Mà Mạc San Du lại càng thê thảm, cô may mắn được huấn luyện viên xem trọng, mọi định hướng trong tương lai của cô, đều hướng đến những giải đấu lớn. Cho nên một khi thi đấu xong, liền trở về trạng thái học bù liên tục, tham gia các kì kiểm tra và thi thử liên miên, thời gian hoàn toàn không có một chỗ trống.
Nhưng cho dù là vậy, bất kể thành tích học tập hay thành tích thi đấu, Mạc San Du đều không phụ lại sự mong đợi của giáo viên và huấn luyện viên.
Lục Tư Hoằng có xót bạn gái cũng không thể làm gì ngoài việc luôn ở bên cạnh cổ vũ cho cô, nhìn những huy chương cô giành lấy ngày càng nhiều, anh cảm thấy rất tự hào, cũng biết ơn vì mọi cố gắng của cô được đền đáp xứng đáng.
Trong lớp học, quạt điện xoay từng vòng, ánh nắng rọi qua ô cửa làm phòng học bừng sáng, trên bảng đen, giáo viên vẫn đang hăng say giảng giải bài tập.
Ngải Lâm ghi chép đến mỏi cả tay, thoáng dừng bút, xoay cổ, lơ đãng nhìn sang Mạc San Du, cô vẫn miệt mài chép bài.
Nhìn nhìn, bỗng nhiên Ngải Lâm chú ý, Mạc San Du bình thường lao đầu vào học, còn phải chạy đi thi đấu, rõ ràng một chút thời gian nghỉ ngơi cũng không có, nhưng tinh thần lúc nào cũng rất tốt, hai má thì lại hồng hào đầy đặn, tất cả đều là nhờ một tay Lục Tư Hoằng chăm nom.
Luôn song hành cùng Mạc San Du ở mọi lúc mọi nơi, miễn là trận đấu mà Mạc San Du tham gia, bất kể lớn nhỏ, chỉ cần không kẹt lịch học thì Lục Tư Hoằng sẽ kè theo bên cạnh không rời nửa bước, lúc nào cũng dính chặt lấy nhau.
Càng nghĩ càng thở dài, Trình Gia Khải có thua cũng không oan uổng, xem chừng hết cơ hội thật rồi.
Tiết học kết thúc, Mạc San Du buông bút, nặng nề thở ra một hơi, lười biếng duỗi hai tay, bắt đầu thu dọn sách vở.
Sau đó đỡ Ngải Lâm dậy, thoáng nhìn xuống chân cô ấy, hỏi: "Chân cậu bao giờ mới tháo bột vậy?"
"Một tuần nữa." Ngải Lâm vô cùng buồn rầu.
Nhắc về chuyện cái chân, đơn giản là ba tuần trước Ngải Lâm xui xẻo bị người ta tông trúng, ảnh hưởng đến xương, cho nên thời gian bó bột mới phải kéo dài đến tận một tháng, nhưng khổ nổi, người tông trúng cô ấy lại là một tên cực kỳ đẹp trai, xét từ ngoại hình đến tính cách, hoàn toàn là hình mẫu lý tưởng của cô ấy, hơn nữa còn vô cùng có tinh thần trách nhiệm, chỉ cần có thời gian rãnh rỗi, lập tức đến trường làm tài xế đưa đón cô ấy.
Nói thử xem, Ngải Lâm còn có thể mạnh miệng trách mắng nữa không.
Mạc San Du cũng đã gặp qua, cô còn thật lòng khuyên nhủ là không nên trách mắng, đàn ông có hương vị như vậy giống như một loài động vật quý hiếm, cần phải đem bảo tồn, mắng chửi chính là ngược đãi, rất không có nhân đạo.
Trình Gia Khải đeo balo trước ngực, đi tới, vừa cúi người định cõng Ngải Lâm, thì Cao Kiến Văn đã nhanh chóng ló mặt, anh liền giao nhiệm vụ này cho cậu.
Trong ba tuần qua, đây cũng là một chuyện quá quen thuộc, bởi vì một chân Ngải Lâm bị bó bột nên khó khăn trong việc đi lại, Cao Kiến Văn liền xung phong mỗi ngày đến cõng cô ấy, giống như một tri kỉ thực thụ, nắng mưa đều không bỏ bạn.
Trình Gia Khải theo sau hai người.
Mạc San Du đi sau cùng, ra đến cửa, Lục Tư Hoằng đang đứng chờ, cô mỉm cười chạy tới.
Hai người bước song song trên hành lang lối cũ, ghi đầy dấu vết tháng năm, ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, bình lặng bên nhau.
Cuối tháng 3 năm 2008, sau khi giành được thành tích ở những giải đấu lớn, trở thành một hạt giống mới trong nền thể thao bơi lội nước nhà, Mạc San Du chính thức được chọn vào đội tuyển quốc gia, hướng đến những giải đấu quốc tế, tương lai ngày càng mở rộng.
Bởi vì phải liên tục tham gia huấn luyện, thi đấu, Mạc San Du rất ít ở trường, khoảng thời gian thi cuối kỳ do kẹt lịch thi đấu, cô hoàn toàn được đặc cách để tốt nghiệp, dựa vào thành tích học tập xuất sắc trước đó và những giải thưởng lớn đạt được, sau đó chỉ cần tập trung vào việc ôn tập cho kỳ đại học sắp tới là được.
Thành tích học tập của Mạc San Du là một việc không cần phải bàn, mặc dù có giảm sút một ít, nhưng căn bản không cần phải lo lắng, cô có thể nắm được kết quả.
Có điều niềm vui chưa lâu, thì biến cố lại xảy đến, bà ngoại Mạc đã lớn tuổi, sức khoẻ ngày càng yếu đi rất nhiều, mà kỳ thi đại học sắp tới, vì không muốn Mạc San Du bị ảnh hưởng, cho nên gia đình vẫn luôn giấu cô, đợi đến khi thi xong, thì cũng là lúc nhận được tin dữ.
Bầu trời như kéo mây đen giăng kín Mạc San Du, ngày cô chạy đến bệnh viện, đèn cấp cứu đã tắt, bố, mẹ và cả bà nội Lục đang ở bên ngoài.
Mạc San Du thất thiểu bước tới, nhìn gương mặt như đưa đám của bọn họ, cô không có can đảm suy đoán, cũng không muốn suy đoán.
"Bố, mẹ, bà ngoại đâu rồi ạ?"
Bố Mạc ôm mẹ Mạc đang khóc thất thanh trong lòng, khẽ chỉ: "Bên trong, con vào đi." Giọng ông run run tựa như sắp không kìm lại được, "Vào gặp bà lần cuối."
Lục Tư Hoằng và đám người Trình Gia Khải gấp gáp chạy đến, nhìn thấy Mạc San Du lảo đảo ngã xuống, thần hồn tán đản liên tục lắc đầu, "Không thể nào đâu, không thể nào đâu."
Cô khó khăn bò dậy, mấy lần vẫn nghiêng ngã, miệng không ngừng lầm bầm: "Tháng trước, tháng trước bà ngoại vẫn ổn mà."
Lục Tư Hoằng lao đến đỡ Mạc San Du, cô túm chặt áo anh, lầm bầm như niệm chú: "Không thể, không thể nào." Cô nhìn anh, ánh mắt đau đớn cầu xin, "Anh nói đi, làm sao có thể chứ..."
Lục Tư Hoằng anh dịu giọng, "Anh đưa em vào nhé."
Cô hoảng loạn lắc đầu, "Không, không, em không vào đâu, không vào đâu." Cô tin rằng không vào thì sẽ không nhìn thấy, không nhìn thấy tức là vẫn còn cơ hội hy vọng đó là chỉ cơn ác mộng.
Anh siết chặt vòng tay, giữ cô đang vùng vẫy, "Đây là cơ hội cuối cùng, em không muốn gặp bà sao?"
Trình Gia Khải, Ngải Lâm và Cao Kiến Văn đi tới, cố nén khóc khuyên nhủ cô.
Bố Mạc không kìm được, quay đầu bật khóc.
Bà nội Lục sống hơn nửa đời người, đối với sinh lão bệnh tử vốn đã có thể thản nhiên, nhưng lúc này đây vẫn cảm thấy đau buồn khôn xiết.
Có bao nhiêu cuộc gặp gỡ tương phùng, may mắn tìm được tri kỉ ở khoảng gần cuối đời, viết hai chữ "tri kỉ" đơn giản, nhưng lại góp nhặt bao nhiều điều thấu hiểu, cuối cùng nói đi là đi, người ở lại, tiếp tục trầm mặc cùng tháng năm cô độc.
Bà ngoại Mạc sức khoẻ đã yếu, ba tháng trước vô tình bị vật sắc làm bị thương, trên đó có gỉ sắt, vốn cho rằng chỉ cần tiêm phòng sẽ không sao, nhưng vết thương lại không có dấu hiệu lành lại, còn dẫn đến tình trạng nhiễm trùng máu, đến khi bộc phát thì đã không thể cứu nữa.
Khó trách tháng trước chân bà đi lại bất tiện, Mạc San Du đau đớn cào tóc, sao cô có thể vô tâm như vậy, sao cô có thể cho rằng đó là căn bệnh người già, viêm khớp mà thôi, rõ ràng bà không muốn cô lo lắng, còn cô lại vô tư đến ngu ngốc.
Sau tang lễ của bà ngoại Mạc, Lục Tư Hoằng luôn cố gắng ở bên cạnh an ủi Mạc San Du, sợ tâm trạng cô không tốt, sẽ nghĩ đến những chuyện tiêu cực.
Mạc San Du kể cho Lục Tư Hoằng nghe rất nhiều, rất nhiều chuyện ngày xưa về bà ngoại cô.
"Lúc đó khi ông ngoại vẫn còn, ông bà chỉ thích ở trấn nhỏ, bố mẹ em chỉ có thể đưa em về quê mỗi kỳ nghĩ hè. Anh biết không, chiếc radio rất cũ rồi, vừa rè vừa khó nghe, vang ra đến tận cổng, vậy mà em chỉ cần đẩy cửa, vừa nhấc bước chạy thì ông bà phát hiện ra ngay, câu đầu tiên chính là: Du Du về rồi đấy à?"
Hết kỳ nghĩ hè lại phải trở về thành phố, bà ngoại nói trẻ con phải cố gắng học tập thật tốt, Mạc San Du năm tuổi quyến luyến không muốn đi, cứ tíu tít mãi bên tai, bị bà ngoại trách mắng thì liền dẫu môi, vác cái túi trên vai lủng lẳng bước đi, có lần cô nghoảnh lại nhìn, ông ôm vai bà, bà khẽ cúi xuống lau đi giọt nước mắt đang vươn trên má, mặt trời lặn đổ xuống đường bóng ông dài thật dài cùng bóng bà ngắn nhỏ như hoà làm một.
"Ông ngoại mất sớm, sau đó bà ngoại mới đồng ý để bố mẹ em đón về."
Mạc San Du quệt nước mắt, nhưng nó cứ chảy mải, cô tức tối khóc lớn, "A Hoằng, em nhớ bà ngoại quá!"
Lục Tư Hoằng ôm Mạc San Du, cằm đặt trên mái tóc cô, liên tục dỗ dành: "Không sao, em tin anh nhé, đừng tự trách bản thân, bà ngoại chắc chắn không muốn nhìn thấy em như thế này đâu."
"Không phải đâu, bà còn muốn xem em thi đấu ở Olympic, bà rất kỳ vọng vào em, cho nên nhất định sẽ trách em vô tâm." Cô nức nở nói: "Trách em không chịu để ý, trách em không dành thời gian ở bên cạnh bà nhiều hơn, trách em..."
"Bà sẽ không trách em, anh thề đấy, bà ngoại Mạc rất thương Du Du, sẽ không nỡ trách em đâu, Du Du mà khóc, bà ngoại Mạc sẽ đau lòng lắm, nhưng bà không thể ở cạnh dỗ Du Du được, sẽ càng đau lòng thêm." Lục Tư Hoằng khẽ khàng: "Vậy nên em đừng khóc, cũng đừng trách bản thân mình, như vậy mới khiến cho bà ngoại được yên lòng."
"Thật không?"
"Thật, Lục Tư Hoằng có có bao giờ gạt Du Du đâu."
*****
Tháng bảy hoa phi yến đang dần nở rộ giữa mùa nắng hạ, gợi nhớ về những hồi ức vẹn nguyên.
Nỗi niềm mất mát khó nhọc lắng xuống, người ở lại phải tiếp tục cuộc sống mới.
Mạc San Du trở thành sinh viên của Đại Học Thể Thao Thượng Hải.
Về Lục Tư Hoằng, sau khi tốt nghiệp cuối cấp sẽ phải ra nước ngoài du học theo định hướng của bố, nhưng anh cũng có chính kiến của bản thân, không nhất thiết phải ra nước ngoài mới có thể chứng tỏ năng lực, cuối cùng trở về Thượng Hải học đại học, với điều kiện sớm tiếp quản tập đoàn Tư Hoằng, thời gian ngắn nhất là ba năm sau.
Lục Tư Hoằng rất muốn đưa bà nội Lục về Thượng Hải cùng, nhưng bà ở nơi này vốn đã quen thuộc, người lớn tuổi lại khó thích nghi, cuối cùng vẫn không lay chuyển được.
Đám người Trình Gia Khải đều có phương hướng riêng của mình.
Trình Gia Khải ở lại Thiên Tân, Ngải Lâm bước vào đại học Trung Sơn, còn Cao Kiến Văn mặc dù thành thích học tập rất tiến bộ, bản thân cậu cũng luôn nổ lực cố gắng, nhưng có những thứ không thể như mong muốn, với gia cảnh hiện tại, thật sự không đáp ứng được điều kiện học tập trong suốt mấy năm đại học, cậu chỉ có thể gác bỏ, lựa chọn con đường nhanh nhất để kiếm tiền, chính là chạy đi đóng phim, vào vai quần chúng, vừa rời tổ này thì chạy đến tổ khác, thỉnh thoảng còn có thể được chọn đóng thế thân.
Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, đi con đường khác nhau, nhưng sợi dây tình bạn vẫn luôn gắn kết không đổi thay.
Tháng 8, Mạc San Du tham gia kỳ thi Olympic đầu tiên, giành được ưu thế tuyệt đối, mang về ba huy chương vàng và ba huy chương bạc cho nước nhà, trở thành ngôi sao mới trong làng bơi lội, khi lần đầu tiên tiến quân ra trận đấu quốc tế đã có biểu hiện vô cùng xuất sắc.
Cô đứng trên bục nhận giải, lá cờ năm vòng tròn đan nhau tung bay giữa nền nhạc thể hiện tinh thần đoàn kết của năm quốc gia.
Khi ngọn đuốc Olympic được tắt, kết thúc thế vận hội của mùa hè năm nay, Mạc San Du cúi đầu hôn lên huy chương đeo trên cổ, bả vai không ngừng run rẩy, lập tức được bao vây trong vòng tay của người thân, người yêu và bạn bè.
Thi đấu kết thúc, Mạc San Du lại trở về trường học, Lục Tư Hoằng cũng tranh thủ thời gian, vừa rãnh rỗi liền chạy đến tìm cô, hai người rất ít gặp mặt, nhưng tình cảm vô cùng kiên cố không hề lay chuyển.
Bạn bè cùng phòng của Mạc San Du đều biết cô có bạn trai, tình cảm mặn nồng, hơn nữa người bạn trai ấy còn vô cùng chiều chuộng cô, từ đôi giày, chiếc dép đến găng tay, khăn choàng cổ, không có cái gì là không chuẩn bị chu đáo, chăm sóc hệt như chăm trẻ mẫu giáo, nhưng cái này có thể hiểu được, có bạn gái ngon lành như vậy, là đồ ngốc mới không biết giữ chặt, tuy nhiên cho đến hiện tại, mấy người cùng phòng vẫn chưa được chứng kiến diện mạo của bạn trai Mạc San Du, không biết là người như thế nào mới có thể cưa đổ được cô.
Vậy mà Mạc San Du thẳng thừng thừa nhận: "Đâu có, là tôi theo đuổi anh ấy đó, hơn nữa còn phải theo đuổi rất lâu, bám rất chặt cơ."
Đám bạn cùng phòng nghe xong chỉ có thể trợn tròn mắt.
Chỉ có đám con trai trong trường là vẫn ngu muội, điên cuồng theo đuổi nữ thần vừa xinh đẹp vừa học giỏi, hơn nữa còn là ngôi sao quốc gia.
Nhưng Mạc San Du chẳng mảy may ngó ngàng, trước mặt mấy cô bạn cùng phòng, mở miệng ngậm miệng đều là A Hoằng của tôi, đủ để thấy tình cảm này không phải một sớm một chiều, khó mà thay đổi.
Cuối năm nhất đại học, rốt cuộc đám bạn cùng phòng của Mạc San Du cũng được chiêm ngưỡng dung mạo của bạn trai cô.
Khi đó Mạc San Du vừa thay bóng đèn xong, lúc bước xuống không cẩn thận ngã trật chân, bạn trai vừa nhận được tin tức, trong vòng mười lăm phút đã có mặt, lo sốt vó bế cô lên, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Tống Khiết là người tỉnh táo nhất, kéo hai người còn lại chạy theo sau.
Cho đến khi bác sĩ nói chỉ bị trật khớp nhẹ, cả ba người bọn họ mới như bong bóng xì hơi, thở phù một cái, lau sạch mồ hôi trên trán.
Người ta là ngôi sao đầy triển vọng đó, làm sao không lo cho được, nhưng nhìn đến gương mặt vẫn đen xì của bạn trai Mạc San Du, cả ba đều thức thời không dám lên tiếng.
Mạc San Du được Lục Tư Hoằng bế ra khỏi phòng khám, thấy ba người bạn đứng chờ bên ngoài, mới sực nhớ vẫn chưa giới thiệu mọi người.
Cô chỉ vào ba người họ, nói với với Lục Tư Hoằng: "Bạn cùng phòng của em, Tống Khiết, Lâm Ngôn Hân, Tống Triệt."
Rồi lại chỉ vào Lục Tư Hoằng: "Bạn trai tôi, Lục Tư Hoằng."
Ba người kia thì cười không khép miệng, "Chào cậu, nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu."
Lục Tư Hoằng gật đầu chào hỏi.
Mạc San Du kéo anh, nhỏ giọng nói: "Chân không đau lắm, anh thả em xuống đi, em tự đi được."
Anh cúi đầu, nhìn thoáng qua cô.
Cái nhìn này rất có tác dụng khiến Mạc San Du biết điều ngậm miệng.
Lục Tư Hoằng đưa Mạc San Du về ký túc xá, ba người bạn cùng phòng của cô rất biết thức thời tạm biệt trước.
Lục Tư Hoằng quay đầu nhìn họ, cất lời: "Hôm nay có chút gấp gáp, lần tới tôi và Du Du sẽ mời mọi người một bữa, xem như chính thức chào hỏi."
Ba người đồng thanh gật đầu: "Được được, hai người cứ chọn thời gian, chúng tôi lúc nào cũng rãnh."
"Vậy không được, các cậu cứ chọn đi, tôi và Du Du sẽ theo."
Tống Khiết khua tay, "Không cần khách sáo, Mạc San Du cũng biết mà, chúng tôi rất dễ tính, các cậu cứ chọn ngày là được." Nói xong chào tạm biệt, mở cửa chạy vèo đi.
Lâm Ngôn Hân không dám ngoái đầu, vỗ ngực: "Má ơi, cái tổ hợp nhan sắc này, quá khoa trương rồi."
Tống Triệt gật đầu đồng ý, Tống Khiết chép miệng tán thành.
Lâm Ngôn Hân cảm thán: "Khó trách Mạc San Du không muốn cậu ta xuất đầu lộ diện, có bạn trai cực phẩm thế này đúng là phải giấu thật kỹ."
Tống Khiết lập tức phản bác: "Nói gì thế, Mạc San Du nhà chúng ta cũng không hề thua kém đâu, người theo đuổi xếp dài cả con phố rồi, lại còn là vận động viên của đội tuyển quốc gia nữa, người lo lắng giấu thật kỹ phải là bạn trai cậu ấy mới đúng."
Mạc San Du ngó theo đám người Tống Khiết, len lén thở dài rồi mới quay đầu nhìn Lục Tư Hoằng, cười hì hì chờ anh tính sổ.
Lục Tư Hoằng nhăn mày: "Sao lại không cẩn thận như vậy?"
"Sơ suất thôi mà."
"Ai bảo em tự mình thay bóng đèn làm gì, trong trường không có nổi một nhân viên kỹ thuật hả?"
"Nhân viên kỹ thuật gì chứ, bình thường em..." Mạc San Du nói nửa chừng, cô gõ trán, bị Lục Tư Hoằng nhìn chằm chằm.
Cô vội sửa lời: "Không phải, bình thường bọn em sẽ thay nhau làm, anh nói xem, đều là sinh viên của trường thể thao, chút chuyện cỏn con này mỗi lần đều chạy đi nhờ người khác sẽ phiền lắm." Cô lảm nhảm: "Với lại, nghỉ hè Lâm Ngôn Hân không về, cậu ấy còn phải đi làm thêm, sẽ ở lại ký túc xá, em sợ cậu ấy ở một mình không làm được..."
Ánh mắt anh dán lên chân cô, không mặn không nhạt nói: "Nên em mới thương hoa tiếc ngọc phải không? Lo sợ ở một mình, sao em không nói mình muốn làm bạn trai cô ấy luôn đi."
Mạc San Du: "..." Dịu dàng thì dịu dàng, lúc xéo xắt cũng dữ dội lắm.
Cô nghiêng người kéo tay anh: "Được rồi, em biết rồi, sẽ không có lần sau, anh đừng giận nữa."
Lục Tư Hoằng nói: "Anh không giận." Khi anh nghe tin chân cô bị thương, trái tim đều muốn nhảy ra ngoài, "Anh chỉ lo lắng, em không thể chú ý một chút được sao?"
Anh không dám nói đến "nhỡ may" thì sẽ thế nào.
Mạc San Du nhỏ giọng thì thầm: "Em biết lỗi rồi, lần sau sẽ chú ý hơn, à, không không, không có lần sau, em sẽ không thay bóng đèn nữa." Cô cam kết: "Em thề luôn."
"Không chỉ thay bóng đèn." Anh nhấn mạnh: "Tất cả những chuyện có nguy cơ, em không được làm."
Cô gật đầu, "Được, được, không làm."
Ở cùng Lục Tư Hoằng, Mạc San Du không được bị thương dù là một vết xước nhỏ, nếu không mặt của anh sẽ xị xuống cả ngày, cô lại phải chạy đi dỗ.
Sau nhiều lần như vậy, Mạc San Du đã đúc kết được kinh nghiệm xương máu, cứ nhanh chóng nhận sai ngay, chắc chắn sẽ được khoan hồng.
Cô kéo tay anh, lảng sang chuyện khác: "Anh biết không? Lâm Lâm có bạn trai rồi, chính là cái người đã tông trúng cậu ấy năm trước, khi đó còn đến trường đón cậu ấy nữa, anh có gặp qua mấy lần, nhớ không?"
Lục Tư Hoằng lắc đầu, "Không ấn tượng lắm."
Thật ra khi ấy, điều khiến anh chú ý chính là mỗi ngày chờ cô ở trước cửa lớp, nhìn thấy Cao Kiến Văn kiên trì từng ngày, cõng Ngải Lâm trên lưng rất cẩn thận, anh cũng là con trai, cho nên vừa nhìn đã rõ, mỗi một bước chân ấy đều là âm thầm quý trọng.
Mạc San Du nghĩ cũng phải, Lục Tư Hoằng có để chuyện gì vào mắt ngoài cô đâu, không nhớ cũng đúng.
"Bạn em." Anh vờ như lơ đãng: "Cái người tên Cao Kiến Văn, bây giờ thế nào?"
"Cao Kiến Văn hả, sao tự dưng anh lại hỏi cậu ấy?" Mạc San Du nói: "Cậu ấy chạy đi đóng phim, làm diễn viên đóng thế, cũng khá tốt, có điều hơi nguy hiểm một chút."
Lục Tư Hoằng gật đầu.
Mạc San Du không quên, cô hỏi lại lần nữa: "Sao anh lại nhắc đến cậu ấy?"
Lục Tư Hoằng cũng không giấu, nói thẳng: "Anh tưởng rằng, bạn em và Cao Kiến Văn đó, là một đôi."
"Bạn em..." Nói nửa chừng, cô mới biết bạn cô trong lời anh nói là ai: "Anh nói Lâm Lâm hả?"
Mạc San Du bật cười, "Không thể nào, Lâm Lâm và Cao Kiến Văn làm sao là một đôi được chứ, hai người đó cứ như oan gia á."
"Vậy ư!"
"Thật mà, không thể nào có chuyện đó, mọi người đều là bạn bè cả." Cô có chút thắc mắc: "Sao anh lại nghĩ như vậy, không phải bởi vì khi đó anh nhìn thấy Cao Kiến Văn cõng Lâm Lâm mỗi ngày thì hiểu lầm chứ?"
Thấy Lục Tư Hoằng không nói, Mạc San Du còn hăng say hơn: "Trình Gia Khải cũng cõng Lâm Lâm đó, anh không cho rằng bọn họ là một đôi hả?"
Cõng bạn bè khác xa với cõng người yêu.
Người trước sẽ trước thoải mái tự nhiên, người sau sẽ dịu dàng và cẩn thận, nhìn là có thể đoán được.
"Không có gì, anh chỉ hỏi thôi." Chẳng qua không nghĩ tới, Cao Kiến Văn lại để lỡ mà thôi.
"Ồ." Mạc San Du cũng không nghĩ nhiều.
Lục Tư Hoằng nhìn ngoài xe, thoáng quan sát xung quanh, lúc chạm vào mắt Mạc San Du, cô đang nhìn anh đăm đăm.
Lục Tư Hoằng với tay tắt đèn xe, anh dịu giọng: "Em qua đây."
Mạc San Du cởi dây an toàn, nghe anh nhắc nhở, "Cẩn thận chân một chút."
Cô lòm còm di chuyển, anh đỡ cô.
Ánh đèn vàng bên ngoài hất vào, Lục Tư Hoằng vén tóc Mạc San Du ra sau tai, "Hôm nay hơi trễ, ngày mai anh sẽ đến đón em."
Nghĩ hè năm nhất, cô sẽ trở về Thiên Tân một tuần, sau đó về câu lạc bộ tiếp tục tập luyện, anh ở lại Thượng Hải, sẽ không gặp nhau một thời gian, vì vậy trước khi về Thiên Tân, cô sẽ đến chỗ anh vài ngày.
Lục Tư Hoằng không ở cùng bố mẹ, anh có căn hộ riêng, ngày thường vẫn luôn ở đó.
Hôm nay vốn là đến đón cô, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đồ đạc Mạc San Du vẫn chưa thu dọn xong, đành đợi ngày mai vậy.
Cô gật đầu.
"Đợi em quay lại, chúng ta sẽ mời bạn cùng phòng của em một bữa, em cứ hỏi họ thời gian rãnh trước." Anh nói.
Cô cười: "Không phải lúc nãy Tống Khiết đã có nói hay sao, lúc nào cũng được, bọn họ đều có thời gian, dù sao thì ngoài em và Lâm Ngôn Hân, hai người còn lại đều người Thượng Hải, gọi một cái liền có mặt."
Lục Tư Hoằng vuốt bàn tay của cô, khẽ giọng: "Ừ."
Mạc San Du thở dài, "Em còn muốn giấu anh đó, không muốn để bọn họ biết đâu."
Anh thuận theo cô, hỏi: "Sao vậy?"
"Thời buổi bây giờ có rất nhiều người kỳ lạ, cứ thích lăm le bạn trai của người khác." Cô nói, "Cái này là Tống Triệt chia sẽ để cho em biết, cậu ấy cũng từng có bạn trai, hai người còn là thanh mai trúc mã, thế mà cuối cùng, lại mất trong tay người bạn mà cậu ấy rất tin tưởng nữa chứ."
Dừng một lúc, cô nói tiếp: "Đương nhiên, không phải em không tin tưởng bọn họ, chỉ là đề phòng trước vẫn hơn, dù sao ở cùng nhau, cảm thấy mọi người đều khá tốt, cứ duy trì ở mức bạn bè bình thường là được, không quá thân thiết, cũng không quá xa lạ."
Lục Tư Hoằng yên lặng lắng nghe, sau đó khẽ trêu cô: "Vậy em không tin anh?"
"Ai nói em không tin anh chứ, em chỉ là không chịu được người khác nhìn anh rỏ dãi thôi." Cô bĩu môi: "Hồi học phổ thông, chẳng phải cứ luôn có nữ sinh mang quà đến tỏ tình hay sao, rõ ràng đã biết anh có bạn gái, thế mà còn không biết xấu hổ, người này đến người khác đều nháo nhào."
Anh xoa xoa má cô, khẽ hôn lên một cái: "Không cho anh ló mặt cũng được, nhưng phải để mọi người biết em có bạn trai."
"Tất nhiên rồi, mọi người đều chưa từng nhìn thấy anh, nhưng có ai không biết bạn trai của em tên Lục Tư Hoằng chứ." Ít nhất là bạn học cùng khoá và cùng phòng.
Lục Tư Hoằng không đáp lời, đôi mắt của cô tinh nghịch như thỏ con.
Anh nhoẻn miệng cười: "Vậy thì tốt."
Lưng Mạc San Du tì vào vô lăng, hai tay chống lên ngực anh: "Vậy còn anh?"
"Anh thế nào?"
"Mọi người biết anh có bạn gái không?"
"Khắp trường đều biết."
Mạc San Du nhoẻn miệng cười toe: "Khoa trương quá rồi."
"Thật đấy." Lục Tư Hoằng khẳng định.
Anh không phải kiểu người thích khoe khoang, nhưng trong trường, có không ít người là fan của bộ môn bơi lội, mà Mạc San Du bây giờ đã trở nên nổi tiếng, thu hút được khá nhiều fan thể thao, đặc biệt là fan nam.
Riêng khoa của anh đã có thể đếm trên hai mươi người, nhưng khiến Lục Tư Hoằng không thể nhịn được chính là nghe người khác luôn miệng nhắc về cô, ở khán đài anh không bóp được miệng khán giả, nhưng không có nghĩa không bóp được miệng những kẻ luôn lải nhải bên tai anh.
Cho nên vào lúc đám người đó bàn luận về dáng người của Mạc San Du, Lục Tư Hoằng đã xách cổ áo của một tên lắm lời nhất, gằn giọng cảnh cáo: "Là một fan thể thao chân chính, hãy nhìn vào năng lực, đừng chỉ nhìn vào ngoại hình của vận động viên, đó chính là không tôn trọng họ. Còn nữa, người mà các cậu đang bàn luận, là bạn gái của tôi, tôi rất không vui khi các cậu nói về cô ấy bằng giọng điệu thèm khát ấy, cho nên hãy ngậm miệng lại, nếu không đừng trách tôi không khách sáo."
Người bị xách cổ áo ngẩn ra một lúc, đến khi Lục Tư Hoằng đi rồi mới sực tỉnh.
Bà nội nó, chẳng lẽ cái dáng điệu hùng hổ doạ người đó là đang khách sáo sao? Còn nữa, ai đó đến chém tên này một nhát được không, đứa nào nói nhìn vào vóc dáng là không tôn trọng vận động viên hả, ai nói?
Có nhan sắc có năng lực, vóc dáng lại tốt thì đương nhiên sẽ có nhiều người ngưỡng mộ, là ngưỡng mộ đó, qua miệng tên này thì lại biến thành không tôn trọng, cậy mình là đại thần thì muốn nói gì cũng được sao!!!
Nhưng lúc đó, chuyện duy nhất mà mọi người quan tâm nhất chính là: Mạc San Du là bạn gái Lục Tư Hoằng.
Nếu là tên ất ơ nào khoe mẻ, còn có thể cho rằng hắn mơ tưởng, nhưng người nói ra là Lục Tư Hoằng.
Không nói đến gia thế được đoán là "không tầm thường", chỉ xét riêng về năng lực, vừa mới vào năm nhất đã chiễm chệ trong danh sách "đại thần" rồi, Lục Tư Hoằng có khả năng nổ to không, đương nhiên là không.
Hôm ấy lớp học rất đông, còn có rất nhiều người chạy đến dự thính, vì thế chỉ trong một ngày mà tin tức đã được lan truyền khắp nơi, không ai không biết đại thần mới nổi năm nhất đã có bạn gái, hơn nữa bạn gái của người ta còn là ngôi sao bơi lội quốc gia.
Mạc San Du gục đầu lên vai Lục Tư Hoằng, cười đến chảy nước mắt.
Lục Tư Hoằng dựng vai cô lên, lau nước mắt ở nơi khoé mắt cô, "Cười đủ chưa?"
Thấy anh sa sầm mặt, cô nén cười, lắc đầu: "Đủ rồi, không cười nữa." Cô ngập ngừng: "Hay là đêm nay... em đến chỗ anh nhé, ngày mai đến ký túc xá lấy đồ sau cũng được."
Lục Tư Hoằng trầm mặc hai giây, hít một hơi thật sâu, bóp mặt cô: "Sao không nói sớm."
Mạc San Du cười vô cùng giảo hoạt: "Thì tại anh nói em về ký túc, mai anh sẽ đón mà."
Lục Tư Hoằng nhìn cô, bỗng đưa tay phủ lên gáy cô, cúi đầu xuống, dùng sức hôn mạnh môi cô một cái, hờn giận nói: "Sang kia ngồi, anh phải lái xe."
Thế là Mạc San Du ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình, ngoan ngoãn để Lục Tư Hoằng thắt dây an toàn cho cô.