• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngu Thính thoát ra khỏi ảnh, gõ một tin nhắn hỏi: [Phía sau mông là gì vậy?]

Nhiễm Linh: " ! "

Có vẻ như lúc này nàng mới nhận ra mình đã để lộ thứ gì đó đầy xấu hổ. Ngu Thính không đợi được nàng trả lời, vừa định nhấn vào ảnh xem lại cho kỹ hơn thì nàng đã vội vàng thu hồi bức ảnh.

Bức ảnh không còn nữa, dáng vẻ đáng yêu của Nhiễm Linh vừa rồi bỗng chốc như ảo giác tan biến. Nhưng hình ảnh đó vẫn còn rõ nét trong tâm trí, h.am m.uốn đã được khơi dậy, cô muốn ngắm nhìn kỹ hơn. Cảm giác bị trêu chọc nửa chừng, Ngu Thính bỗng thấy lòng đầy kích động, gõ tin nhắn: [Gửi lại đi]

Nhiễm Linh không trả lời.

Ngu Thính lại nhắn: [Cho tôi xem cái đuôi]

Nhiễm Linh vẫn im lặng.

Có vẻ như nàng không định đáp lại cô.

"Này, cậu làm gì thế? Còn chơi không vậy?" Đến lượt của cô, Hoắc Tô Dư vỗ nhẹ cô một cái, liếc nhìn vào điện thoại, "Nhắn tin với ai thế? Đến lượt cậu rồi."

Ngu Thính tắt màn hình, cầm lấy xúc xắc lắc, nhưng rõ ràng là đầu óc không tập trung.

"Cậu nhắn với ai thế?" Hoắc Tô Dư trêu chọc với ý tứ sâu xa.

Ngu Thính không trả lời.

Cô chơi trò chơi không quá nghiêm túc, nhưng nhờ thành thạo nên vẫn thắng. Lại cúi xuống nhìn điện thoại, khung chat vẫn im lìm, Nhiễm Linh không gửi thêm tin nhắn nào.

Nàng đang làm gì?

Có phải cố tình không?

Ngu Thính: [Chị Linh đang làm gì vậy?]

Nhiễm Linh vẫn không trả lời, trò chơi trở nên vô vị, qua vài vòng, Ngu Thính vẫn lơ đãng, không mấy tập trung.

"Trong lòng đang nghĩ đến ai thế?" Hoắc Tô Dư nhíu mày hỏi cô: "Vẻ ung dung tự tại bình thường của cậu đi đâu rồi? Chơi với tôi mà cũng không tập trung vậy?"

Ngu Thính cũng nhíu mày, tỏ vẻ như đang bực bội, khẽ nói với Hoắc Tô Dư: "Ở đây ngột ngạt quá, tôi ra ngoài hít thở chút không khí."

Nói xong liền đứng dậy, Hoắc Tô Dư nhìn theo bóng lưng cô và dặn: "Quay lại nhanh đấy nhé."

Phòng VIP có ban công, Ngu Thính mở cửa kính bước ra ngoài, lập tức đón nhận cái nóng hầm hập, đêm hè ở Thủ đô ngột ngạt hơn Vân Thành rất nhiều, ngay cả làn gió thổi qua cũng mang theo hơi nóng khiến người ta bực bội.

Thật khó chịu.

Ngu Thính tựa vào lan can, cầm điện thoại trong tay, theo thói quen định châm điếu thuốc thì bất chợt nghe thấy vài âm thanh kỳ lạ. Cô ngoảnh lại nhìn, thấy trong góc tối phía xa có hai người phụ nữ đang ôm và hôn nhau. Một người phụ nữ tóc vàng đưa tay luồn vào áo của người kia từ phía sau, đầu ngón tay khẽ kéo dây áo lót của đối phương.

Nụ hôn rất mãnh liệt, tiếng nước phát ra khiến Ngu Thính nghe rõ dù ở khoảng cách này.

Cô ngẩn ngơ trong giây lát, rồi quay mặt đi. Cô không có hứng thú nhìn người lạ hôn nhau, vừa định rời đi thì cửa kính lại bị đẩy ra, một người phụ nữ mặc váy đỏ bước ra.

Ngu Thính nhận ra đó là người ngồi đối diện cô lúc nãy trong bữa tiệc. Cô ấy tỏ ra rất quen thuộc với nơi này, rõ ràng là khách quen.

Cô ấy chẳng hề che giấu cũng không ngại ngùng, nhìn chằm chằm vào Ngu Thính. Ngu Thính khẽ mỉm cười, chờ cô ấy đến gần bên mình. Người phụ nữ giơ tay lên trước ngực, khẽ vẫy tay với cô: "Hello~"

"Hi."

Người phụ nữ dựa vào lan can bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn cô, "Tô Tô gọi cậu là A Thính phải không?"

"Người ta thường gọi tôi là Ngu Thính. Còn cô xưng hô thế nào?"

"Hạ Lâm."

Ngu Thính trầm ngâm một lúc rồi mỉm cười, "Cái tên nghe hay đấy."

Người phụ nữ tên Hạ Lâm cũng cười, tìm chủ đề bắt chuyện, "Sao không vào uống rượu? Đang có tâm trạng à?"

"Ừm, có một chút."

"Thế còn cô? Sao cũng ra đây?"

"So với việc uống rượu, tôi có hứng thú với cô hơn."

Ngu Thính khẽ "Ồ," mỉm cười, "Cô Hạ thật thẳng thắn."

"Ừ, tôi không thích vòng vo." Người phụ nữ đặt tay lên vai cô, cổ tay phảng phất mùi nước hoa thoang thoảng. Ngu Thính cúi đầu khẽ ngửi, nhận ra đây là mùi nước hoa của một nhãn hiệu nổi tiếng. Theo bản năng, Ngu Thính đem hương thơm này so sánh với mùi trên người một ai đó khác.

Hương thơm của Nhiễm Linh không thuộc về bất kỳ thương hiệu nào, nghĩ đến mùi hương ấy, Ngu Thính không tránh khỏi nhớ đến căn phòng của nàng, chiếc giường của nàng, chiếc cổ trắng ngần mong manh, cơ thể mềm mại của nàng… và cả bức ảnh "trên giường" đầy ẩn ý vừa rồi.

Như một xoáy nước êm ái, như những dây leo xuyên qua màn hình quấn lấy cô, chỉ cần nghĩ lại thôi cũng khiến người ta cảm thấy khó thở.

"A Thính?" Hạ Lâm thấy cô mất tập trung, bắt chước Hoắc Tô Dư gọi cô bằng cách xưng hô thân mật. Nhưng cô ấy chẳng giống như người phụ nữ kia, không thể nói, nhưng mỗi tin nhắn đều háo hức đặt thêm cách gọi "Thính Thính".

Ngu Thính lấy lại tinh thần, và cùng lúc đi đến một kết luận — Người phụ nữ bên cạnh không hề có chút hấp dẫn nào đối với cô.

"Cô Hạ." Ngu Thính nhấc vai lên, nhẹ nhàng gạt tay của người phụ nữ xuống, mỉm cười xin lỗi: "Tôi đã kết hôn rồi."

Hạ Lâm nhướng mày: "Kết hôn rồi à…"

Thực ra vừa rồi cô cũng nghe cuộc trò chuyện giữa Ngu Thính và Hoắc Tô Dư có nhắc đến từ "vợ", nhưng qua cách nói của Ngu Thính, dường như cô không quá để tâm đến vợ của mình. Với những doanh nhân như họ, hôn nhân thương mại không hiếm, huống chi đã kết hôn mà vẫn đến những nơi thế này, nên Hạ Lâm cứ nghĩ rằng...

Hạ Lâm rất ý tứ rút tay lại, "Thật là tiếc, cô rất hợp gu của tôi."

"Chúc cô và vợ mình yêu thương hạnh phúc."

Yêu thương hạnh phúc?

Ngu Thính sững sờ tại chỗ, Hạ Lâm đã đi xa, điện thoại trong tay cô chợt rung lên, Nhiễm Linh nhắn tin trả lời: [Không vui chút nào Thính Thính]

Nhiễm Linh nhắn tiếp: [Chị nhớ em]

Nhiễm Linh lại nhắn: [Hôm nay chị khó chịu quá]

Nhiễm Linh: [Ăn không vô, nên không uống thuốc được, cứ ăn vào là nôn, nằm trên giường cả ngày, đến tối rồi mà chẳng làm được gì]

Nhiễm Linh: [Muốn Thính Thính]

Ngay lập tức, Ngu Thính đẩy cửa kính, nhanh chóng rời khỏi phòng VIP.

*

Cô tùy tiện đưa ra lý do qua loa cho Hoắc Tô Dư, trong lòng cô rất rõ, thái độ hay tâm trạng của Hoắc Tô Dư không hề có chút ảnh hưởng gì đến cô, Ngu Thính chẳng bận tâm.

Tài xế đang đợi dưới lầu, Ngu Thính mở cửa bước vào xe, nói: "Về khách sạn."

"Vâng, Ngu tổng."

Lẽ ra cô sẽ vui chơi suốt đêm, nhưng cuối cùng lại rời đi chưa đầy một tiếng.

Suốt một tiếng đồng hồ ấy, cô không cảm thấy có gì vui, cũng chẳng rõ mình đang lãng phí thời gian cho cái gì.

[Sao vậy? Sao không nói với tôi sớm hơn?] Cài dây an toàn xong, cô vội hỏi.

[Sao không gọi bác sĩ đến xem?]

Nhiễm Linh trả lời: [Bác sĩ không chữa được]

Ngu Thính: [Cả ngày chưa ăn gì sao?]

Nhiễm Linh ấm ức đáp: [Không ăn nổi]

Cả ngày không ăn uống gì, lại không uống thuốc, cơ thể nàng chịu nổi sao? Mới chỉ là ngày thứ hai sau khi xuất viện… Ngu Thính không khỏi có chút bực bội: [Có phải cố ý không? Vì muốn tôi lo lắng cho chị à?]

Tin nhắn gửi đi, bên kia có vẻ đang sững sờ , "Đối phương dang nhập" hiện lên trên đầu khung trò chuyện, nhấp nháy vài giây rồi tắt hẳn, cuối cùng, Nhiễm Linh chẳng nhắn lại gì cho cô.

Ngu Thính lập tức thấy hối hận.

— Chị buồn lắm, bác sĩ cũng không chữa được.

Trong đầu chợt hiện lên câu nói đêm qua của Nhiễm Linh, nàng nhẹ nhàng nói với cô như thế, nhưng Ngu Thính lại coi đó là lời nũng nịu phóng đại và không để tâm, không ngờ chuyện lại thành ra như vậy, nàng thực sự khó chịu, không phải là đùa cợt.

Cho dù có không thoải mái, cũng sẽ luôn ngoan ngoãn, không làm ầm lên quá mức, thái độ không cứng rắn, không làm Ngu Thính thấy khó chịu. Chỉ cần một nụ hôn của Ngu Thính cũng có thể xoa dịu nàng, và nàng sẵn lòng chấp nhận.

Nàng có cố ý hay không, thì có gì khác biệt?

Không phải Nhiễm Linh luôn như vậy sao? Cho dù có cố ý, cũng chỉ là để được Ngu Thính chú ý đến mà thôi.

Ngu Thính tự trách mình đã trách móc nàng, ngoài việc làm nàng thêm khó chịu thì còn có ích gì?

Nghĩ đến điều đó, cô bình tĩnh lại, kiên nhẫn dỗ dành: [Để tôi gọi cho chị, xuống nhà ăn chút gì đi, có được không?]

Một lúc sau, Nhiễm Linh đáp: [Ừm]

***

Lời tác giả:

Thính: tỷ tỷ yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân của tôi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK