Nàng buột miệng nói toạc một câu nhưng không hiểu sao tự nói xong lại tự cảm thấy không phải cho lắm. Nói cho cùng, thành kiến của nàng với hắn đúng là quá sâu rồi. Nàng nuốt lại cỗ tâm tình, nhìn trên bàn vẫn còn lưu lại một góc bức tranh của hắn vẽ ngày trước. Thật ra số tranh đó vốn là một sấp, do hắn bị rơi xuống nước nên tranh ướt dính bết vào nhau làm đường nét nhòe đi, không sao nhìn ra dung mạo trong tranh. Mãi cho đến bức cuối cùng này hôm đó vô tình bị lửa hong cháy xém, lộ ra dòng chữ nàng mới biết đó là vẽ nàng. Hắn vì sao lại vẽ nàng, mà còn vẽ nhiều bức đến vậy? Còn dòng chữ đề trên tranh kia, thâm ý như thế chắc không phải là chán ghét, vẽ để nguyền rũa đâu nhỉ? Hơn nữa, tuy rằng số tranh bị nhòe đi nhưng đường nét tỉ mỉ, cẩn trọng chỉn chu, rõ ràng phải bỏ tâm tư rất nhiều. Hắn thừa biết nàng không thích hắn, vì cái gì vẫn bỏ tâm tư vì nàng? Hắn rốt cuộc là nghĩ cái gì? Hay là...hắn thích nàng?
- Hắc xì!
Vĩnh Ninh bất chợt thấy mũi khó chịu mà hắt hơi. Thanh Nhi vừa bước vào, nghe thấy nàng không khỏe liền mang chiếc áo choàng đến phủ lên vai nàng rồi cũng quay lại bàn mang thêm chung trà sâm đến. Vĩnh Ninh hớp một ngụm trà, quay sang hỏi Thanh Nhi:
- Trời đã sáng rồi sao?
- Dạ bẩm. Đã sáng rồi ạ! Nhưng nếu công chúa trong người không khỏe, hãy nghỉ ngơi thêm một chút. – Thanh Nhi vừa nói, vừa nhẹ nhàng nâng vai dìu công chúa lại giường. Tình hình đã thế này rồi, đoàn cũng không thể xuất hành, công chúa có dậy sớm hay không cũng vậy.
Vĩnh Ninh nhìn lại Thanh Nhi. Chỉ mới có một ngày một đêm không gặp nhưng Thanh Nhi dường như hốc hác hẳn, vẻ mặt cũng tràn đầy ưu thương. Vậy thì Tiểu Linh...
- Tiểu Linh thế nào rồi?
- Tiểu Linh...
- Chưởng sứ đại nhân, ngài lại đùa tiểu nữ rồi! A, hi hi!
Một giọng nữ ỏng ẹo cợt nhã, cùng tiếng cười khúc khích trong trẻo mới sáng sớm đã làm kinh động cả khuôn viên. Vĩnh Ninh không cần nói, Thanh Nhi lập tức ghé mắt qua cửa sổ nhìn xem.
- Bẩm công chúa, là Lưu chưởng sứ cùng cô nương họ Đỗ mà ngài ấy dẫn về hôm trước.
- Sao? Hắn...hắn không phải nghiêm trọng sắp chết sao? Như thế nào còn có thể cùng nữ nhân đùa giỡn? – Vĩnh Ninh không tin nổi, bước xuống giường qua cửa sổ xem thử.
Ở bên ngoài, trong tiểu đình giữa sân viên Đông viện và Tây viện, Minh Anh cùng Đỗ Ngân Tiên cùng ngồi thưởng trà, trò chuyện, ngắm mặt trời mọc. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người líu ríu cười nói bên nhau vô cùng ăn ý. Thật ra, họ là đang nói chuyện cười đấy. Minh Anh ra một câu đố cho Đỗ Ngân Tiên. Ngân Tiên nghĩ mãi không ra, đến khi Minh Anh nói ra đáp án lại là bắt nguồn từ một câu chuyện cười. Ngân Tiên có chút không phục nhưng lại cảm thấy buồn cười rốt cuộc phải ấm ức mà kêu ca:
- Lưu chưởng sứ ngài đa mưu túc trí như vậy chẳng trách ngày trước có thể oai phong lừng lẫy thể hiện tài năng trước sứ giả Chân Qua. Ngân Tiên còn nghe nói họa kĩ và âm luật của chướng sứ cũng rất cao minh. Ngân Tiên thật sự rất mong được địa nhân chỉ điểm.
Minh Anh phì cười vừa nhai cái bánh ngọt vừa rỉ tai nói:
- Ài, nói thật với cô nương cuộc tỉ thí ngày hôm ấy, ta chỉ là may mắn thôi. Hì hì!
Ngân Tiên không đồng tình:
- Đại nhân khiêm tốn quá rồi! Trước đại điện đều là anh kiệt của Nam Thiên, đại nhân không có bản lĩnh làm sao có thể vượt qua tất cả khảo sinh giành lấy vinh dự về cho hoàng thượng. Thôi bỏ đi, đại nhân xem thường Ngân Tiên ngu dốt, không muốn chỉ dạy thì cũng đành.
- Ấy! – Minh Anh nhìn bộ dạng hờn dỗi của tiểu cô nương. – Tất nhiên là không phải. Ta chỉ sợ mình múa rìu qua mắt thợ, sẽ khiến Đỗ tài nữ nàng chê cười thôi.
Minh Anh vừa nói vừa quay sang gọi nha hoàn nhờ mang đến bút mực và cả đàn tì bà. Nàng đón lấy đàn đưa đến trước Đỗ Ngân Tiên mỉm cười nói:
- Nghe nói Đỗ tài nữ của Tụ Oanh các nổi danh bát phố chỉ bằng một điệu giang nam khúc. Hôm nay có nhã hứng như vậy chi bằng chúng ta đọ sức một chút. Nàng đàn xướng một nhạc khúc, ta sẽ dựa vào ý tứ nhạc khúc của nàng mà vẽ một bức tranh, để xem chúng ta có thể tâm ý tương đồng, hợp thành tri kỉ của nàng hay không?
Một câu vô ý khiến người đa tâm. Mỹ nhân đỏ mặt không dám nhìn lên. Ngân Tiên không ngờ được Lưu chưởng sứ này lại muốn cùng nàng tâm ý tương đồng, kết thành tri kỉ sao? Ừm, quả nhiên nam tử đều phong lưu. Nhưng mà Lưu công tử tài mạo vô song, tiền đồ vô hạn nếu có phong lưu một chút cũng là thiên tính trời sinh. Huống hồ, phải làm phò mã cho một công chúa ngang bướng như vậy...nếu Lưu công tử có ý, Ngân Tiên nàng cũng không ngại làm tì nữ, thê thiếp để an ủi cho ngài ấy.
Nghĩ rồi, nàng e thẹn cúi mặt, tay đón lấy cây đàn từ tay Minh Anh, vô tình chạm phải ngón tay của chưởng sứ người ta. Ngân Tiên trộm liếc người ta, thấy chưởng sứ cư nhiên còn mỉm cười, nheo mắt với nàng nữa. Trái tim tiểu cô nương thổn thức dồn dập. Lưu chưởng sứ này cũng quá là...biết trêu ghẹo thiếu nữ người ta. Nàng mím môi e lệ ngồi lùi lại thật xa, trong khi Lưu chưởng sứ kia thì đường bệ ngồi xuống bàn trải giấy, mài mực khai bút. Khẽ mỉm cười, Ngân Tiên nâng phím. Tiếng đàn thanh thoát êm ái theo từng ngón tay nàng toát ra. Minh Anh nhắm mắt, đưa tâm cảm nhập hồn vào nhạc khúc kia. Ngân Tiên lại cất giọng hát:
- Phận hồng nhan như cánh hoa trôi mù khơi
Đời giông bão ai biết ngày mai bể dâu?
Lòng không dám mơ ước, cầu muốn chi phù du
Hỡi chàng, nơi đâu mới là xuân? (Nếu ai nhớ điệu nhạc Nữ nhi tình)
...
Ngân Tiên hết sức nhập tâm hát, Minh Anh cố gắng dung nhập vào giai điệu kia nhưng không hiểu sao trong đầu nàng lại liên tục dợn lên một hình ảnh xa lạ. Nàng cố gạt đi, nhưng cứ một câu hát, một giai điệu mà Ngân Tiên cất thì hình ảnh càng lúc càng rõ nét hơn. Bài hát là kể về tâm tư của một hồng nhan. Trong bài hát là bao nhiêu cảm xúc trầm lắng có, chua xót có. Nếu người nghe tinh ý còn nghe được cả một tâm tình ẩn nhẫn và khổ tâm. Kiểu như đó là một tâm tư mong ước nhưng không được trọn vẹn. Minh Anh càng muốn gạt bỏ, xua đi lại càng thấy hình ảnh nữ nhân kia ngày một rõ rệt. Kì quái! Cứ như bài nhạc của Ngân Tiên đang diễn xướng là viết riêng cho vị nữ nhân nàng nhìn thấy trong đầu hay sao. Minh Anh cảm thấy hết sức khó hiểu nhưng cũng không đủ thời gian để hiểu thì nghe bên kia Đỗ Ngân Tiên đã diễn xướng sắp xong mà nàng thì một nét cũng chưa vẽ xuống. Ài, nàng không muốn để thua, sợ Ngân Tiên sẽ nghĩ nàng xem thường nàng ấy. Nhưng nếu vẽ, trong đầu nàng không nghĩ ra gì ngoài hình ảnh vị nữ nhân nàng chỉ vô tình nhìn thấy trong tạc tượng chân dung kia. Bài nhạc cũng đã sắp xong, cũng không thể ngồi thừ như vậy mà chịu thua. Minh Anh đặt bút, thật nhanh trong vòng mười nét bút đã khái quát ra được một dung nhan. Ngân Tiên ngồi một bên vừa đàn hát nhưng ánh mắt, tâm tư đều dồn đến chỗ vị chưởng sứ tư thế ung dung đang cầm bút vẽ kia. Tiếng đàn kết thúc cũng là lúc Minh Anh gác lại bút vẽ. Cả hai như bằng hữu lâu năm hiểu ý tâm giao, nhìn nhau mỉm cười một cách rất thoải mái.
Trong lúc Lưu chưởng sứ kia đang tập trung, Ngân Tiên nàng đã nhìn trộm, biết được ngài ấy là vẽ chân dung, ừm là vẽ chân dung nữ nhân. Cho nên khi Lưu chưởng sứ đưa lên bức vẽ cho Ngân Tiên xem, Ngân Tiên có chút bẽn lẽn. "Lưu đại nhân cũng thật là...! Nói là đọ sức cầm thuật họa kĩ với người ta, lại âm thầm vẽ chân dung người ta. Đúng là cố tình làm người ta khó xử mà. Đại nhân đúng là rất xấu!"
Tâm tư Đỗ Ngân Tiên cô nương vô cùng hân hoan mơ mộng, cho đến khi nhìn rõ được dung mạo trong tranh thì lập tức chấn động đến không thể tin. Dung mạo kia...người kia...như thế nào chưởng sứ lại vẽ ra được?
Không khí đang vui vẻ, đột nhiên bị phá hư vì bức chân dung mình vẽ ra. Minh Anh áy náy nhìn tranh rồi lại nhìn Ngân Tiên, gãi gãi đầu thở dài một hơi. Quả thật, ngồi trước mỹ nhân này mà vẽ mỹ nhân khác là một tối kị, rất vô duyên. Thật không biết phải giải thích làm sao. Chính Minh Anh nàng cũng không hiểu, bình thường thì nàng rất nhiều cảm xúc, đặt bút là ra tranh nhưng không hiểu sao khi cộng phối với bài nhạc của Đỗ Ngân Tiên, tâm tư nàng liền bị cuốn sâu bởi nét đẹp thần tình và phức tạp của dung mạo vị nữ nhân mà nàng vô tình bắt gặp. Hầy, mà đáng nói nhất là nàng còn không xác định được đó là đã từng gặp hay chỉ là mộng ảo mơ hồ nữa?
Trong nhất thời, cả hai người đều trở nên bối rối. Ngân Tiên không nói, Minh Anh cũng không biết nên giải thích làm sao. Ngay lúc ấy thì nghe có tiếng chân người hối hả bước đến. Minh Anh vừa quay đầu lại, thấy Vĩnh Ninh công chúa đang hùng hổ xoắn chân váy tiến vào tiểu đình thì nàng đã thầm than rồi. Trong lòng đang nghĩ muốn tung chân chạy thoát thân nhưng không may lối đi duy nhất đã bị công chúa và hai tùy tùng Minh Hiến, Thanh Nhi án ngữ. Minh Anh hít thầm một ngụm, trộm sờ vào chiêc mũi mới hôm qua bị công chúa thưởng cho một đấm còn sưng chưa xẹp. Nàng âm thầm cầu trời...
Nhưng không sao. Công chúa bước vào tiểu đình, trừng nàng một cái rồi quay sang Đỗ Ngân Tiên, ngoài tưởng tượng của Ngân Tiên, công chúa bất ngờ tát nàng một cái rồi quát:
- Thật là vô liêm sỉ! Ai cho phép nữ nhân hạ tiện như ngươi tự ý dùng ca khúc Hồng nhan thán ở đây trêu ong gọi bướm? Người đâu, vả miệng ả cho bổn cung! Vả đến khi nào ả không thể mở miệng xướng khúc được nữa thì thôi!
- Công chúa, nàng đừng quá đáng! – Minh Anh không nhìn được nữa, lập tức bước ra ưỡn ngực án trước bảo hộ Ngân Tiên. – Nàng đừng nghĩ mình là công chúa thì có thể tùy ý ngang ngược như vậy. Sỉ nhục người khác là vô nhân, hà hiếp người khác là vô đạo. Hôm nay, bổn quan vẫn là tam phẩm chưởng sứ do hoàng thượng khâm điểm, là chủ sự toàn quyền của đoàn hộ tống chuyến đi lần này. Ngay trước mặt bổn quan, không cho phép nàng tùy ý ức hiếp người khác.
- Ngươi...họ Lưu ngươi hôm nay gan lớn nhỉ? Uổng cho bổn cung đêm qua còn nghĩ ngươi sắp chết, thương xót cho ngươi mà phải viết thư xin tội với phụ hoàng. Hóa ra tiện nhân ngươi chỉ giả vờ thê thảm, còn dám lên mặt ra vẻ với bổn cung sao?
- Bổn quan không ra vẻ. Nhưng bổn quan có chức trách, có lương tâm, không cho phép dù cho là kẻ nào có thể trước mặt bổn quan ngang tàng bạo ngược! – Minh Anh hắng giọng cao phong trịnh trọng.
Vĩnh Ninh nhìn thái độ cương nghị đột ngột của Minh Anh, nhất thời không thể hình dung. Quả nhiên mỹ sắc vạn năng, có thể đẩy anh hùng vào đường cùng lại cũng có thể biến một con chuột nhắt thành hổ giấy. Vĩnh Ninh cười khẩy một tiếng, giọng điệu khinh miệt liếc nhìn Minh Anh:
- Hừm! Ngươi cho rằng chức chưởng sứ này của ngươi có thể vững như bàn thạch hay sao? Ngươi hộ tống bất lực, để hại đến sứ thần, ảnh hưởng bang giao, làm thiệt hại nhân binh, liên lụy đất nước. Ngộ nhỡ vì chuyện này mà xảy ra chiến loạn với Chân Qua, Lưu chưởng sứ nhà ngươi chính là tội nhân thiên cổ. Ngươi còn không biết hối cãi, tìm cách xin tội thì thôi, còn ngang nhiên ngông ngênh đưa về một kĩ nữ. Giữa thanh thiên bạch nhật, tại dịch quán này làm ra hành vi đê tiện, đàn hát mua vui, không tiếc ô uế hạ đẳng cho nơi này. Đừng nói chỉ vả miệng ả ta, bổn cung có chặt tay cắt lưỡi cả hai tên tiện nhân các ngươi cùng là đáng tội!
Lời công chúa vừa dứt, Minh Hiến và Thanh Nhi cũng theo lệnh bước lên.
- Xin lỗi Lưu đại nhân!
Minh Hiến nói xong liền dùng sức kéo mạnh tay Đỗ Ngân Tiên ở phía sau Minh Anh lôi ra. Minh Anh không thể nhân nhượng được rồi. Nàng mạnh tay xô Minh Hiến về phía Vĩnh Ninh. Nàng một bên che chở Đỗ Ngân Tiên, một bên trừng mắt với Vĩnh Ninh nói:
- Công chúa, nàng thật không xứng làm công chúa! Vĩnh Ninh công chúa không nên là một người độc ác, ngang tàng bạo ngược, phải trái bất phân như nàng!
- Ngươi!
Nói xong, nàng vội nắm tay Đỗ Ngân Tiên lách qua hai người Thanh Nhi và Minh Hiến bỏ đi. Vĩnh Ninh bị Minh Hiến va vào, suýt nữa thì ngã, lại còn bị nàng chỉ thẳng vào mặt chửi mắng, thật sự không thể chịu đựng, vốn định gọi người đuổi theo bắt tên ngông cuồng kia lại trị tội nhưng vô tình nhìn xuống thấy bức chân dung mà tên ngông cuồng kia tức giận vứt lại.
"Dung mạo trong tranh kia... thật sự không thể tin...Sao có thể...Hắn... làm thế nào có thể vẽ ra được?"
Vĩnh Ninh chấn động đến ngơ ngẩn. Mắt nàng chằm chặp kinh sợ nhìn xuống bức chân dung kia. Thanh Nhi thấy vậy vội cầm lên.
- Công chúa, chân dung này cũng không phải vẽ ả ta?
Đúng vậy. Lưu chưởng sứ không phải là vẽ Đỗ Ngân Tiên, vì cái gì mà công chúa nhìn tranh lại kinh hách đến vậy? Không lẽ người này...
- Công chúa, người trong tranh này...
"Người trong tranh này...ngay cả bổn cung cũng không thể vẽ được." Nhưng hắn lại vẽ ra được. Lí nào hắn đã gặp qua người này ư?
--------------
Góc nhảm:
Phò mã: Nếu bây giờ được lựa chọn một lần nữa thì chắc có lẽ sẽ không yêu như ngày xưa...
Công chúa: Ngươi vừa hát cái gì? Hát lại bổn cung nghe xem!
Phò mã: A, không có. Ta không có hát gì cả.
Công chúa: Còn ngụy biện? Ngươi nói, nếu được lựa chọn lần nữa, ngươi sẽ không yêu như ngày xưa? Vậy là gì ý gì? Nói! (nhéo tai phò mã)
Phò mã(bị đau, nhăn mặt, rên): Không có mà. A, á, công chúa nương tay! Đây không phải là ta hát. Là Lệ Quyên hát.
Công chúa: Lệ Quyên là kẻ nào? Ả dám dạy ngươi tạo phản sao? Ngươi nói mau, ả ở đâu? Bổn cung lập tức cho người đến lôi ả đến đây trị tội.
Phò mã(xuống nước nhỏ): Công chúa, nàng đừng hung dữ quá. Ta...ta sợ.
Công chúa: A! Như vậy, bổn cung không bắt tội ả nữa. Phò mã nói xem, nếu như được lựa chọn lần nữa chàng có lại yêu ta hay không?
Phò mã (quả cảm, say đắm nhìn công chúa): Có. Dù có bao nhiêu lần lựa chọn nữa ta vẫn không thay đổi không hối hận, vẫn yêu nàng.
Công chúa (cảm động, chớp chớp mi): Phò mã, chàng thật là đáng yêu.
Phò mã (nuốt nước mắt, run sợ thở dài): Nhưng mà công chúa, nếu như...ta chỉ nói nếu như thôi. Nếu ta có một bí mật che giấu nàng...
Công chúa: Ta lập tức chém...(Nhìn phò mã, suy nghĩ) Sao hả? Chàng còn bí mật gì? Có phải giấu ta làm chuyện xấu gì hay không?
Phò mã (nuốt nước bọt): À không. Ta không có bí mật gì cả. Không dám. Thật sự không dám!
Danh Sách Chương: