Trời sáng, phò mã quan phục tươm tất, chuẩn bị ra ngoài thì nghe quản gia báo lại có thái sư đến thăm. Thái sư đến thăm, quả là một chuyện kinh động. Công chúa vẫn nhớ Hứa Du Nhiên cháu ngoại thái sư vì phò mã của nàng mà chết. Nàng lo lắng thái sư đến chắc là không có gì tốt cho nên liền nắm tay phò mã, can ngăn:
- Ngươi để ta ra gặp thái sư!
Nàng vừa nhón chân đã bị phò mã kéo lại. Phò mã mỉm cười trấn an:
- Thái sư đến không phải có ý xấu đâu. Nàng yên tâm. Để cho ta!
Dù sao thì phò mã cũng mang tiếng là "trượng phu", khách đến nhà tìm lại để công chúa bước ra thì mặt mũi phò mã này nàng phải giấu đâu mới được?
Thái sư đang đứng chờ ở sảnh. Vừa nghe nàng đến, ngài liền nôn nóng bước đến nắm tay nàng kích động:
- Phò mã có thể cùng lão phu đến một nơi không?
Hai người lên xe ngựa, thẳng một đường đến bìa rừng. Phò mã cẩn thận đỡ thái sư xuống xe ngựa, hai người từng bước sãi đến cạnh bờ sông. Thái sư với thừa tướng, hai trọng thần đắc lực nhất của nhà vua vậy nhưng chỉ trong vòng mấy tháng, thừa tướng bị vua cấm túc, bệnh già bột phát. Thái sư thì vì chuyện tế tử Hứa Tấn Hoan và cháu ngoại Hứa Du Nhiên tạo phản mà bị nhà vua ghẻ lạnh. Lại vì cái chết của cháu ngoại, thêm chuyện con gái phát điên khiến tinh thần ông suy nhược thảm hại. Cách mặt chỉ một tháng, Minh Anh lại thấy ông già đi rất nhanh.
Lúc này, Minh Anh đỡ thái sư ngồi lên tảng đá cạnh bờ sông. Nàng cũng ngồi thấp hơn một bậc, cẩn thận lên tiếng:
- Không biết thái sư hôm nay đến tìm hạ quan là có chuyện gì?
Thái sư lặng yên nhìn nàng một lúc mới khẽ nói:
- Ngươi đã gặp nó. Ngươi nhất định đã gặp nó, có đúng vậy không?
- Thái sư! - Minh Anh dè dặt nhìn thái sư, nàng lắc đầu, thâm tâm lại âm thầm cảnh giác. - Hạ quan thật sự không hiểu ý của thái sư.
Thái sư bất ngờ chụp cánh tay trái của Minh Anh, lại thô bạo kéo vải áo lên để lộ ra chỗ vết sẹo hình chữ kia, nói:
- Đêm qua lão phu đã gặp Việt nhi. Là nó nói với lão phu ngươi chính là do nó sinh ra. Lưu Kì Anh, ngươi nói thật đi ngươi chính là con của Việt nhi, là ngoại tôn của lão phu phải vậy không?
Minh Anh căng thẳng gỡ tay thái sư ra. Nàng giũ mạnh ống tay, ra vẻ cương quyết phủ định với thái sư:
- Thái sư, ngài mộng mị rồi sao? Bổn phò mã nhân thân ra sao Tông Nhân phủ đều có lưu giữ, ngài có thể đến đó kiểm tra. Ngài...nếu không có chuyện gì khác thì hạ quan mạn phép không thể tiếp tục bồi ngài.
- Phò mã đừng đi! - Thái sư xúc động giữ nàng lại. Ngài thở dài một hơi, để tâm tư trầm lắng rồi mới nói:
- Phò mã đừng giận. Lão phu hồ đồ. Lão phu vì nôn nóng quá mà nói năng hồ đồ. Nhưng thật ra thì...lão phu chỉ là muốn biết Việt nhi, nữ nhi của lão phu thật ra còn sống hay không? Phò mã, xin ngài hiểu cho!
Minh Anh ngơ ngẩn nhìn vị lão nhân từng oai trấn oanh liệt ngày nào bây giờ lại bật khóc trước mặt nàng. Nàng lặng người hồi lâu lại không biết trả lời thế nào.
Đêm qua, thật sự Hồ Vận Việt đã đến tìm nàng. Nàng ấy còn cư nhiên nói là mẫu thân của nàng. Bởi vì trong lúc loạn lạc nàng bị người ta đoạt mất còn nàng ấy thì bị giam giữ ở Phù Dung cốc rất lâu. Nàng ấy còn nói có thể nhận diện nàng là bởi vì có người đã sắp đặt để nàng đến hang động nơi giam giữ nàng ấy. Là thân sinh của mình nên Hồ Vận Việt dễ dàng nhận ra từ vết bớt trên người nàng, lại cố tình dùng thiết nhẫn để lại kí hiệu trên cánh tay nàng, mục đích là muốn những người khác cũng nhận diện được nàng. Còn nhận diện để làm gì, nàng ấy lại không nói rõ ra.
Đương nhiên là lúc đó Minh Anh không tin. Và cũng không muốn quan tâm đến vị "mẫu thân trên trời rơi xuống" này. Nàng cũng không phải là Lưu Kì Anh thực thụ. Nàng xuyên không đến là vì Vĩnh Ninh công chúa. Bây giờ nàng đã có được chân tình của công chúa, chỉ mong có thể bình an nhàn hạ trải qua đời này.
Thế nhưng sau đó Hồ Vận Việt lại nói:
- Ngươi không tin ta cũng không sao. Dù sao ta đã bỏ mặc ngươi lâu như vậy, sớm đã không có tư cách làm mẫu thân của ngươi. Ta muốn ngươi biết không phải vì muốn ngươi nhìn nhận ta. Chỉ mong ngươi hiểu rõ thân phận để không bị người ta lợi dụng, không khéo sẽ tự mình đào hố chôn thân.
Nàng nói xong lại nhét vào tay Minh Anh một bản giấy, nhạt giọng nói tiếp:
- Còn có phụ thân ngươi cũng là một nhân vật hiển hách. Hắn vẫn luôn tìm ngươi. Hi vọng ở thời khắc ngươi cần hắn, hắn sẽ đến kịp.
Nói xong, người cũng như điện ẩn hiện biến mất không dấu vết khiến Minh Anh hết sức mơ hồ. Nếu không phải có bản giấy trên tay làm bằng chứng, Minh Anh cũng tin mình đã mộng mị. Không ai ngờ, Việt Nữ lại có năng lực xuất thần nhập hoá như thế!
Lúc này nghe được những lời thái sư bày tỏ, lại thấy thái độ ông lão thương tâm xúc động. Hẳn là đêm qua ở chỗ thái sư, Việt Nữ cũng xuất hiện ảo diệu như vậy mới khiến lão nhân gia tinh thần bấn loạn. Rốt cuộc người tên Hồ Vận Việt này mưu tính điều gì?
Minh Anh ánh mắt cảm thông nhìn về thái sư sau đó chậm rãi ngồi xuống cạnh ông, mềm giọng nói:
- Thái sư, chuyện của tam tiểu thư hạ quan thật sự không biết. Nhưng mà có một chuyện, hạ quan dù vô tâm nhưng cũng đã gián tiếp khiến thái sư mất đi cháu ngoại. Dù hạ quan trong lòng quang minh chính đại nhưng đối mặt với trưởng bối như thái sư và Hứa phu nhân, thật lòng rất áy náy. Nếu như thái sư lại nghĩ giấc mơ của thái sư cùng hạ quan có can hệ, như vậy hạ quan cũng không ngại mơ mơ thực thực, gọi ngài là ông ngoại. Sau này sẽ thay Hứa huynh hiếu kính cho ngài có được không?
Hồ thái sư sửng sốt nhìn nàng thật lâu. Trong ánh mắt nàng trong sáng, thiện ý rõ ràng. Đương nhiên thái sư cũng cảm nhận được ẩn ý sau từ "mơ mơ thực thực" của nàng. Ngài xúc động đứng dậy vỗ vỗ vai nàng:
- Tốt! Tốt!
------------
Ở Xướng Âm các, Minh Anh cũng không thể buông bỏ, lại nghĩ đến những lời của Việt Nữ và bản giấy nàng ấy đưa. Việt Nữ nói muốn cho nàng biết rõ thân phận để tránh bị lợi dụng nhưng lại không chịu nói rõ tất cả, ý thật ra là sao? Còn nói người phụ thân thân phận hiển hách kia là ai? Người muốn lợi dụng nàng là ai? Còn những chuyện nguy hiểm nàng có thể gặp phải là sao? Nàng ấy nói là mẹ người ta nhưng lại có người mẹ nào kì quái như vậy, biết mà không chịu nói rõ, thần thần bí bí làm phiền não người ta.
Trong lúc không thoải mái, nàng tùy ý vung tay một cái đã làm rơi bản giấy kia xuống đất. Vừa lúc Đỗ Ngân Tiên đi đến. Nàng đặt chén trà lên bàn cho chưởng sử rồi cúi người nhặt bản giấy lên, nhỏ nhẹ hỏi thăm:
- Đại nhân hôm nay tâm trạng dường như không được tốt lắm. Có phải bởi vì sự vụ ở Xướng Âm các phiền phức hay là...
Nàng nói đến đây lại âm trầm đánh giá thái độ của vị chưởng sử này, sau đó chỉ vào bản giấy và hỏi. - Chưởng sử đại nhân, đây là...
Minh Anh nhận lại bản giấy từ tay nàng, cũng không để ý nhiều, tùy tiện vừa mở ra vừa nói:
- Ta cũng không biết nữa. Vô tình nhặt được trên đường.
Minh Anh cảm thấy không cần thiết phải nói với bất cứ ai về chuyện của Việt Nữ và bản giấy này. Nhưng sau khi mở bản giấy ra thì nàng liền hết hồn, lật đật muốn giấu vào. Đỗ Ngân Tiên hiểu ý cũng không tiếp tục dò hỏi nàng. Hai người trò chuyện thêm đôi lời, vẫn thấy Lưu đại nhân không có hứng thú, Đỗ Ngân Tiên cũng không tiếp tục nán lại, tự mình cáo lui trước. Minh Anh lúc này mới lại mở bản giấy ra xem kĩ. Hai chữ thần khí hiện ra rõ nét đủ làm trái tim nhỏ bé của nàng chấn động. Hơn nữa trên này còn là một bản vẽ rất chi tiết về cấu tạo của thần khí. Minh Anh thầm than trời. Đây là nàng vừa nhận vào tay mình một quả bom nổ chậm á!
Thứ này và kho hoả dược là lo lắng hàng đầu trong lòng Thuận Thái đế. Mà trong lòng Thuận Thái đế hai thứ này chỉ có thể nằm trong tay hậu nhân phản tặc họ Lưu. Xui xẻo, nàng lại họ Lưu. Và nếu đúng như lời của Tô thừa tướng nói thì nàng chính xác là hậu nhân của Lưu phản tặc. Thế nên, việc nàng có được thần khí hay kho hoả dược, dù đưa ra hay giấu diếm cũng chính là chứng cứ quả quyết chỉ chứng nàng vào tội chết.
Nàng suy qua nghĩ lại, lời của thừa tướng rồi lại đến lời của Hồ Vận Việt đêm qua. Thừa tướng nói nàng là hậu duệ của Lưu Dĩ Toàn tướng quân. Nhưng Việt Nữ lại nói nàng nên biết rõ thân phận để tránh bị người ta lợi dụng.
"Bị người ta lợi dụng?"
Rốt cuộc là ai mới nói đúng sự thật?
Danh Sách Chương: