• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái tát của Vĩnh Ninh ra tay quá lực, đem cả một bên mặt hồng hào non mịn của Đỗ Ngân Tiên đánh sưng, hằn rõ năm dấu ngón tay. Minh Anh nhìn thấy vừa xót xa vừa khó xử. Đỗ Ngân Tiên vốn chẳng có liên quan, chỉ vì lòng tốt dẫn đường đưa nàng vào thành rồi lại bị lôi vào rắc rối như này. Đúng ra nàng chỉ định cùng Ngân Tiên đàm đạo một chút rồi sẽ tiễn nàng ấy đi để tránh bị liên luỵ phiền phức không đáng, nhưng nào ngờ công chúa đột nhiên xuất hiện đánh người. Tình huống như này, Minh Anh thật sự cảm thấy bất bình và chán nản với sự ngang ngược vô lý của công chúa. Nàng nhìn vết thương trên mặt của Ngân Tiên, cũng thuận tay sờ lên mũi của chính mình, vẫn còn sưng đau ê ẩm. Nói thật, vô duyên vô cớ bị người ta hết lần này đến lần khác hành hạ bầm dập, nàng không giận không oán mới là lạ đấy!
Minh Anh mím môi, đưa Đỗ Ngân Tiên đến phòng nàng ấy, đồng thời cũng bảo nha hoàn mời Vũ Nguyệt Tuyền đến giúp xem vết thương cho Ngân Tiên. Tuy đây là phòng của Ngân Tiên nhưng Minh Anh vẫn ra vẻ chủ nhà, kéo ghế rót nước, còn lấy khăn tay của mình đổ vào chút nước trà ấm đưa cho Ngân Tiên bảo:
- Ngân Tiên cô nương, nước trà ấm có thể làm giảm đau, bớt sưng. Nàng chườm vào một lúc đi, đợi Vũ đại phu đến ta sẽ nhờ nàng ấy lấy loại thuốc tốt nhất cho nàng.
- Chỉ là vết thương nhỏ, Lưu đại nhân không cần bận tâm cho tiểu nữ đâu. Ưm...
Minh Anh vừa mở miệng đã ra tay, lấy khăn ẩm chườm lên bên má của Ngân Tiên, giọng nhỏ nhẹ nửa thực nửa đùa dỗ dành:
- Làm sao không bận tâm được? Nữ nhân nhờ ở dung mạo. Nàng thì xinh đẹp đến như vậy, nếu chẳng may bất cẩn để lại sẹo hỏng khuôn mặt đẹp này, bổn quan làm thế nào đền nổi đây?
Khoảnh khắc những ngón tay ấm áp của Minh Anh theo chiếc khăn vô tình chạm lên bờ má mịn màng và sưng đỏ, Ngân Tiên bất giác kêu lên một tiếng liền sau đó đỏ mặt, không dám nhìn thẳng Minh Anh. Minh Anh lại không để ý hành vi của mình quá phận rồi, nàng còn mặc nhiên cầm khăn miết nhẹ lên da mặt của Ngân Tiên, vô tình để ngón tay chạm trúng môi của nàng ấy. Nhất thời, Ngân Tiên chấn động thân tâm, run rẩy thẹn thùng. Lúc này Minh Anh mới cảm thấy có gì đó không đúng. Nàng dừng tay, nhìn xuống ánh mắt Ngân Tiên nhưng chưa kịp nói gì thì bất ngờ nhận ra có sự khác thường trong cơ thể. Một cơn choáng váng ập đến khiến hai mắt Minh Anh loà đi, tiếp đó thì mũi ngứa, làn da châm chích râm ran và rồi thì...
- A! Lưu chưởng sứ, ngài...ngài chảy máu!
Giọng Đỗ Ngân Tiên vô cùng hốt hoảng. Minh Anh còn chưa kịp hồi thần thì chợt nghe tiếng bước chân trước cửa, một nha hoàn được nàng phân phó đi mời Vũ đại phu đã quay lại phúc đáp rằng không tìm thấy Vũ đại phu. “Thời khắc mấu chốt này Vũ Nguyệt Tuyền sao có thể rời đi? Nhất định là có vấn đề!”- Minh Anh một tay bịn mũi, mày nhíu chặt gượng chống lại cơn choáng váng xâm chiếm tâm tư.
- Các người có đến hoa viên không? Còn hồ sen, nàng ấy có thể đến đó lấy nước làm thuốc dẫn. A! Có thể là đang ở chỗ Tiểu Linh cô nương đấy! - Nàng cố nghĩ nơi có thể tìm ra Vũ đại phu. Bây giờ tình trạng nàng thế này, không thể không có Vũ đại phu cứu mạng.
- Bẩm chưởng sứ đại nhân, nô tì và các tỉ muội đã chia nhau tìm khắp trong dịch quán vẫn không thấy Vũ đại phu. Còn có trong phòng nàng ấy dường như có chút bất thường.
- Bất thường? Như thế nào? - Minh Anh sửng sốt trừng nhìn nha hoàn đang báo tin.

- Dạ bẩm, thông thường nô tì là người phụ trách bưng trà nước đến phòng của Vũ đại phu, biết Vũ đại phu là người ưa sạch sẽ. Nhưng vừa rồi trên bàn đổ bừa bộn ra rất nhiều bột thuốc, còn trộn lẫn vào nước. Hơn nữa trên bàn còn có y thư cũng bị dính bẩn bột thuốc. Nền đất cũng vương vãi những lọ thuốc, điều mà chưa bao giờ nô tì thấy ở chỗ của Vũ đại phu. Cho nên...
Cho nên khả năng Vũ Nguyệt Tuyền đã xảy ra chuyện! - Minh Anh giật bắn mình, vội bật dậy chạy nhanh ra cửa định đến tận phòng xem. Lúc nàng hấp tấp lao ra, không ngờ được ở hành lang có người từ hướng ngược lại vội vã tháo chạy tông thẳng vào nàng một cú sau đó vụt một phát khinh công bay đi mất. Minh Anh khốn khổ, bản thân đã trúng kịch độc, đang choáng váng yếu đuối mà bị va vào một cú thế này, nàng chỉ cố bám trụ vào một thân cột gần đó để đứng vững. Bóng người phi thân kia rốt cuộc là địch hay bạn nàng cũng không nhận diện được. Cho đến khi nàng nghe tiếng bước chân truy đuổi, tiếng binh sĩ hô to:
- Bắt lấy thích khách!
- Người đâu! Người đâu hộ giá! Á....
“Là giọng của Thanh Nhi.” - Minh Anh hoảng hốt, cố giương mắt hướng đến Đông viện của công chúa Vĩnh Ninh kêu to:
- Mau lên, tập hợp ở Đông viện, bảo hộ công chúa!
Binh sĩ đang chạy loạn bắt thích khách vì câu nói của nàng liền thật nhanh kéo đến Đông viện giải vây. Bên trong Đông viện thật sự vừa xảy ra một trận ẩu đả, cảnh vật tán loạn, những gia nô, hộ vệ thương vong nằm la liệt trên đất. Cửa phòng của công chúa bị phá tung, đồ đạc bị lục lọi, khắp nơi hỗn loạn, rõ ràng đám thích khách này là cường đạo. Cường đạo mà ngang nhiên giữa thanh thiên bạch nhật xông vào dịch quán, tấn công binh sĩ triều đình thật đúng là phản tặc. Phản tặc tấn công đến, như vậy công chúa...
- Công chúa... công chúa đâu? - Minh Anh lảo đảo mò đến, vừa nhìn thấy hiện trường liền kinh hoảng dáo dác tìm hiểu tình hình công chúa. Thật nhanh, binh sĩ đã tìm được Thanh Nhi bị đánh ngất cạnh cửa sổ, dìu nàng đến trước Minh Anh. Minh Anh gấp gáp vừa đổ nước vừa ấn huyệt Kim Chung cứu tỉnh Thanh Nhi để hỏi thăm. Thanh Nhi vừa mở mắt ra, vẻ hoảng loạn hoang mang chụp tay Minh Anh khẩn khoản báo tin:
- Công chúa bị một người áo đen bắt đi. Tiểu Phụng đã trúng ám khí của thích khách nhưng vẫn liều mạng đuổi theo, cũng không biết... không biết....
- Lập tức đuổi theo, nhất định phải bảo hộ công chúa bình an trở về!
Không đợi Thanh Nhi nói hết câu, Minh Anh đã quay sang phân phó binh sĩ truy đuổi. Bản thân nàng cũng cấp bách, tay chân run rẩy đầu óc mơ hồ nhưng vẫn có làm như không sao. Ấy nhưng nàng mới bước được mấy bước chân, ra đến hành lang lại vấp phải bậc thềm mà ngã ụi lăn đùng ra. Đám binh sĩ thấy nàng ngã liền chạy đến đỡ lên. Nàng trước lúc hôn mê vẫn cố đẩy họ ra và nói nhanh:

- Mặc kệ ta, cứu công chúa quan trọng hơn.
Ngay sau đó, trước mắt nàng tối sầm, toàn thân vô lực, giữa bụng và ngực cồn cào nhộn nhạo lên một cảm giác đau đớn kinh thiên. Nàng cảm nhận như có hàng vạn côn trùng cắn xé ruột gan, thân thể vừa nóng vừa lạnh, nàng biết đó do cổ trùng phát tác. Ấy nhưng lúc này tình hình cấp bách, cả Vũ đại phu và công chúa đều mất tích, hai người nàng đều nhất định phải tìm về, nàng không thể gục ngã ở đây. Nếu như nàng để bản thân mình bất tỉnh thì khả năng mở mắt lần nữa sẽ không dễ dàng. Vừa nghĩ, nàng đã dứt khoát bưng chậu cây cảnh gần đó đập thẳng lên đầu của chính mình. Đám binh sĩ, Thanh Nhi, Đỗ Ngân Tiên đều ngỡ ngàng ngơ ngác, không thể hiểu nổi hành vi của Lưu chưởng sứ này thì đã thấy nàng như bừng tỉnh dậy, đứng thẳng lưng nhìn về phía binh sĩ và hô to:
- Tất cả chia làm ba hướng, một nhóm truy theo thích khách, một nhóm truy theo dấu vết của Tiểu Phụng. Nhóm còn lại chuẩn bị ngựa, lập tức theo ta!
Đám binh sĩ đáp lại một tiếng rồi liền chia ra hành động. Minh Anh gồng được một lúc, lại thấy cơ thể bắt đầu run rẩy, cảm giác không ổn lại đến rồi. Nàng lập tức gọi Thanh Nhi:
- Mang cho ta hoàng liên!
Hoàng liên là một vị thuốc quí, nhưng không giải độc cũng không thể giảm đau. Thanh Nhi mặc dù không hiểu mục đích của Lưu đại nhân nhưng nàng vẫn chạy đi chuẩn bị ngay. Lúc nhận được hoàng liên, Minh Anh đã đi đến cửa lớn cùng với ba quân. Nàng nhận lấy gói hoàng liên trong tay Thanh Nhi liền bốc một miếng to bỏ vào miệng nhai.
Đắng. Thuốc đắng kinh khủng. Thật sự đắng đến tê tâm liệt phế. Minh Anh cảm giác toàn bộ giác quan trên cơ thể đều bị chấn động, các tế bào đông cứng và hốt nhiên cơn đau đớn khó chịu do cổ trùng hành hạ cũng bay biến lúc nào không hay. Minh Anh hít hà một hơi. Vẫn là nhờ Vũ Nguyệt Tuyền cao minh. Trước đây trong lúc trò chuyện, Minh Anh tùy tiện có hỏi qua Vũ đại phu về vị thuốc nào có công năng giảm đau thần tốc. Đương nhiên nàng chỉ hiếu kì hỏi xem, muốn biết paracetamol cổ đại thật ra sẽ hiệu nghiệm thế nào. Lúc đó, Vũ Nguyệt Tuyền tay cầm châm bạc đang cẩn trọng khai thông huyệt trên cánh tay của Lưu chưởng sứ nàng. Một châm vừa đi vào, Minh Anh phải nhíu mày, run tay. Nguyệt Tuyền còn cố ý giữ chặt tay nàng, tay còn lại cầm châm se đi se lại khiến nàng vừa ngứa vừa đau, vừa ê lại có chút thống khoái.
- Muốn giảm đau chỉ có hai cách, một là dùng độc hai là đánh ngất. Nhưng cả hai cách đều có những chỗ không nên. Vẫn là phải chịu đựng một chút rồi, chưởng sứ.
Nàng nói xong lại ấn châm xuống một nhát nữa khiến Minh Anh đổ cả mồ hôi hột rồi mới thu tay. Nhưng bất chợt nàng lại nói thêm:
- Nhưng lúc trước tiểu nữ có nghe một vị thiền sư nói qua, trên đời này có ngũ vị nhân sinh có thể kháng lại cảm ứng của ngũ uẩn. Chưởng sứ cũng có thể thử!

"Ngũ vị nhân sinh phải chăng chính là năm vị : mặn, ngọt, chua, cay, đắng?" Lúc nghe Vũ Nguyệt Tuyền nói lời đó, Minh Anh cũng xem như nàng ấy bông đùa, mỉa mai kẻ sợ đau là nàng, không nghĩ lúc này nàng thử trong lúc túng bách nhất lại có tác dụng. Thời khắc quan trọng này nàng nhất định phải thanh tỉnh, nhất định phải phá được âm mưu của kẻ dã tâm, cứu lại công chúa Vĩnh Ninh và Vũ Nguyệt Tuyền. Nàng cắn môi, chảy cả nước mắt, cố hết sức nuốt vào cỗ đắng nghẹn tê tái cả khoang miệng kia để thức tỉnh giác quan. Tình huống khẩn cấp thì phải dùng mọi cách. Nàng gượng nén đau, hít sâu một ngụm rồi mượn lực từ bả vai của một thân binh mà nương lấy leo lên ngựa. Nhìn thân ảnh tiểu bạch nhược thư sinh của nàng lại quả cảm, kiên cường tiên phong trong đoàn người ngựa khiến Thanh Nhi cũng cảm động không thôi. Nàng thầm nghĩ nếu công chúa của nàng thấy được màn này chắc sẽ không còn ghét bỏ Lưu chưởng sứ?
———-
Trong hang động ẩn khuất tại Phù Dung cốc, một nữ nhân áo vải thô sơ, tay cầm một chiếc đục nhỏ và đá mài vẫn không ngừng hí hoáy gọt giũa bên một bức tượng. Nhìn kĩ mới phát hiện dưới chân nàng là một sợi xích dài nối đến tận cùng vách đá bên trong hang. Phía sau nàng còn có một lối rẽ, bên trong đó lại là một không gian khác với một hang đầy thạch tượng. Tất cả đều là tượng một vị nữ nhân xuất thần diễm lệ với rất nhiều tư thế, thần thái khác nhau, phải có đến những hàng trăm bức. Như thế này, vị nữ nhân áo vải kia đã phải tốn bao nhiêu công phu, thời gian và tâm sức mà tạo tác được?
Vị nữ nhân áo vải thô vẫn yên nhiên tập trung điêu khắc mặc cho không gian yên tĩnh trong động bị xáo trộn do một hồi bước chân hối hả xông đến.
- Ha, thật là phi thường! Nếu như không phải ta tận mắt thấy cũng không tin nổi chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy ngươi lại thật sự biến Phù Dung cốc này thành Mỹ nhân động.
Lời là nói thật nhưng khẩu khí kia đầy ý mỉa mai. Nữ nhân áo vải khẽ chậm tay trong giây lát nhưng cũng không quay đầu nhìn, chỉ nhàn nhạt buông một câu:
- Hiếm khi Phù Dung cốc u tịch này lại có khách đến thăm. Càng không ngờ được khách quí đến lại còn là Lưu phu nhân!
Nữ nhân gọi là Lưu phu nhân khẽ nâng mi, nhẹ phất trường sam, lại bước lên vài bước, mắt nhìn vào bàn tay đã chai sạn của người mặc áo vải cười như không cười:
- Nhắc đến khách cũng không phải chỉ có mình ta. Tam tiểu thư ngươi ở đây sám hối đến mức lú lẫn, dùng cổ trùng để thiết đãi khách. Thật sự khiến ta cảm thấy hoang mang.
Nghe Lưu phu nhân gọi mình là tam tiểu thư, nữ nhân áo vải như có chút xao động, mi tâm khẽ nheo nhưng vẫn không đáp lại. Động tác trên tay nàng từ đầu chí cuối cũng không dừng, từng chút từng chút tỉ mỉ gọt đá. Lưu phu nhân có chút mất kiên nhẫn liền vung tay bắt lấy bàn tay đang miệt mài kia giũ mạnh một phát. Nữ nhân phản ứng không kịp, dao gọt đá bị rơi lộ ra trên cán dao đầy máu. Nữ nhân cũng tự mở bàn tay mình ra nhìn xem, một màu đỏ sậm thê lương, ở trên đó hầu như không có phiến da nào trong lòng bàn tay nữa.
- Cho dù ngươi có dùng cả đời này để tạc ra hàng vạn tượng hình này cũng vô nghĩa thôi, tiểu muội của ta cũng sẽ không sống lại. Họ Hồ các ngươi đời đời cũng không thể chuộc nổi tội lỗi đã gây ra.
Nữ nhân áo vải vẫn rất điềm tĩnh, nhẹ nhàng ngồi xuống muốn nhặt lại con dao gọt đá kia lên thì bất ngờ Lưu phu nhân rút kiếm đặt lên cổ nữ nhân áo vải kia, giọng có chút mất kiềm chế, nói nhanh:
- Lập tức đưa ra thuốc giải cổ trùng kia, nếu không ngươi sẽ hối hận.

Giọng nữ nhân kia bất chợt trở nên xa xăm và chua xót vô cùng:
- Đời này của Việt Nữ tuy không có gì tốt đẹp nhưng cũng chưa từng biết đến hối hận. Thật sự cũng muốn nếm thử một chút.
- Ngươi!...
Lưu phu nhân bị làm cho tức đến nghẹn họng. Sau đó là giọng của nữ nhân gọi là Việt Nữ phá lên cười thật to. Cười như một cách thách thức của một kẻ tuyệt vọng với một người vô vọng. Giống như bao lần trước, Lưu phu nhân lại hậm hực bỏ đi.
Lúc nàng ra đến cửa cốc, gã thuộc hạ Dương Tứ đứng chờ ở đó dường như đã đoán được nội tình câu chuyện bên trong. Gã khom lưng chắp tay chào một tiếng với Lưu phu nhân rồi nói ngay:
- Hay cứ để thuộc hạ vào thuyết phục thử?
- Mặc ả đi! - Lưu phu nhân uất khí chưa tan, tay ra hiệu cho Dương Tứ phong lại cốc quan, giọng nói có chút tức khí nữ nhân - Dù sao kẻ chết cũng không phải con ta.
Nàng nói xong đã phe phẩy bỏ đi. Dương Tứ vẫn đứng đó nhìn theo, vẻ mặt đầy hồ nghi. Đúng lúc gã định hạ chốt phong lại cửa cốc Phù Dung thì bất ngờ có một bàn tay chặn gã. Tiểu cô nương Thu Huyên đưa một ngón tay lên miệng, khẽ ra dấu ý bảo gã chờ cho nàng một chút. Dương Tứ có một chút hồ nghi nhìn Thu Huyên nhưng sau đó cũng mặc tình cho nàng mà bỏ đi.
--------------
Việt cư sĩ: Ta không có bỏ cổ trùng cho đứa nhỏ đó.
Vĩnh Ninh công chúa: Ngươi không bỏ thì tại sao phò mã trúng độc? Ngươi còn không giao thuốc giải, ta sẽ san bằng động Mỹ Nhân, phá hết tượng người trong đó.
Việt cư sĩ: Ngươi dám? Ngươi biết tượng mỹ nhân ta khổ công điêu khắc là ai không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK