Tô Dương đang xem e-mail về kế hoạch công việc trong hai tháng kế tiếp.
Vào tháng một, cô phải chụp ảnh cho trang bìa của ba tạp chí thời trang, hai trong số đó thuộc L&D, để quảng cáo cho trang phục mùa hè của năm 2017.
Không dừng lại ở đó, bên trong có không ít trang cần ảnh cô chụp.
Lượng công việc lớn hơn lúc trước rất nhiều.
Minh tinh hợp tác cùng tạp chí đều là những người đang nổi như cồn, có danh tiếng không tồi trong nghề.
Cuối tháng hai, cô sẽ phải quay video ra mắt bộ sưu tập mùa đông T của L&D.
Bộ sưu tập T sở hữu phong cách giống trang phục mùa thu, mang vẻ đẹp cuồng dã ẩn trong nét hoài cổ.
Tô Dương rút di động, gửi tin nhắn cho Carlos: [Bảo bối ơi, người mẫu nào được chọn cho trang phục mùa đông của L&D thế?]
Đợi vài phút cũng không nhận được câu trả lời, hẳn là cô nàng lại đi đâu chơi rồi.
Cô đặt di động sang một bên, tiếp tục xem e-mail.
Xử lý công việc xong, Tưởng Bách Xuyên nghiêng đầu nhìn Tô Dương. Thấy cô còn đang chăm chú xem e-mail, anh không quấy rầy cô mà lấy di động đăng nhập vào Weibo.
Kể từ khi công khai chuyện hôn nhân, dường như lướt Weibo đã trở thành chuyện anh phải làm mỗi ngày.
Tưởng Bách Xuyên thấy có chút nghiện.
Ngày nào cũng có vô số fan hâm mộ gửi tin nhắn, lúc trước anh không có thời gian đọc, nhân lúc rảnh rang nhàm chán, anh mở từng tin ra xem.
Một vị fan tên “Thiếu nữ xinh đẹp vô địch vũ trụ” gửi cho anh mấy tấm hình, là ảnh chụp bóng lưng anh cùng Tô Dương tại nhà hàng buffet Tây ở Thượng Hải mấy hôm trước.
Trong ảnh, anh nắm tay Tô Dương, còn cô nghiêng đầu cười nói với anh.
Tưởng Bách Xuyên đăng trạng thái mới: [Tôi thấy ảnh bạn gửi rồi, cảm ơn nhé! @Thiếu nữ xinh đẹp vô địch vũ trụ]
Tiếp đó, anh đăng tải những tấm hình kia lên.
Sau khi xong việc, Tô Dương bắt đầu dính lấy Tưởng Bách Xuyên.
Lúc thì gác chân lên đùi anh, lúc thì gối đầu lên tay anh, thỉnh thoảng còn chợt hôn anh một cái.
Tưởng Bách Xuyên để mặc cô làm loạn, anh không nói lời nào, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đắc dĩ.
Khuôn mặt Tô Dương nhẹ nhàng cọ lên lòng bàn tay anh, cô nhìn anh, hỏi: “Tết âm anh ở nhà được mấy ngày?”
Chỉ còn chưa đầy hai mươi ngày nữa là một năm mới lại đến.
Tưởng Bách Xuyên: “Khó nói lắm, sớm thì cũng phải sau mùng tám, có khi qua Tết Nguyên Tiêu mới về được. Mà dù có quay lại New York thì cũng không nhất thiết phải luôn ở đó, anh qua New York bàn giao một số công việc thôi, năm sau phụ trách công việc trong nước là chính.”
Tô Dương: “Anh sẽ chuyển giao toàn bộ công việc cho Hoắc Viễn Chu à?”
Tưởng Bách Xuyên gật đầu: “Dự án IPO và việc góp vốn tư nhân sẽ được bàn giao cho anh ta, sau này anh chỉ phụ trách mảng thu mua thôi.”
Hoắc Viễn Chu là cổ đông lớn thứ hai của Hải Nạp, cũng là một trong những người sáng lập ra ngân hàng đầu tư.
Sau này, anh ta mở rộng ngành công nghiệp dược phẩm, không còn nhiều tinh lực để bận tâm về ngân hàng nữa.
Nay phía dược phẩm đã ổn định, Tưởng Bách Xuyên lại điều Hoắc Viễn Chu về ngân hàng.
Từ năm sau trở đi, cô và anh không cần phải tách ra nữa.
Tô Dương sung sướng đứng dậy hôn lên khóe môi anh.
Mười mấy tiếng sau, máy bay hạ cánh tại sân bay Berlin.
Giờ chia ly lại đến.
Đứng trong đại sảnh sân bay ở nước ngoài, Tưởng Bách Xuyên đưa vali cho Tô Dương, xoa mặt cô, “Mấy ngày nữa anh sẽ tới thăm em.”
Tô Dương gật đầu.
Cô đã sớm biết anh tới đây không phải vì có việc, chỉ là anh muốn cùng cô vượt qua mười mấy tiếng gian lao trên máy bay mà thôi.
Anh vừa ra khỏi sảnh đến để mua vé máy bay về New York.
Cô nghiêng đầu nhìn Đinh Thiến và trợ lý Tiểu Hạ đang đứng đợi cô cách đó không xa.
Tưởng Bách Xuyên thúc giục: “Em mau đi đi.”
Trong lòng Tô Dương có chút ý tưởng, đôi mắt đen láy đảo quanh vài vòng.
Cô hắng giọng, cười nói: “Em muốn hát một bài cho anh nghe.”
Tưởng Bách Xuyên cười nhạt, “Em hát đi.”
Anh còn tưởng sẽ là bài “Đồng dao”.
Thật lòng mà nói, cô hát bài nào cũng giống nhau, có giai có điệu, thường thường còn đổi từ giọng Bắc Kinh sang giọng Hải Nam.
Nhưng anh nghe đã quen nên nhịn xuống.
Tô Dương suy nghĩ lời bài hát, đoạn tới gần anh nửa bước.
Sân bay vốn rất ầm ĩ, còn có tiếng loa phóng thanh, giọng của cô sẽ không quá rõ ràng.
Cô nhỏ giọng hát: “Tiễn anh tiễn đến đầu làng…”
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Anh nhíu chặt mày, nhìn cô chằm chằm.
Tô Dương vẫn tiếp tục: “Em có đôi lời cần bày tỏ, tuy rằng trăm hoa đua nở…[1]”
[1] Lời bài hát “Đừng hái hoa dại ven đường”))))))))))
Sau đó, Tưởng Bách Xuyên thực sự không nhịn nổi nữa, cúi đầu bịt miệng cô lại.
Tô Dương chỉ đợi khoảnh khắc này.
Hai tay cô thuận thế ôm cổ anh, mạnh mẽ đáp trả, đầu lưỡi quấn quít lưỡi anh.
Không giống như khi còn ở trong nước, lúc nào cũng phải chú ý đến phóng viên, còn thường xuyên gặp phải fan hâm mộ, hiện tại, họ đang ở một nước khác, sẽ không ai chú ý tới bọn họ, hai người cũng buông thả phần nào.
Nụ hôn vừa kết thúc, hô hấp của hai người đều dồn dập.
Tưởng Bách Xuyên chỉnh lại áo khoác thay cô, “Em qua đó đi, anh cũng phải ra cửa kiểm tra an ninh rồi.”
Tô Dương lấy một viên sôcôla từ trong túi quần, đưa cho anh: “Tiền boa của anh đây, cảm ơn anh đã đưa em tới Berlin nhé.”
Tưởng Bách Xuyên nhìn sôcôla, bật cười, đây là thứ tiếp viên hàng không đưa cho cô ở trên máy bay.
Anh thả sôcôla vào túi áo, “Anh đi đây.”
Tưởng Bách Xuyên đẩy vali tới sảnh chờ cùng một trong số các vệ sĩ.
Người vệ sĩ còn lại vẫn ở bên cạnh Tô Dương.
Tô Dương rút di động, chụp mấy tấm có bóng lưng anh.
“Chị hai à, chị vung thức ăn cho chó xong chưa?”
Đinh Thiến bước tới chế nhạo cô.
Tô Dương cất di động: “Nếu không vung nhiều một chút, mình chỉ sợ người đàn ông bụng bự như cậu sẽ ăn không đủ no.”
Đinh Thiến: “… Đồ không tim không phổi!”
Tô Dương cười.
“Đi thôi, chúng ta đổi xe rồi vào thị trấn, mình sợ hôm nay không kịp tới trụ sở của LACA đâu.”
Đinh Thiến sóng vai ra ngoài cùng cô, “Ừ, lúc đến nơi thì bọn họ cũng tan việc rồi, sáng sớm mai chúng ta qua sau.”
Ngồi trên xe, khi Đinh Thiến lướt Weibo, cô thấy Tô Dương lại lên bảng tìm kiếm nóng.
Xem xong trạng thái kia, cô chỉ có thể nói là tâm tư của Tưởng Bách Xuyên quá thâm trầm.
Đinh Thiến đưa di động cho Tô Dương: “Khối băng vạn năm nhà cậu lại phô bày tình cảm rồi này.”
Mắt Tô Dương giật giật, “Khối băng vạn năm?”
Sao từ nghe quen thế nhỉ?
Cô chợt nhớ Chu Minh Khiêm đã từng chế giếu cô là viên đường vạn năm.
Tô Dương cầm di động, đúng là Tưởng Bách Xuyên tự đăng trạng thái trên Weibo.
Mượn danh cảm ơn fan hâm mộ, thực chất là để phô bày tình cảm với chính cô chứ không phải ai khác.
Đinh Thiến liếc xéo cô một cái: “Kiềm chế lại chút đi, cậu nhìn bản thân cậu mà xem, miệng sắp ngoác tới mang tai rồi đấy.”
Tô Dương: “…”
Đương lúc ngồi trên xe, Tô Dương nhớ đến thiết bị quay phim.
Những thứ ấy đều do Đinh Thiến thu xếp, cô chưa bao giờ phải nhọc lòng, nhưng cô vẫn hỏi: “Đúng rồi, Thiến Nhi, phần thiết bị đã chuẩn bị chưa?”
Khác với lần quay quảng cáo nữ trang tại Hồng Kông, đây là lần đầu tiên bọn họ quay chụp độc lập ở nước ngoài.
Thiết bị họ sử dụng trong quảng cáo nữ trang được cung cấp bởi một công ty quảng cáo dưới trướng KING.
Mà hiện tại, họ đang ở Đức, trời xa đất lạ.
Đội ngũ của cô có thể băng qua đại dương, vượt qua biển cả để tới đây, nhưng thiết bị là một vấn đề.
Có một số thứ họ có thể mang đến.
Những thứ như máy ảnh, steadicam[2] đều tiện mang đi, nhưng những thiết bị có kích cỡ lớn thì lại không như vậy.
[2] Steadicam: Steadicam là một hệ thống ổn định máy ảnh, được phát minh vào năm 1976 bởi Garrett Brown.
Thủ tục hải quan quá rườm rà.
Đinh Thiến gật đầu: “Mình sắp xếp xong rồi, là Carlos giúp chúng ta liên hệ, thuê đồ từ một đội quay phim ở bên này, thiết bị hiện đại và đầy đủ lắm. Bọn họ nể mặt Carlos nên cho chúng ta dùng miễn phí một ngày đấy.”
Tô Dương: “Đến lúc đó chúng ta trả phí vận chuyển và nhân công cho bọn họ nhé, không thể để bọn họ bỏ tiền được.”
Đinh Thiến, “Ok, mình sẽ thu xếp chuyện này.”
Khi đến thị trấn LACA, trời đã sẩm tối.
Tiết trời âm u, chẳng khác lần trước là bao, dường như sắp có tuyết rơi.
Ăn cơm xong, Tô Dương về phòng.
Cô lại xem qua đồ án quảng cáo, tranh vẽ cùng video quay tường máy ảnh một lần. Sau khi chắc chắn mỗi chi tiết đều không có tì vết, cô đóng file toàn bộ để chuẩn bị trình bày ý tưởng với bộ phận kế hoạch của LACA vào ngày mai.
Có lẽ phải mất hai ngày để hoàn thiện cả quá trình.
Làm xong công tác chuẩn bị, thấy thời gian còn sớm, trên máy bay cũng ngủ đủ nên Tô Dương chẳng buồn ngủ chút nào, bắt đầu lướt Weibo.
Không ngờ Weibo của cô lại thất thủ.
Bình luận đều bắt cô phải chịu trách nhiệm, khóc nói không bao giờ có thể tìm được tình yêu nữa.
Cô tiếp tục xem, hóa ra cảnh cô cùng Tưởng Bách Xuyên hôn nhau ở sân bay bị quay lại.
Là fan của Tưởng Bách Xuyên đăng bài.
Người này là một phóng viên kinh tế nổi tiếng, có hơn năm mươi ngàn người hâm mộ.
Video về Tưởng Bách Xuyên ở sở giao dịch chứng khoán New York lúc trước cũng đến từ cô gái này.
Mà đoạn video hôn nhau nồng nhiệt ở sân bay được đăng vào hai tiếng trước.
Cô phóng viên viết trạng thái như sau: [Mấy tấm ảnh chụp bóng lưng nam thần vung thức ăn cho chó còn chưa đủ, tôi thấy vẫn nên tay làm hàm nhai để ăn no một bụng thức ăn cho chó đi, không chỉ có thể ăn no mà còn có thể ăn thức ăn cho chó kèm thịt [Cười sằng sặc] [Cười sằng sặc] [Dơ bẩn][Dơ bẩn]]
Bình luận phía dưới gần như điên cuồng.
Tô Dương nhìn mấy lần, bên tai không khỏi nóng lên.
Trẻ con thời nay thật tùy ý, nghĩ thế nào nói thế nấy, nói đến mức Tô Dương ngại phải xem tiếp.
Có fan còn truy hỏi khi nào thì bọn họ có bánh bao nhỏ.
Cô yên lặng rời khỏi Weibo.
Mấy ngày nay, Tưởng Bách Xuyên không chỉ để lộ Weibo phụ của mẹ chồng, mà còn phô bày tình cảm trên Weibo, hủy diệt hình tượng của bản thân một cách không thương tiếc. Hiện tại, những tin đồn về việc cô không được nhà chồng chào đón, thậm chí còn ép Tưởng Bách Xuyên phải kết hôn cuối cùng cũng từ từ biến mất.
Tô Dương nằm ngửa trên giường, ngẩn ngơ nhìn trần nhà chằm chằm.
Một lát sau, cô cầm di động, gửi tin nhắn cho Tưởng Bách Xuyên: [I miss you now.]
*
Chín giờ sáng hôm sau, Tô Dương cùng Đinh Thiến có mặt tại trụ sở của LACA.
Tô Dương trình bày tất cả ý tưởng bằng tiếng Anh một cách cặn kẽ với trưởng phòng kế hoạch của LACA, ngay cả những chi tiết nhỏ cũng miêu tả.
Trưởng phòng kế hoạch là một người phụ nữ trung niên mập mạp, sau khi xem qua video về tường máy ảnh, bà kinh ngạc vô cùng, thật lâu sau vẫn không nói nên lời.
Sau khi lấy lại tinh thần, bà hỏi Tô Dương: “Toàn bộ số máy ảnh này đều là của cô sao?”
Lời bà tràn ngập vẻ khó tin.
Tô Dương cười: “Đúng vậy, là chồng tôi tặng đấy.”
“Vậy sao, đúng là không thể tưởng tượng nổi, cậu ấy là mối tình đầu của cô à? Câu chuyện cô viết chính là về tình yêu mười một năm của hai người sao?”
Tô Dương gật đầu: “Đúng vậy.”
Trưởng phòng kế hoạch bùi ngùi thật lâu, còn nói sẽ mau chóng trình lên cuộc họp cổ đông lâm thời.
Nghe xong, Tô Dương sửng sốt.
Chỉ là đồ án kế hoạch của một quảng cáo mà thôi, cổ đông còn phải biết sao?
Mãi đến sau này, Tô Dương mới biết, đoạn quảng cáo ấy sẽ đồng thời được phát hành khắp toàn cầu bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau.
Mà trước đó, không chỉ riêng tổng giám đốc của LACA, những cổ đông khác cũng yêu cầu lấy mối tình đầu là chủ đề quảng cáo.
Cô chính thức trở thành người phát ngôn toàn cầu của LACA.
Nhận được điện thoại của giám đốc kế hoạch LACA đã là ba ngày sau.
Ngày ấy, tuyết rơi mênh mông, phủ kín cả thị trấn.
Khi đó, cô và Đinh Thiến đang nằm trên bệ cửa sổ, vừa ngắm cảnh tuyết, vừa thảo luận về việc chọn cảnh trong tuyết cho quảng cáo trang phục mùa đông năm 2017 của L&D.
Giám đốc kế hoạch gọi đến vào lúc này, nói với cô: “Tô, kế hoạch quay chụp của cô đã nhận được toàn bộ phiếu đồng ý rồi. Đây là lần đầu tiên cổ đông của LACA nhất trí như vậy đấy, xin chúc mừng!”
Còn chuyển lời khen của tổng giám đốc LACA đối với kế hoạch của cô.
Còn nói, hiện tại tổng giám đốc đang ở New York, chờ sau này có cơ hội, tổng giám dốc sẽ mời cô ăn tối để trò chuyện về câu chuyện của 129 chiếc máy ảnh kia.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Dương phấn khởi, vội gọi Đinh Thiến: “Thiến Nhi, kế hoạch được chấp nhận rồi, không cần sửa nữa, chúng ta có thể chuẩn bị quay được rồi.”
Đinh Thiến còn kích động hơn cả cô, bật nhảy tại chỗ vài lần, thiếu chút nữa ôm hôn Tô Dương.
Đây phát ngôn quốc tế đầu tiên mà Tô Dương lên kế hoạch quay chụp, có ý nghĩa rất đặc biệt.
Tuy cô đã từng là người phát ngôn cho quảng cáo cũ của LACA, cũng chỉ đạo quay chụp, ý tưởng lại không phải là của cô. Cô chưa bao giờ bằng lòng với ý tưởng ấy, nhưng lúc đó không có danh tiếng, studio lại càng không có tên tuổi, chỉ có thể giữ lại ý kiến cá nhân.
Nhưng hiện tại đã khác.
Đinh Thiến nhìn trời tuyết trắng như lông ngỗng ở ngoài.
“Phải lùi lịch quay phim thôi, Carlos đã liên lạc với công ty thiết bị ở Berlin rồi. Lần này chúng ta gặp phải tuyết lớn hiếm thấy ở Đức trong nhiều năm trở lại đây, nhiều đoạn đường còn bị chặn nữa.”
Tô Dương: “Ừ, bên LACA cũng nói sẽ hoãn lại một tuần, tuyết rơi quá nhiều, không đủ an toàn.”
Sau đó, Đinh Thiến về phòng sắp xếp công việc, còn Tô Dương tiếp tục suy nghĩ về quảng cáo cho trang phục mùa đông của L&D.
Tô Dương cùng Tưởng Bách Xuyên không chỉ lệch múi giờ, Tưởng Bách Xuyên gần như luôn ở trong tình trạng ngồi trên máy bay, hai người cũng không liên lạc nhiều.
Hôm nay, Tưởng Bách Xuyên bay từ Tokyo về New York.
Vừa vào phòng làm việc, Giang Phàm đã đưa cho anh một bức thư.
“Tưởng tổng, thư của ngài này.”
Tưởng Bách Xuyên mệt mỏi xoa bóp huyệt thái dương, anh hay nhận được thư nhưng không có thời gian để đọc. Bình thường thư ký sẽ xử lý thay anh, chỉ bức thư nào quan trọng mới được chuyển giao lại.
Anh hỏi: “Thư gì thế?”
Giang Phàm: “Thư của Tô Dương.”
“Thư của Đồng Đồng sao?”
Tưởng Bách Xuyên duỗi tay nhận bức thư. Vì không còn chuyện gì khác, Giang Phàm lui ra ngoài.
Tưởng Bách Xuyên mở thư, là một xấp giấy rất dày.
Anh xem những bức tranh trước.
Trông thấy tấm cô bọc chăn, khóe miệng anh không khỏi giật giật.
Kỳ thực lần đó… Không thể tính là lừa cô, chỉ là sớm làm một số việc mà thôi.
Dù sao, cô là của anh, anh cũng sẽ là của cô, làm chuyện đó vào ngày nào đều không phải giống nhau sao.
Anh nhịn đến khi cô 18 tuổi đã là không dễ rồi.
Tiếp tục xem tranh, mỗi khi xem một bức, trong lòng lại ấm thêm một chút.
Đây là những hình ảnh anh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Mà khi cô thể hiện chúng bằng một hình thức khác thì dường như chúng trở nên rất khác biệt.
Anh chụp tất cả tranh vẽ rồi cẩn thận gom chúng lại, sau đó, anh bắt đọc đầu đọc thư của cô.
Chứng kiến chuỗi dấu chấm lửng, lại nhìn câu “Mong hồi âm”, anh yên lặng bật cười.
Ngẩn ngơ nhìn bức thư hồi lâu, anh đứng dậy, cầm một tờ giấy viết thư từ giá sách để hồi âm Tô Dương.
Bảo bối Đồng:
Mong rằng em vẫn khỏe!
Anh rất vui khi nhận được thư của em.
…
Khi ngôn từ thất bại, sự im lặng sẽ lên tiếng.
P.S: Anh không thích bức thứ năm!
Người đàn ông của bảo bối Đồng: Tưởng Bách Xuyên.
12.01.2017.
Viết xong thư, Tưởng Bách Xuyên tìm phong bì nhét thư vào, lại nhờ Giang Phàm gửi đến phòng làm việc của cô.
Sau đó, Tưởng Bách Xuyên gửi tin nhắn cho Tô Dương: [Em dậy chưa?]
Bên kia mới là 6 giờ sáng.
Khi Tô Dương nhận được tin nhắn của Tưởng Bách Xuyên, cô đang ở trong nhà vệ sinh. Cô không có thời gian để đọc tin nhắn, chỉ mải lo chuyện của mình.
Hôm nay là ngày thứ ba của kỳ kinh nguyệt, song dì cả không đến đúng hạn.
Cô có phần kích động, rời giường từ sáng sớm, lấy que thử đã mua từ sớm ra thí nghiệm. Sợ một que không chuẩn, cô còn mua vài que thử từ hai thương hiệu khác nhau, hiện đang cùng thí nghiệm.
Ba phút trôi qua, Tô Dương kích động so sánh que thử thai. Dù không quá rõ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vạch thứ hai màu hồng hồng.
Một cảm giác kỳ lạ lập tức ập đến.
Đáy mắt cô không khỏi nóng lên, sờ phần bụng dưới bằng phẳng, cô đã làm mẹ rồi.
Đây là kết tinh tình yêu của cô cùng Tưởng Bách Xuyên.
Manh: Nếu ai thắc mắc bức thứ 5 chị Tô Dương vẽ gì mà để anh Tưởng dislike, xin phép trích đoạn từ chương 48.
“Tấm thứ năm, trời đông giá rét, trong nhà trọ nhỏ có máy sưởi vẫn đang “làm nóng” cùng điều hòa “bị hỏng”, anh đắp tấm chăn mỏng đến không thể mỏng hơn lên người cô.
Đi kèm với lời thoại: [Nếu em vẫn thấy lạnh thì chúng ta tập thể dục nhịp điệu nhé.]”