_Nàng đừng đi, đừng bỏ ta, ta nhớ nàng.
Ba ngày liền, Minh vẫn một suy nghĩ, một câu nói, dù là mơ, nhưng vẫn chỉ là nó. Những câu nói lúc mê lúc tỉnh của Thiên Minh, Tâm đều nghe, nghe rất rõ từng chữ một. Lòng cô đau, đau lắm. Sáng nay Minh lại sốt cao, từ sáng đến trưa Tâm lo lắng không thôi, tìm cách để hạ sốt cho Minh, vì Tâm chăm sóc cho Minh chỉ là lén lút chứ không được công khai, nên mọi thứ Tâm đều tìm tòi, học hỏi, còn gì không biết nữa thì hỏi Băng. Dĩ nhiên chuyện này không một ai biết đến vì Ngọc Tâm cô đã được đương kim Hoàng Hậu của Dương thần quốc Vũ Thiên Băng che chở. Lại nói thêm, nếu biết thì cũng chẳng làm gì được cô, vì tỷ tỷ Hoàng hậu của cô sẽ để yên cho người làm cô tổn thương chắc. Đến hoàng thượng cũng phải chào thua tỷ của cô thì ai còn dám đụng vào tỷ ấy chứ? Cô định bụng khi nghe những lời Thiên Minh nói...
_"Dù gì huynh ấy cũng đã bình thường trở lại, chắc ngủ một giấc sẽ không sao nữa. Đã đến lúc mình phải trở về với những ngày tháng trước đây. Tỷ tỷ cám ơn tỷ rất nhiều, cám ơn tỷ đã cho muội cảm nhận được thế nào là hạnh phúc, những hạnh phúc tuy đơn giản, nhưng muội nghĩ rằng nếu không có tỷ thì sẽ không bao giờ muội có những hạnh phúc đó. Đầu tiên tỷ cho muội biết được hạnh phúc khi có được tình cảm gia đình, thứ mà muội hay bất kì một đứa trẻ mồ côi nào cũng mong ước được có dù chỉ một lần trong đời. Tiếp đến là hạnh phúc khi có được một tình bạn thật sự, thứ mà muội nghĩ rằng, nếu cứ ở trong chốn hậu cung đấu đá này sẽ không bao giờ cảm nhận được. Vì trong chốn hậu cung độc ác này, hôm nay là bạn chưa chắc ngày mai là bạn. Rồi bây giờ tỷ lại cho muội cảm thấy rất hạnh phúc khi được gần bên chăm sóc người mình yêu thương, dù khoảng khắc ấy chỉ là nhất thời. 'Chỉ cần làm điều mình cảm thấy nó làm cho mình hạnh phúc thì cho dù kết quả ra sao đi chăng nữa mình vẫn thấy nó đáng' Đúng không tỷ. Muội sẽ không hối hận về việc mình làm ngay bây giờ đây. Hoàng tử Dương Thiên Minh yêu chàng."
Tâm nhìn Minh rồi khẽ đặt lên môi anh một nụ hôn. Có lẽ đây là nụ hôn đầu và cũng là nụ hôn cuối cùng của cô chăng?
Đứng lên, hàng mi cô ướt, khẽ nhấc đôi chân nhỏ bé bước đi thì bỗng một bàn tay lạnh ngắt nắm lấy tay cô. Sao bàn tay ấy lại lạnh đến như vậy? Vì cô đơn ư? Nỗi cô đơn ấy chắc bao phủ nơi bàn tay ấy lâu, rất lâu rồi, nên mới làm cho bàn tay ấy lạnh lẽo và giá buốt đến thế, khiến cho khi chạm bàn tay ấy vào người đối diện cũng làm cho người đối diện cảm thấy lạnh theo.
_Nàng đừng đi, đừng bỏ ta đi, Y Nhân, xin nàng. Nàng nói sẽ không để ai làm tổn thương đến ta nữa mà, nàng chính nàng đã nói vậy mà. Ngọc Tâm bỏ ta đi, giờ đến nàng cũng vậy sao?
Tai cô bỗng ù ù, sao chứ Ngọc Tâm, Dương Thiên Minh đang kêu tên cô. Ngọc Tâm đúng là tên cô. Hàng mi đẫm lê vội vàng đưa xuống nơi thân hình người mà cô yêu thương, nơi mà có một bàn tay cô đơn đang nắm lấy tay cô, nơi mà tên cô được cất lên.
_Ngọc Tâm sao muội hứa với ta là muội sẽ đến, nhưng muội lại không đến, ta đã chuẩn bị hoa cho muội, vườn hoa đó nó là của muội. Minh càng nói Tâm càng không hiểu. Chẳng phải Minh đã quên Tâm rồi sao? Chẳng phải người Minh yêu là Mã Y Nhân? Sự thật chuyện này là sao?
Mắt Tâm mở to hơn, giờ đây đối diện với cô chính là hoàng tử Dương Thiên Minh, vị hoàng tử nổi tiếng lạnh lùng không kém anh mình là mấy, người mà được giang hồ xưng danh là "Ác Ma". Anh đã tỉnh? Hay chỉ là mộng du? Thấy anh mở đôi mắt màu hổ phách nhìn mình, tay nắm lấy tay mình, Tâm sợ hãi, cô vội rút tay lại và chạy. Nhưng sao thế kia, cô không nhấc được đôi chân của mình, cô không thể chạy. Vì sao ư? Vì giờ đây cô đang nằm gọn trong lòng anh, đôi tay anh lạnh ngắt, nhưng sao vòng tay anh lại ấm áp đến thế.
_Ngọc Tâm nàng đừng đi, đừng bỏ ta đi xin nàng. Minh kề sát môi mình vào tai Tâm thì thầm khiến cô không khỏi run sợ. Cô vùng bỏ chạy, nhưng thân hình nhỏ bé của cô sao chống cự lại được với thân hình của một nam nhân hơn cô một cái đầu kia chứ?
_Ta thật sự đã chịu không nổi, ta thật sự muốn nói sự thật cho nàng. Vẫn giọng nói ấy, vẫn nhịp điệu ấy, không vội vàng, cũng không chậm chạp.
Hồi ức.....
_Minh ca huynh làm sao vậy? Sao huynh cứ buồn hoài vậy, huynh mau ra đây chơi với muội và Phong ca đi. Giọng nói nhẹ như thiên thần của cô quận chúa Mã Y Nhân cất lên. Chàng hoàng tử trước mặt cô không nói gì chỉ lặng thinh. Cô quận chúa nhỏ bé tiến sát đến bên cạnh và ngồi xuống cùng chàng hoàng tử nhỏ.
_Ai đó làm cho huynh buồn sao? Huynh nói đi muội sẽ kêu phụ thân muội trừng trị kẻ đó giúp huynh? Cô công chúa càng nói, chàng hoàng tử càng im lặng. Bực mình cô đứng dậy định bỏ đi, nhưng chàng hoàng tử kéo tay cô lại.
_Có một muội muội nói sẽ chờ ta tại đây, nhưng ta đã chờ muội ấy rất lâu, muội ấy vẫn không xuất hiện.
_Huynh thích muội ấy lắm sao?
_Đúng ta rất thích, muội ấy rất dễ thương.
_Dễ thương hơn muội không?
_Rất giống muội.
_Vậy thì huynh cứ coi muội là muội ấy đi. Có lẽ muội ấy không nhớ đường đến đây thì sao? Muội hứa với huynh muội sẽ bên cạnh huynh, không bỏ huynh như tiểu muội muội của huynh đâu. Cô công chúa đứng lên vỗ ngược nói to.
_Được. Vậy huynh sẽ không chờ nữa. Chàng hoàng tử nói, nhưng mắt vẫn hướng về phía những bông hoa diên vỹ, nơi mà chàng hoàng tử đó bắt gặp một thiên thần.
Hiện tại..
_Ta đã chờ nàng lâu, rất lâu, nhưng nàng vẫn không đến gặp ta. Nhiều lần ta tưởng mình sẽ quên được nàng, nhưng đó chỉ là ta tưởng tượng, sâu trong tâm trí ta vẫn không quên được hình ảnh nhỏ nhắn đó. Ta đã ép mình làm một việc mà ta không thể đó là yêu Y Nhân, ta nghĩ rằng chỉ cần đặt tình cảm, sự chăm sóc ân cần vào một người nào đó thì ta sẽ vĩnh viễn quên được nàng. Nhưng không ta đã sai, ta hoàn toàn sai. Lần thứ hai ta gặp nàng là ở U Cốc, dáng hình của nàng cứ theo ta mãi, ta cứ nghĩ mình đã nhìn nhầm, vì giờ nàng đã khác xưa rất nhiều, nàng xinh đẹp và mạnh mẽ hơn xưa, chỉ có điều là nàng vẫn không thay đổi khi nói chuyện với ta, ánh mắt nàng rất thật, lời nói không hề sợ sệt. Tới khi hoàng tỷ cho ta biết nàng chính là Ngọc Tâm, người mà ta chờ đợi suốt thời gian qua, nàng có biết ta vui đến mức độ nào không? Nhưng thái độ nàng đối với ta lại lạnh nhạt như không quen biết. Ta từng tìm nhiều người để thay thế nàng sau khi Y Nhân đi, nhưng họ đều không cho ta được cảm giác như lúc đầu gặp nàng. Cảm giác thân quen đó lại hiện ra khi ta gặp nàng ở tại những đóa hoa Diên Vỹ vào 2 tháng trước. Một nỗi đau tột cùng khi hoàng tỷ cho ta biết rằng nàng sẽ phải làm vật thế thân, gả qua nước Tô. Ta dường như không kìm chế được cảm xúc của mình, lúc đó ta chỉ nghĩ rằng phải gặp nàng, nói cho nàng biết mọi chuyện. Nhưng ta hèn nhát, ta lại không đối diện được với nàng. Ba ngày qua, nàng chăm sóc ta, ta biết, ta biết hết, ta thật sự không muốn mình tỉnh dậy vì, khi tỉnh thì nàng sẽ lại rời bỏ ta mà đi. Ta không xác định được tình cảm nàng dành cho ta là gì, nhưng bây giờ thì ta thật sự tự tin nói rằng nàng yêu ta, và ta cũng rất yêu nàng. Ta sẽ không để nàng phải chịu bất cứ thiệt thòi gì nữa, chính ta sẽ bảo vệ nàng.
_"Sao? Hoàng tử huynh ấy yêu mình? Mình đang mơ phải không? Phải là mình đang mơ? Đúng rồi, mình đang mơ, nhưng sao giấc mơ này lạ quá, mình không thể nào đi được thế này, vòng tay này sao vững chắc đến thế?" Tâm bỗng mơ hồ, hiện giờ cô không biết phải làm sao, tình huống như thế này cô chưa gặp bao giờ. Phải làm sao? Cô phải làm sao?
_Hoàng..tử.. Minh xoay người Tâm lại, lấy một ngón tay đặt lên môi mình ra hiệu im lặng, giờ đây, hai người mặt đối mặt, hai mắt nhìn nhau, lâu, rất lâu.
_Nàng nói đi, nàng có yêu ta hay không?
_Nô tì.....
_Bây giờ nàng không còn là nô tì nữa, giờ nàng đã là muội muội của hoàng hậu, cũng là người ta yêu.
_Tôi....
_Nàng có yêu ta hay không? Câu hỏi gì mà khó trả lời quá vậy nè. Tâm chỉ biết im lặng, tránh né ánh nhìn của Minh.
_Được rồi, nàng không trả lời cũng được, nàng nghe đây. Chưa có ý ta mà giám tự động đến chăm sóc ta đây là tội tự tiện làm điều mình thích khi không có sự đồng ý của ta, tuy nàng là người của hoàng hậu, nhưng ta vẫn có thể nói hoàng hậu giao nàng cho ta, vậy hình phạt cho nàng phải chăm sóc ta suốt đời. Đang chăm sóc ta mà tự ý bỏ đi, là tội vô tránh nhiệm, phạt nàng từ giờ không được rời ta nửa bước. Chưa có sự đồng ý của ta mà giám hôn ta, lấy đi nụ hôn đầu của ta, phạt nàng mỗi sáng dậy đều phải hôn ta.
Gì vậy trời, đây là hình phạt sao? Trên đời lại có loại hình phạt như vậy sao? Tâm như không thể tin vào tai mình nữa. Mặt cô nghệch ra trông đáng yêu chết đi được. Sao tình hình bây giờ lại rối hết lên vậy, Tâm giờ chỉ muốn tìm chỗ nào đó trốn đi thôi, cô đỏ hết mặt. Minh nhìn Tâm liền phì cười. Chưa bao giờ anh thấy thoải mái như hôm nay, được trải lòng mình, nói ra hết những điều mình cần nói, và nói với người mình cần nói. Nhẹ thật, lòng Minh giờ đây nhẹ tựa lông hồng, giờ đây anh đang rất hạnh phúc, vì sau bao nhiêu sự chờ đợi, thẹn thùng, không ai nói với ai, giờ đây khi nói rõ với người mình yêu thật sự hạnh phúc.
_Đi theo ta. Minh lôi tuột Tâm đi, sáng nay còn sốt mà giờ chạy nhảy được hay thật đấy. Đó là sức mạnh của tình yêu sao? Thật kì diệu.
_Ngài muốn dẫn tôi đi đâu?
_Đi theo ta rồi nàng sẽ biết. Này nàng đi chậm quá đấy. Hay là... Nói đoạn Minh bỗng dừng lại nhìn Tâm chăm chú, nhưng tay vẫn đan vào tay Tâm không bỏ, rồi Minh bỗng nhấc bổng Tâm lên.
_Ngài đang làm gì vậy? Tâm bối rối.
_Nàng đi chậm quá, ta bế nàng đi cho nhanh. Yên đó, nếu không muốn hai ta cùng ngã. Minh nhìn Tâm cười tinh nghịch Tâm đành bất lực nằm yên. Nhưng miệng thì không yên.
_Ngài bỏ tôi xuống, tôi sẽ cố đi nhanh mà. Hoàng tử nếu để mọi người nhìn thấy sẽ không hay đâu, hoàng tử. Hoàng.... Bỗng Tâm im lặng, vì sao ư? Vì giờ đây môi Tâm và Minh đang bận đoàn tụ đấy.
_Nàng nói nhiều quá rồi đấy. Minh nói, Tâm thì lại lặng im, gì chứ. Đây rõ ràng là ép người quá đáng mà, nhưng biết làm sao được bây giờ, vì Minh dù gì cũng là hoàng tử, còn Tâm chỉ là một cung nữ may mắn. Hai người đi hết Lân cung, rồi đến qua Điện Long Uy, Kỳ Thiên cung,.... các thái giám, cung nữ trên đường hai người đi qua họ đều trố mắt nhìn hai người kiểu như sinh vật lạ. Hoàng tử bế cung nữ của hoàng hậu sao? Chuyện này rốt cục là gì đây? Ai ai cũng có một dấu chấm hỏi to đùng trên đầu. Còn hai người trong cuộc thì một người ngượng đỏ cả mặt, còn một người hạnh phúc nói không nên lời.
Vườn Thảo Anh.
Hôm nay là một ngày đẹp trời. Băng ngồi chăm sóc dàn hoa dạ yến thảo của mình và suy nghĩ một vài chuyện. Phong thì ngồi phê duyện tấu sớ. Vì ngồi một mình ở Kỳ Thiên buồn quá, nên Phong ôm đống tấu sớ đến đây ngồi làm cho vui, dù gì được ở gần Băng cũng thoải mái hơn. Điệp Vũ và Thiên Hân siêng năng luyện kiếm pháp, hai người này chỉ được cái là vô cùng hiểu nhau. những đường kiếm kết hợp vô cùng tinh vi và đẹp mắt. Thần Y Độc thì ngồi nghiên cứu độc dược ở cây "Độc Thừng" của Hân, phần để xem nó là loại độc gì mà ghê gớm đến vậy, khiến người trúng độc sẽ chết trong nháy mắt, phần để xem có thể nâng cấp nó độc thêm được nữa không? (T/g: Ác quá). Hiên Vỹ rảnh rỗi sinh nông nỗi ngồi tám với Thần Y Độc, dù cho Y Độc không để ý nhưng hắn vẫn nói. Và còn thản nhiên ngồi ăn bánh uống trà ngon lành.
_Sao hôm nay không thấy Tâm Tâm nhỉ? Hiên Vỹ thắc mắc.
_Muội ấy chạy theo tiếng gọi con tim rồi.
_Tiếng gọi con tim? Phong, Y Độc, Hiên Vỹ, Điệp Vũ, Hân cùng đồng thanh nói to và dừng mọi hoạt động của mình lại, riêng chỉ mình Băng vẫn thản nhiên bắt sâu cho hoa.
_Mọi người sao vậy?Băng nhìn mọi người ngơ ngác như kiểu mình vô tội. _Thì chuyện là.... mà thôi mai mốt mọi người sẽ rõ, tôi lười kể lắm. Băng nhìn mọi người cười tươi, mọi người thì nhìn Băng cười khổ.
Choang...
Bỗng kiếm trên tay Thiên Hân rơi xuống.
_Thiên Hân có chuyện gì vậy? Vũ nhìn Hân lo lắng hỏi. Mọi người ai cũng nhìn Hân.
_Hân Hân muội sao vậy? Thấy Hân bất động, Băng bỏ công việc đang dở, chạy lại hỏi han. Dương Thiên Hân không nói gì, miệng thì không nói nên lời, chỉ có cánh tay cô là cử động được. Cô chỉ về phía xa xa, mắt không chớp. Mọi người tò mò nhìn theo cánh tay của cô, để xem điều gì đã khiến cô công chúa bướng bỉnh kia nói không nên lời chỉ bất động như robot. Rồi mọi người cũng bất động không kém Hân là mấy, cả Băng cũng không ngoại lệ. Gì kia chứ, phải chăng tất cả mọi người đều đang bị hoa mắt chăng? Chuyện này sao có thể sảy ra được. Ngay cả Phong cũng không tin vào mắt mình.
Dương Thiên Minh lạnh lùng, khó tính đang bế cô cung nữ lanh lợi, thông minh, mạnh mẽ Trương Ngọc Uyển Tâm cười nói vui vẻ. Sắc mặt hiện lên niềm hạnh phúc?