Căn phòng này rộng đến 100 mét vuông và được trang hoàng đẹp đẽ, ở giữa căn phòng là một chiếc giường cự đại, chăn, ga, gối nệm trong phòng đều được bọc bằng vải màu vàng kim, và được thêu lên những hình ảnh rồng phượng cao quý. Nửa còn lại của căn phòng được ngăn bằng một tấm phản, ở sau tấm phản là một không gian làm việc, ở đó có kê một bộ bàn ghế làm việc của các vị vua thởi xưa, trên bàn còn đặt một cây đèn dầu, một bộ bút lông cùng đá mài mực, còn có một số quyển sách cuộn tre nhìn rất cổ xưa.
Trước khi thời kỳ mạt thế nổ ra, Hàn Phong đã có dịp tham quan hoàng thành Thăng Long này. Nhưng lúc đó, đoàn tham quan chỉ được phép đi qua các di tích như Giếng nước thời Trần hay là khu di tích Hoàng Diệu chứ không có được vào thăm thú tẩm cung của các đời vua chúa. Bản thân hắn không thể nào ngờ rằng nhân sinh run rủi cho mình được vào ở trong tẩm cung này.
Ở bên cạnh phòng còn có một cánh cửa gỗ, sau cánh cửa đó chính là một căn phòng tắm rộng 50 mét vuông. Hàn Phong nhìn phòng tắm mà há hốc mồm, Huyền Anh thì hai mắt bừng sáng. Cái này cũng không khỏi quá tốn tiền đi. Bồn tắm, không, phải gọi là bể bơi mới đúng. Bể bơi này rộng đến 20 mét vuông, sàn cùng thành bể đều được ốp bằng vàng, xung quanh bể là những cây đựng nến cũng được làm bằng vàng ròng.
Trong bể có tầm 10 ống xả nước, mỗi ống xả đều được trang trí thành hình đầu rồng. Nhìn thấy cái bể này mà mắt Huyền Anh mê ly, nàng chỉ muốn nhảy xuống ngâm mình một trận thoải mái.
“Đáng tiếc là nguồn nước đều đã bị lây nhiễm hết rồi, không thì thật sự có nhã hứng nhảy xuống ngâm người một hồi.” Huyền Anh có chút tiếc hận.
Đúng lúc này, có một giọng nói non nớt vang lên:
“Tiểu thư cứ an tâm mà tắm rửa, nước ở căn cứ đều là nước khoáng ngầm, hơn nữa sau khi tiểu thư tắm xong, sẽ có hệ thống máy lọc, vậy nên nước khoáng sẽ không bị bỏ phí mà được tái sử dụng lại bởi căn cứ.”
Hai người Hàn Phong ngoái đầu lại thì nhìn thì thấy một cô bé khoảng 12, 13 tuổi đang đứng đó, cô nhóc này cột tóc đuôi ngựa, ánh mắt linh động hữu thần, nàng có một đôi môi chúm chím, má phấn mày nhung trông rất đáng yêu. Trên tay nàng cầm một sấp khăn tắm, một rổ cánh hoa hồng cùng các loại nến và sữa tắm.
Huyền Anh vui sướng nhảy cẫng lên một cái, sau đó chạy đến trước mặt bé gái yêu thích nhéo má nàng một cái hỏi:
“Chào em, chị tên là Huyền Anh, còn em tên là gì?”
“Dạ, thưa tiểu thư, em tên là Linh Nhi, em được an bài đến phục vụ tiểu thư cùng thiếu gia ạ.”Cô bé bẽn lẽn trả lời, sau đó liền bước về phía bể bơi, chuẩn bị nước nóng cho hai người, sau đó thắp từng ngọn nến trong phòng lên.
“Ồ, em còn nhỏ như vậy mà đã đi làm công rồi sao?” Huyền Anh hỏi.
“Tại vì em muốn giúp gia đình em được sống một cuộc sống no đủ hơn, làm việc như em mỗi ngày sẽ được 3 gram gạo đó, hơn nữa cũng không có cực nhọc gì cho lắm.” Cô bé cười hồn nhiên vừa nói vừa thả những bông hoa thơm vào trong bồn.
Huyền Anh nghe thấy vậy mà tâm can chua xót, nàng trìu mến ôm ghì lấy Linh Nhi. Hàn Phong nghe đến đây cũng thở dài một tiếng, đồng thời, hắn cũng quyết định sẽ tìm cách chấm dứt thời kỳ tận thế này. Hắn cũng mỉm cười xoa đầu cô bé, sau đó giả vờ đi tới phòng ngủ lục ba lô, lấy ra một túi gạo 50 gram đặt vào tay Linh Nhi.
Linh Nhi ngây người nhìn túi gạo trước mặt mà nước mắt lưng tròng, vậy là mấy ngày nữa, gia đình em sẽ được ăn no rồi.
“Thôi nào, đừng khóc nữa, em là một đứa trẻ hiếu thảo, cố gắng làm việc chăm chỉ giúp đỡ bố mẹ nhé.” Hàn Phong mỉm cười.
“Vâng, thiếu gia cùng tiểu thư cần gì cứ gọi em, em sẽ trực ở bên ngoài cửa phòng.” Linh Nhi quệt nước mắt nói rồi hớn hở chạy ra ngoài.
Hàn Phong mỉm cười nhu hoà nhìn thân ảnh nhỏ bé kia, bằng tuổi này hắn còn đang đi chơi với bọn trẻ ở trại mồ côi, chứ đâu có trưởng thành cùng chín chắn như cô bé, có thể thấy con người sẽ dần dần biến đổi tuỳ theo môi trường sống, càng khắc nghiệt thì con người ta sẽ càng phải trở nên mạnh mẽ hơn để thích ứng với hoàn cảnh xung quanh, nhân loại thật sự vẫn có một hy vọng tươi sáng trước mắt.
Hàn Phòng quay đầu lại, thấy Huyền Anh đang âu yêm nhìn hắn chằm chằm, nàng đương nhiên hiểu rằng Hàn Phong có thể cho Linh Nhi nhiều thực phẩm hơn, nhưng như vậy có khi sẽ lại hại gia đình cô bé, vậy nên hắn chỉ cho cô bé một số lượng vừa phải mà thôi, thời mạt thế lòng người khó đoán, hắn có thể suy nghĩ một cách tru toàn như vậy thật sự là một loại mị lực trí tuệ khác người.
Hàn Phong tâm ý tương thông bước về phía Huyền Anh, thuận thế ôm nàng vào lòng, thổi một hơi nóng vào tai nàng mà thủ thỉ:
“Đúng là không có ai hiểu anh bằng bà xa, nào lại đây, đến giờ tắm rồi.”
Bị Hàn Phong tấn công, cả người Huyền Anh liền trở nên bủn rủn, nàng nguýt yêu một cái nói:
“Hàn Phong xấu, anh lại định làm gì nữa đây, ban ngày ban mặt, người ta mới không thèm tắm cùng anh.”
“Lại đây nào bảo bối” Hàn Phong mỉm cười dâm đãng, sau đó liền dùng miệng khoá môi Huyền Anh lại, trong khi bàn tay thành thạo giải khai từng kiện quần áo trên người nàng. Huyền Anh cũng vụng về lấy tay xoa nắn khắp cơ thể Hàn Phong rồi cố gắng giúp hắn cởi đồ, đây mới là lần thứ 3 nàng làm chuyện này nên bản thân nàng cũng còn rất gượng gạo.
Chỉ 2 phút sau, cả hai người đã trần như nhộng, không một mảnh vải che thân, 2 thần hình cứ thế mà cuốn lấy nhau. Hàn Phong đưa tay lướt một đường từ dưới bụng phẳng lì của nàng rồi đặt tay lên cặp nhũ phong đầy đặn của Huyền Anh làm cả người nàng run lên một hồi. Tay còn lại cũng mò xuống cặp đuôi tôm cong vút của nàng mà xoa nắn làm Huyền Anh rên rỉ không thôi.
Một lúc sau, Hàn Phong liền đặt Huyền Anh ngồi xuống cạnh thành bể, còn hắn thì nhảy cái ùm xuống rồi dùng tay tách cặp đùi thon thả của Huyền Anh ra làm cho nơi thần bí nhất của nàng hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn. Nàng lúc này ngượng ngùng che mặt, không dám nhìn Hàn Phong thi công.
Lúc này, Hàn Phong cũng bắt đầu cúi xuống, le lưỡi hỏi thăm một đường từ mé đùi xuống dưới khe sâu thần bí kia, không ngừng kích thích Huyền Anh làm cho hai tay đang che mặt của nàng phải đưa xuống bá lấy đầu hắn rồi vo tóc hắn, ánh mắt nàng mê ly nhìn vào thân hình cường tráng trước mắt.
Khi hắn đưa lưỡi vào trong cái hang động ẩm ướt kia, Huyền Anh liền rên lên một tiếng, sau đó toàn thân nàng co giật một hồi. Cặp môi anh đào của nàng mở lớn thở hồng hộc, không dừng lại ở đó, chiếc lưỡi kia dường như có ma lực, vặn vẹo linh động bên trong nàng như một con rắn khiến nàng lại lần thứ hai đi thi trò đường lên đỉnh Olympia.
“Ưm, Phong, anh nhanh lên làm cái kia đi, em hết chịu nổi rồi.” Huyền Anh kêu rên.
Hàn Phong nhấc đầu ra, cho hai ngón tay vào thay thế, vừa tác quái trong người nàng, vừa ngẩng lên cười tà hỏi:
“Vợ yêu của anh muốn cái gì nào?”