• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

au khi Tưởng Bách Xuyên tắt máy, anh nhét di động vào ngăn kéo, mắt không thấy tâm không phiền.

Bần thần nhìn màn hình vài giây, anh bắt đầu xử lý e-mail.

Mặc dù không phải tới công ty, nhưng anh vẫn còn một đống e-mail chồng chất ở đó.

Mãi đến khi ngửi thấy mùi thơm ngát của sữa đậu nành cùng bánh quẩy, Tưởng Bách Xuyên mới ngẩng đầu lên.

Tô Dương bưng bát sữa nóng hổi, trong tay cầm mấy chiếc bánh quẩy giòn giòn vàng ươm, cô giương cằm nhếch miệng: “Cho anh thèm chết luôn.”

Tưởng Bách Xuyên: “…”

Anh bật cười không tiếng động, buông con chuột, nhận sữa đậu nành từ tay cô: “Em cứ làm đại một món là được mà, trời đang lạnh thế này, không cần phải đi xa như thế để mua bữa sáng đâu.”

“Anh chưa ăn món này ba tháng rồi còn gì.”

Tô Dương bọc bánh quẩy trong một chiếc màng bọc thức ăn sạch sẽ, chấm xuống sữa đậu nành ở trong bát, nhanh tay đưa tới bên miệng Tưởng Bách Xuyên: “Mau ăn đi, nếu mềm quá thì sẽ không thơm nữa đâu.”

Tưởng Bách Xuyên cắn một miếng, món ăn vẫn mang hương vị như xưa.

Anh chỉ thích sữa đậu nành cùng bánh quẩy ở cửa hàng này, sau mỗi lần công tác về, Tô Dương sẽ đặc biệt lái xe đi mua cho anh.

Tưởng Bách Xuyên thuận miệng hỏi: “Lúc đi mua đồ có ai nhận ra em không?”

Vừa muốn nói không, Tô Dương lại nuốt xuống lời đã đến bên khóe môi, cô lập tức chế nhạo một tràng dài: “Nhận ra chứ, đương nhiên là nhận ra rồi. Ông chủ tiệm nói: Ái chà chà, đây chẳng phải là bà xã của Tưởng Bách Xuyên sao, đến đây đến đây, nể mặt Tưởng Bách Xuyên, tôi sẽ bán sữa đậu nành cùng bánh quẩy miễn phí cho cô!”



REPORT THIS AD

Anh bóp hông cô, “Em muốn ăn đòn phải không!”

Tô Dương cười ha ha.

Ăn xong bữa sáng, bọn họ khởi hành tới trung tâm thương mại.

Trên đường đi, Tô Dương hỏi anh: “Anh đã nghĩ xem năm nay nên tặng gì cho Lâm Lâm chưa?”

“Anh còn chưa kịp nghĩ. Em thấy tặng gì thì phù hợp?” Tưởng Bách Xuyên vẫn nhìn về con đường ở phía trước, thỉnh thoảng sẽ bớt chút thời gian liếc cô một cái.

Tô Dương chống tay trên cửa sổ xe, ngẫm nghĩ hồi lâu.

Lâm Lâm chẳng thiếu cái gì, người nhà đều rất chiều cô bé.

Chợt, cô quay đầu nhìn Tưởng Bách Xuyên: “Ôi chao, hay là chúng ta đưa ba tấm vé xem phim cho con bé, để Diệp Đông cùng Giang Phàm dẫn con bé đi xem phim?”

Tưởng Bách Xuyên gật đầu: “Được đấy.”

Tô Dương nhanh chóng lấy di động ra, bắt đầu xem xem gần đây có bộ phim thiếu nhi hay nào không. Kỳ thực, đối với Lâm Lâm mà nói, phim hay hay không cũng chẳng quan trọng bằng việc có thể trải qua lễ Giáng Sinh cùng cả bố lẫn mẹ.

Diệp Đông cùng Giang Phàm đều là người có tính cách quật cường. Lần trước gặp Lâm Lâm, cô nghe con bé nói đã lâu chưa được đi chơi cùng bố mẹ.

Đại khái cả hai người bọn họ đều ngầm cố chấp, không ai chịu nhượng bộ vì ai.

Sau khi đặt vé xong, Tô Dương nghiêng đầu nhìn Tưởng Bách Xuyên: “Tặng vé xem phim thôi thì không đủ, chúng ta mua thêm một hộp búp bê Barbie cho con bé nhỉ?”

“Được, cứ làm theo ý em đi.”

Lúc chờ đèn đỏ, Tưởng Bách Xuyên mở hộp chứa đồ, lấy ra một tờ giấy và bút, đưa cho Tô Dương, “Em viết nguyện vọng Giáng Sinh năm nay của em lên đây nhé.”



REPORT THIS AD

Tô Dương cầm tờ giấy, nhìn rồi cười: “Em cũng đâu phải con nít nữa, làm gì có nguyện vọng nào.”

Đoạn cô ngẫm nghĩ: “Không đúng, nguyện vọng của em đã được thực hiện rồi.”

Tưởng Bách Xuyên nhìn cô: “Em có nguyện vọng gì thế?”

Tô Dương nói: “Được trải qua lễ Giáng Sinh cùng anh.”

Đèn xanh sáng lên, Tưởng Bách Xuyên bắt lấy tay cô, đặt lên tay lái.

Ô tô thong thả đi về phía trước. Bên ngoài xe, khắp phố phường tràn ngập không khí nghỉ lễ náo nhiệt, trong xe yên tĩnh nhưng không cô quạnh.

Khi xe đi ngang qua công viên, Tô Dương chỉ về phía bên kia: “Anh còn nhớ hôm chúng ta dành cả buổi chiều ôm hôn nhau trong đây không, sau đó miệng về tê vừa sưng nữa chứ.”

Nói xong, Tô Dương không khỏi bật cười.

Khi đó thực đúng là thú vị, hai người hôn nhiều cỡ nào cũng cảm thấy không đủ.

Một nơi an tĩnh, một cái ghế dài, họ ngồi cả ngày cũng không cảm thấy chán.

Tưởng Bách Xuyên nửa cười nửa không: “Anh đã bao giờ buồn nôn như thế đâu?”

Tô Dương hừ hừ hai tiếng, nhắm mắt lại: “Không biết xấu hổ.”

Tưởng Bách Xuyên: “…”

Sau đó, anh dừng xe ở bãi đỗ ngoài công viên.

Tô Dương kinh ngạc nhìn anh: “Anh ngừng ở đây làm gì?”

Tưởng Bách Xuyên cởi dây an toàn: “Anh muốn đi xem xem cái ghế kia còn ở đó hay không.”

Tô Dương cười, lập tức xuống xe.

Cô đã đi ngang qua nơi này vài lần, thậm chí còn từng muốn đi xem thử, nhưng mỗi lần không có anh đi cùng, cô lại cảm thấy rất mất mát, nên đành từ bỏ ý niệm ấy.

Vào giờ này, công viên vẫn còn rất náo nhiệt.

Phần lớn là những người cao tuổi đang tập thể dục buổi sáng, khiêu vũ có, đánh thái cực quyền cũng có, thậm chí có người còn luyện giọng với mặt hồ, thỉnh thoảng cũng có những cặp đôi trẻ tuổi đi dạo.

Cái ghế dài bọn họ từng ngồi trước kia hiện đang bị một cặp chiếm giữ, bọn họ liền dạo qua nơi khác.

Tưởng Bách Xuyên chỉ lề đường đá cạnh con đường nhỏ: “Em có muốn thử đi lại lần nữa không?”

Thì ra anh đều nhớ rõ.

Trước kia, mỗi lần vào công viên, cô sẽ không đi tử tế mà nhất định phải nghiêng nghiêng ngả ngả đi trên lề đường đá nhỏ hẹp này.

Lúc này, cô vừa nhảy lên, Tưởng Bách Xuyên liền đưa tay cho cô theo thói quen.

Tô Dương cầm tay anh, chậm rãi bước về phía trước.

Cô chợt hất cằm về phía một nhóm người cao tuổi đang đánh Thái Cực quyền cách đó không xa, hỏi Tưởng Bách Xuyên: “Anh nói xem, đợi tới khi chúng ta già như bọn họ, chúng ta sẽ làm gì? Em đi khiêu vũ ở quảng trường, còn anh thì đánh Thái Cực quyền chăng?”

Nói xong, chính cô cũng vui vẻ bật cười.

Thật sự là không nỡ nhìn một màn kia.

Tưởng Bách Xuyên cũng cười, có lẽ là vì đang suy nghĩ tới cảnh tượng kia như cô.

Một lát sau, anh nói: “Đến lúc đó, anh sẽ cùng em đi hết quốc lộ 66, em muốn chơi bao lâu thì chơi.”

Trái tim Tô Dương ấm áp, cô nhảy xuống khỏi đường đá, vòng tay qua cổ anh, đôi mắt chăm chú nhìn anh.

Cô hơi hơi thở dài: “Em chẳng muốn già đi chút nào.”

Tưởng Bách Xuyên vuốt ve mái tóc dài của cô, cười nhẹ: “Chẳng ai muốn già đi cả, nhưng không ai là không già đi.”

Tô Dương nhìn vào mắt anh, “Bọn họ đều nói sau khi chết đi, con người sẽ phải qua sông Nại Hà, phải uống canh Mạnh Bà, không nhớ rõ chuyện cũ trước kia nữa, rồi bắt đầu kiếp sau của mình.”

“Tưởng Bách Xuyên, anh nói xem… Kiếp sau em phải đi đâu mới có thể tìm được anh?”

Cô siết chặt hai tay, “Khi em không ngủ được thì sẽ nghĩ liệu có biện pháp nào để em không phải uống bát canh kia không, em sẽ không cần phải quên anh đi… Sau đó, kiếp sau em lại đi tìm anh, cho dù anh ở xa cỡ nào em cũng sẽ đi tìm.”

Tưởng Bách Xuyên thở sâu một hơi, đưa tay lau nước mắt cho cô: “Em nghĩ bậy bạ gì đấy.”

Anh xoa đầu cô: “Không cho phép em suy nghĩ lung tung nữa.”

Tưởng Bách Xuyên gỡ tay cô trên cổ anh xuống, mười ngón tay đan xen, anh đột nhiên siết chặt, bàn tay Tô Dương bị anh kẹp đau, cô hô lên: “Ai nha, đau chết em rồi! Thả ra mau!”

Cô vừa kêu vừa nhấc chân đá anh hai cái.

Sau khi thu hút sự chú ý của cô khỏi nỗi buồn, Tưởng Bách Xuyên mới buông cô ra, xoay người vỗ vỗ ống quần: “Em không thể nhẹ chân một chút sao.”

Tô Dương vẫn chưa hết giận, đưa tay đấm anh mấy cái, trợn trắng mắt với anh.

Tưởng Bách Xuyên bất đắc dĩ cười cười, ôm cô vào lòng, “Sao mà em cứ như con nhím thế.”

Anh cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi cô, “Chúng ta đi trung tâm thương mại thôi.”

Đến bãi đỗ xe ngầm của trung tâm thương mại, Tô Dương lại không muốn xuống.

Cô cảm thấy vừa mới công khai quan hệ vào hôm qua mà hôm nay đã xuất hiện ở nơi công cộng chẳng e dè hình như không hay lắm. Cho dù có nghi vấn tình cảm, cô cũng không muốn phơi bày cuộc sống riêng tư của mình trước tầm mắt quần chúng một cách quá trớn.

Tưởng Bách Xuyên chiều theo ý cô, cô không muốn xuống, anh để cô ở lại trên xe chơi di động, một mình anh xuống xe đi mua đồ.

Tô Dương đang xem bát quái có liên quan tới bản thân thì Đinh Thiến gọi đến.

Cô kéo nút trả lời: “Không phải đi làm vào buổi sáng mà không rúc vào chăn ngủ, hiếm có đó nha.”

Đinh Thiến xì một tiếng: “Từ hôm nay trở đi, chị đây sẽ thay đổi một diện mạo mới, thề sẽ giảm 30 cân trong vòng ba tháng, chỉ sợ tới lúc đó lại đẹp tới mức dọa cậu khóc!”

Tô Dương nhịn không được mà cười ha hả, bởi vì từ khi quen biết cô, không có ngày nào là Đinh Thiến không nhắc đến chuyện giảm béo này mấy lần, kết quả là cô nàng còn ăn nhiều hơn bất kỳ người nào khác.

Đinh Thiến chỉ biết mình không thể trao đổi với một người nông cạn như vậy, cô trở lại chuyện chính: “Mình gọi điện không phải để tán gẫu với cậu đâu, mình vừa nhận được một cú điện thoại từ đài phát thanh và truyền hình, người gọi tên Doãn Nặc, nói muốn nhờ cậu chụp ảnh cưới giúp cô ấy.”

Tô Dương cự tuyệt chẳng chút do dự: “Cậu từ chối giùm mình đi, không thương lượng gì hết. Có tiền lệ này rồi, nếu về sau ngày nào cũng có người tới tìm mình chụp ảnh cưới, thế thì mình còn mở phòng làm việc cái gì nữa, trực tiếp mở studio ảnh cho xong. Nếu sau này còn những chuyện như vậy thì cậu cứ trực tiếp từ chối nhé.”

Đinh Thiến nói nhiều một câu: “Nghe nói gia thế của vị Doãn Nặc này rất không bình thường.”

Tô Dương lại chẳng rung động chút nào: “Cho dù gia thế của cô ta là gì, mình cũng sẽ không nhận việc này, nếu nhỡ nhận một cái thì sau này mình không thể nào hợp tình hợp lý từ chối người khác. Dù sao cũng đều là chuyện đắc tội với người, còn không bằng làm trước để sau này đỡ phải phiền lòng.”

Đinh Thiến không nói thêm gì nữa, dặn cô mấy ngày nay tận lực không ra ngoài, chờ cơn sốt trên mạng qua đi rồi mới tiếp tục làm việc.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Tô Dương tiếp tục xem bát quái.

Sau một hồi, Tưởng Bách Xuyên trở về, đưa cho cô một ly nước dưa hấu.

Trong xe có mở hệ thống sưởi, vừa lúc cô cũng ngại nóng, Tô Dương cầm ly nước dưa hấu, hôn mấy cái lên môi anh: “Cảm ơn ông xã nhé.”

“Em ngồi vững rồi hẵng uống.”

Tưởng Bách Xuyên thắt dây an toàn, bắt đầu nổ máy.

Khi xe đang chạy trên đường, Tưởng Bách Xuyên mới nhớ hôm nay là thứ sáu, Lâm Lâm còn đang học ở trường.

Tô Dương cũng vỗ đầu một cái: “Đúng là hồ đồ quá rồi, được nghỉ ở nhà một cái là hai chúng ta cũng nghĩ hôm nay cả thế giới đều nghỉ ngơi.”

Cô lại hỏi anh: “Làm sao bây giờ? Hay là đợi con bé tan học rồi đưa vé xem phim?”

Tưởng Bách Xuyên nói khi nào trời nhá nhem sẽ trực tiếp đưa đến nhà Giang Phàm.

Bây giờ còn chưa tới giữa trưa, vì không có chuyện gì làm nên bọn họ tạt qua cửa hàng Ông Nội Khoai Lang.

Sau khi bố mẹ Tô biết hai người đã công khai chuyện hôn nhân thì vui tới mức không ngậm được miệng.

Tưởng Bách Xuyên nói chuyện phiếm cùng bố Tô ở tầng dưới, Tô Dương cùng mẹ ở trong phòng bếp tầng trên làm cơm.

Không tránh được một màn càm ràm của mẹ Tô: “Đồng Đồng, hiện tại con cùng Tưởng Bách Xuyên đã công khai rồi, sau này trong công việc nhớ đừng quá gần gũi với đồng nghiệp nam, nếu bị truyền lên mạng thì không tốt đâu. Bố mẹ biết con là đứa trẻ thế nào, nhưng thân thích bên nhà chồng con lại không biết, mà cho dù họ có biết, nếu bạn bè họ nghị luận thì cũng không đẹp mặt.”

Mẹ Tô bắt đầu cọ nồi.

“Gia đình bình thường như nhà ta thì không sao, nhưng bọn họ thì khác, bọn họ có thế giới của riêng mình, chú ý nhất đến vấn đề mặt mũi.”

Nhìn Tô Dương đang nhặt rau mà chẳng có chút vẻ để ý nào, mẹ Tô thở dài: “Con có đang nghe không đấy?”

Tô Dương cười: “Nghe chứ nghe chứ, mẹ tiếp tục đi ạ.”

Mẹ Tô lắc đầu, không nói thêm gì nữa mà nhắc tới chuyện buôn bán mấy ngày gần đây với Tô Dương, nói càng ngày càng có nhiều người tới mua khoai lang.

Sau đó, bà vẫn không quên dặn dò Tô Dương bớt nhận thêm việc, chú ý tới trong nhà hơn.

Ý ngầm chính là, nhanh chóng sinh con.

Mãi cho đến 4 giờ chiều bọn họ mới rời khỏi cửa hàng, đi đến nhà Giang Phàm.

Trên đường đi, Giang Phàm gửi tin nhắn qua, nhắc Tưởng Bách Xuyên đừng quên cuộc họp trực tuyến tối nay.

Tưởng Bách Xuyên đáp: [Tôi biết rồi. Khi nào cô về đến nhà? Tôi và Tô Dương sẽ ở đó trong 20 phút nữa.]

Giang Phàm đoán bọn họ muốn tặng quà giáng sinh cho Lâm Lâm nên nhanh chóng trả lời: [Tôi đang trên đường, sắp về nhà rồi.]

Gần tới giờ hẹn, bọn họ đã ở dưới tiểu khu.

Khi Tưởng Bách Xuyên cùng Tô Dương xuống xe, Lâm Lâm bước dài xông tới, “Chú Tưởng!”

Tưởng Bách Xuyên cười yếu ớt, vốn định xoay người tiêp cô bé, nào biết cô bé đột nhiên thay đổi phương hướng, trực tiếp nhào vào lòng Tô Dương.

Tưởng Bách Xuyên: “…”

Lâm Lâm ôm Tô Dương: “Chị Đồng Đồng, em nhớ chị chết đi được, chị có nhớ em không.”

Cô bé còn nũng nịu cọ cọ trong lòng Tô Dương.

Tô Dương cùng Tưởng Bách Xuyên đã sớm quen với cách gọi vai vế khác thường này, bởi mỗi khi dặn cô bé sửa miệng, lần sau cô bé vẫn gọi như vậy.

Tưởng Bách Xuyên giật nhẹ bím tóc của cô bé, đùa giỡn: “Đã lâu không gặp nhau, con không có gì muốn nói với chú sao?”

Lâm Lâm nghiêng đầu, chớp chớp mắt: “Có chứ ạ, nhưng hình như cũng không có ạ.”

Tưởng Bách Xuyên: “…”

Trẻ con thời này đều nói chuyện nghệ thuật như vậy sao?

Lâm Lâm hỏi anh: “Chú Tưởng, năm cháu 11 tuổi, cháu có tới Hồng Kông cùng ông bà ngoại để xem triển lãm ảnh chụp của chị Đồng, vì sao cháu không thấy chú? Ngay cả mẹ cháu cũng đi nữa, chỉ có mỗi chú là không ở đó thôi.”

Tưởng Bách Xuyên ngừng lại, ý cười trên mặt phai nhạt không ít, lần triển lãm ảnh đó có ý nghĩa không tầm thường với Tô Dương, nhưng bởi vì sức khỏe nên anh mới bỏ lỡ.

Trong điện thoại, anh có thể nghe ra sự mất mát, thậm chí là sự khổ sở của cô.

Nhưng khi ấy anh đang nằm trên giường bệnh, không thể nào đi qua.

Sau đó, cô cũng không nói tới lần triển lãm kia nữa, thế nên vào lần gặp mặt đầu tiên sau 3 tháng tách biệt, cô mới không quá nhiệt tình với anh, thậm chí còn không được tự nhiên trong mấy ngày chung đụng.

Tuy cô chưa nói gì, cũng tỏ vẻ không sao cả, nhưng anh biết trong lòng cô vẫn luôn để bụng chuyện này.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ vẫn luôn ở cạnh nhau, cô cũng xem như vui vẻ, chút để bụng ấy đã sớm biến mất. Nếu không phải Lâm Lâm nhắc lại việc này, chính anh cũng suýt quên mất.

Tưởng Bách Xuyên cười nhạt với Lâm Lâm: “Khi ấy chú rất bận nên mới để mẹ con tới thay.”

Lâm Lâm dẩu miệng: “Người lớn đều nói là bận rộn, bố cũng thế, mỗi lần nói bố cùng ra ngoài chơi với cháu và mẹ, bố đều nói mình bận. Người lớn thật chẳng thú vị chút nào.”

Tô Dương kịp thời cắt đứt đoạn đối thoại không quá vui vẻ này, cô ôm Lâm Lâm một cái: “Chao ôi, hình như con nặng hơn trước một chút rồi đấy.”

Lâm Lâm bác bỏ: “Là do phải mặc nhiều quần áo vào mùa đông mà!”

Tô Dương bật cười, mới lớn chừng này đã thích cái đẹp.

Thừa dịp Giang Phàm còn đang đỗ xe, chưa đi qua đây, cô nhỏ giọng nói với Lâm Lâm: “Dì có mua ba tấm vé xem phim cho con này, tối mai con để bố mẹ cùng đi xem, được không? Dì sẽ lập tức gửi thông tin vé vào máy của con.”

Lâm Lâm kích động dậm chân, ngay cả bộ búp bê Barbie mà Tưởng Bách XUyên đưa cho cô bé cũng không khiến cô bé hưng phấn bằng.

Sau khi Giang Phàm đỗ xe xong rồi bước qua, bọn họ hàn huyên vài câu rồi tách ra vì Tưởng Bách Xuyên còn phải về mở cuộc họp trực tuyến.

Trên đường về, Tưởng Bách Xuyên quét mắt qua Tô Dương, đúng lúc cô cũng đang nhìn anh.

Hai người đều nở nụ cười.

Tưởng Bách Xuyên nói: “Sau khi về anh sẽ nói cho em một chuyện.”

Tô Dương: “Chuyện gì thế?”

Tưởng Bách Xuyên: “Lý do vì sao anh không đến buổi triển lãm ấy.”

Tô Dương cũng không giấu diếm: “Đoạn thời gian kia, em vẫn luôn nghi thần nghi quỷ… Em cảm thấy anh không còn yêu em như trước nữa…” Thậm chí còn có khả năng anh đã thích người phụ nữ khác.

Buổi triển lãm ảnh chụp của cô, anh không đi.

Sau khi buổi triển lãm kết thúc, cô muốn gặp anh, anh lại uyển chuyển cự tuyệt.

Tưởng Bách Xuyên đưa tay sờ mặt cô: “Em đừng đoán mò nữa, không phải như em nghĩ đâu.”

Tô Dương “Ừ” một tiếng, hiện tại anh đang lái xe nên cô sẽ không hỏi nhiều.

Đến cửa tiểu khu, Tô Dương bảo anh dừng ở bên đường một chốc: “Để em vào siêu thị mua chút rau quả tươi mới, tối nay làm vài món sở trường cho anh ăn, anh về nhà họp trước đi.”

Sau khi thả Tô Dương xuống, Tưởng Bách Xuyên lái xe vào tiểu khu.

Lúc này, anh không ngừng ô tô dưới bãi đỗ xe ngầm mà trực tiếp dừng ở bãi đỗ lộ thiên.

Sau khi xuống xe, vừa đi vài bước liền nghe thấy có người gọi mình ở sau lưng: “Bách Xuyên!”

Tưởng Bách Xuyên ngừng chân xoay người, không ngờ đó lại là bố Tưởng.

Anh bước nhanh về phía ông, nếu không có chuyện gì lớn thì rất ít khi bố Tưởng qua đây.

“Bố, sao bố lại đến thế?”

Bố Tưởng đẩy cửa xuống xe, không trả lời anh mà hỏi lại: “Con vừa từ ngoài về à?”

Tưởng Bách Xuyên gật đầu.

Khi bố Tưởng nói chuyện trực diện với anh, ông đều rất nghiêm túc, hiếm khi nào đùa giỡn.

Chỉ ở trong điện thoại, ông mới cho phép bản thân chế nhạo, đả kích anh.

Bố Tưởng xoay người, lấy một bình giữ nhiệt từ ghế sau rồi đưa cho anh: “Mẹ con nghe nói mấy hôm nay các con để người giúp việc nghỉ, mà các con cũng không biết làm món mặn, nên đã làm cá xào giấm, vừa lúc bố có việc phải qua đây nên tiện đường đưa qua luôn.”

Tưởng Bách Xuyên giật mình, Tô Dương thích nhất là món cá xào giấm. Trước đây anh còn từng cùng học với mẹ, nhưng mùi vị vẫn không thể giống như bà làm.

Anh đưa tay nhận lấy.

Bình giữ nhiệt vốn rất nhẹ, nhưng lúc này anh chỉ cảm thấy nó nặng tựa ngàn cân.

Giống như khi còn bé, vào ngày khai giảng đầu tiên, bố đưa anh tới trường học, đưa túi sách cho anh, xoa đầu anh, nói: Con chơi vui vẻ nhé.

Đúng, chính là chơi vui vẻ, mà không phải những lời căn dặn như gắng học thật giỏi, nghe lời thầy cô.

Trong ba mươi hai năm cuộc đời của anh, nếu nói đến người mà anh thần tượng, cũng chỉ có người bố hai bên mai tóc đã hơi bạc trắng ở trước mặt này là thần tượng của anh, chưa bao giờ thay đổi.

Mấy năm nay, ông như một ngọn núi lớn, nguy nga sừng sững.

Là ông đã cho anh sự tự tin, sự đảm đương, sự cứng cỏi cùng nghị lực.

Tưởng Bách Xuyên nhìn về phía bố mình: “Bố vào nhà ngồi chơi một lát nhé.”

Bố Tưởng khoát tay, “Bố không lên đâu, ông con nhất định muốn ăn mì sốt tương, lúc bố đi mẹ đang làm rồi, giờ về cũng đúng lúc ăn cơm.” Đoạn lại hỏi, “Tô Dương đâu?”

“Cô ấy đi siêu thị mua thức ăn rồi ạ.”

Bố Tưởng gật đầu, “Con lên đi, bố cũng về đây.”

Tưởng Bách Xuyên: “Mấy ngày nữa con sẽ về thăm ông.”

Bố Tưởng “Ừ” một tiếng, xoay người ngồi lên xe.

Cửa xe đóng lại.

Mấy giây sau, cửa sổ phía sau lại hạ xuống.

Tưởng Bách Xuyên cho rằng ông còn có chuyện gì khác.

Bố Tưởng nhìn anh, “Tưởng Bách Xuyên, sau này con đừng gọi cho bố nữa, con có gọi cũng không gọi được đâu.”

Tưởng Bách Xuyên: “??”

Bố Tưởng: “Bởi vì bố đã kéo con vào sổ đen rồi.”

Nói xong, ông nâng cửa sổ xe lên, chiếc xe màu đen chậm rãi rời đi.

Tưởng Bách Xuyên: “…”

Chỉ vì buổi sáng anh cúp điện thoại của ông nên ông bèn kéo anh vào sổ đen sao?

Tưởng Bách Xuyên nhìn chiếc xe đã biến mất trong màn đêm, lại cúi đầu nhìn bình giữ nhiệt trong tay.

Vừa rồi anh đã nói gì nhỉ?

Nói ông là một ngọn núi lớn, nguy nga sừng sững.

Hiện tại nhìn lại, kỳ thực cũng chỉ là một sườn đất nhỏ cao hai, ba mét mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK