• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói đến đây, cả người Hàn Phong cũng mơ hồ tản mát ra một luồng khí tức mờ nhạt, đối chọi lại với khí thế của Ông lão, quanh người hắn như có một bức tường mỏng vô hình ngăn cản bước tiến của luồng khí thế khủng khiếp kia.

Ông lão thấy vậy cũng nhướng mày nâng cao khí thế làm cho thiếu tá Bằng thở hồng hộc lui về sau mấy bước. Nhưng lão liền ngạc nhiễn bởi vì dù cho lão có nâng cao khí thể đến mức độ nào, Hàn Phong dường như vẫn thong dong trấn định như vậy.

“Hảo tiểu tử, không hổ là người cháu gái ta lựa chọn.” Ông lão mỉm cười, ánh mắt cũng loé lên một tia sáng khác thường.

Bỗng dưng luồng khí thế kinh thiên kia liền biến mất vô thanh vô tức, thiếu tá Bằng cũng thở phào một hơi, Huyền Anh thì vẫn còn canh cánh trong lòng, nàng thật sự sợ cảnh hai người mà mình yêu thương nhất sẽ xảy ra xung đột. Duy chỉ có Hàn Phong đứng đó tĩnh lặng mặt đối mặt với ông lão.

“Cậu có biết đánh cờ vây không?” Bỗng dưng ông hỏi một câu làm cho mấy người kia ngây ngốc.

“Vãn bối cũng biết một chút da lông, thỉnh lão tiền bối chỉ giáo.” Hàn Phong vui vẻ đáp lời.

Sau đó, một già một trẻ ngồi xuống trước một bàn cờ vây bốn chân truyền thống, chất liệu gỗ của bàn cờ cực kỳ cao cấp, đặc biệt là quân cờ được làm từ chất liệu đá, quân đen khi để dưới ánh sáng có màu xanh lục.

Ông lão yêu thích vuốt ve quân cờ nói:

“Cậu muốn tôi chấp mấy nước?”

“Cứ theo như bình thường mà đánh thôi thưa lão tiền bối.”

Ông lão có vẻ không vui nhưng vẫn cười nói:

“Haha, được lắm, tuổi trẻ khí thịnh, khó tránh khỏi có chút đắc ý, vậy nhường cậu quân đen đi trước.”

“Vậy đa ta lão tiền bối rồi.”

Ván cờ bắt đầu. Cả hai bên đều chiển khai thể cờ ở bốn góc, ban đầu khi mới khai quân lập thế, ông già Bá Hải này còn hơi có chút thả lỏng, thong dong mà chiển khai tấn công. Nhưng có một lần, ông đang tập trung bắt một đám quân đen của Hàn Phong, nào ngờ hắn sử dụng kế nghi binh, dụ ông vào một thế cờ bẫy, làm cho cả đám quân đen đó sống lại rồi còn triệt để cắt đứt khí sống của quân trắng làm ông không kịp nối quân.

Sau khi ăn thiệt thòi trong tay Hàn Phong một lần, ông ta triệt để thu lại sự khinh thị mà toàn lực đói phó với hắn. Hai người cứ thế một già một trẻ đánh đến quên cả thời gian. Một tiếng sau, cả hai người mới bắt đầu lục tục thu quan, chuẩn bị đếm đất. Nhưng Hàn Phong cực kỳ giảo hoạt, đến cả lúc thu quan, hắn cũng tranh thủ chiếm được mấy cái tiện nghi, làm cho lão Bá Hải tức khí không thôi.

Cuối cùng ván cờ cũng kết thúc, hai người bắt đầu dọn bàn đếm đất. Lúc này, chính Bá Hải cũng không biết mình sẽ thắng hay thua nữa, lão vừa đếm đất vừa toát mồ hôi.

“Lão tiền bối thật sự là một bậc cao thủ, thật sự làm vãn bối kính nể, vãn bối lại thua tiền bối nửa điểm, ván này vãn bối tâm phục khẩu phục.”

“Thôi đi, ai mà chả biết thằng nhóc nhà ngươi thả ta nửa điểm, còn cố tình dâng đất cho ta nữa.”

“Lão tiền bối nói quá rồi..” Hàn Phong lễ phép đáp.

“Hừ, còn lão tiền bối với vãn bối cái gì nữa, ngay cả cái đó ngươi cũng đã làm với bảo bối Huyền Anh nhà ta rồi, không định gọi ta một tiếng ông à.” Bá Hải nói. Nghe đến đây, Huyền Anh đã không nhịn được mà vui sướng nhảy cẫng lên, thậm chí mắt nàng cũng đã hơi ươn ướt. Nhưng ngay sau đó liền ngượng ngùng chạy đến bên Hàn Phong mà giấu mặt vào ngực hắn.

“Ông nội!! ông nói linh tinh gì vậy, cái gì mà đã làm với con cơ chứ.”Huyền Anh nũng nịu nói.

“Haha, con còn nói không phải.” Bá Hải thích thú nhìn đứa cháu gái bình thường gặp tài tử nào cũng lạnh như băng này mà không khỏi cảm khái cháu mình biết chọn người.

“Hứ, ông nội xấu, con không thèm nói chuyện với ông nữa đâu.”

“con xin cảm ơn ngoại công đã tác hợp cho chúng con ạ.” Hàn Phong lễ phép đáp, trong mắt hắn không giấu được nội tâm vui vẻ của mình. (không biết đoạn này mình dùng từ ngoại công có đúng không, tại lúc này Hàn Phong cũng đã nhận định lão là ông vợ của mình.)

“Được rồi, không náo loạn nữa, đôi uyên ương nhà các ngươi đi về nghỉ đi, ta sẽ sắp xếp phòng cho các con, Hoàng, sắp xếp cho tụi trẻ một căn phòng hoàng cung.” Ông cố ý nhấn mạnh chữ một phòng, làm cho Huyền Anh lại phải giấu mặt vào lồng ngực Hàn Phong mà ỉ ôi.

“Rõ.” Người trung niên kia đáp, sau đó xoay người dẫn hai người Hàn Phong ra ngoài.

Lúc này chỉ còn lại Bá Hải cùng thiếu tá Bằng ở trong thư phòng. Bá Hải đi đến trước mặt thiếu tá Bằng, nhè nhẹ vỗ lên vai ông hai phát nói:

“Cảm ơn cậu đã đưa Huyền Anh về một cách an toàn.”

“Dạ thưa tổng tư lệnh, đó là trức trách của một người làm lính như tôi, nên tôi chắc chắn sẽ bảo vệ tiểu thư một cách vẹn toàn. Hơn nữa, nếu không gặp được Hàn Phong, chúng tôi cũng không còn sống mà về được với tổng tư lệnh nữa rồi.” Thiếu tá Bằng bồi hồi đáp.

“Chẹo, âu cũng là cái duyên, hơn nữa, đi theo Hàn Phong, thiếu tá cũng là gặp được một phen kỳ ngộ, hẳn là bây giờ thiếu tá cũng đã mạnh hơn cả đại tá Hoàng rồi.” Bá Hải mỉm cười, ông ta làm thế nào không nhìn ra được thực lực đại tăng của thiếu tá Bằng chứ.

“Đúng vậy thưa tổng tư lệnh, thiếu gia Hàn Phong thật sự không phải vật trong ao, hắn sớm muộn gì cũng sẽ quật khởi thành một siêu cấp cường giả, những người đi bên cạnh hắn chắc chắn sẽ được thơm lây. Nhưng thưa tổng tư lệnh, tôi có một chút thắc mắc, không biết tổng tư lệnh có thể giải đáp được khúc mắc này không ạ?” Thiếu tá tiếp lời.

“Ngươi đang thắc mắc tại sao ta tự dưng lại muốn đánh cờ với Hàn Phong chứ gì?”Bá Hải vuốt bộ râu, mỉm cười trầm ngâm.

“Lúc ban đầu khi ta dùng khí thế bức hắn, là muốn xem xem thực lực cùng tâm trí của hắn kiên cường đến mức nào, để xem hắn có đủ dũng khí để thừa nhận tình cảm giữa nó và Huyền Anh hay không.”

“Hảo tiểu tử này gan cũng khá lớn, hắn liền khẳng định tình cảm của mình, dám yêu dám hận, là một người sâu sắc.”

“Ta đánh cờ với hắn cũng chính là để xem tâm cơ của hắn, tâm lý cùng nội tâm của hắn. Khi hắn liều mạng cũng cố gắng cứu lại một đám quân nhỏ suýt bị ta bắt là chính tỏ hắn là người có tình, dù cho hắn có thể hi sinh đám quân đó làm tốt thí để bắt một mảnh đất lớn hơn nhưng hắn đã không làm như vậy. Hắn không vì lợi ích mà bỏ rơi đồng đội của mình.”

“Sau đó, hắn không những thành công giải cứu đám quân đó mà còn sử dụng chúng làm bẫy rập rồi vây khốn quân trắng bên ta, đó chính là khi hắn thể hiện một chữ mưu.”

“Đến khi thu quân, hắn tính ra hắn còn kém ta hai điểm, nên liền lấy thêm 1,5 phần đất để cố ý chỉ thua ta đúng nửa điểm, từ đó có thể thấy hắn có một sự nhiệt huyết cùng sự quyết thắng của tuổi trẻ.” Nói đến đây Bá Hải không khỏi mỉm cười vui vẻ.

“Haha, ta cũng không ngờ Huyền Anh con nhóc này vậy mà lại nhặt được bảo. Chẳng qua khi nhìn thấy hắn tài hoa như vậy, ta biết cháu rể tương lai của ta sẽ kết được rất nhiều thiện duyên, sẽ có rất nhiều thiên chi kiều nữ vây xung quanh nó. Ta chỉ lo rằng Huyền Anh nhà mình sẽ phải chịu nhiều uất ức, nhưng sau ván cờ đó, ta cũng yên tâm phần nào rồi quyết định giao Huyền Anh cho nó chăm sóc.” Bá Hải nói đến đây cũng thở dài một tiếng.

“Mấy hôm nữa ta cũng sẽ nói chuyện với Huyền Anh, để cho nó mở rộng tấm lòng của mình, và cũng là để nó có thời gian chuẩn bị tinh thần, đối mặt với tương lai.”Nói đến đây, Bá Hải không nhịn được nở một nụ cười hiền hoà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK