. Chúng ta vẫn nên đề phòng thì sẽ tốt hơn.”
Tương Thanh gật đầu đồng ý, sau lại cùng Ngao Thịnh quay về hoàng lăng. Ngao Thịnh trước đóng nắp quan tài lại rồi cùng Tương Thanh hồi cung.
Sau khi lên mã xa, vì đại thương vừa khỏi, hơn nữa lúc nãy do vận dụng khinh công làm hao tổn nguyên khí, lại còn cùng Ngao Thịnh náo loạn một phen nên giờ đây Tương Thanh đã mệt mỏi ôm Ngao Ô vùi đầu ngủ say.
Ngao Thịnh nằm bên cạnh Tương Thanh, cầm quyển sách trân quý Tước Vĩ truyền tay cho mà ngâm cứu. Vừa xem vừa nghĩ lần sau nên cùng Tương Thanh thực hành tư thế nào thì tốt. Được một lúc, hắn lại xoay người ngắm nhìn nét mặt yên bình trầm trong giấc ngủ an nhiên của Tương Thanh. Nhác thấy Tương Thanh đã sâu giấc nồng, Ngao Thịnh liền mon men nhích lại gần, kéo Tương Thanh vào lòng, gối đầu y lên tay mình, ôm sâu vào lòng, cùng nhau nhập mộng.
______
Hai người vừa trở về thư phòng thì liền trông thấy Mộc Lăng kích động chạy tới chạy lui trong viện.
“Mộc Lăng, huynh sao thế?” Tương Thanh khó hiểu hỏi.
“Tiểu Hoàng cho người đưa thư tới nè.” Mộc Lăng giao phong thư cho Ngao Thịnh, “Nói là phải đưa cho ngươi. Nãy giờ ta tò mò sắp chết rồi nè. Chờ hai ngươi lâu rồi mà không thấy tăm hơi đây. Mau mau đọc coi thư viết gì!”
Ngao Thịnh cũng cảm thấy tò mò, liền tiếp nhận thư, mở nhanh ra đọc, “Tiểu Hoàng nói, Nam vương Tô Mẫn đã thoái vị, người kế vị Tô Mẫn chính là nghĩa nữ của bà ấy, Kim Linh. Bản thân Tiểu Hoàng cũng được xem như là người thân của Tô Mẫn nên cũng có một phần vương quyền. Huynh ấy đã thuyết phục Kim Linh, bảo nàng ta quy hàng Thịnh Thanh. Vài ngày nữa, đoàn người của nàng sẽ tới kinh thành.”
“Thế thì tốt quá.” Tương Thanh vui vẻ nói, “Như thế, chúng ta có thể tránh được một cuộc giao phong với Namquốc rồi. Với lại, ở Thục Trung[2], nơi khó đánh chiếm nhất không phải là Nam Quốc sao.”
“Đừng vội vui mừng quá sớm.” Ngao Thịnh cười gằn, “Trong thư Tiểu Hoàng có nói Kim Linh rất khó đối phó, so với Tô Mẫn thì nàng ta còn gian xảo và có dã tâm lớn hơn. Nàng đến Lạc Đô có lẽ chỉ là kế hoãn binh mà thôi. Cách tốt nhất là khiến cho Kim Linh tâm phục khẩu phục quy thuận chúng ta. Bằng không sau này sẽ gây ra phiền toái không nhỏ đâu.”
“Ngươi nói cũng đúng.” Mộc Lăng phẩy tay, “Năm đó, Tô Mẫn vì nể mặt Ân Tịch Ly nên mới không đối địch với Thịnh Thanh. Nay bà ấy không còn là vương của Nam Quốc nữa nên mọi chuyện chắc gì đã được như xưa. Các phiên quốc phía nam, phần đông đều là tiểu quốc, chỉ có mỗi Nam Quốc là có thế lực lớn mạnh hơn cả. Nếu họ quy thuận thì đại đa số các phiên quốc cũng sẽ xin hàng. Nhưng nếu Nam Quốc tạo phản thì chúng ta sẽ không tài nào dẹp yên được.”
“Thật tâm quy hàng......” Ngao Thịnh cầm thư, lắc lắc đầu cười nhạt, “Bốn chữ này nói thì dễ nhưng làm thì khó vô cùng.”
“Không bằng chúng ta hãy đến hỏi Tước Vĩ gia gia để cùng tìm diệu kế?” Tương Thanh cau mày, “Năm đó, không phải Tô Mẫn cũng đã thật tâm quy phục Ân Tịch Ly sao?”
“Chuyện nay không như chuyện xưa.” Mộc Lăng vươn ngón trỏ ra mà phe phẩy, “Tô Mẫn không phải bái phục Ân Tịch Ly mà là ái mộ nên mới cúi đầu chịu hàng. Hay là...” đá mắt liếc nhìn Ngao Thịnh đầy cợt nhã, “Ngươi cũng dùng chiêu mỹ nam kế đi?”[3]
Ngao Thịnh trợn mắt liếc Mộc Lăng một cái sắc lẹm rồi vội xoay mặt nhìn Tương Thanh. Vừa thấy y nhíu mày trầm tư thì liền hả hê trong lòng – Thanh đang ghen!
“Cách này cũng được đó....” Ngao Thịnh sờ sờ cằm, “Trong triều cũng không có ít đại quan tuấn tú xuất trần nha, nếu có thể khiến cho Nam Vương chọn lấy một trong số họ làm lang quân thì mọi chuyện đều sẽ rất dễ giải quyết.”
Mộc Lăng và Tương Thanh quay ra nhìn nhau, cảm thấy kế này cũng không hạ lưu là mấy. Đặng Tử Minh, Tống Hiểu, Vương Trung Nghĩa, Tề Tán…đều là những anh tài trẻ tuổi độc thân.
“Cứ đợi con nha đầu kia đến đi rồi tính tiếp.” Ngao Thịnh xoa xoa thắt lưng, nhìn Tương Thanh mà rằng, “Thanh, ta đến chỗ Tước Vĩ một lát, ngươi cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi. Lát nữa, ta về cùng ngươi dùng dạ thiện.”
“Ừm. Ngươi đi đi.” Tương Thanh gật gật đầu, nhìn bóng lưng đang ngày một xa của Ngao Thịnh vừa quay đầu lại thì liền nhìn thấy Mộc Lăng đang nhìn mình đầy quái dị.
“Sao thế?” Tương Thanh khó hiểu hỏi.
Mộc Lăng đảo quanh Tương Thanh một vòng, lướt mắt nhìn từ dưới lên trên, vuốt vuốt cằm hỏi, “Ta nói Tiểu Thanh a, lúc nãy ngươi bị muỗi cắn hả?”
Tương Thanh ngẩn ra “Trời lạnh thế này thì lấy muỗi đâu ra?”
“Thế thì vì cớ làm sao mà trên cổ với phía sau tai ngươi lại lốm đốm đỏ thế hử?” Mộc Lăng vừa hỏi vừa xáp mặt đến gần mà nhìn.
Tương Thanh cả kinh, vội lấy tay che chắn.
Mộc Lăng cười xấu xa, “Ai nha, Tiểu Thanh ngoan hiền đáng yêu của ta ơi, ngươi bị muỗi gì cắn mà ghê thế? Chắc con muỗi này phải to lắm lắm luôn á!”
Tương Thanh xấu hổ, đỏ mặt mà giương mắt trừng Mộc Lăng, đoạn lại nhanh chạy về phòng.
Mộc Lăng thấy Tương Thanh ngượng ngùng bỏ chạy thì tâm tình thư thái hẳn ra, xoay người trở về dược thất, đúng lúc trông thấy Tần Vọng Thiên từ ngoài trở vào.
“Vọng Vọng.” Mộc Lăng vẫy tay gọi, Tần Vọng Thiên nhanh chạy đến, “Mộc Mộc, ngươi đã ăn gì chưa. Ta có mua bánh bao mà ngươi thích ăn này.”
Mộc Lăng vươn tay đón lấy. Bánh bao vừa to vừa tròn, da bánh mịn ơi là mịn, nhân bánh thì nóng hổi thơm lừng. Mộc Lăng cắn một ngụm, vui vẻ cười hỏi, “Ngươi vừa đi đâu về thế? Sáng bảnh mắt ra mà chả thấy ngươi đâu?”
“Ta đi điều tra lai lịch của tên hắc y nhân kia.” Tần Vọng Thiên đáp, “Người này công phu quỷ dị, không biết đến từ đâu.”
“Vậy ngươi có tra được tin tức gì không?” Mộc Lăng nhóp nhép nhai.
“Không có.” Tần Vọng Thiên ôm lấy bả vai Mộc Lăng, cùng hắn cất bước đi ra sân đình, “Mộc Mộc à, hai ta đi đâu đó chơi đi. Ngươi đừng cứ ru rú trong dược thất mãi như thế. Ở Lạc Đô có rất nhiều nơi để khám phá nha.”
“Cũng được...Thế lát nữa chúng ta ra ngoài chơi đi. Phải nếm thử tất cả các món ngon ở Lạc Đô.”
________
Tương Thanh đặt y phục bên giường rồi đổ nước nóng vào mộc dũng, đoạn rẽ nước bước vào. Tương Thanh vùi người sâu vào trong nước, chỉ chừa lại một phần chóp mũi ra bên ngoài để hít thở, ngẩn ra nhìn trần nhà qua làn nước trong.
Đương lúc Tương Thanh xuất thần thì đột nhiên nghe thấy có tiếng động lạ ngoài cửa.
Tương Thanh giật mình hỏi, “Là mi ư, Ngao Ô?”
Song, nếu là Ngao Ô thì nó đã thẳng tiến vào phòng rồi. .. Chẳng lẽ Ngao Thịnh? Hắn không đến chỗ Tước Vĩ sao?
Đúng lúc này, cửa như bị người xê dịch...Tiếng bước chân rất khẽ vang lên. Có ai đó đang âm thầm tiến vào.
Tương Thanh sửng sốt nhíu mày, nơi này khắp nơi đều bố trí ảnh vệ, sao lại có người có thể tùy tiện lẻn vào…Không phải Ngao Thịnh lại giở trò đùa dai gì nữa chứ?
Tương Thanh vội giật lấy y bào treo trên mép mộc dũng khoác lên người, qua loa thắt đai lưng rồi nhanh lui ra sau bình phong...Chốc sau, lại chợt nghe thấy có người đến gần... Người nọ nín thở ngưng thần, tựa hồ không muốn để người ta phát hiện.
Tương Thanh cảm thấy người này hẳn là có võ công rất cao cường nên thoáng khẩn trương hẳn lên, lo lắng mục đích ghé thăm của đối phương.
Tương Thanh siết chặt chủy thủ tùy thân trong tay...Đối phương bước đến phía trước bình phong, ung dung đứng thẳng.
Ngay khi Tương Thanh còn đang nheo mắt suy đoán thì thanh âm trầm thấp lạnh lẽo chợt vang lên, “Nghe nói ngươi bị thương.”
Tương Thanh giật mình sửng sốt, xoay người bước ra, quả nhiên liền nhìn thấy một nam nhân vận hắc bào, mặt đầy thương tích. Người đến không ai khác chính là Hạ Lỗ Minh.
“Sao ngươi lại ở đây?” Tương Thanh khó hiểu hỏi – Người này xuất quỷ nhập thần đến mức ảnh vệ không hề phát hiện ra dị ảnh của y.
“Ảnh vệ đều bị ta điểm huyệt.” Hạ Lỗ Minh sớm đã nhìn ra nghi vấn của Tương Thanh nên vội giải thích, sau lại cao thấp đánh giá Tương Thanh. Lúc này, Tương Thanh mới nhớ ra mình xiêm y không chỉnh tề, cả người vương một tầng hơi nước, đoạn lại xấu hổ vội vàng lui về sau bình phong.
Hạ Lỗ Minh mắt nhìn Tương Thanh trốn ra sau bình phong, sâu kín thở dài, “Xem ra ngươi đã chẳng còn gì đáng lo ngại nữa.”
“Ngươi biết Hắc y nhân kia là ai sao?” Tương Thanh hỏi.
Hạ Lỗ Minh trầm mặc không đáp.
Tương Thanh vội phủ thêm một tầng áo dày, sau một lúc chẳng thấy Hạ Lỗ Minh lên tiếng bèn quay người lại nhìn, song, người kia đã sớm đứng chắn trước mặt y….Quỷ dị hơn cả vong hồn.
Tương Thanh cả kinh không nhỏ, lui lại phía sau nhưng đã bị mộc dũng ngăn chặn bước chân. Hạ Lỗ Minh cúi người, dùng hai tay kiềm trụ Tương Thanh khiến cả người y lọt thỏm vào vòng tay của mình.
“Ngươi muốn làm gì?” Tương Thanh cảnh giác nhìn người trước mặt. Những vết sẹo trên mặt Hạ Lỗ Minh tựa như bị người chắp vá từ muôn vàn ảnh vỡ.
“Ngươi đã cùng Ngao Thịnh cộng sàng ân ái?” Hạ Lỗ Minh đột nhiên tức giận hỏi.
Tương Thanh sửng sốt, bấy giờ mới nhớ ra trên cổ mình còn hằn đầy hôn ngân, bèn vội vàng dùng tay che chắn, giương mắt lên nhìn Hạ Lỗ Minh, “Không liên quan đến ngươi.”
“Ngươi không phủ nhận?” Hạ Lỗ Minh thấp giọng hỏi.
“Mục đích thật sự ngươi đến đây là gì?” Tương Thanh nhíu mày.
“Vì ta biết ngươi bị thương nên đến xem ngươi thế nào.” Hạ Lỗ Minh thản nhiên đáp, “Độc ngươi trúng là Lam Diễm, quá trình giải độc vô cùng thống khổ phải không?”
Tương Thanh mày càng nhíu chặt, “Sao ngươi lại biết ta trúng Lam Diễm? Ngươi biết tên hắc y nhân kia sao?”
“Hắn đã tránh đến một nơi rất xa. Tạm thời sẽ không trở lại. Ngươi không cần lo lắng.” Hạ Lỗ Minh trầm giọng, “Mặt khác, có người muốn hại ngươi, ngươi phải cẩn thận.”
“Ai?” Tương Thanh khó hiểu hỏi, “Sao ngươi biết?”
Hạ Lỗ Minh nhìn chằm chằm vào mắt Tương Thanh, sau một lúc chợt cúi đầu xuống, tựa như muốn hôn y, Tương Thanh nghiêng đầu né tránh, nhìn Hạ Lỗ Minh đầy cảnh giác.
“Thứ này cho ngươi.” Hạ Lỗ Minh lấy từ trong ngực áo một món đồ ra nhét vào tay Tương Thanh. Tương Thanh cúi đầu nhìn, chỉ thấy đó là một túi gấm màu đen.
“Đây là cái gì?” Tương Thanh hỏi.
“Giúp ngươi bồi dưỡng thân thể. Cứ hỏi vị bằng hữu thần y của ngươi sẽ rõ.” Nói xong, Hạ Lỗ Minh liền lui ra, thoáng chút buồn bã nói, ”Ta đi đây.”
Tương Thanh vội ngăn lại, “Chậm đã.”
Hạ Lỗ Minh quay đầu lại nhìn, mỉm cười, “Ngươi muốn ta lưu lại? Ta rất vui!”
Tương Thanh nhíu mày nhìn, “Nếu ngươi không đến tìm chúng ta báo thù thì ngươi trở về lần này là vì cái gì?”
“Chúng ta?” Hạ Lỗ Minh cười lạnh, “Ta chưa bao giờ đem ngươi và Ngao Thịnh quy thành chúng ta cả.”
Tương Thanh không buồn nghĩ đến hàm ý sâu xa trong câu nói kia, chỉ vội hỏi, “Lần trước ngươi nói, kẻ ngươi hận nhất không phải ta cũng chẳng phải Ngao Thịnh.”
“Đúng vậy.” Hạ Lỗ Minh gật đầu.
“Thế đó là ai? Có liên quan tới mục đích ngươi trở về lần này không?” Tương Thanh cẩn trọng dò hỏi.
“Quả thật mục đích lớn nhất của ta chính là báo thù, song....” Nói đến đây, Hạ Lỗ Minh chợt im lặng liếc mắt nhìn ra bên ngoài. Tương Thanh cũng ngưng thần lắng nghe, là tiếng bước chân của một người khác nữa…Thanh âm này, Tương Thanh y vô cùng quen thuộc, đích thị là Ngao Thịnh.
Hạ Lỗ Minh bỗng nhếch môi cười, vươn tay kéo Tương Thanh đè chặt lên bình phong.
Tương Thanh hoảng sợ trợn mắt nhìn, cùng lúc đó, cửa phòng bật mở ra, Ngao Thịnh kiễng chân bước vao, “Thanh ơi, lão Tước Vĩ kia đi uống rượu rồi nên ta....”
Ngao Thịnh còn chưa dứt lời thì đã trông thấy cảnh Tương Thanh bị một hắc y nhân đè xấn lên bình phong. Người nọ thì lại kề sát mình vào gò má Tương Thanh, tựa hồ là đang hôn y. Gương mặt dị dạng kia…. Ngao Thịnh mày xoăn tít lại với nhau, giận dữ rống lên, “Hạ Lỗ Minh!”
Tương Thanh vừa nhìn thấy vẻ mặt vô cùng phẫn nộ của Ngao Thịnh thì biết ngay mọi chuyện không xong rồi. Hạ Lỗ Minh đã thành công khi muốn Ngao Thịnh nổi cơn tam bành lên. Ngay khi Tương Thanh định đẩy Hạ Lỗ Minh ra thì y lại nhỏ giọng nói thầm vào tai Tương Thanh, “Hãy cẩn thận đề phòng Quan Khế.” Hạ Lỗ Minh vừa nói hết câu thì Ngao Thịnh đã xông lên xuất chưởng đánh về phía y. Do sớm có phòng bị, Hạ Lỗ Minh dễ dàng né tránh, vận dụng khinh công mà phá nóc nhà chạy mất.
Thị vệ bên ngoài nghe thấy động tĩnh, tức tốc xông vào hô hào “Mau bắt lấy thích khách!”.
“Hoàng Thượng.” Trưởng thị vệ cùng một vài ảnh vệ vọt vào, Ngao Thịnh tức giận vung tay xuất chưởng phong khép lại cửa lớn, “Cút hết đi!”
Chúng thị vệ vội vã lui xuống.
Ngao Thịnh nhanh xấn lên ôm lấy người còn đang thất thần là Tương Thanh vào lòng.
Tương Thanh giật mình, chuyển đường nhìn về phía Ngao Thịnh, thấy hắn kích động dị thường bèn phân bua, “Ngươi đừng nghĩ lung tung...”
Ngao Thịnh xem xét Tương Thanh một lượt, chỉ thấy y y phục hỗn độn, mộc dũng bên cạnh vẫn còn bốc khói thì liền đoán ra ngay lúc Hạ Lỗ Minh đến thì Tương Thanh đang tắm rửa. Nghĩ đến cảnh thân thể Tương Thanh bị tên khốn kiếp ấy nhìn thấy lại còn bị cường hôn thì Ngao Thịnh lại lồng lộn cơn ghen lên mà xiết Tương Thanh sâu vào lòng, “Tên khốn ấy đã chạm vào đâu trên người ngươi?”
Tương Thanh thở dài, “Không có, hắn cố ý chọc tức ngươi mà thôi.”
“Ta rõ ràng thấy......”
“Ta nói không có là không có.” Tương Thanh trừng mắt nhìn Ngao Thịnh, “Ngươi không tin ta?”
Cơn phẫn nộ của Ngao Thịnh bỗng chốc xìu xuống...Sau một lúc nhìn Tương Thanh đăm đăm thì mới nhỏ giọng lầm bầm, “Ta rõ ràng thấy hắn hôn ngươi.”
“Hắn chỉ giả vờ làm thế để khiến ngươi nổi giận.” Tương Thanh vô lực giải thích, “Vì ta thất thần không kịp phản ứng nên mới thế. Ngươi nghĩ ta không có năng lực phản kháng sao? Ai cũng có thể tùy tiện chạm vào ta?”
Ngao Thịnh cúi đầu im lặng nhưng trong lòng lại thoải mái không ít, Tương Thanh nói thế có nghĩa là – Ta không phải dạng trói gà không chặt mặc người khi dễ, trừ khi ta tự nguyện. – Như vậy chứng minh rằng Tương Thanh hoàn toàn không ghét bỏ những đụng chạm vuốt ve của hắn!
Tương Thanh xiết lại tấm áo choàng ngoài, nói, “Hắn đột nhiên đến đây, đưa cho ta một vật còn bảo ta cẩn thận đề phòng Quan Khế.”
“Quan Khế?” Ngao Thịnh nhướng mày, “Nghĩa là sao?”
“Ta chưa kịp hỏi thì ngươi đã như người điên tức giận xông lên rồi.” Tương Thanh uể oải đáp.
“Ta điên rồi đấy thì sao nào!” Ngao Thịnh nói đầy bất mãn, “Ai bảo hắn dám chạm đến ngươi.”
Tương Thanh trong lòng cũng hoảng loạn không yên, vừa rồi y đã vô cùng lo sợ, sợ rằng Ngao Thịnh sẽ hiểu lầm.....
“Ngươi đi ra ngoài đi!” Tương Thanh vội đẩy Ngao Thịnh ra bên ngoài, “Ta còn chưa tắm xong, khó chịu chết được.”
“Aiii......” Ngao Thịnh bị Tương Thanh đuổi ra, vểnh tai nghe tiếng chốt cửa bên trong rồi lặng đứng chờ.
Tương Thanh một lần nữa bước vào mộc dũng, cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng rắc rối, những việc đã xảy ra, những lời Hạ Lỗ Minh vừa nói. Và điều khiến y xốn xang nhất chính là gương mặt nổi trận lôi đình lúc vừa rồi của Ngao Thịnh....Tương Thanh thở dài, tựa lưng vào thàng mộc dũng, ngưỡng mặt nhìn lên trần nhà nơi vừa có một lỗ hổng do Hạ Lỗ Minh bỏ trốn mà thành, thình lình một cái đầu đột ngột xuất hiện trong tầm mắt y.
Tương Thanh giật mình, nhíu mày nhìn, hóa ra là Ngao Thịnh đang cười tủm tỉm nhìn xuống bên dưới, “Thanh à, kéo cái khăn ra một chút, không thấy gì hết ấy.”
Tương Thanh tức giận bừng bừng, chồm người vớ lấy gáo múc nước ném vào mặt Ngao Thịnh, “Ngươi là đồ khốn hạ lưu vô liêm sĩ!”