"Muộn rồi, cậu vào nghĩ ngơi sớm đi."
"Ừ." Mạc San Du nắm tay anh lắc nhẹ, khoé miệng cong cong từ nãy giờ vẫn chưa chịu ngừng.
Lục Tư Hoằng thấp giọng hỏi: "Vui đến vậy à?"
"Đương nhiên rồi." Mạc San Du cũng đè giọng: "Cậu không vui sao?"
"Vui." Lục Tư Hoằng cười dịu dàng: "Tôi rất vui."
Mạc San Du cười hì hì.
Lục Tư Hoằng nhìn cô, bỗng vươn hai tay ôm má cô, khẽ đặt lên trán một nụ hôn, cất giọng yêu chiều: "Cậu vào nghĩ đi."
"Cậu cũng trở về lều của mình đi." Mạc San Du phất phất tay.
Lục Tư Hoằng mỉm cười, "Tôi nhìn cậu vào trước."
"Ồ." Mạc San Du cũng không giằng co với anh nữa, khẽ vẫy vẫy tay, sau đó mới rón rén vén cửa lều đi vào.
Mọi người trong lều đều đã ngủ hết rồi, Mạc San Du nhẹ nhàng chui vào chăn nằm cạnh Ngải Lâm.
Trong đêm tối, tay cô mân mê sợi dây chuyền trên cổ, lại kiềm không được mà cong cong khoé môi, cũng không dám phát ra âm thanh, chỉ âm thầm cười trộm một mình cho đến khi ngủ thiếp đi.
Ánh ban mai dần lên, tia nắng ngày mới len lỏi khắp nơi, từng nhóm người trong lều lục đục thức dậy, trong lúc rửa mặt, sợi dây chuyền trên cổ Mạc San Du rơi ra ngoài cổ áo, Ngải Lâm nheo mắt, cô ấy khẳng định trước giờ chưa từng nhìn thấy sợi dây chuyền này.
"Cậu mua sợi cái này từ khi nào vậy?" Ngải Lâm vươn tay cầm lên nhìn xem: "Hôm qua cũng có thấy đâu nhỉ."
Mạc San Du lau mặt, "Của Lục Tư Hoằng tặng cho tôi đó."
Bàn tay Ngải Lâm cứng đờ: "Cậu nói gì? Lục Tư Hoằng tặng là thế nào?"
"Thế nào gì chứ, là vậy đó, tối qua cậu ấy tặng cho tôi."
Đầu óc Ngải Lâm nhanh chóng vận hành, sau khi nhớ ra liền bật thốt: "Tối qua cậu ra ngoài hẹn gặp Lục Tư Hoằng hả?"
Mạc San Du bật ngón cái kêu cái "tách", cười rạng rỡ trả lời: "Đúng." Cô sáp đến gần cô ấy, hơi nghiêng người, tay che miệng thì thầm: "Nói cho cậu một chuyện, Lục Tư Hoằng tỏ tình với tôi rồi."
"Cái gì?!!" Ngải Lâm trợn trừng mắt, không thể tin nổi: "Lục Tư Hoằng bị chập mạch à? Trước đó từ chối cậu, bây giờ tỏ tình là thế nào hả?"
"Bởi vì bây giờ cậu ấy thích tôi." Mạc San Du trả lời đương nhiên.
"Vậy... vậy cậu trả lời thế nào?"
Mạc San Du nhìn Ngải Lâm, nở nụ cười bí hiểm: "Cậu nói xem?"
Dây chuyền của Lục Tư Hoằng tặng đã đeo lên cổ luôn rồi, còn nói xem cái gì nữa, Ngải Lâm vốn định hỏi còn Trình Gia Khải phải làm thế nào, nhưng xem ra không cần nữa, bao nhiêu lời muốn nói cho cô biết tình cảm của Trình Gia Khải đều nghẹn ứ trong cổ họng, nhắc thêm sẽ chỉ làm cô vướng mắt, chẳng thay đổi được gì.
Trình Gia Khải, tôi đây cảm thông sâu sắc cho cậu.
"Vậy cậu ta với Đỗ Tâm là như thế nào?"
"Đều là hiểu lầm cả, hôm đó cõng cậu ta là vì Lục Tư Hoằng làm cậu ta bị trật chân, mà nguyên nhân cũng xuất phát từ tôi." Mạc San Du nói: "Hôm đó ở dưới sân trường cậu ấy nhìn thấy tôi với Trình Gia Khải đứng cạnh nhau nên nghĩ chúng tôi có chuyện mờ ám, cậu nói xem tôi với Trình Gia Khải làm sao có thể xảy ra chuyện mờ ám được chứ."
"Đó là vì cậu ngu ngốc..." Ngải Lâm mắng thầm, người ngoài nhìn vào đều thấy được Trình Gia Khải có ý với Mạc San Du, chỉ có cô là không nhận ra được thôi.
Hai người đi ra, Trình Gia Khải và Cao Kiến Văn đã đứng đợi bên ngoài, Cao Kiến Văn vẫy tay: "Chào buổi sáng."
Ngải Lâm nhìn cậu ấy, không có tâm tư chào lại.
Cao Kiến Văn lén đẩy Trình Gia Khải.
Trình Gia Khải đứng yên bất động, sau mấy lần, mới mặt lạnh đi tới, vẫn không chịu nói câu nào.
Cao Kiến Văn cố làm nóng bầu không khí, "Đã thu dọn xong hết chưa?"
Mạc San Du gật đầu: "Đang định thu dọn."
Ý là, đã bị hai người chắn đường rồi.
"Ha ha." Cao Kiến Văn cười ngượng, "Vậy hai người cứ chuẩn bị đi, giáo viên đã nói lát nữa xuống núi rồi mới ăn sáng luôn."
Ánh mắt Trình Gia Khải đảo mấy lần trên sợi dây chuyền ở cổ Mạc San Du, rốt cuộc nhịn không được, chỉ vào mặt dây chuyền, hỏi: "Đây là gì thế?"
Mạc San Du cúi xuống theo tay anh, lại ngước mắt lên: "Cậu không có mắt à? Không biết nhìn à?"
"Tôi biết." Anh nói: "Nhưng sao lại đeo cái này?"
"Tôi thích thì tôi đeo."
"Hôm qua cũng không thấy, mua khi nào vậy?" Trình Gia Khải cúi đầu, cầm mặt dây chuyền lên, nhíu mày quan sát: "Mấy cái hột dỏm này nhìn cũng giống thật quá chứ."
Cao Kiến Văn cũng ghé đầu vào: "Đúng ha, lấp lánh lấp lánh, ra dáng kim cương phết, cậu mua ở mấy sạp hàng dưới chân núi à?"
Mạc San Du đen mặt, đánh vào tay Trình Gia Khải: "Ai nói với cậu là đồ dỏm hả!"
Trình Gia Khải liếc cô: "Sao? Thích đeo mấy kiểu này thì cứ nói. Anh đây mua vài sợi đính toàn kim cương thật cho cậu luôn."
Khoé mắt Ngải Lâm nhìn thấy Lục Tư Hoằng đang đi tới, sợi gân trên trán giật giật.
Tiêu rồi, không phải hôm nay sẽ có một trận đại chiến đấy chứ.
Một tay Mạc San Du giữ lấy mặt dây chuyền, hếch mặt với Trình Gia Khải: "Không thèm."
"San Du." Một giọng nói vang lên, trầm thấp dịu dàng.
Mắt Mạc San Du đảo qua, nhìn thấy người vừa gọi cô, tư thế đang hếch mặt lên liền thu về ngay, nhìn anh cười rạng rỡ.
Trình Gia Khải từ từ nghiêng đầu, ánh mắt rọi thẳng vào Lục Tư Hoằng, nhất thời trầm xuống, hiển nhiên vừa rồi anh cũng nghe ra được tiếng gọi "San Du" kia có phần thân thiết, nhưng vẫn chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy Mạc San Du chạy tới trước mặt cậu ta.
Lục Tư Hoằng cúi đầu nhìn Mạc San Du, cất giọng ấm áp: "Ngủ có ngon không?"
Ý cười trên môi Mạc San Du lấp lánh, "Rất ngon." Cô hỏi: "Còn cậu?"
Nụ cười tinh khiết ấy như đánh thẳng vào lòng Lục Tư Hoằng, khiến gương mặt lãnh đạm vốn có của anh cũng trở nên nhu hoà đi nhiều, anh nói: "Tôi cũng vậy." Còn mơ thấy mộng đẹp nữa.
"Mạc San Du." Trình Gia Khải chợt gọi, âm giọng nặng nề, anh đột nhiên bước tới, vươn tay kéo cô lại.
Bàn tay còn chưa kịp chạm vào thì đã bị Lục Tư Hoằng nhanh chóng ngăn cản, anh nắm tay Mạc San Du kéo cô ra sau, "Nói chuyện bình thường, không cần chạm vào bạn gái tôi."
Mạc San Du nghe hai từ "bạn gái" từ miệng Lục Tư Hoằng thốt ra, nhất thời ngây ngẩn, trong lòng cảm thấy rất vi diệu.
Ngải Lâm đỡ trán, không đành lòng nhìn nữa.
"Bạn gái?" Sắc mặt Trình Gia Khải ngay lập tức đóng băng, ánh mắt anh như đọng lại mấy đời, chậm rãi dời lên gương mặt Mạc San Du: "Cậu ta nói bạn gái, là ý gì?"
Mạc San Du còn chưa kịp mở miệng, Lục Tư Hoằng khẽ siết tay cô, cất lời trước: "Ý trên mặt chữ."
Đôi mắt âm u của Trình Gia Khải bắn ra tia sáng lạnh lẽo, anh nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang nắm lấy của hai người trước mặt, Mạc San Du không hề có ý né tránh, ngược lại còn để mặc Lục Tư Hoằng nắm tay cô không buông, anh cảm thấy châm chọc biết bao.
"Từ khi nào?" Trình Gia Khải nhìn Mạc San Du, cổ họng khô khốc.
Mạc San Du rốt cuộc cũng cảm thấy thái độ của Trình Gia Khải bây giờ có hơi lạ lạ, nhưng không rõ là lạ chỗ nào, chỉ cảm thấy không đúng lắm.
Cô hỏi: "Cậu sao thế?" Giọng điệu của anh cứ như điều tra.
Trình Gia Khải đột nhiên sấn tới, nghiến răng: "Tôi hỏi hai người bắt đầu từ khi nào?"
Lục Tư Hoằng bước lên một bước, nhanh tay lẹ mắt cản trước mặt Mạc San Du, không cho Trình Gia Khải tiếp cận cô dù chỉ một phân.
Trình Gia Khải bị hành động của Lục Tư Hoằng chọc cho nổi điên, anh túm lấy cổ áo Lục Tư Hoằng, hét: "Không hỏi đến mày, cút."
Lục Tư Hoằng cũng không bị yếu thế, sắc mặt lạnh lẽo gỡ tay Trình Gia Khải: "Buông ra."
"Cậu làm gì vậy? Điên rồi hả?" Mạc San Du hốt hoảng, kéo tay Trình Gia Khải.
Ngải Lâm thấy tình thế không ổn, vội đẩy Cao Kiến Văn đang há mồm đứng đực bên cạnh, rồi chạy vọt lên lôi Trình Gia Khải lại: "Cậu làm gì vậy, mọi người đang nhìn kìa, buông tay."
Cao Kiến Văn cũng hoàn hồn, vội lao đến ngăn cản hai ngươi đang giương cung bạt kiếm chuẩn bị đánh nhau kia: "Đại ca, bình tĩnh một chút, làm ầm ỉ mọi chuyện sẽ khó coi lắm."
Nói thì nói vậy, nhưng chỉ mới có một đêm ngủ dậy, Mạc San Du và Lục Tư Hoằng đã qua lại với nhau rồi sao?
Lần đầu tiên Cao Kiến Văn tự muốn tát bôm bốp vào mặt mình như thế.
Cùng lắm cậu ấy chỉ nói một câu "nếu đại ca giận lẫy sẽ tạo cơ hội cho Lục Tư Hoằng" mà thôi.
Tại sao cái tốt không linh mà cái xấu lại linh nhanh vậy hả!!!
Mạc San Du cũng lạnh mặt, hoàn toàn không hiểu Trình Gia Khải nổi điên cái gì, cô thô bạo gỡ tay anh ra, "Buông ra, cậu bị động kinh à!"
Nhìn bàn tay trắng nõn trước mặt, Lục Tư Hoằng nhíu chặt mày, anh kéo Mạc San Du lại, sau đó hất mạnh tay Trình Gia Khải, túm chặt cổ áo rồi lao đến mấy bước để đẩy lùi cậu ta, khẽ gằn qua kẽ răng: "Muốn đánh nhau, tôi tiếp cậu. Nhưng đừng ở trước mặt cô ấy."
Mạc San Du thích anh, anh chắc chắn, nhưng anh cũng thấy được cô đối với Trình Gia Khải như thế nào, có lẽ cô không thích Trình Gia Khải, nhưng tình cảm thân thiết từ nhỏ chỉ e rằng cán cân trong lòng cô sẽ nghiêng về cậu ta nhiều hơn, trước khi chưa rõ Trình Gia Khải có bao nhiêu phân lượng đối với cô, anh không dám mạo hiểm.
Đánh nhau ở trước mặt cô, chỉ khiến cô thêm lo lắng cho anh, nhưng đồng thời cũng sẽ lo lắng cho Trình Gia Khải, anh không muốn.
Cao Kiến Văn và Ngải Lâm đang ôm Trình Gia Khải, cho nên cũng nghe rất rõ lời của Lục Tư Hoằng nói, cảm thấy á khẩu.
Cái tên mọt sách này xem ra cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, bản thân hăng máu chẳng kém Trình Gia Khải, lại thích tỏ vẻ "vân đạm phong khinh"*, đúng là giỏi diễn trò.
* Mây gió điềm nhiên.
Cực cho anh bình thường chướng mắt Trình Gia Khải mà phải nhẫn nhịn rồi.
Ngải Lâm kéo Trình Gia Khải, gấp gáp hạ thấp giọng nói với anh: "Đánh nhau với cậu ta ở trước mặt Mạc San Du, cậu không muốn sống rồi hả, đừng để đến mức mọi chuyện trở nên khó xử không thể cứu vãn."
Mạc San Du nhìn thấy Lục Tư Hoằng khi không cũng lên cơn, cô nhào tới giữ tay anh: "Lục Tư Hoằng, cậu cũng muốn điên theo cậu ta à?" Cô thật sự hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Lục Tư Hoằng liếc Trình Gia Khải, thả lỏng bàn tay ra, sau đó liền kéo Mạc San Du về phía mình, từ đầu tới cuối như tuyên bố chủ quyền.
Trình Gia Khải tức đến muốn cười, anh sửa lại cổ áo, ánh mắt nhìn chằm chằm Mạc San Du, không nói một lời rồi sải bước đi thẳng.
Bóng lưng Trình Gia Khải dường như có chút cô đơn, trong ánh mắt vừa rồi của anh cũng có một chút thất vọng lẫn xa cách, khiến cô không kiềm được liền nhíu mày.
Mọi người xung quanh nhìn thấy tình cảnh xảy ra, trong lòng có đầy một bụng tò mò nhưng cũng không dám tiến lên hóng chuyện.
Cao Kiến Văn nhìn Mạc San Du, khẽ lắc đầu, không nói thêm gì, nhấc chân đi theo hướng Trình Gia Khải.
Mạc San Du nghiến răng, đây là thái độ bạn bè nên có đó hả? Sao không ai mừng cho cô, ngược lại còn làm cho cô cảm thấy mình đã gây ra tội ác tày trời gì nữa chứ.
Ngải Lâm như hiểu được suy nghĩ của cô, khẽ thở dài, nói: "Trình Gia Khải có bao giờ bình thường đâu."
"Không bình thường nên có thể lên cơn muốn đánh người ta bất cứ lúc nào hả?" Mạc San Du hỏi.
"Không phải có cậu sao, Trình Gia Khải có động được một sợi tóc của cậu ta đâu." Ánh mắt Ngải Lâm thoáng liếc qua Lục Tư Hoằng.
Lục Tư Hoằng nhìn Mạc San Du, nhẹ giọng nói: "Cậu vào trong thu dọn đồ đi, mọi người xuống núi rồi mới ăn sáng ở trạm."
Mạc San Du gật đầu, đáp bằng âm mũi, "Ừm."
Cô kéo Ngải Lâm đi vào lều, Lục Tư Hoằng nói với theo: "Lát nữa gặp lại nhé?"
Mạc San Du dừng bước, nghiêng người, cô nhìn anh, gật đầu cười rồi mới đi tiếp.
Ngải Lâm liếc nhìn Mạc San Du, có lẽ không phải do cô ngốc. Mà là Trình Gia Khải và cô từ nhỏ đã luôn thân thiết, cho nên mới không thể phân biệt được, đâu là tình cảm nam nữ, đâu là tình "bằng hữu".
Thật ra ngay cả Ngải Lâm ở ngoài cuộc cũng không phát hiện ra được.
Ánh nắng chiều nhuộm vàng cả vườn hoa trong biệt thự Trình gia, hoàng hôn ủ chín những nhành cây đang rũ xuống, khi ấy Trình Gia Khải có hẹn với Mạc San Du và Ngải Lâm, nhưng lại long nhong với đám bạn bên ngoài để hai người đợi gần một tiếng. Ngải Lâm đi từ nhà vệ sinh ra, trên con đường lát gạch dẫn lối đến vườn hoa trăm ngàn mảnh sắc, ở lối rẽ nhỏ, cô ấy nhìn thấy bóng lưng Trình Gia Khải đang dần cúi thấp xuống, Mạc San Du kề mặt lên khuỷ tay, gác trên bàn đá yên tĩnh mà ngủ bị thân hình anh che khuất.
Ngải Lâm bước nhẹ tới gần, Trình Gia Khải vươn tay búng vào trán Mạc San Du một cái, sau đó cười khùng khục, gương mặt nhập nhèm của cô vì mới tỉnh giấc chợt nổi xung lên, đuổi đánh anh mấy vòng.
Khi ấy, trong khu vườn đầy hương hoa sắc biếc, có tiếng cười đùa vang vọng như chuông bạc.
Nhưng trong đầu Ngải Lâm vẫn hiện lên khoảnh khắc vừa nãy, nếu Mạc San Du không thức giấc, môi Trình Gia Khải chắc chắn sẽ chạm vào rèm mi cong cong kia.
Bí mật nhỏ này của Trình Gia Khải bị Ngải Lâm phát hiện từ đó, cô ấy cũng không hề vạch trần anh, chỉ âm thầm vui vẻ đẩy thuyền cho hai người bạn thân.
Nếu không phải Lục Tư Hoằng xuất hiện...
Mạc San Du và Trình Gia Khải có lẽ sẽ mưa dầm thấm đất.
Muốn trách Mạc San Du, chi bằng trách Trình Gia Khải, ngay cả tình cảm cũng không biết thể hiện.