Beta: Manh
Sau một hồi khiếp sợ, mẹ Tưởng mới hoàn hồn, giọng điệu cùng ngôn từ của Cục Bột sao mà quen tai quá, rất giống với những lời bà từng hay huyên thuyên bên tai bố Tưởng, nói làm phụ nữ khó quá, bà quả thực không chịu được.
Tuy chỉ là một câu vô tâm của người lớn, đứa nhỏ này lại nhớ kỹ ở trong lòng.
Cục Bột ở đầu bên kia vẫn còn đang nức nở.
Mẹ Tưởng hỏi: “Bảo bối à, nói cho bà nội nghe xem nào, sao làm đàn ông lại khó?”
Cục Bột lau những giọt nước mắt chua xót, “Bởi vì… Bởi vì…” Cậu không biết mình phải nói thế nào.
Mẹ Tưởng kiên nhẫn: “Đừng vội, con cứ từ từ suy nghĩ rồi hẵng nói cho bà.”
Tưởng Bách Xuyên ngồi đối diện với cậu nhóc, cầm quýt từ đĩa trái cây và bắt đầu lột vỏ. Anh nén cười, luôn lơ đãng nhìn về phía cậu. Lúc bốn mắt chạm nhau, con trai liếc xéo anh một cái.
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Cục Bột nghĩ kỹ rồi nói với bà nội: “Bởi vì… Bạn gái của con không chịu chơi với con nữa, cậu ấy bảo cậu ấy ghét con, sau này sẽ không bao giờ để ý đến con, còn trả cả sôcôla mà con tặng…”
Cậu càng nói càng thương tâm, nước mắt rơi như mưa.
Sáng nay, cậu tặng thanh sôcôla mà cậu lén cầm đến cho một cô bé, khi ấy người ta vui vẻ nhận đồ. Sau đó, vì muốn dành cho bạn ấy một niềm vui bất ngờ nên cậu mới thả con sâu róm giả mà mình thích nhất vào cặp của bạn ấy.
Thế rồi, bạn ấy khóc toáng lên…
Bạn gái???
Tưởng Bách Xuyên vốn đã đặt quýt vào miệng quên luôn cả nhai nuốt.
Mẹ Tưởng ở đầu bên kia thì nâng tay đỡ trán, lần đầu tiên không còn lời nào để nói, đồng thời không hiểu sao lại rất muốn cười.
Cục Bột đứng dậy rút giấy lau nước mũi, đoạn nói lời tạm biệt: “Bà nội ơi, con cúp máy đây, chú sắp tới đón con rồi ạ.”
Cậu cần được yên tĩnh một mình.
Sau khi con trai cúp điện thoại, Tưởng Bách Xuyên không nhịn nổi nữa, anh nghẹn cười hỏi: “Cô bé xinh xắn nhất lớp chính là bạn gái của con đó hả?”
Cục Bột nâng mắt nhìn anh, miệng vẫn khóa kín mít. Lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc, cậu chẳng hề muốn nói chuyện với bố chút nào.
Cậu nhóc lưng đeo cặp sách, tay đẩy vali, sải bước về phía cửa chính.
Nhìn bóng lưng bướng bỉnh của Cục Bột, lồng n.gực Tưởng Bách Xuyên rung bần bật vì cười. Anh xoa bóp ấn đường rồi theo cậu nhóc xuống tầng.
Hai bố con vừa tới tầng trệt, xe của Lục Duật Thành cũng có mặt. Đậu xe xong, hắn bước xuống, không để ý tới Tưởng Bách Xuyên mà nhìn về phía Cục Bột đang giận dỗi ra mặt.
Cục Bột vẫn còn nức nở: “Chú.”
Lục Duật Thành “Ừ” một tiếng, nhìn sang nơi khác và bật cười. Đợi đến khi vẻ mặt đàng hoàng trở lại, hắn mới bước về phía trước, đặt hành lý của cậu nhóc vào cốp xe.
Cục Bột bò lên ghế sau, đóng cửa xe cái rầm.
Tưởng Bách Xuyên nói với Lục Duật Thành: “Thằng bé chưa tắm đâu nhé.”
Hắn gật đầu, ngồi vào ghế lái rồi mở cửa sổ sau lên, bảo Cục Bột: “Nói tạm biệt với bố đi con.”
Cậu nhóc phụng phịu vẫy tay chào Tưởng Bách Xuyên: “Bái bai bố.”
“Bái bai.” Tưởng Bách Xuyên xoa đầu cậu nhóc: “Nếu con vẫn thích cô bé ấy thì cưa người ta đi, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc vì một chuyện cỏn con như vậy.”
Cục Bột có phần sụp đổ, khóc lớn: “Nhưng mà… Xoài nói là, sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn vĩnh viễn vĩnh viễn không bao giờ chơi với con nữa…”
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Thì ra cô bé đó tên là Xoài.
Lục Duật Thành đã hiểu sơ sơ tình hình quay đầu bảo Cục Bột: “Lớp con có bạn nào xinh hơn Xoài không?”
Cục Bột bỗng ngừng thút thít, chớp chớp mắt, lắc đầu: “Dạ không.” Xoài là người xinh nhất rồi.
Lục Duật Thành lại hỏi: “Vậy lớp mầm thì sao?”
Cậu nhóc nghiêm túc suy nghĩ, vẫn lắc đầu nguầy nguậy: “Cũng không có”, sau đó lại bổ sung, “Nhưng lớp chồi thì có ạ.”
Lục Duật Thành búng tay cái chách: “Chính là cô bé đó, ngày mai con chuyển qua cưa bạn ấy đi, cô bé mới học lớp chồi[1], trẻ hơn Tiểu Xoài hẳn một tuổi nhé.”
[1] Các trường mẫu giáo dành cho các bé từ 3 – 5 tuổi, lớp 3 tuổi được gọi là lớp mầm, 4 tuổi là lớp chồi, và 5 tuổi là lớp lá.
Cục Bột cảm thấy rất có lý, nâng tay lau nước mắt: “Vậy cũng được ạ.”
Song, chưa vui vẻ chưa được hai giây thì cậu nhóc lại ảo não: “Nhưng con với Du Du không học chung lớp, lên lớp không gặp, ăn cơm không gặp, ngủ trưa lại càng không gặp.”
Lục Duật Thành cố nín cười khi nhìn cậu nhóc, ra chiều nghiêm túc: “Ừ, đúng là nan giải nhỉ, chúng ta thử suy nghĩ xem, chắc chắn sẽ có cách giải quyết.”
Cục Bột chỉ nghĩ ra đúng một cách, cậu nhìn về phía Tưởng Bách Xuyên: “Bố ơi, ngày mai bố đến nhà trẻ nói với cô Vương là con muốn chuyển sang lớp chồi nhé, con không muốn học ở lớp lá nữa đâu.”
Chia tay rồi, còn ở lại chốn cũ ấy sẽ chỉ khiến cậu càng thêm đau lòng.
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Lục Duật Thành: “…”
Hắn ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt lạnh thấu xương của Tưởng Bách Xuyên, hắn khẽ ho hai tiếng, nói với Cục Bột: “Ngồi ngoan nào, về nhà chúng ta lại bàn bạc kỹ lưỡng hơn.”
Cục Bột hỏi: “Bàn bạc kỹ lưỡng thế nào cơ ạ?”
Cửa sổ sẽ từ từ đóng lại, Tưởng Bách Xuyên không nghe thấy bên trong đang nói gì.
Ô tô rời đi, dần dần biến mất trong màn đêm, Tưởng Bách Xuyên quay người định đi lên lầu thì chuông điện thoại reo, là Tô Dương gọi.
Anh bắt máy: “Dậy rồi à?”
Giọng nói Tô Dương lộ ra một chút lười biếng: “Ừm, em vừa dậy thôi, nhớ em không?”
Tưởng Bách Xuyên cười cười: “Nhớ chứ.”
Tô Dương hỏi: “Cục Kẹo ngủ chưa anh?”
“Chắc là ngủ rồi, giờ anh đang ở dưới lầu.” Tưởng Bách Xuyên cũng không vội đi vào, tín hiệu điện thoại trong thang máy không tốt lắm nên anh đang đứng ngay trên bậc thềm.
Tô Dương hỏi vì sao anh lại ở dưới lầu, Tưởng Bách Xuyên liền kể qua chuyện của Cục Bột.
Cô cười, hỏi: “Ây nha, con trai của chúng ta bị thất tình là chuyện lớn, sao anh không an ủi nó một chút.”
Tưởng Bách Xuyên thở dài: “Nó đã quyết định ngày mai sẽ theo đuổi một cô bé khác của lớp chồi.”
Tô Dương: “…”
Mấy giây sau, cô bật cười ha hả.
Nói xong chuyện con cái, Tưởng bách Xuyên hỏi cô:” Khi nào em về?”
Tô Dương: “Ngày kia em về, sắp tới anh có đi công tác không?”
Tưởng Bách Xuyên: “Tháng này không có, nhưng tháng sau phải đi New York một tuần.”
Tô Dương “Ừm” một tiếng, giọng nói dịu dàng bắt đầu mè nheo làm nũng: “Tưởng Bách Xuyên.”
“Hửm?”
“Em nhớ anh, nhớ anh vô cùng.”
Tưởng Bách Xuyên khẽ nuốt nước bọt, anh thấp giọng đáp: “Moi aussi (Anh cũng nhớ em).”
Tô Dương cười: “Em nghe không hiểu.”
Mười sáu năm qua, ngoài trừ câu nói “Anh yêu em” lúc cầu hôn kia ra thì anh chưa bao giờ nói mấy câu lãng mạn như vậy. Bây giờ có thể dùng một ngôn ngữ khác mà anh cho là cô không hiểu để nói ra cũng đã là một tiến bộ lớn rồi.
Tưởng Bách Xuyên dịch lại cho cô: “Ngày kia anh đến sân bay đón em.”
Tô Dương: “Vâng.”
Khóe miệng cô cong cong, thực ra cô biết câu nói kia có nghĩa là gì.
Sau đó lại nói với anh: “Vậy anh nghỉ sớm đi, em muốn ngủ thêm một chút. Chuyến bay vào buổi tối, bây giờ em nghỉ ngơi một lát, lúc lên máy bay còn phải suy nghĩ hình quảng cáo cho R729.”
Điện thoại dòng R, bắt đầu từ chuỗi 129, đến nay đã ra mắt đến chuỗi 729.
Quảng cáo tuyên truyền lần này, cô dự định chủ đề là: “Đổi mới cách nhìn, thế giới trở nên tươi đẹp”. Mặc dù chi tiết chưa rõ lắm nhưng cũng đã có vài bước sơ bộ trong đầu.
Tưởng Bách Xuyên: “Em đeo tai nghe vào, bỏ điện thoại ra xa một chút, anh kể chuyện cho em nghe.”
Tô Dương nghe theo lời anh, sau khi nằm xuống thì mới bảo: “Anh kể đi.” Sau đó lại hỏi: “Ông xã, em đã quen được anh kể chuyện ru ngủ rồi, lúc già phải làm sao đây?”
Tưởng Bách Xuyên: “Anh vẫn sẽ kể chuyện cho em.” Anh ngừng một chút, đoạn bổ sung: “Còn phải sống lâu hơn em bốn năm nữa.”
Anh lớn hơn cô bốn tuổi, nên phải sống lâu hơn cô bốn năm mới được.
Giọng Tô Dương khàn khàn: “Ừm.”
Vẫn là câu chuyện quen thuộc ấy, mấy năm nay, nội dung của nó càng ngày càng dài, cô không biết rốt cuộc những phần cô nghe không hiểu đang nói về điều gì.
Giọng nói ôn hòa đầy từ tính quanh quẩn bên tai cô là khúc hát ru đẹp nhất trong đời.
Câu chuyện này đã nói được mười sáu năm rồi, rất nhanh sẽ đến một phần hai cuộc đời, và vẫn sẽ tiếp diễn…
Lúc trước khi nghe câu chuyện bằng tiếng Đức này, cô vẫn luôn cho rằng tiếng Đức không hay cũng không lãng mạn bằng tiếng Pháp. Nhưng không biết từ lúc nào, thứ tiếng hào sảng này (tiếng Đức) đã trở thành một bức tranh thủy mặc lắng đọng trong lòng cô, là thứ tiếng đẹp nhất trần đời.
Tưởng Bách Xuyên không sử dụng thang máy mà từ tốn leo cầu thang, lúc lên đến nơi, hô hấp của anh có phần hỗn loạn.
Khi vào nhà, anh thấy Cục Kẹo còn đang quấy người chưa ngủ.
Tô Dương cũng nghe thấy tiếng bé con:” Bảo bối làm sao vậy?”
Tưởng Bách Xuyên: “Không có gì đâu, anh đang dỗ con ngủ.”
“Ồ, vậy anh cúp điện thoại đi.”
“Không cần”. Tưởng Bách Xuyên cười: “Anh sẽ dỗ cả hai mẹ con.”
Anh một tay ôm lấy Cục Kẹo, ngồi xuống xích đu khe khẽ đung đưa, Cục Kẹo nằm sấp trong ngực anh, với tay muốn lấy điện thoại.
Tưởng Bách Xuyên vỗ nhè nhẹ sau lưng cô bé: “Ngoan, con ngủ đi để bố còn kể chuyện cho mẹ nghe nữa”. Sau đó nhẹ nhàng kê đầu cô bé vào hõm vai mình.
Tưởng Bách Xuyên một tay đặt ở lưng cô bé, một tay cầm điện thoại. Có thể là do đã buồn ngủ rồi, cũng có thể là do cảm thấy an toàn khi nằm trong vòng tay bố. Cục Kẹo không quấy nữa, khuôn mặt nho nhỏ gác trên hõm vai bố, chớp chớp đôi mắt to tròn. Bảo mẫu thấy vậy thì lấy một tấm chăn mỏng đắp lên người bé.
Tưởng Bách Xuyên tiếp tục câu chuyện, giọng nói rất khẽ. Cục Kẹo yên lặng nghe, chẳng bao lâu sau, mí mắt đã khép lại.
Câu chuyện đến hồi kết rồi lại bắt đầu một lần nữa. Lúc này Cục Kẹo đã ngủ rồi, ở đầu dây bên kia Tô Dương cũng bắt đầu ngáp, cơn buồn ngủ ập tới.
Trong đêm đen tĩnh lặng, câu chuyện vẫn không ngừng lặp lại…
Tại căn hộ của Lục Duật Thành
Hắn không biết tắm gội cho trẻ con, càng không biết dỗ ngủ, nên đành gọi Mẹ Lục.
Cục Bột chắc là đã khóc mệt rồi, tắm rửa xong liền leo lên giường say sưa ngủ, nhưng thỉnh thoảng còn tủi thân thút thít một tiếng, dáng vẻ của một người đã nhận hết mọi tủi thân trên đời.
Lục Duật Thành: “…” Dở khóc dở cười đắp lại mềm cho cậu nhóc, bật đèn ngủ lên mới ra ngoài.
Mẹ Lục chưa về, còn đang dọn dẹp phòng bếp, Lục Duật Thành đi qua: “Mẹ chưa về à?”
“Ba con tối nay có hội nghị, chắc sẽ về rất muộn, giờ mẹ có về cũng chẳng để làm gì” Mẹ Lục chỉ vào mấy lọ gia vị: “Mấy cái này đều hết hạn rồi, con không nấu cơm, ngày nào cũng ăn ngoài à?”
Lục Duật Thành sờ mũi: “Cũng không phải, buổi sáng sẽ ăn ở bên Chu Minh Khiêm.”
Chu Minh Khiêm ở một tòa nhà khác trong khu này.
Mẹ Lục nhìn hắn một cái: “Có biết việc coi mắt của Cố Hằng không?”
“Dạ biết, không phải mấy ngày trước mẹ có nói rồi à?”
Lục Duật Thành tựa người vào bàn ngọc lưu ly bên cạnh, lộ ra vẻ thờ ơ.
Mẹ Lục: “Mấy ngày nay con có liên lạc với thằng bé không ?”
Lục Duật Thành: “Không ạ, chắc là đã xác định hẹn hò rồi.”
Mẹ Lục thở dài: “Nếu hẹn hò được thì quá tốt rồi, mẹ thấy cô bé kia rất nhiệt tình, hình như sớm đã quen Cố Hằng hoặc có thể là fan của nó, hai nhà cũng xem như môn đăng hộ đối, tóm lại phương diện nào cũng rất được, trông cũng đáng yêu.”
Lục Duật Thành hỏi một câu: “Sau đó thì sao?”
Mẹ Lục: “Sau đó, Cố Hằng không còn cách nào khác, suy nghĩ đến mặt mũi của gia đình, đành gặp mặt cô gái đó. Lúc hẹn gặp thì uyển chuyển từ chối, nó nói vẫn chưa nghĩ đến việc kết hôn. Còn cô gái kia thì bảo không sao, cứ yêu nhau trước đã. Cố Hằng lại bảo quá bận rộn, không có thời gian dành cho tình yêu. Thế là cô gái kia không còn cách nào khác, đành nói trước tiên cứ làm bạn bè, đợi tình cảm chín muồi rồi tính tiếp.”
Mẹ Lục vừa nói vừa lắc đầu: “Cuối cùng Cố Hằng nói phải đến Sahara quay phim, khoảng chừng chín tháng mười tháng cũng chưa về được, còn nói với con gái người ta là ở bên đó không có tín hiệu điện thoại nữa.”
Lục Duật Thành đỡ trán cười. Đến sa mạc Sahara quay phim? Sao không đến rừng rậm nguyên sinh châu Phi quay phim đi? Nói không chừng sống chung với cọp hổ vài ngày, mạng cũng không còn mà về.
Im lặng một lát, Lục Duật Thành hỏi mẹ Lục: “Mẹ cũng muốn con đi xem mắt sao?”
Mẹ Lục nhìn hắn chằm chằm mấy giây, hỏi: “Nếu đúng là thế thì con có đi không?”
Lục Duật Thành chớp mắt, trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Con đi, nếu không đi chẳng phải sẽ làm mất mặt bố mẹ sao?”
Mẹ Lục bỏ đống gia vị quá hạn vào thùng rác, với tay lấy khăn lau, lau sạch sẽ mặt bàn cẩm thạch: “Lục Duật Thành, con đã ba mươi ba tuổi rồi.”
Lục Duật Thành: “Con biết.”
Mẹ Lục nhìn sườn mặt của hắn: “Rốt cuộc con đang nghĩ gì?”
Sự tĩnh lặng bao trùm phòng bếp, đến mức một cây kim rơi cũng tạo thành tiếng động. Thời gian như ngừng lại, dường như bầu không khí cũng ngưng đọng. Không một ai lên tiếng.
Mẹ Lục tiếp tục lau bàn, lau đến khi mặt bàn sáng bóng.
Cũng không biết qua bao lâu, Lục Duật Thành cuối cùng cũng đánh vỡ sự trầm mặc, yết hầu khẽ dao động: “Mẹ, con… Vẫn không buông được cô ấy.”
Những kỷ niệm cùng có với nhau, sự cố chấp của tuổi trẻ, tình cảm của một người, tựa như đã khắc sâu vào lòng hắn, cuối cùng hòa thành một thể với máu thịt.
Hắn cũng đã từng thử buông tay, nhưng hắn không làm được.
Mẹ Lục cười nhạt: “Nếu con cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại thì cứ tiếp tục đi, Bắc Kinh cũng có rất nhiều người đàn ông đã ba mươi ba tuổi mà vẫn chưa kết hôn.”
Lục Duật Thành khẽ giật mình, hắn không ngờ mẹ lại nói vậy.
Mẹ Lục mở vòi nước giặt khăn lau bàn, tiếng nước chảy róc rách khiến người ta cảm thấy an tâm.
Bà tiếp tục: “Thực ra bố mẹ đều muốn con sớm lập gia đình, cũng muốn sớm bế cháu trai. Nhưng mẹ cũng hiểu, nếu bắt con lấy vợ sinh con theo ý bố mẹ, với cái tính của con cũng chẳng thể ở cùng nhau đến cuối đời, nói không chừng hai ba năm sau sẽ ly hôn.”
Lục Duật Thành lẳng lặng nghe.
Mẹ Lục: “Ngay khi con còn trẻ, mặc dù bố mẹ không tán đồng với cách làm của con nhưng cũng thấu hiểu phần nào. Bây giờ con mới ba mươi ba, chúng ta cũng không thể nào áp đặt suy nghĩ của một người năm mươi tuổi lên con để nhìn thứ tình cảm không đáng này.”
Nói xong, bà thở dài: “Có lẽ đợi đến khi con ba mươi tám, bốn mươi ba tuổi, nhìn lại sự cố chấp lúc này của con, con mới biết bản thân ngây thơ, nực cười đến nhường nào.”
Mẹ Lục đem khăn lau treo lên giá, bắt đầu rửa tay: “Bố mẹ chẳng mong ước điều gì cao sang, chỉ hi vọng con có thể bình an vui vẻ. Con cũng đừng vì không muốn kết hôn mà không dám đối mặt với bố mẹ, không muốn về nhà.”
Dừng một lúc, giọng nói của mẹ Lục trở nên ôn hòa hơn, cởi bỏ sự sắc bén và mạnh mẽ của một người phụ nữ mạnh mẽ, chỉ còn lại dáng vẻ dịu dàng của một người mẹ: “Sau này con về nhà với bố mẹ nhiều một chút, bữa cơm gia đình chỉ có hai người rất quạnh quẽ. Con có thể đưa Cục Bột về theo, cậu nhóc nghịch ngợm đó cũng làm nhà cửa nhộn nhịp một chút.”
Lục Duật Thành gật đầu thật mạnh, mắt đỏ au, mở miệng muốn giải thích: “Mẹ, con…” Hiện tại vẫn chưa quên được cô ấy, vài năm nữa, chỉ cần thêm vài năm nữa là sẽ ổn thôi.
Mẹ Lục lau tay, cắt lời hắn: “Bố mẹ cũng không tính là già, mười năm hai mươi năm nữa, bố mẹ có thể đợi được.”
Lục Duật Thành ôm chầm lấy bà, thật lâu sau mới khàn giọng nói: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”
Mẹ Lục vỗ lưng hắn: “Mau buông mẹ ra, đừng có buồn nôn như vậy. Tôi không mong anh cảm động đến rơi nước mắt, chỉ hy vọng sau này anh hạ thủ lưu tình, đừng kéo bè kéo cánh với Cố Hằng và Đồng Đồng mà làm chuyện xấu nữa.”
Lục Duật Thành: “…”
Sau khi mẹ Lục về, Lục Duật Thành vào phòng ngủ xem tình hình của Cục Bột, cậu nhóc đang ngủ rất ngon lành, hắn sờ sờ đầu cậu rồi vào phòng làm việc xử lý công chuyện.
Cục Bột thức dậy muốn đi vệ sinh, còn tưởng đang ở nhà mình, mơ mơ màng màng sờ tìm khóa cửa rồi mới phát hiện đây không phải nhà vệ sinh mà là bức tường. Lúc này cậu mới tỉnh táo hơn, nhìn phòng ngủ suy nghĩ, hóa ra đây là nhà chú.
Tìm được nhà vệ sinh và xử lý nhu cầu xong, Cục Bột men theo đèn hành lang đi tìm chú.
Cửa phòng làm việc khép hờ, Cục Bột nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thò cái đầu nhỏ vào, Lục Duật Thành đang nằm ngủ trên ghế. Cục Bột thấy thế thì xoay người chạy về phòng ngủ, cậu không ôm xuể chăn bông lớn, còn mền lông thì không biết đang ở phương nào. Cậu nhóc đành phải cầm chiếc áo khoác bằng nhung của mình đến thư phòng.
Ở nhà, mẹ hay nằm trên sô pha vẽ tranh rồi thiếp đi, khi ấy, bố sẽ đắp mềm lông cho mẹ, còn không cho cậu phát ra tiếng động, nói là mẹ làm việc mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi.
Cục Bột nhón chân tới bên Lục Duật Thành, đắp áo nhung lên người hắn.
Lục Duật Thành ngủ không sâu, vừa nãy vì quá buồn ngủ nên mới ngủ gật đi một chút, hắn còn đang đợi bưu kiện của Nhất Phong từ New York.
Nghe thấy tiếng động, hắn mở mắt ra, trông thấy Cục Bột đang đứng trước mặt, cúi đầu nhìn áo nhung đắp trên người, hắn đưa tay xoa đầu cậu nhóc: “Cảm ơn con.”
Sau đó, hắn hỏi: “Không ngủ được à? Chú dỗ con ngủ nhé?” Dứt lời, hắn đứng dậy.
“Không cần đâu ạ, con lớn rồi, có thể ngủ một mình được mà chú.” Cục Bột bổ sung: “Con dậy đi vệ sinh, bây giờ sẽ về ngủ lại.”
Giọng Lục Duật Thành dịu dàng hơn hẳn so với ngày thường: “Con ngủ đi, chú làm việc xong thì sẽ ngủ ngay.”
Cục Bột vui vẻ ra khỏi phòng làm việc, đóng cửa lại. Vài giây sau, cửa phòng mở ra, cái đầu nho nhỏ lại thò vào, Cục Bột khẽ nói: “Chúc chú ngủ ngon ạ.”
Lục Duật Thành cười: “Chúc con ngủ ngon.”
Cửa phòng khép lại. Lục Duật Thành kéo chiếc áo nhung nhỏ lên ngực, chiếc áo như một cái túi chườm nóng, ấm áp vô cùng.