Ngồi lên taxi được nười phút, ngoài việc nắm tay Mạc San Du, anh không nói thêm một lời nào khác, một mực giữ bộ dạng trầm mặc.
Mạc San Du lén nhìn, cô khẽ ho một tiếng, nhẹ nhàng cử động cánh tay, lúc này người ngồi cạnh mới có phản ứng, anh lập tức quay sang, vẻ mặt lo lắng: "Sao thế, tay đau à?"
Mạc San Du vội lắc đầu: "Không đau, không đau." Cô cười cười lấy lòng, nghiêng đầu cẩn thận nhìn anh dò hỏi: "Cậu... giận hả?"
Tầm nhìn Lục Tư Hoằng khẽ di chuyển, chạm phải ánh mắt đang chờ đợi của cô, qua vài giây, anh khẽ nói: "Không có."
"Thật không?"
"Ừm." Anh kéo bàn tay cô lại gần, nhẹ nhàng sờ chỗ bị sưng đỏ.
Mạc San Du nhìn theo ngón tay thon dài đang xoa trên tay mình, cô nói: "Thật ra cũng không đau lắm, cậu đừng lo lắng quá, hay là..."
Lời còn chưa dứt, đã bị Lục Tư Hoằng đánh gãy: "Hay là cái gì? Hay là đừng đến bệnh viện? Có phải đợi đến khi không nhấc tay lên được, cậu mới thấy đó là vấn đề đáng quan tâm không?"
Giọng điệu hằn hộc như vậy còn nói là không giận, trẻ con mới tin lời cậu.
Mạc San Du âm thầm nghĩ, buổi hẹn hò đầu tiên thê thảm như vậy cũng đâu phải do cô muốn, nhưng càng không phải lỗi của Lục Tư Hoằng. Còn để anh cùng cô chạy khắp nơi đi tìm cái tên thích gây sự kia nữa, anh thể hiện thái độ cau có một chút cũng không thể trách được.
Lục Tư Hoằng thấy cô im lặng, mới nhận ra ngữ điệu của mình vừa rồi không được tốt lắm, anh mím môi, hàng lông mi đen sẫm khẽ buông rủ giống như đang thở dài, bất giác giọng nói mềm mỏng hơn: "Vừa rồi tay cậu bị đập không nhẹ, nhỡ bị trật khớp thì sao, đến bệnh viện khám xem một chút tôi mới yên tâm." Anh kéo tay cô nhẹ xoa: "Hơn nữa cậu đâu phải không biết, đôi tay này quan trọng với cậu đến nhường nào."
Với một người luôn hướng tới vị trí tuyển thủ bơi lội xuất sắc, thì đôi tay thật sự rất quan trọng, vừa rồi đúng là bị va đập khá mạnh, nhưng cô đã thử cử động một chút, trừ cơn đau nhói lúc đầu, cũng không phải không chịu được, nên Mạc San Du ngược lại mới không thấy lo lắng quá nhiều.
Có điều, nhìn Lục Tư Hoằng quan tâm cô đến như thế, đúng là mát lòng mát dạ, đây chính là trong hoạ được phúc mà.
Đoá hoa trong lòng cứ thế lại càng nở to hơn, Mạc San Du bày ra bộ dáng trẻ nhỏ dễ dạy, tán thành với anh: "Ừ, ừ, nghe theo cậu hết."
Ánh nắng lướt qua gò má trơn bóng của cô, còn có đôi môi môi cong cong kia, Lục Tư Hoằng không hiểu vì sao cô lại đột nhiên vui vẻ đến vậy, có chút nghi hoặc hỏi: "Cậu cười gì vậy?"
Nét cười trên mặt Mạc San Du càng rạng rỡ hơn, cô ôm cánh tay anh, tựa sát đầu vào: "Không có gì, chỉ là cảm thấy cậu nói gì cũng đúng hết." Nói xong lại ngẩng đầu lên, cằm vẫn đang kề sát vai anh, cười đến hai mắt gần như khép lại.
Phải mất đến mấy giây Lục Tư Hoằng mới phục hồi lại tinh thần, nhưng đáy mắt vẫn âm thầm dán chặt vào nụ cười ấy, anh vươn tay xoa đầu cô, lại không kiềm chế được mà đặt một nụ hôn lên trán cô, ngay cả hơi thở cũng bất giác tràn đầy dịu dàng, tâm trạng buồn bực đã bị đánh bay hơn một nửa.
Mạc San Du rất không thích vào bệnh viện, đến nơi rồi nhưng vẫn nhăn nhó một lúc, Lục Tư Hoằng phải đi lấy phiếu thứ tự, vì không có ghế trống nên chỉ có thể đứng chờ, lúc quay trở lại thấy cô mặt mày cau có, anh thở dài bất đắc dĩ đi tới.
"Sao thế, mỏi chân à?" Anh hỏi.
Làm gì có chuyện mới đứng vài phút đã thấy mỏi, rõ là đang trêu cô mà.
Mạc San Du ngẩng đầu lườm anh, sau đó lại bỗng nhiên nhướng mày cười: "Lục Tư Hoằng..." Cô lắc lắc bàn tay anh, nũng nịu cất lời: "Không có chỗ ngồi, tôi mỏi chân lắm."
Lục Tư Hoằng ngẩn người, dù sao cũng là lần đầu tiên có bạn gái, anh không biết nói mấy câu dỗ ngọt trong tình huống này thế nào.
Huống hồ đã quen với một Mạc San Du từ trước đến giờ vẫn luôn ngang ngược cưỡng ép, đã bao giờ nghe được giọng điệu làm nũng đến phát ớn này của cô đâu.
"Lúc tập luyện bơi suốt mấy tiếng không mỏi, mới đứng một chút đã than rồi ư?" Ánh mắt anh kỳ thị rõ ràng, ngón trỏ điểm lên trán cô: "Mạc San Du, quên đi, cậu không thích hợp với dáng vẻ này đâu."
Mạc San Du nhìn thấy đôi môi mỏng nhếch lên mang theo nụ cười chế giễu của anh, cô lập tức trừng mắt nhìn anh, hỏi: "Lục Tư Hoằng, dáng vẻ vừa rồi thế nào hả, sao tôi lại không thích hợp, cậu nói rõ xem."
Lúc này số thứ tự tiếp theo được gọi lập tức đứng dậy chạy nhanh qua, Lục Tư Hoằng nhanh tay lẹ mắt, người đó còn chưa kịp đẩy Mạc San Du, chỉ vừa dứt câu "làm ơn tránh đường" thì hai tay anh đã kéo cô vào lòng.
Cúi đầu xuống nhìn gương mặt còn đang "làm bộ làm tịch" của cô, có vẻ nhất quyết không chịu bỏ qua, anh bật cười: "Được rồi, không phải nói mỏi chân sao." Anh hất cằm: "Có chỗ ngồi rồi, đi nào."
Vừa nói, vừa nắm lấy bàn tay của Mạc San Du nhẹ kéo, cô dứt khoát không di chuyển, cố ý gân cổ lên với anh: "Lục Tư Hoằng, cậu còn chưa nói rõ đó, bộ dạng của tôi như thế nào hả?"
Lục Tư Hoằng xoay đầu lại, nói: "Rất đáng yêu chứ còn thế nào nữa." Nói xong liền kéo cô đến ghế trống: "Cậu ngồi đi."
Mạc San Du dại mặt ra, ngoan ngoãn để anh kéo đi, suy nghĩ một chút, lại tự mỉm cười hưởng thụ.
Nói cái gì mà lấy lòng người ta thế không biết.
Lục Tư Hoằng thấy cô cười một mình, anh hỏi: "Lại sao nữa?"
Mạc San Du nhìn anh, cười đến độ nở hoa, cô lắc đầu, sau đó lại chỉ: "Có một cái ghế thôi."
Lục Tư Hoằng gật đầu, "Cho nên cậu ngồi đi."
"Cậu không ngồi cùng tôi à?"
Hỏi xong mới thấy mình ngớ ngẩn, chỉ có một cái ghế, ngồi cùng kiểu gì chứ, một mình Lục Tư Hoằng thôi đã chiếm hết rồi.
Mà ánh mắt Lục Tư Hoằng đột nhiên nhìn cô đầy ý vị, "Mặc dù tôi cũng rất muốn, nhưng nhiều người như vậy... " Anh bất ngờ cúi xuống kề gần mặt cô, khẽ thấp giọng: "Không được hay lắm."
Dứt lời, môi cong đến mức vô lại.
Một ghế, muốn ngồi cùng nhau, cô chỉ có thể... ngồi trên đùi anh.
Ừm! Gợi ý này cũng không tệ lắm, nhưng hoàn cảnh thì đúng là đáng ngại ngùng.
Mắt Mạc San Du đảo quanh rồi lại vòng về, nắm đấm khẽ đấm vào ngực anh, cô mím môi, lầm lũi ngồi lên ghế.
Lục Tư Hoằng nghiền ngẫm biểu cảm của cô, thấy cô cứ liên tục mỉm cười, bỗng ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: "Không sao, chúng ta còn nhiều cơ hội mà."
Lúc đầu Lục Tư Hoằng còn ngớ ra, giây sau anh mới chợt hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, tay đặt trên lưng ghế, một chân hơi khuỵ xuống, từ tốn khom người ngồi bên dưới, anh ngước lên nhìn cô, thật sự không nhịn được mà hỏi: "Mạc San Du, liêm sỉ của cậu đâu rồi?"
Mạc San Du cười khúc khích, dùng một tay không bị đau chạm lên mặt anh, lời nói ra càng không cần thể diện: "Rơi mất rồi."
Trái tim thẳm sâu tựa như một cây kem ngày hè, dưới ánh nắng phủ quanh tan chảy đến mức không nỡ nhìn, Lục Tư Hoằng "bất lực" giữ lấy bàn tay đang áp lên mặt mình, ngón trỏ anh gõ nhẹ lên đầu mũi cô, tiếng cười trầm thấp bật ra.
Đến lượt Mạc San Du vào khám, Lục Tư Hoằng đi theo sau, bên trong phòng khám là một bác sĩ trung niên, ông ngẩng đầu nhìn, ngón tay chỉnh lại gọng kính, "Mạc San Du hả?"
Mạc San Du đáp: "Vâng."
"Lại đây ngồi đi." Ông chỉ, sau đó lại nhìn Lục Tư Hoằng: "Cậu nhóc đi cùng bạn gái à?"
Lục Tư Hoằng gật đầu.
Vị bác sĩ trung niên gật đầu, hất cằm phía hàng ghế sau: "Sang đó ngồi đợi đi."
Mạc San Du đã ngồi xuống, cô ngoái đầu sang nhìn Lục Tư Hoằng, anh đi tới đứng phía sau cô, nhìn vị bác sĩ trung niên đáp: "Không cần đâu ạ."
Ông cũng không nói gì nữa, tỉ mỉ hỏi tình hình của Mạc San Du, kiểm tra cổ tay của cô, nhìn cô một cái, nói: "Chịu đau một chút." Bàn tay nắn chỉnh vài lần, tìm ra cấu trúc xương bị lệch, chỉ nghe "rắc" một cái, hoàn toàn nhanh và chuẩn xác.
Mạc San Du còn chưa kịp kêu đau thì đã xong rồi, nhưng quả thật cảm giác cổ tay đã nhẹ nhàng hơn nhiều, không đau như trước nữa.
Lục Tư Hoằng cau chặt mày, anh ngồi xuống bên cạnh cô, ngước mắt lên lo lắng: "Đau lắm hả?"
Mạc San Du lắc đầu, bác sĩ trung niên dán băng dán cơ lên tay cho cô xong thì liếc mắt nhìn Lục Tư Hoằng, giọng không hề thấp: "Chỉ bong gân nhẹ thôi."
"Dùng băng dán cơ, uống thuốc đều đặn là được." Vừa nói, vừa cúi đầu ghi toa thuốc.
Lục Tư Hoằng lại thấy không yên lòng, anh hỏi: "Không cần chụp X-quang sao ạ?"
"Không."
"Nhưng mà...."
Vị bác sĩ trung niên ngưng bút, ngẩng đầu đẩy gọng kính, ánh mắt không tốt lắm: "Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?"
Mạc San Du sờ mũi, khẽ kéo kéo tay anh.
Lục Tư Hoằng chậm rãi đứng dậy, bàn tay đặt trên vai Mạc San Du, yên lặng không nói một lời.
Viết xong toa thuốc, ông còn chưa kịp đưa cho Mạc San Du thì Lục Tư Hoằng đã vươn tay lấy trước, anh tỉ mỉ nhìn một lượt.
Vị bác sĩ trung niên liếc nhìn anh, căn dặn: "Không được cử động mạnh cổ tay, tạm ngừng bơi lội một thời gian, cũng không được tham gia các hoạt động thể thao khác." Rồi lại đảo mắt sang Mạc San Du: "Rõ chưa?"
"Vâng ạ." Mạc San Du ngoan ngoãn gật đầu, cô đứng lên lễ phép cúi đầu: "Cháu cảm ơn ạ."
Lục Tư Hoằng nhàn nhạt cúi đầu: "Cảm ơn ạ." Vừa dứt lời đã bị Mạc San Du kéo đi.
Ra khỏi phòng, cô nhìn nét mặt của anh, hỏi: "Cậu sao thế?"
Anh nhìn cánh tay đang dán băng của cô, nhăn mày nói: "Chỉ là tôi cảm thấy nên khám kỹ thêm một chút, chẳng phải cái này liên quan đến cơ xương ư, sao có thể chỉ nắn nắn chỉnh chỉnh vài cái là xong được."
Mạc San Du giơ tay lên, lắc lắc vài cái: "Không sao thật mà, tôi đã nói mà cậu không tin, ngay cả lời bác sĩ nói cậu cũng nghi ngờ nữa à?"
Lục Tư Hoằng mím môi, nói một câu: "Đi lấy thuốc." Rồi xoay người đi.
Mạc San Du đuổi theo nắm lấy tay anh, cười không thèm nhỏ tiếng: "Lục Tư Hoằng, cậu lo cho tôi như vậy, tôi rất rất vui đó."
Lục Tư Hoằng không thèm để ý đến cô, để mặc cô cười suốt dãy hành lang, tốt nhất là bị mọi người xem như đồ tâm thần luôn đi.
*****
Hello cả nhà, long time no see ^^
Tình hình tránh dịch của mn như thế nào rồi, chứ Hậu là đang thất nghiệp rồi đây =(((