• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đây là Thời Nghi, lần trước trên đảo chị Linh đã gặp cô ấy, chắc chị còn nhớ." Ngu Thính giới thiệu Thời Nghi với Nhiễm Linh.

Vẻ ngoài của Nhiễm Linh luôn giữ được sự thanh lịch và lịch sự. Nàng nhanh chóng thu lại sự cứng nhắc vừa thoáng qua, mỉm cười nhẹ nhàng và đưa tay chạm nhẹ vào bàn tay trước mặt. Hành động nhanh đến mức Thời Nghi chưa kịp phản ứng, tay của Nhiễm Linh đã rụt lại.

Thời Nghi nhướng mày, đánh giá Nhiễm Linh từ trên xuống dưới, cười nói: "Cô Nhiễm đúng là có khí chất. Cô cũng thích Lâm Giản à?"

Rõ ràng, Thời Nghi đã điều tra về Nhiễm Linh, biết nàng cũng hoạt động trong giới nghệ thuật. Việc Ngu Thính đến xem triển lãm này phần lớn là vì đi cùng Nhiễm Linh.

Nhiễm Linh chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhã nhặn, kiềm chế, nhưng rất đúng mực.

Nàng đúng là bị câm... Thời Nghi ngước mắt nhìn Ngu Thính, nhưng Ngu Thính vẫn sẵn lòng đi với nàng.

"Cô Thời đến một mình à?" Đúng lúc Ngu Thính hỏi, trong lời nói của cô nghe rõ hàm ý khách sáo. Cô rất giỏi trong việc này, có thể vạch trần một mối quan hệ công khai hay bí mật, Thời Nghi lập tức tức giận. Rõ ràng cô đã nghe thấy lời nói chân thành của Thời Nghi vào cái đêm đó, nhưng vẫn dửng dưng, thờ ơ. Những tin nhắn Thời Nghi gửi, Ngu Thính chỉ trả lời khi có hứng, như thể cô ấy đang cố tình câu kéo để làm người ta phát điên.

Ngu Thính có thật sự có trái tim không?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Thời Nghi trở nên buồn bã: "Chứ còn có thể đi cùng ai nữa?"

"Thế thôi." Ngu Thính nói, "Xem ra hôm nay cô Thời muốn một mình đi dạo rồi."

Nếu muốn đi dạo một mình –– Đã không có cuộc gặp gỡ tình cờ này.

"Trong trường hợp này, chúng tôi không nên làm phiền cô."

Im lặng hồi lâu, Thời Nghi nói với giọng điệu chế nhạo, "Được rồi. Vậy thì lần tới hẹn nhau ăn tối nhé."

Ngu Thính nhếch môi cười, nụ cười của cô có một sức hút kỳ lạ, khó nắm bắt nhưng lại vô cùng cuốn hút. Thời Nghi sững lại một giây, rồi Ngu Thính cúi đầu, nhẹ nhàng nói với Nhiễm Linh: "Chúng ta đi chỗ khác xem đi."

Nhiễm Linh bị cô kéo đi, bước ngang qua Thời Nghi đang đứng cứng đờ tại chỗ.

Vừa đi không xa, bỗng nhiên Nhiễm Linh siết chặt lấy cổ tay Ngu Thính. Ngu Thính liền quay đầu nhìn, nhận ra Nhiễm Ninh đầy vẻ đau khổ, không biết từ khi nào khuôn mặt vô cùng nhợt nhạt.

"Sao vậy? Chị khó chịu chỗ nào à?" Ngu Thính hơi lo lắng. Vừa rồi trông nàng vẫn còn khỏe mạnh, sao đột nhiên lại như vậy...

Nhiễm Linh chỉ nhìn cô, cắn chặt môi mà không phát ra một lời. Rõ ràng nàng không còn tâm trạng để tiếp tục xem triển lãm nữa.

Trong phòng nghỉ của triển lãm—

Tưởng rằng Nhiễm Linh bị hạ đường huyết, Ngu Thính bóc một viên kẹo sô cô la và đưa cho nàng, nhưng Nhiễm Linh không muốn ăn. Nhân viên triển lãm đưa  một chai nước, nhưng nàng chỉ uống vài ngụm rồi quay đi. Ngu Thính giữ vai nàng, để nàng tựa vào mình, khẽ hỏi: "Còn khó chịu không?"

Nhiễm Linh lắc đầu, tựa trán vào cằm của Ngu Thính, dường như nàng đã đỡ hơn một chút, nhưng khuôn mặt vẫn còn tái nhợt, không có chút huyết sắc.

Rõ ràng vẫn còn khó chịu.

"Chúng ta đi bệnh viện nhé? Đau ở đâu? Đau dạ dày? Hay đau tim? Chị có đem thuốc không?" Điện thoại của Ngu Thính để trên bàn, thỉnh thoảng lại có tin nhắn đến, nhưng cô chẳng để ý.

Nhiễm Linh vẫn lắc đầu, nhắm mắt lại. Ngu Thính ôm lấy eo nàng, để nàng tựa vào mình thoải mái hơn.

Phòng nghỉ có vài người khác, hai người phụ nữ xinh đẹp dựa vào nhau như vậy thu hút không ít ánh mắt tò mò. Nhiều người liếc nhìn, những ai đi ngang qua đều nhìn họ thêm một lần. Nhưng Ngu Thính chẳng bận tâm.

Nhiễm Linh có bận tâm không? Nàng vốn dĩ là người có tính cách kín đáo, nhưng không bao giờ ngần ngại gần gũi với Ngu Thính trước mặt người khác. Lúc này, nàng nhíu mày chịu đựng cơn đau mà nàng không nên chịu, dáng vẻ yếu đuối của nàng khiến người ta không khỏi cảm thấy xót xa. Nàng mỏng manh như một bông hoa trong nhà kính, cần được bảo vệ thật tốt.

Ngu Thính vẫn rất lo lắng, đưa tay xoa lưng nàng, rồi chợt nghĩ đến những lúc Nhiễm Linh yếu ớt trong quá khứ, chẳng lẽ nàng cũng từng cố chịu đựng như thế này?

Khi Ngu Thính bỏ đi, Nhiễm Linh ở lại Vân Thành một mình, thức đêm để thiết kế váy cưới và nhẫn cưới, nàng cũng đã từng khó chịu đến mức này sao?

Ngu Thính cảm thấy lòng mình trở nên phức tạp.

Sau vài phút, Nhiễm Linh nói với Ngu Thính rằng nàng muốn về nhà.

Vì lái xe sẽ không tiện chăm sóc cho Nhiễm Linh, Ngu Thính gọi tài xế đến đón họ.

Mười lăm phút sau, tài xế đến.

Ngồi vào xe, không còn ai nhìn, Nhiễm Linh hoàn toàn dựa vào lòng Ngu Thính, cánh tay ôm lấy eo cô, toàn thân nàng ép chặt vào cô, gò má áp sát vào cổ cô, dáng vẻ vô cùng phụ thuộc, dường như không muốn rời khỏi cô dù chỉ một chút.

Từ lúc bắt đầu, Nhiễm Linh đã không có ranh giới với Ngu Thính, càng không phải lúc này, khi nàng đang cảm thấy khó chịu. Ngu Thính để nàng ôm lấy mình, cũng vòng tay ôm nàng, thỉnh thoảng nhẹ nhàng vỗ lưng nàng an ủi.

Hơi thở của Nhiễm Linh rất nhẹ, Ngu Thính không làm gì khác, chỉ tập trung cảm nhận. Từ từ, nàng dần thả lỏng hơn, so với lúc ở phòng nghỉ thì đã thoải mái hơn nhiều, khuôn mặt cũng dần hồng hào trở lại.

Nàng nhắm mắt như thể đã ngủ thiếp đi, Ngu Thính khẽ thở phào.

Trong xe im ắng, điện thoại trong túi Ngu Thính lại rung lên. Cô lấy ra xem, thấy Thời Nghi đã nhắn cho cô mấy tin.

Thời Nghi: [Em quả là giỏi đóng kịch, diễn vai một người vợ giàu tình cảm như thật.]

Thời Nghi: [Đi xem triển lãm nghệ thuật với một người câm thì có gì vui?]

Đi xem triển lãm nghệ thuật với một người câm thì có gì vui...

Ngu Thính cau mày, nhận ra mình không thích nghe những lời như vậy. Đồng thời, cô cảm nhận được ánh nhìn, không biết từ khi nào Nhiễm Linh đã mở đôi mắt long lanh ẩm ướt, ngước nhìn lên Ngu Thính.

Ngu Thính tắt điện thoại, cúi xuống khẽ hỏi: "Cảm thấy khá hơn chút nào chưa?"

Nhiễm Linh gật đầu, ra hiệu rằng nàng đã khá hơn nhiều.

Ngu Thính nói: "Còn một chút nữa là về đến nhà rồi."

"......"

— Ừm.

"Nhắm mắt và ngủ thêm một chút nữa đi, kẻo lát nữa lại khó chịu."

Nhiễm Linh nghe lời Ngu Thính, nhắm mắt lại, cố gắng nghỉ ngơi thêm.

Ngu Thính đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng gầy của nàng.

Chẳng mấy chốc đã về đến nhà, Ngu Thính cùng Nhiễm Linh lên lầu.

Chưa đến giờ ăn tối, Nhiễm Linh cũng không có khẩu vị để ăn gì. Lo lắng cho sức khỏe của nàng, Ngu Thính bảo nàng nên ngủ một chút. Nghe vậy, Nhiễm Linh ngoan ngoãn thay đồ ngủ, nằm lên giường, còn Ngu Thính ngồi bên cạnh nàng để nàng dễ ngủ hơn.

Nhiễm Linh nắm chặt tay cô, và Ngu Thính cũng không từ chối.

Cả hai đều thích ngủ trong một không gian yên tĩnh, với rèm cửa kéo kín, chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ điện thoại của Ngu Thính.

Tuy nhiên, trang web trên điện thoại mãi chẳng lật sang trang mới, bởi ánh mắt của Ngu Thính đã đổ dồn về phía khuôn mặt của người đang nằm trên giường. Chị Linh của cô dường như đang gặp ác mộng, đôi mày thanh tú đang nhíu chặt, bàn tay nắm lấy tay Ngu Thính cũng siết mạnh hơn, miệng nàng thỉnh thoảng bật ra vài tiếng rên nhẹ.

Nàng đang mơ thấy gì? Rõ ràng Ngu Thính đang ở bên cạnh, nắm chặt tay nàng, vậy mà nàng vẫn mơ thấy ác mộng sao?

Ngu Thính đặt điện thoại xuống, vén những sợi tóc đang che nửa khuôn mặt của nàng, rồi đặt tay lên má nàng, khẽ v.uốt ve khóe mắt của nàng. Cô bất ngờ khi cảm nhận thấy một chút ẩm ướt.

Nàng đang khóc trong giấc mơ.

Ngu Thính kinh ngạc, cũng tò mò, không biết Nhiễm Linh mơ thấy điều gì? Liệu đó có phải giấc mơ về cô không?

Cô cúi xuống, khẽ gọi: "Chị Linh."

Nhiễm Linh dường như nghe thấy, khẽ động đậy, tay nàng vẫn siết chặt lấy tay Ngu Thính.

"Sao vậy?"

Không rõ vì sao, Ngu Thính đột nhiên không muốn nhìn thấy nàng như vậy, cô muốn dỗ dành nàng, liền ghé sát vào tai nàng, khẽ nói: "Tôi ở đây mà."

"Mơ thấy gì thế? Tôi đang ở bên chị mà..."

Bất giác, Ngu Thính nhẹ nhàng vuốt cổ Nhiễm Linh đang chuyển động theo từng nhịp thở, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên tai nàng, giọng thì thầm: "Sao lại khóc?"

Sự vỗ về dịu dàng ấy dường như chạm tới Nhiễm Linh trong giấc mơ, nàng thật sự được trấn an, cả cơ thể dần thả lỏng.

Ngu Thính hài lòng nở nụ cười, đúng là chị Linh của cô vẫn dễ dỗ dành như ngày nào.

Cô rất thích cảm giác được dỗ dành Nhiễm Linh, khiến nàng yên lòng một cách nhẹ nhàng như vậy.

Cô cứ thế ở bên nàng một lúc lâu, cho đến khi điện thoại trên bàn đầu giường rung lên. Ngu Thính nhìn lướt qua màn hình, sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài để nghe máy.

Thính Thính...

Thính Thính...

Thính Thính...

Khi Ngu Thính rời đi và khép cửa lại, để Nhiễm Linh ở lại một mình, nàng lại rơi vào cơn ác mộng. Nàng muốn nắm lấy tay Ngu Thính, muốn gọi cô, nhưng chỉ có những tiếng rên khe khẽ phát ra từ cổ họng, chẳng thể nào gọi được tên cô.

Thính Thính...

Thính Thính...

......

"Tiểu Linh?"

"Tiểu Linh à."

"Tiểu Linh? Dậy ăn cơm nào."

Tiếng gọi của dì Tống từ ngoài cửa vọng vào, không biết đã gọi bao lâu, ý thức của Nhiễm Linh mới dần trở lại. Dì Tống lo lắng cho nàng, ngần ngại một lúc mới đẩy cửa vào. Tiếng động ấy khiến nàng giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng.

Dì Tống bước đến bên giường, Nhiễm Linh ngồi dậy, tìm kiếm bóng dáng của Ngu Thính, nhìn khắp phòng.

Thính Thính không có ở đây...

Thấy nàng phản ứng như vậy, dì Tống đoán rằng nàng vừa mơ thấy ác mộng, liền hạ giọng an ủi: "Tiểu Linh mơ thấy ác mộng hả? Mộng chỉ là mộng thôi, đừng sợ. Tiểu Ngu nói rằng cháu không khỏe, bảo dì thỉnh thoảng lên xem cháu thế nào. Cháu thấy sao rồi? Đã khá hơn chưa?"

Nhiễm Linh hơi lơ đãng, đặt tay lên trán, sau đó gật đầu.

Dì Tống thở phào: "Vậy thì tốt rồi."

"Cơm tối dì nấu xong rồi, toàn là những món thanh đạm thôi. Giờ đã là bảy giờ, cháu có muốn xuống ăn không?"

Bây giờ đã bảy giờ, cả Vân Thành chìm trong bóng đêm, ngoài cửa sổ chỉ còn lấp lánh ánh đèn đường chiếu vào.

[Thính Thính đâu rồi?] Nhiễm Linh nhìn dì Tống, dùng ký hiệu tay.

Thính Thính có phải đang ăn tối ở dưới nhà không?

"Chưa." Dì Tống trả lời: "Tiểu Ngu vừa ra ngoài không lâu."

Nhiễm Linh cau mày: [Ra ngoài? Giờ muộn rồi, chẳng lẽ có việc gấp sao?]

Dì Tống cũng không rõ: "Hình như là chuyện công việc."

Vấn đề công việc...

Nhiễm Linh hít sâu, vội vàng cầm lấy điện thoại trên bàn đầu giường, nhưng không thấy Ngu Thính nhắn lại gì cho mình.

Nàng nói với dì Tống: [Dì xuống trước đi, lát nữa cháu sẽ xuống]

"Được rồi." Dì Tống gật đầu và rời khỏi phòng.

Nhiễm Linh mím chặt môi.

Căn phòng quá tối, chỉ còn lại một mình nàng, cơn ác mộng vừa rồi lại tràn về trong tâm trí—

Thời Nghi: "A Thính, cũng chẳng phải chị có ý gì đâu, nhưng ở bên một người câm thì có gì vui chứ?"

Ngu Thính: "Đúng là chẳng có gì vui cả."

Nụ cười của cô vẫn nhẹ nhàng như vậy, sau đó quay sang nhìn Thời Nghi, ý cười trong mắt, nói: "Vẫn là chị Thời tốt hơn."

Thời Nghi: "Em định khi nào sẽ ly hôn với cô ta?"

Ngu Thính: "Nếu chị quá bận tâm, bây giờ tôi có thể ly hôn ngay lập tức."

Nỗi đau thắt lại trong lồng ng.ực Nhiễm Linh, nàng cúi đầu, vội vàng nhắn tin cho Ngu Thính.

[Thính Thính đi đâu rồi?]

[Đang ở công ty sao? Chị đến tìm em được không?] Nàng thật sự rất lo lắng, rất muốn được gặp Thính Thính.

Nàng đã mơ thấy ác mộng, và giờ khi không có Ngu Thính bên cạnh, nàng cảm thấy rất bất an.

Nàng nhận ra mình không thể sống thiếu Thính Thính được.

Nhưng Ngu Thính thì sao?

Cô có quan tâm không?

Cô có thực sự đặt nàng ở trong lòng không?

Nhiễm Linh gửi cho cô liên tục nhiều tin nhắn, không thèm nghĩ xem liệu Ngu Thính có cảm thấy phiền phức không. Nàng thậm chí thử gọi cho cô lần đầu tiên, tim đập thình thịch, chờ đợi cho đến khi cuộc gọi tự động ngắt.

Có lẽ điện thoại không ở bên cạnh, hoặc quá bận rộn để xem...

Nàng cố gắng tìm lý do biện minh cho Ngu Thính, rồi lập tức nghĩ rằng nếu Ngu Thính đang bận làm việc thì chắc hẳn đang ở công ty, cách Ngu gia không xa... Nhiễm Linh xuống giường, thay quần áo, gọi tài xế đến chở nàng đến công ty Ngu Thính.

Nàng không thể chịu được sự không chắc chắn như vậy, không muốn ở nhà một mình tự hành hạ bản thân, rồi cảm thấy khó chịu, đau đớn, thậm chí run rẩy.

Nàng nghĩ, có lẽ Thính Thính chưa ăn tối? Sẽ rất mệt nếu bận rộn đến mức không kịp ăn tối, có nên ghé nhà hàng và đặt một ít món ăn mà cô thích không? Sau đó đến công ty, nhìn cô làm việc, rồi cùng cô về nhà, chỉ cần được ở bên cô, như thế nào cũng được.

Ngồi trên xe, vẻ mặt lo âu của Nhiễm Linh khiến tài xế không khỏi nhìn nàng vài lần, lo lắng hỏi nàng có việc gấp gì không, rồi tăng tốc độ xe. Có ai ngờ rằng nàng chỉ đang quá khao khát được gặp một người.

Nàng chọn một nhà hàng khá tốt, chắc chắn Ngu Thính sẽ thích. Nhưng khi nàng vừa mở cửa xe định bước xuống, một tin nhắn khiến nàng nhận ra điều đó không còn cần thiết—

Ngu Thính không ở công ty.

Nhiễm Linh đã âm thầm tham gia vào nhóm trò chuyện mà Ngu Thính lập riêng cho Hear, và nàng nhìn thấy tin nhắn ai đó gửi trong nhóm:

[Nhanh lên, đến chơi nào, hôm nay có mặt chị Ngu]

[Siêu mẫu Thời Nghi cũng đến rồi!]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK