• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Ngu Thính tỉnh dậy khi ngoài trời đã tạnh mưa, rèm cửa đã được kéo ra một chút, ánh nắng sau cơn mưa chiếu vào, trong phòng không bật điều hòa, Ngu Thính không đắp chăn, ánh sáng vừa vặn rơi trên eo cô.

Cô mở mắt ra, bị ánh sáng làm chói mắt một chút, cô nhíu mắt lại một lúc để thích nghi, rồi mới hoàn toàn mở mắt, chống người ngồi dậy, bên giường đã trống không.

Cô nhìn sang, thấy điện thoại đặt trên tấm sạc không dây ở tủ đầu giường, pin đã sạc đầy và tự động ngắt điện.

Không có cảm giác quá khó chịu, Ngu Thính tửu lượng rất tốt, uống điều độ thì hôm sau sẽ không khó chịu. Bình thường cô cũng rất ít khi say, ít đến mức hiếm khi cô say đến nỗi mơ màng, mất kiểm soát và làm những điều bất hợp lý.

Tối qua...

Thực ra vừa rồi Ngu Thính có một giấc mơ, giấc mơ bị ngắt quãng, khiến cô không thể phân biệt rõ giữa mơ và thực.

Môi và lưỡi của Nhiễm Linh mềm mại như chính con người nàng, kỹ thuật hôn cũng non nớt như Ngu Thính đã dự đoán, đối diện với sự tấn công, sự đáp lại của nàng không có quy tắc nào, vừa ngại ngùng vừa chủ động... Ngu Thính hôn nàng, nhìn thấy nàng nhíu mày, trong mắt chất chứa lớp sương cảm xúc. Biểu cảm ấy vừa như đang cầu xin tha thứ, vừa như đang khát khao.

Họ nắm tay nhau nhanh chóng trở về phòng, không nhớ quá trình đã xảy ra những gì, chỉ nhớ khi nằm trên giường, Ngu Thính lật người, đè nàng xuống và hôn rất lâu... Ký ức này dần dần trở nên mờ ảo khi cô tỉnh táo hơn, Ngu Thính phán đoán đó chỉ là giấc mơ của cô. Nửa đêm, giấc mơ ngắt quãng vẫn tiếp diễn như vậy.

— Cô đã hôn Nhiễm Linh. Ban đầu không hề có dự định làm thế, nhưng h.am muốn bỗng trở nên mạnh mẽ đến mức mất kiểm soát, là tác dụng của rượu sao? Hay là tác dụng của Nhiễm Linh?

Nhiễm Linh không ở trong phòng, nàng đã đi đâu rồi? Rõ ràng nàng không ở đây, nhưng trong phòng vẫn ngập tràn hương hoa nhài nhè nhẹ từ nàng, khiến Ngu Thính có cảm giác mình đang ở trong thế giới của nàng.

Tất cả mọi thứ ở đây đều do nàng tỉ mỉ sắp đặt, nếu đây là thế giới của động vật, thì đây chính là lãnh thổ của nàng.

Ngu Thính liếc nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ rưỡi. Hiếm khi cô ngủ sâu và muộn như vậy.

Cô dậy và vào phòng tắm rửa mặt. Trên bồn rửa mặt có rất nhiều chai lọ của Nhiễm Linh, đó là một bằng chứng tinh tế cho thấy họ thực sự sống cùng nhau. Ngu Thính nheo mắt ngắm nghía, trong đầu bỗng dưng hiện lên hình ảnh của Nhiễm Linh. Cởi bỏ chiếc áo choàng lỏng lẻo trên người, cô thay vào một chiếc áo sơ mi hoa nhí thoải mái, tinh thần sảng khoái bước xuống lầu tìm người.

Tầng một không thấy bóng dáng Nhiễm Linh, dì Tống nghe thấy tiếng động từ cô, từ phòng chứa đồ ló đầu ra, "Tiểu Ngu dậy rồi hả? Đói bụng rồi phải không? Sắp đến trưa rồi, để dì Tống làm bữa sáng cho cháu nhé, cháu đợi một chút..."

"Không cần vội, cháu không đói." Ngu Thính hỏi: "Chị Linh đâu rồi?"

"Ồ, Tiểu Linh chắc đang ở ngoài vườn ngắm hoa, cháu ra ngoài là gặp ngay thôi."

Ngu Thính mỉm cười: "Cảm ơn dì Tống."

Sau cơn mưa thời tiết rất đẹp, trời xanh trong vắt. Phía sau biệt thự là khu vườn. Khu vườn rất rộng, phải đến mấy trăm mét vuông, có đầy đủ hồ bơi, vườn hoa, và phòng trà. Một căn biệt thự như vậy ở trung tâm Vân Thành rất hiếm có, giá trị lên tới cả tỷ.

Cửa sau dẫn ra vườn đang mở, vừa bước qua ngưỡng cửa, liền cảm nhận rõ sự khác biệt giữa trong và ngoài. Sau cơn mưa, trời không còn nóng hay ngột ngạt nữa, không khí mang theo vị đất ẩm kết hợp với hương hoa tươi mát. Sự dễ chịu của thiên nhiên luôn khiến con người thoải mái. Ngu Thính chỉ thích tặng hoa hồng, trước đây, cô không có ấn tượng tốt thế này về hoa.

Nghĩ đến hoa, cô liền nghĩ đến người phụ nữ có thân hình mềm mại, hương hoa lan tỏa từ xương quai xanh đến sau tai.

Tìm kiếm xung quanh, Ngu Thính nhận ra bóng dáng của Nhiễm Linh, nàng đang ngồi xổm trước một bụi hồng leo trắng, có lẽ đang quan sát điều gì đó.

Ngu Thính bước tới, mở miệng gọi nàng: "Chị Linh."

Nhiễm Linh nghe tiếng thì đứng dậy, ngoái đầu nhìn.

Gương mặt mộc, mái tóc đen dài buông nhẹ xuống trước ngực, nàng luôn thích mặc váy, một chiếc váy dài thanh nhã làm tôn lên vẻ dịu dàng và xinh đẹp của nàng. Ánh mắt chạm nhau, nàng mỉm cười rạng rỡ với Ngu Thính. Đôi mắt nàng rất đẹp, đó là đôi mắt hoa đào tiêu chuẩn và độc đáo, vừa linh hoạt vừa tinh tế.

Nàng vừa xuất hiện trước mắt, như chạm đến một cơ quan nào đó, hình ảnh trong chiếc xe đóng kín tối qua, vẻ quyến rũ ẩn giấu dưới vẻ ngoài dịu dàng của nàng lại nhanh chóng hiện lên trong đầu Ngu Thính.

Từng trải qua dư vị sẽ càng khiến con người nhớ mãi không quên.

Ngu Thính bước gần đến nàng, Nhiễm Linh đứng tại chỗ chờ cô, trên khuôn mặt là nụ cười dịu dàng và chào đón. Với Ngu Thính, nàng luôn tỏ ra chiều chuộng.

"Chị đang ngắm hoa sao?" Ngu Thính dịu dàng hỏi, Nhiễm Linh gật đầu, Ngu Thính nói: "Hoa ở nhà đẹp quá."

Đây là lời khen cho gu thẩm mỹ của Nhiễm Linh, nàng khẽ cong môi, lấy điện thoại ra gõ chữ: [Thính Thính dậy rồi à? Có thấy không thoải mái chỗ nào không? Có đau đầu không?]

Tối qua uống say, sáng nay lẽ ra nàng phải chuẩn bị cho cô một ly nước mật ong.

Sự quan tâm của Nhiễm Linh không phải là câu hỏi hời hợt, Ngu Thính biết nàng thực sự quan tâm đến cảm giác của cô.

Ngu Thính nói: "Không đau."

[Đã ăn sáng chưa?] Nhiễm Linh lại hỏi.

Ngu Thính bật cười: "Chưa đâu, vừa dậy là đã đi tìm chị Linh rồi."

Nhiễm Linh chớp mắt, vừa vui vừa ngượng ngùng.

Thính Thính thật biết nói những lời lươn lẹo, biết làm nũng và khiến người ta vui vẻ, chỉ một câu này đã khiến Nhiễm Linh hài lòng. Nhiễm Linh biết cô hư hỏng nhưng lại không thể làm gì cô, việc bị cô làm tan chảy là sự thật không thể chối cãi.

Ngoan thật.

Cô hồi nhỏ cũng ngoan như thế.

Tan học là đi tìm chị Linh, bị ức hiếp là đến tìm chị Linh.

Nhìn cô ngoan ngoãn và vô hại như vậy, Nhiễm Linh không nhịn được đưa tay, giúp cô vuốt lại mái tóc dài bị gió thổi rối trên trán.

Ngu Thính nheo mắt hưởng thụ, Nhiễm Linh thấy cô thích sự đụng chạm của mình thì lòng nàng cũng tràn đầy niềm vui, trái tim như bị cô mài nhẵn đến mềm mại.

– Cùng vào ăn sáng thôi.

Nhiễm Linh nắm tay cô, dùng ánh mắt hỏi ý cô, Ngu Thính không nói gì, nhưng nàng biết cô đã đồng ý. Nàng dắt cô vào nhà, Ngu Thính ngoan ngoãn đi theo sau, đầy thích thú.

Dì Tống làm việc rất nhanh, bữa sáng tinh tế và hấp dẫn nhanh chóng được bày lên bàn. Bà hiểu rõ sở thích của Ngu Thính, hay có thể nói trong nhà này, điều quan trọng nhất chính là sở thích của Ngu Thính, vì Nhiễm Linh rất quan tâm, từng chi tiết nhỏ đều dặn dò kỹ lưỡng.

Nhiễm Linh đã ăn sáng rồi, nàng không đói, nhưng vẫn ngồi bên bàn ăn cùng với Thính Thính. Hai người ngồi chung một bên, không muốn Ngu Thính cảm thấy buồn chán khi ở cùng mình, Nhiễm Linh mang theo một cuốn sổ bọc da và một chiếc bút máy, để tiện cho việc giao tiếp.

Lật một trang trắng trong cuốn sổ, Nhiễm Linh viết một dòng chữ mềm mại: [Thính Thính hôm nay còn công việc gì không? Sáng nay chị thấy em ngủ rất sâu, không nỡ đánh thức em, có làm lỡ việc của em không?]

Nàng thật lịch sự, tâm trạng của Ngu Thính khá tốt: "Hôm nay không có việc gì cả."

Ngu Thính không thích công việc, cô là người thích vui chơi, biết cách tận hưởng, không bao giờ keo kiệt với bản thân trong việc nghỉ ngơi. Thông thường sau khi hoàn thành một dự án, cô sẽ tự thưởng cho mình một khoảng thời gian dài để thư giãn.

"Thời gian này sẽ không bận rộn lắm."

Nét mày thanh mảnh của Nhiễm Linh điểm lên sự hân hoan, Ngu Thính bắt gặp vẻ vui sướng ấy, liền trêu đùa: "Tôi không bận rộn mà chị lại vui đến vậy sao?"

Dĩ nhiên là vì nàng không muốn Thính Thính mệt mỏi. Tất nhiên, nàng cũng có chút tâm tư riêng. Nhiễm Linh biết rằng Ngu Thính chắc chắn đã nhận ra, nàng chỉ kiêu ngạo không đáp lời.

Thấy Nhiễm Linh không định trả lời sự trêu chọc của mình, Ngu Thính chủ động quan tâm đến lịch trình của nàng: "Còn chị Linh thì sao? Mấy ngày tới chị có kế hoạch gì không?"

Nhiễm Linh viết cho cô xem: [Hôm nay không có việc gì, vài ngày nữa chị định đi xem một buổi triển lãm tranh]

"Triển lãm tranh?" Nghĩ đến Nhiễm Linh là một nghệ sĩ, Ngu Thính không cảm thấy ngạc nhiên, "Khi nào?"

Nhiễm Linh: [Thứ Tư tuần sau, từ 10 giờ sáng đến 8 giờ tối]

Ngu Thính không biết nhiều về giới nghệ thuật, nhưng nghĩ rằng nếu Nhiễm Linh hứng thú, có thể đó là triển lãm của người nổi tiếng mà nàng biết, liền hỏi: "Triển lãm của ai?"

Nhiễm Linh viết một cái tên lên giấy: [Lâm Nhuận]

"Hình như tôi có nghe qua." Ngu Thính hồi tưởng lại một chút, "Trước đây cô ấy từng lên hot search, chuyện về cô ấy và bạn gái của cô ấy."

Nhiễm Linh nhắc nhở: [Bây giờ là vợ rồi]

"Ồ, kết hôn rồi à." Vụ việc ầm ĩ đó dường như đã xảy ra từ hai, ba năm trước.

Đúng vậy. Nhiễm Linh mím môi cười nhẹ, cúi xuống viết thêm.

Lại đang viết gì vậy? Tâm tư của nàng trước mặt Ngu Thính gần như hoàn toàn lộ ra. Ngu Thính nhìn sang hướng khác, lười biếng chống cằm, đưa miếng trứng chiên trên nĩa vào miệng.

Cuốn sổ không lâu sau đã được đẩy đến trước mặt cô.

[Nếu Thính Thính rảnh vào thứ Tư, cảm thấy buồn chán, em có muốn đi cùng chị không?]

Ngu Thính mỉm cười – Đúng như dự đoán.

Ngu Thính đã đoán trước rằng Nhiễm Linh sẽ muốn cô đi cùng, kết quả này khiến Ngu Thính hài lòng.

Nhiễm Linh dường như cảm thấy chưa đủ thỏa đáng, nàng lại viết thêm một câu bên dưới: [Nếu Thính Thính không thích thì cũng không sao, em có thể không đi, hoặc chị có thể đi cùng em đến nơi em muốn]

Nhiễm Linh dịu dàng tinh tế, rộng lượng bao dung, tuyệt đối không ép buộc Ngu Thính, không khiến cô phải làm những điều cô không muốn. Cảm xúc của Ngu Thính là điều quan trọng nhất đối với nàng.

Tối qua, sự bắt đầu là do Ngu Thính chủ động, Nhiễm Linh bị động. D.ục v.ọng khi chưa kịp hôn đã bị người khác cắt ngang, đột ngột tạo khoảng lặng, chính Ngu Thính đã khiến tim Nhiễm Linh đập thình thịch. Đáng lẽ nàng phải được Ngu Thính dỗ dành mới đúng, nhưng mọi thứ lại ngược lại, chị Linh lại lo lắng, săn sóc Ngu Thính suốt cả buổi.

Đợi đến khi không còn ai, chỉ còn nàng và Ngu Thính, nàng mới thể hiện trái tim nhạy cảm và khao khát của mình, muốn thỏa mãn những gì Ngu Thính chưa làm.

"Được thôi~"

Ngu Thính nói: "Tôi cũng thấy hứng thú, muốn xem tranh của cô ấy."

Nhiễm Linh nở nụ cười, ánh mắt giãn ra.

Chị Linh thực sự rất quý phái, rất tinh tế, khí chất và từng cử chỉ đều cho thấy nàng là một tiểu thư được nuôi dưỡng trong nhung lụa, vậy mà trước mặt Ngu Thính, nàng lại rất dễ thỏa mãn.

Thậm chí nàng còn lễ phép viết: [Cảm ơn Thính Thính]

Dù hai người ở bên nhau, không cần phải trò chuyện cũng không thấy gượng gạo. Khi đã đạt được điều mình muốn, nàng cũng không làm phiền Ngu Thính dùng bữa, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh.

Ngu Thính không hẳn đang chú ý đến bữa sáng, với lấy một quả việt quất, nghiêng đầu nói với nàng: "Quả này ngon lắm, chị Linh có muốn thử không?"

Nhiễm Linh hơi ngạc nhiên, Ngu Thính chưa kịp đợi nàng đồng ý đã lấy một quả đưa đến cạnh môi nàng, quả việt quất chỉ cách môi nàng chưa đến một centimet. Cô cúi đầu, trong mắt ẩn chứa ý cười sâu sắc.

Nhiễm Linh ngây người nhìn cô.

"Có muốn không?" Ba chữ này, Ngu Thính nói với hàm ý khiêu khích rõ ràng. Nhiễm Linh biết cô đang trêu đùa mình, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn nắm lấy cổ tay cô, cúi đầu.

Nhiễm Linh có thói quen này: khi ăn đồ người khác đưa cho, nàng đều nắm cổ tay người đó trước. Không rõ vì sao, có lẽ như vậy sẽ ổn định hơn, chị Linh trước nay luôn tỉ mỉ và cẩn trọng.

Ngu Thính giữ quả việt quất giữa hai ngón tay, đôi môi Nhiễm Linh bắt buộc phải chạm vào tay cô, như thể đang ngậm cô vào miệng.

Đôi môi mang lại cảm giác thật mềm mại, còn mát hơn cả đầu ngón tay của Ngu Thính.

Hình như tối qua rất nóng bỏng.

Ăn xong quả việt quất, Nhiễm Linh nhanh chóng lùi lại.

Ngu Thính không tỏ vẻ gì, hỏi: "Ngon không?"

Nhiễm Linh gật đầu.

Ngon thật.

Sau đó, Nhiễm Linh không nói thêm gì nữa, lặng lẽ ngồi bên nhìn cô dùng bữa. Ngu Thính nhìn nàng vài lần, ngập ngừng không nói gì.

Khóe môi Ngu Thính dính một chút mứt, Nhiễm Linh để ý thấy, nàng rút khăn giấy, chạm nhẹ vào má Ngu Thính để nhắc cô, rồi giữ đầu cô và giúp cô lau sạch, động tác rất nhẹ nhàng, Ngu Thính cảm thấy như có một chiếc lông vũ chạm vào mình.

Ngu Thính không cử động, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang tràn đầy tình cảm của nàng, để mặc nàng lau.

Lau xong, Nhiễm Linh thu tay lại, còn tiện tay vén một lọn tóc rơi bên má Ngu Thính, đôi mắt cong lên, ánh lên vẻ trìu mến. Không ai có thể không rung động gương mặt dịu dàng của nàng.

Ánh mắt Ngu Thính lại rơi trên môi nàng.

Cô đột nhiên nhớ lại những lần trước đây khi ở bên cạnh bạn gái, những lúc thân mật như vậy không thể thiếu một nụ hôn.

Thế nhưng, Nhiễm Linh sau khi thực hiện xong động tác dịu dàng của mình, lại trở về với vẻ thản nhiên như không có gì xảy ra.

Ngu Thính nghĩ, đến giờ chị Linh vẫn chưa nhắc gì đến chuyện tối qua...

Không hề quan tâm sao?

***
Lời tác giả:

Chị Linh đang câu cá

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK