• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mimi — Beta: Ame

*****

Cảnh tượng ấy bị người ta trông thấy, thật sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng thể rửa sạch được.

Tuy nhiên, cũng không cần phải rửa. Bởi vì sự thật chính là không trong sạch mà.

Nửa đêm nửa hôm, đúng là Tạ Kiến Vi đã rời khỏi Lục Ly để đi tới Hoàng cung, đúng là anh đã quyến rũ Vampire chúa, đúng là anh đã trao đổi máu nóng với đối phương.

Tất cả đều là sự thật, có gột cũng không sạch, có tẩy cũng không trắng.

Vampire chúa Lục Ly đã đói bụng rất lâu, đột nhiên được nếm mùi vị mình khao khát, căn bản là không thể bỏ qua.

Tạ Kiến Vi hơi nghiêng đầu, cứ im lặng mà nhìn Lục Ly như vậy.

Thân thể anh bị Vampire chúa Lục Ly xâm phạm, máu của anh bị hắn hút lấy, thậm chí hai người còn giữ nguyên tư thế gắn kết thân mật nhất —— mặc cho Lục Ly còn lại vẫn đang đứng ở cạnh cửa kia.

Lục Ly mắt mở trừng trừng. Trong ánh mắt hắn chính là tuyệt vọng, là không cam lòng và là cảm giác bất lực vô cùng nồng đậm. Tất cả những cảm xúc ấy tựa như thủy triều, mạnh mẽ ập tới, bịt chặt mũi miệng của hắn, che kín tầm mắt hắn. Sau từng cơn co thắt vì hít thở không thông, hắn chỉ cảm thấy đau đớn tựa như thân thể bị nung trong lửa đỏ.

Giống như gan ruột nội tạng đều bị thiêu cháy!

Thế nhưng, hắn có thể làm gì? Hắn hoàn toàn bất lực.

Bọn họ vốn là người yêu. Bọn họ vốn nên được ở bên nhau. Mọi thứ chỉ là ảo tưởng xa vời của hắn. Hiện giờ, chẳng qua hắn được nhìn thấy sự thật mà thôi.

Lục Ly phát hiện, ngay cả tư cách để nổi giận hắn cũng không hề có.

Hắn có thể làm như thế nào? Trong khi hắn còn chẳng có lập trường cũng như quan điểm của riêng mình.

Nhìn Lục Ly lặng lẽ rời đi, Tạ Kiến Vi chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Sau vài lần đòi hỏi, rốt cuộc Vampire chúa Lục Ly cũng trở nên bình tĩnh.

Hai người bọn họ kề sát vào nhau, dường như trái tim cũng cùng chung nhịp đập, vô cùng thân mật rồi lại vô hạn bi ai.

Vampire chúa Lục Ly cất giọng nói khàn khàn: “Cần gì phải thế.”

Tạ Kiến Vi tựa vào ngực hắn: “Vậy ngài cũng cần gì phải thế?”

Hai cái “cần gì phải thế”, nhưng lại về hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.

Vampire chúa Lục Ly muốn hỏi Tạ Kiến Vi, em cần gì phải trao đổi máu nóng với tôi, thậm chí còn bất chấp cả chuyện bị tên kia bắt gặp.

Tạ Kiến Vi thì lại đang hỏi, ngài cũng sắp chết rồi, vì sao vẫn không chịu hút máu nóng của người khác, cần gì phải cố chấp đến vậy đâu?

Nói thật, cái “cần gì” này của Tạ Kiến Vi hệt như một lưỡi đao, hơn nữa còn là một lưỡi đao cùn, sau khi đâm vào trái tim thì chính là đau đớn giằng co giữa sự sống cùng cái chết.

Câu hỏi của anh cũng giải đáp thắc mắc của Vampire chúa Lục Ly: Tôi làm vậy chẳng qua là vì cứu ngài, nếu ngài không cảm tính như thế, thì tôi cần gì phải làm đến nước này đâu?

Vampire chúa Lục Ly im lặng thật lâu, xong mới chậm rãi nói: “Em thật sự yêu hắn.”

Hắn nói, chính là một câu đầy tính khẳng định.

Tạ Kiến Vi chợt hỏi ngược lại: “Tôi vẫn luôn yêu hắn, không phải à?”

Ngay lập tức, câu nói bừa này đã khiến toàn thân Vampire chúa Lục Ly lạnh toát như rớt xuống hầm băng.

Tạ Kiến Vi quan sát hắn thật tỉ mỉ, xong lại nhẹ giọng nói: “Nếu không có Bệ hạ, tôi và hắn sẽ ân ái trọn đời, tuy cuộc sống hết sức bình thường nhưng lại ngập tràn mật ngọt. Nếu không gặp được ngài, tôi sẽ không phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ vì bị chúng bạn hắt hủi, không cần biến thành Vampire trong tuyệt vọng đau thương, không cần yêu lầm kẻ thù của bản thân mình, lại càng không phải sống trong giày vò tra tấn suốt mấy trăm năm!”

Vampire chúa Lục Ly buông người trong ngực ra. Đôi mắt hắn lóe sáng, nhưng giọng nói lại có phần run rẩy: “Em… em đang nói cái gì?”

Hắn đang ra sức chống đỡ. Tạ Kiến Vi quyết định tiến thêm một bước thăm dò. Anh lạnh mặt hỏi: “Tôi đang nói cái gì, chẳng phải Bệ hạ là người biết rõ ràng nhất sao?”

Vẻ mặt đau đớn tột cùng của Tạ Kiến Vi giống hệt những gì Vampire chúa Lục Ly đã thấy trong những cơn ác mộng tàn khốc nhất. Tuy giữa đêm đen tĩnh lặng, mộng mị tràn tới không biết đã bao lần, nhưng khi ác mộng biến thành sự thật, người ta còn tuyệt vọng hơn tưởng tượng gấp nhiều lần nữa.

“Tôi…” Hắn hơi nhếch môi, nói ra những tiếng cực kỳ tối nghĩa: “Xin lỗi.”

“Xin lỗi?” Tạ Kiến Vi khàn giọng: “Ngài đã hủy hoại cuộc đời tôi. Khi ngài làm những chuyện đó, tại sao không nghĩ liệu tôi có thể oán hận ngài hay không!”

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, nước mắt đã ào ạt tràn ra như đê vỡ sóng trào. Thế nhưng, Tạ Kiến Vi vẫn quật cường nhìn Vampire chúa Lục Ly. Anh dùng đôi con ngươi đen láy được nước mắt gột rửa, mang oán hận đến khắc cốt ghi tâm mà theo dõi hắn.

Vampire chúa Lục Ly há hốc miệng. Một lúc lâu sau hắn mới hạ mắt, để hàng mi dài in xuống một cái bóng mờ trên gương mặt… Đây không phải là đang sám hối. Trên thực tế, có chết hắn cũng không bao giờ hối hận.

Ký ức ngắn ngủi nhưng vô cùng diễm lệ đã được phủ một lớp bụi dày. Nhưng dù cho bao nhiêu năm tháng qua đi, nó vẫn hệt như một đóa hoa bị đóng băng, rực rỡ và không mảy may tàn úa.

Làm sao hắn có thể hối hận được? Đó là màu sắc duy nhất trong cuộc đời buồn tẻ dài đằng đẵng của hắn mà.

Nếu được làm lại từ đầu, hắn vẫn sẽ làm như vậy.

Bằng dăm ba câu nói bừa, Tạ Kiến Vi đã khơi ra được tất cả chuyện năm xưa.

Khi còn sống, nhân loại Tạ Kiến Vi vốn nên có một cuộc sống bình thường và hạnh phúc. Tuy đối tượng yêu đương là đàn ông, song cả hai người họ đều thật lòng muốn nắm tay nhau, bước qua tất cả những rào cả thế tục đời thường.

Bọn họ thật sự yêu nhau.

Mười năm kể từ khi gặp gỡ cho đến lúc thấu hiểu lòng nhau, một vò rượu tình yêu tinh khiết và nồng đượm đã được ủ thành.

Bọn họ say mê trong đó, lại không biết đằng xa có một cặp mắt đỏ tươi đang rình rập ngày đêm.

Vampire chúa Lục Ly đến nhân gian trong một lần ngoài ý muốn. Hắn không cần ăn uống, cho nên hoàn toàn không có hứng thú đối với con người. Hắn không khát khao máu nóng, không ham mê sức mạnh, thậm chí quyền thế cũng chẳng thèm để tâm.

Đối mặt với sinh mệnh không có giới hạn này, lòng hắn tĩnh như mặt nước. Dù là vật sống, trong mắt hắn cũng chỉ đọng lại hai màu trắng đen.

Mãi đến khi hắn vô tình nhìn thấy Tạ Kiến Vi.

Chỉ một cái liếc mắt, hắn đã thấy được màu sắc rực rỡ nhất trong cuộc đời mình.

Cả thế giới đều một màu xám trắng, chỉ có người kia là rực rỡ rạng ngời: mắt đẹp, mũi cao, đôi môi đỏ hồng trơn mượt mà Vampire yêu tha thiết. Toàn thân đối phương tỏa ra một mùi hương hấp dẫn đến mê say

Trong khoảng khắc ấy, trái tim đập điên cuồng khiến hắn hiểu ra, cõi lòng trống trải của mình đã có hình bóng một người.

Thế nhưng, ngay khi hắn muốn tiếp cận Tạ Kiến Vi thì Lục Ly đã xuất hiện.

Một gã đàn ông nhân loại. Bất ngờ thay, đối phương lại giống hắn đến từng ly, ngay cả cái tên cũng y xì đúc.

Gã đàn ông kia hôn Tạ Kiến Vi, vuốt ve thân thể Tạ Kiến Vi, đặt Tạ Kiến Vi ở dưới thân mình và mang lại cho anh hạnh phúc tuyệt vời.

Mở mắt trừng trừng nhìn mọi thứ diễn ra, Vampire chúa Lục Ly lại cảm nhận được một luồng khoái cảm kì dị dâng lên trong ngực. Tựa như người đang làm những việc kia là hắn, tựa như Tạ Kiến Vi đang sướng đến phát khóc dưới thân thể mình…

Suy nghĩ này vừa mới lóe lên, một khao khát lớn lao đã bén rễ cắm sâu vào buồng tim hắn, khiến hắn cảm thấy chua chát trong từng hơi thở.

Hắn muốn có được người kia, muốn những ảo tưởng trong tâm trí mình trở thành sự thật.

Thừa dịp Lục Ly đi vắng, hắn đã xuất hiện trước mặt Tạ Kiến Vi.

Tạ Kiến Vi căn bản không phát hiện hắn không phải là Lục Ly kia. Dù sao thì từ một ý nghĩa nào đó, hắn cũng là Lục Ly mà.

Lục Ly giả thành Lục Ly, Tạ Kiến Vi cười cười, hôn lên môi hắn.

Vampire chúa Lục Ly được nếm thử mật ngọt như vậy đấy. Vốn tưởng sự kiện này sẽ làm dịu khát vọng trong lòng, nhưng hắn sai hoàn toàn. Hương vị kia có thể gây nghiện. Sau khi thưởng thức qua, khát vọng vô tận liền như bị tưới thêm dầu hỏa, thiêu rụi toàn thân thể hắn chỉ trong một nháy mắt mà thôi.

Hắn hôn hết sức ngây ngô, hệt như một thiếu niên biết yêu lần đầu, tham lam mà quấn riết lấy môi lưới trơn tru non mềm của người nọ.

“Ban ngày ban mặt, tại sao lại cứng lên rồi?” Tạ Kiến Vi vừa nhìn hắn vừa cười.

Bộ dáng của anh muốn bao nhiêu quyến rũ liền có bấy nhiêu. Điều duy nhất mà Vampire chúa Lục Ly muốn làm chính là chiếm lấy người trước mặt.

Mà đối phương, cũng ngoan ngoãn để hắn xâm chiếm.

Sau một đêm điên loan đảo phượng, Vampire chúa Lục Ly ôm chặt lấy Tạ Kiến Vi còn đang say ngủ, hết hôn rồi lại hôn, dường như bao nhiêu cũng không đủ được.

Khao khát đã ngủ yên cả ngàn năm bỗng nhiên thức tỉnh, hắn chỉ muốn liên tục đòi hỏi đối phương.

Nhưng hắn phải kiềm chế, bởi vì hắn đang giả vờ là Lục Ly.

Hai chữ “giả vờ” khiến Vampire chúa trở nên tỉnh táo. Mà sau khi tỉnh lại, chính là mất mát vì giấc mộng tan.

Nụ cười của Tạ Kiến Vi không dành cho hắn. Người Tạ Kiến Vi hôn cũng không phải hắn. Tạ Kiến Vi triệt mở rộng thân thể càng không phải là vì hắn.

Mật ngọt bỗng lên men, sự ghen tị dơ bẩn bắt đầu ăn mòn lục phủ ngũ tạng.

Một năm sau đó, những lúc Lục Ly nhân loại đi ra ngoài, Vampire chúa Lục Ly liền đóng giả là hắn, chiếm hữu Tạ Kiến Vi, hưởng thụ thứ hạnh phúc lén lút trộm về.

Nhưng cái “có được” của hắn chẳng khác nào uống rượu độc để giải khát, căn bản không giải quyết nổi vấn đề, ngược lại sẽ khiến lòng tham ngày càng bành trướng, khao khát hạnh phúc thật sự ngày càng mãnh liệt hơn…

Mâu thuẫn lên tới đỉnh điểm là lúc Lục Ly nhân loại bất ngờ bị thương nặng.

Hắn tưởng rằng mình sẽ chết, không muốn khiến Tạ Kiến Vi đau lòng nên đã gạt anh để trốn ra ngoài dưỡng thương.

Không thể nghi ngờ, sự kiện ấy đã cho Vampire chúa Lục Ly một cơ hội vô cùng tốt đẹp.

Hắn kề cận bên Tạ Kiến Vi suốt ba tháng liền.

Bọn họ ôm nhau mà ngủ. Mỗi khi hừng đông chiếu rọi, thứ chạm mắt họ đầu tiên chính là gương mặt của nhau. Cuộc sống tươi đẹp hệt như một cây kẹo đường, mật ngọt ngập tràn trong khoang ngực, tất cả cảm xúc chỉ toàn là hạnh phúc đến lâng lâng.

Không có sự trái ngược hoàn toàn liền không biết những ngày tháng trước kia của mình vô nghĩa ra sao.

Sống cả trăm ngàn năm, dường như cũng chẳng thể sánh bằng vài tháng ngắn ngủn của hiện tại.

Đoạn đời một màu xám trắng kéo dài bao lâu đều là tra tấn. Mà khoảng nhân sinh ngắn ngủi này lại rực rỡ như hoa quỳnh, diễm lệ đến khắc cốt ghi tâm.

Ba tháng sau, Lục Ly nhân loại trở về. Vampire chúa không thể không rời đi. Đến lúc này thì hắn rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được nữa.

Hắn khao khát Tạ Kiến Vi, muốn độc chiếm anh. Hắn muốn bản thân không phải “đóng giả” một ai khác nữa. Hắn muốn Lục Ly trong mắt, trong miệng, trong lòng Tạ Kiến Vi chỉ có duy nhất một người là hắn!

Sau đó, Vampire chúa Lục Ly bố trí tất cả. Hắn thao túng Lục Ly nhân loại, khiến đối phương ruồng rẫy Tạ Kiến Vi. Hắn lại thao túng bạn bè của Tạ Kiến Vi, làm bọn họ bỏ rơi anh.

Bị người yêu phản bội, bọ bạn bè xa lánh. Đối với một nhân loại mà nói, đây là tai kiếp không cách nào tưởng tượng ra.

Toàn bộ thế giới của Tạ Kiến Vi đều sụp đổ.

Vampire chúa Lục Ly rất đau lòng. Nhưng cứ nghĩ đến tương lai tốt đẹp bọn họ sẽ có ngày sau, hắn lại càng trở nên dứt khoát.

Sau nữa, Tạ Kiến Vi trở thành Vampire. Mong muốn của Vampire chúa Lục Ly được đáp đền. Hắn thực sự có được Tạ Kiến Vi, một Tạ Kiến Vi chỉ thuộc về mình hắn.

Ngược lại, vào giờ phút này, hắn có hối hận không?

Sao có thể hối hận được? Vampire chúa Lục Ly chẳng mảy may hối hận. Cho dù hôm nay lạc tới bước đường này, nhưng những ngày tháng êm đềm bên Tạ Kiến Vi cũng đủ để hắn thản nhiên đối diện với tất cả.

Hắn không biết vì sao Tạ Kiến Vi lại nhớ ra chuyện quá khứ. Đồng thời, hắn cũng không biết vì sao dù đã đầu thai nhiều lần nhưng Lục Ly nhân loại vẫn nhớ rõ Tạ Kiến Vi.

Có điều là, hiện giờ Vampire chúa Lục Ly cũng không ngại Tạ Kiến Vi biết đến những chuyện này. Ngược lại, hắn còn cảm thấy khá là vui vẻ.

Tạ Kiến Vi không thể quên hắn, mà hắn thì sắp chết rồi. Sau khi biết rõ tất cả, có thể Tạ Kiến Vi sẽ hận hắn, cũng hiểu người mình thật sự yêu là Lục Ly nhân loại kia.

Nói vậy… nếu hắn chết, Tạ Kiến Vi vẫn có thể sống tốt và hạnh phúc. Dù là hạnh phúc bên cạnh một người khác, trong ngực một người khác, trong tình yêu của một người khác.

Ừ, như vậy cũng tốt mà.

Bỗng nhiên Tạ Kiến Vi lên tiếng hỏi: “Ngài muốn chết đúng không?”

Vampire chúa Lục Ly: “…”

Tạ Kiến Vi ôm lấy mặt hắn, gằn từng tiếng: “Tôi – không – cho – phép.”

Vampire chúa Lục Ly run lên một cái, không khỏi ngẩng đầu nhìn vào gương mặt người kia: “Kiến Vi…”

Tạ Kiến Vi bật khóc nức nở như sắp sửa sụp đổ hoàn toàn. Bộ dáng run rẩy hai vai và hoàn toàn thất thố của anh khiến Vampire chúa Lục Ly phải luống cuống tay chân: “Đừng khóc… đừng khóc, em đã nhớ ra mọi chuyện rồi. Lục Ly mà em yêu chính là Lục Ly kia. Giờ hắn đã trở lại, em có thể ở bên cạnh hắn, tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống của em thêm lần nào nữa đâu, tôi…”

Hắn còn chưa dứt lời, Tạ Kiến Vi đã hôn mạnh lên môi hắn.

Đây là một nụ hôn mang theo bao nhiêu nước mắt chua cay và cả trời tình yêu nồng đậm. Tạ Kiến Vi hôn một cách điên cuồng, tựa như muốn trút ra tất cả sức lực có trong cơ thể. Xong xuôi, anh đặt trán lên lồng ngực hắn, nghẹn ngào nói: “Không được chết, không được rời xa tôi.”

Vampire chúa Lục Ly vẫn không hề nhúc nhích. Hắn không dám ôm lấy người kia, cũng chẳng dám ho he một tiếng. Hắn cảm thấy tất cả những gì đang diễn ra trước mắt hệt như một giấc mộng có thể đơm hoa mà không cách nào kết trái. Mọi thứ chỉ là bong bóng xà phòng lung linh lấp lánh, nhưng nếu chạm nhẹ vào sẽ biến mất hoàn toàn.

Tạ Kiến Vi lại nói: “Tôi không thể tha thứ cho ngài, nhưng mà… tôi cũng yêu ngài.”

Những tiếng cuối cùng, tựa như anh phải cố sức đánh bất ra khỏi cổ họng, gian nan một cách lạ lùng. Thế nhưng, chúng cũng chất chứa muôn vàn yêu thương, mãnh liệt đến mức có thể làm cho lòng người chấn động.

Mấy trăm năm hưởng thụ, mấy trăm năm ân ái và cả nhưng tháng ngày trả giá bằng sống chết biệt li. Cho dù biết rõ đây là người đã hủy hoại nửa đời trước của mình, thế nhưng tình yêu đã sớm ăn sâu bén rễ, trở thành một gốc đại thụ chọc trời, thử hỏi làm sao mà nhổ tận gốc được?

Vampire chúa Lục Ly khẽ động ngón tay, chọc vào người Tạ Kiến Vi một cái, chậm rãi nói: “Lục Ly của em đã trở lại rồi.”

Tạ Kiến Vi ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng bướng bỉnh: “Không được chết.”

Vampire chúa Lục Ly: “…”

Tạ Kiến Vi nghiêm túc nói: “Nếu ngài chết, tôi sẽ rời khỏi ngài, cũng sẽ vĩnh viễn rời khỏi Lục Ly kia!”

“Vi… vì sao?” Vampire chúa Lục Ly nhìn anh.

Tạ Kiến Vi đáp: “Tôi nhìn hắn sẽ nhớ tới ngài, tôi nhìn hắn cũng…”

Vampire chúa Lục Ly hôn lên môi Tạ Kiến Vi, gần như điên cuồng mà chiếm lấy anh.

Tạ Kiến Vi ngủ trong Hoàng cung ba ngày ba đêm. Khi anh tỉnh lại, Vampire chúa Lục Ly đã không còn ở đó.

Anh ngồi dậy, giơ tay day day ấn đường.

Nhan Kha nhỏ giọng hỏi: “Boss… Cậu có khỏe không?”

Tạ Kiến Vi: “Không việc gì.”

Tuy là nói vậy, nhưng thật ra cảm xúc trong anh vẫn rất phập phồng. Mặc dù quá nửa đều là cố ý giả bộ song vẫn không khỏi cảm giác nhập tâm. Đây là Lục Ly, là Lục Ly của anh. Nhìn hắn khó chịu, anh chỉ hận không thể lên trời hái trăng sao xuống dỗ dành hắn.

Nhan Kha lại hỏi: “Bây giờ phải làm như thế nào?”

Nút thắt của giấc mơ này đã được tháo gỡ cả rồi.

Quả thực là một vòng tuần hoàn đáng chết.

Lục Ly nhân loại và Tạ Kiến Vi yêu nhau. Vampire Lục Ly vung đao chặt đứt tơ tình. Lục Ly nhân loại chuyển kiếp để trả thù, chẳng những khiến Vampire Lục Ly bị thương nặng mà còn để đối phương nếm thử mùi vị bị “cướp đoạt người yêu”…

Đương nhiên, kế tiếp hắn cũng bị “cướp tình duyên” một lần nữa.

Nói tóm lại, đây là một vòng tuần hoàn đầy thiên lý, bám sát nguyên tắc “ác có ác báo”.

Nhan Kha căn bản không nghĩ ra phương pháp để giải quyết vấn đề. Hai ngài Nguyên soái trong giấc mơ này đều hận nhau thấu xương thấu tủy. Đợi khi Nguyên soái mới sinh biết chuyện “kiếp trước”, chỉ e thế giới Vampire sẽ lập tức nổ tung.

Tạ Kiến Vi nói: “Có một biện pháp, hẳn là có thể, nhưng cần một chút thời gian.”

Nghe anh nói xong, Nhan Kha bỗng hơi do dự: “Thế này…”

Nhan Kha trầm ngâm trong giây lát rồi mới tiếp lời: “… Có lẽ thật sự là có thể.”

Tạ Kiến Vi hít thở thật sâu, xuống giường mặc quần áo.

Anh trở về chỗ ở của mình. Quả nhiên Lục Ly đang đứng chờ ngoài cửa.

Tạ Kiến Vi ở lại Hoàng cung ba ngày ba đêm, Lục Ly liền đứng đây đủ ba ngày ba đêm.

Đêm qua trời đổ mưa, quần áo trên người hắn đã ướt đẫm. Thế nhưng hắn vẫn như một pho tượng, đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích.

Hiển nhiên Tạ Kiến Vi lại đau lòng một trận. Anh nhìn về phía Lục Ly, nói: “Vào trong đi.”

Lục Ly không nói một lời nào. Ngay khi Tạ Kiến Vi xoay người định bước vào phòng, hắn liền kéo tay anh lại, ép anh xoay người rồi thô bạo hôn lên.

Tạ Kiến Vi không phản kháng, mặc cho hắn trút hết áp lực của ba ngày ba đêm đau khổ và tuyệt vọng vừa rồi.

Nụ hôn này không có chút hưởng thụ nào, bởi vì tình thần người cho căng thẳng đến cực điểm, ngoài phát tiết ra thì chẳng có ý nghĩa nào khác cả.

Thế nhưng Tạ Kiến Vi không hề tức giận. Thậm chí sau khi theo Lục Ly vào phòng, anh còn bất chấp chuyện hắn không khống chế được hành vi mà để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Sau khi xong việc, Tạ Kiến Vi nằm thở hổn hển. Lục Ly ôm anh từ phía sau, khàn giọng gọi: “A Vi…”

Tạ Kiến Vi khẽ thở dài: “Tôi đây.”

Lục Ly lại hỏi: “Cậu sẽ rời bỏ tôi sao?”

Tạ Kiến Vi xoay người ôm lấy hắn: “Nếu muốn rời bỏ anh, vậy thì tại sao tôi còn về đây?”

Nhưng mà…

Lục Ly không dám hỏi. Có những đáp án, bởi vì trong lòng biết quá rõ ràng, nên càng mất đi dũng khí cất tiếng hỏi.

Tạ Kiến Vi trở thành một Vampire thực thụ.

Anh không từ chối Lục Ly Vampire chúa, mà cũng chằng khước từ Lục Ly mới sinh.

Lục Ly vẫn ở cùng anh như trước, nhưng những đêm không thấy anh về, hắn liền hiểu anh đã đi đâu.

Tạ Kiến Vi không về, hắn sẽ không vào nhà, một mực chờ ở ngoài cửa, cứ như tự hành xác mà đứng cả một đêm.

Thật ra Tạ Kiến Vi làm như vậy là chuyện rất bình thường, hơn nữa kết quả thu được còn khá là tốt đẹp.

Sức chuyển hóa máu nóng của một mình Tạ Kiến Vi là có hạn, cơ bản không đủ để cung cấp cho Vampire chúa Lục Ly. Nhưng nếu thêm Lục Ly mới sinh thì lại là vừa đủ.

Anh và Lục Ly mới sinh có thể uống máu lạnh rồi chuyển hóa thành máu nóng, sau đó trao đổi cho nhau.

Tình huống hiện tại tạo thành một thế cân bằng hết sức diệu kỳ. Nhưng nó lại là một sự cân bằng không ai mong muốn.

Đối với Vampire chúa Lục Ly, sống thế này còn chẳng bằng để hắn chết đi.

Về phần Lục Ly nhân loại, ghen tuông từng ngày từng đêm đã khiến hắn sắp phát điên rồi.

Tạ Kiến Vi cũng không chịu nổi. Rõ ràng anh chỉ yêu một người, vây mà mọi chuyện lại thành quái dị thế này. Anh chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài, đánh cho người yêu mình một trận.

Đương nhiên, vì trị liệu, tất cả những vấn đề bất hợp lý đều phải nhịn xuống.

Lần này tuyệt đối không được thất bại. Vấn đề cấp bách hiện nay là làm cho Vampire chúa Lục Ly khôi phục đầy đủ sức mạnh. Chỉ như vậy hắn mới có thể thoát khỏi kết cục bị giết ngay trong nháy mắt sau khi Lục Ly mới sinh “biết rõ sự tình”.

Trong mấy tháng sau, Lục Ly nào cũng không hé răng nhắc tới Lục Ly còn lại.

Tuy đã ngầm đồng ý, nhưng cả hai đều đang âm thầm nghĩ cách, cố gắng phá tan cục diện bế tắc này.

Nhất là Lục Ly mới sinh.

Hắn tiếp tục tiến hành cải cách trong thế giới Vampire. Được Tạ Kiến Vi âm thầm hủng hộ, thế lực của hắn lớn mạnh cực nhanh. Mới vài năm ngắn ngủi, lãnh địa Vampire đã có thái độ phân tách rất rõ ràng.

Vì có sức mạnh của sự tiến hóa, Vampire mới sinh ngày càng sùng bái Lục Ly.

Vào giờ phút này, dù chẳng làm gì Vampire chúa Lục Ly cũng bị người ta lôi ra đàm tiếu. Những chuyện khi xưa không ai dám nói, giờ lại vì có một “đối tượng tham chiếu” mà bị nhắc đến không ngừng.

Tuy nhiên, Vampire chúa Lục Ly hoàn toàn không để ý. Hắn vẫn thống trị những Vampire thuần chủng, khống chế những Vampire mạnh mẽ nhất, chiếm cứ vị trí tối cao của thế giới này.

Nhưng chung quy cũng có một ngày, Lục Ly mới sinh sẽ xưng vua xưng chúa, thế giới Vampire sẽ bị chia đôi.

Theo đó, mâu thuẫn không thể điều hòa cũng trở nên gay gắt đến không cách nào cứu vãn.

Tạ Kiến Vi vô cùng bận rộn. Những năm gần đây anh bận đến quay cuồng, tất nhiên không phải chỉ vì đối phó với hai Lục Ly cùng một lúc, mà là bận chuẩn bị bước đệm cho sau này.

Bởi vì chiều dài năm tháng của toàn bộ sự kiện quá lớn, rất nhiều tư liệu cực khó tìm.

Thế nhưng, khó tìm cũng có lợi thế riêng của nó. Đó chính là, có thể làm bịa ra.

Nhan Kha cẩn thận hỏi: “Như vậy có được thật không?”

Tạ Kiến Vi trả lời: “Hắn tin thì sẽ là sự thật; hắn không tin, cái gì cũng là giả dối thôi.”

Sau khi cơ thể Vampire chúa Lục Ly chuyển tốt, Tạ Kiến Vi chậm rãi giảm bớt số lần gặp hắn, dùng nhiều thời gian để ở cạnh Lục Ly còn lại hơn.

Lục Ly có thể cảm giác rất rõ ràng chuyển biến ấy. Thế nhưng hắn không vui. Làm sao mà vui được khi hắn biết Tạ Kiến Vi coi mình là kho máu, là một vật thể không thể không thân cận nếu muốn cứu người thương. Song, dù biết thì hắn cũng chẳng dám chối từ. Ít nhất là hắn vẫn còn tác dụng, cho dù đằng sau tác dụng này là ấm ức và nhục nhã vô cùng.

Hiện giờ tình trạng của Vampire chúa đã tốt hơn, cho nên Tạ Kiến Vi bắt đầu quay sang dỗ hắn. Dù sao thì… một khi hắn bất chợt bãi công, đôi tình nhân kia sẽ lại rơi vào vòng tuần hoàn chết chóc.

Vì thế cho nên, trấn an là việc cần làm.

Lục Ly hiểu, cái gì cũng hiểu. Nhưng chỉ cần Tạ Kiến Vi cười với hắn, hắn sẽ lập tức bị nhấn chìm, một chút tôn nghiêm cũng đều không có.

Lúc động tình, Tạ Kiến Vi nói với hắn rất nhiều lời ngon tiếng ngọt.

Ví như vĩnh viễn ở bên hắn, vĩnh viễn yêu thương hắn, và không ngừng gọi tên của hắn.

Tất cả đều ngọt ngào như vậy, long lanh tươi đẹp như thế. Song, chỉ cần bóc lớp giấy gói mỏng manh bọc ngoài ra, viên kẹo tẩm đầy chất độc ở bên trong sẽ bại lộ hoàn toàn. Viên kẹo độc ấy tỏa ra mùi hương thơm ngọt và biến hoá khôn lường, hấp dẫn người ta nhấm nháp nỗi đau như bị ăn mòn tim phổi.

Sau khi sức khỏe của Vampire chúa Lục Ly hồi phục, Tạ Kiến Vi bố trí người lặng lẽ đưa một phần tư liệu tới trước mặt tâm phúc của Lục Ly kia.

Đó là một đoạn bí sử năm xưa, nội dung chính là Bá tước Tạ Kiến Vi của hôm nay đã lột xác từ một Vampire mới sinh thành Vampire thuần chủng như thế nào.

Lục Ly xem mà kinh ngạc không gì sánh nổi. Thậm chí hắn còn hoài nghi tư liệu này là hư cấu, hoàn toàn không có thật.

Nhưng nếu không có lửa thì làm sao có khói?

Vì thế cho nên, Lục Ly bắt đầu điều tra. Việc này vô cùng đơn giản. Đầu tiên hắn điều tra về Tạ Kiến Vi. Quý tộc thuần chủng luôn là tâm điểm chú ý của cả thế giới Vampire. Người theo dõi bọn họ rất nhiều, do đó cũng có rất nhiều chuyện không thể giữ kín được.

Lần điều tra này cho hắn thấy rất nhiều điểm đáng ngờ.

Thời điểm Tạ Kiến Vi thức tỉnh là sau khi Vampire mới sinh duy nhất được Vampire chúa yêu thương nọ chết đi. Tuy khoảng thời gian trung gian không ngắn, nhưng chắc chắn việc biến một Vampire bình thường thành Vampire thuần chủng không phải là chuyện dễ dàng, tốn thời gian là điều vô cùng dễ hiểu.

Hơn nữa, cái khiến Lục Ly để ý chính là, sau khi Tạ Kiến Vi thuần chủng tỉnh lại, Vampire chúa của bọn họ bắt đầu xuống dốc.

Vì sao một Vampire chúa vốn không cần uống máu bỗng nhiên lại cần máu nóng, thậm chí còn bị thợ săn Vampire làm cho trọng thương vào một trăm năm trước? Có phải việc chuyển hóa của Tạ Kiến Vi đòi hỏi một cái giá rất lớn hay không?

Sau nữa, Lục Ly lại bắt đầu điều tra Vampire mới sinh được Vampire chúa hết mực yêu thương kia.

Kết quả lần này khiến tim hắn nhảy lên mãnh liệt.

Người kia rõ ràng là Tạ Kiến Vi. Bọn họ giống nhau như hai giọt nước, thầm chí hành vi cử chỉ y hệt như nhau.

Người khác có thể sẽ không nghi ngờ, nhưng Lục Ly thật sự quá hiểu Tạ Kiến Vi, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái hắn đã lập tức nhận ra.

Nếu Tạ Kiến Vi là Vampire bình thường, như vậy… Tạ Kiến Vi đã từng là nhân loại?

Tạ Kiến Vi nhân loại, lại là người ra sao?

Lục Ly cảm thấy lòng bàn tay mình vã đầy mồ hôi lạnh, dường như một góc sâu kín nào đó dưới đáy linh hồn đang mãnh liệt run lên, mang theo bất an và oán hận vô cùng sâu đậm.

Hắn tiếp tục điều tra.

Về lý thuyết, muốn tra rõ những chuyện khi Tạ Kiến Vi còn là con người thì cực kỳ khó khăn.

Nhưng Tạ Kiến Vi đã sắp xếp tất cả từ khuya rồi, chỉ chờ hắn bắt tay vào điều tra nữa là xong chuyện.

Bởi lẽ đó, một chuyện xưa vốn không cách nào tra ra, nháy mắt đã được đào lên hết cả.

Khi nhận được kết quả điều tra, Lục Ly thật sự hết hồn.

Nhan Kha căng thẳng theo dõi tình hình, lên tiếng hỏi Tạ Kiến Vi: “Boss… Ngài Nguyên soái thật sự sẽ nhớ ra mọi chuyện chứ?”

Tạ Kiến Vi trả lời: “Đương nhiên là sẽ.”

Chính vì đây là giấc mơ cho nên anh mới dám làm như vậy. Là chủ giấc mơ này, Lục Ly là lớn nhất. Hắn muốn sống thì sống, mà muốn chết thì chắc chắn chết, ai có thể ngăn cản hắn được đây?

Về lý thuyết, Lục Ly vốn không thể nhớ được những chuyện khi làm người. Nhưng Tạ Kiến Vi tin, nhất định hắn sẽ nhớ lại.

Thậm chí chẳng cần nỗ lực làm bất cứ cái gì, chỉ cần bày chuyện năm xưa ra trước mắt hắn, ký ức của hắn sẽ thức tỉnh thôi.

Đối với hắn mà nói, quá khứ này rất có lợi. Mọi người luôn có khuynh hướng tin tưởng những thứ có lợi với mình, nói chi là lợi nhiều đến vậy.

Mà chỉ cần Lục Ly tin và muốn nhớ lại những chuyện này, vậy thì hắn sẽ nhớ lại thật.

Vô lý như thế đấy. Nhưng cũng nhờ sự vô lý này mà Tạ Kiến Vi có thể lợi dụng để giải quyết vấn đề.

Quả nhiên, Lục Ly nhanh chóng nhớ ra rất cả.

Hắn và Tạ Kiến Vi ân ái ngọt ngào. Hắn không biết phải làm sao khi mình sắp chết. Và lúc hắn may mắn sống sót trở về thì mọi chuyện đã hoàn toàn đổi thay.

Lúc ấy, hắn không biết vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế, nhưng giờ thì hắn đã hiểu…

Là Vampire chúa ở giữa gây khó dễ. Là đối phương đã dùng âm mưu thủ đoạn bỉ ổi để cướp Tạ Kiến Vi của hắn đi!

Thì ra hắn không phải kẻ thứ ba. Thì ra Tạ Kiến Vi vốn phải là của hắn. Thì ra tất mọi chuyện đều do tên Vampire ghê tởm kia một tay dàn dựng lên!

Đè nén, ấm ức và không cam lòng dai dẳng nhiều tháng ngày rốt cuộc hoàn toàn bùng nổ. Nhớ lại mấy năm bị tra tấn của mình, thù mới hận cũ chất chồng, Lục Ly chỉ muốn giết chết Vampire chúa!

Không… Việc cấp bách hiện giờ là phải nói cho Tạ Kiến Vi nghe, phải cho Tạ Kiến Vi biết toàn bộ sự thật!

Mọi chuyện phát triển còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng của Tạ Kiến Vi. Thế nhưng Nhan Kha lại vô cùng căng thẳng: “Thật sự… Thật sự có thể được chứ?”

Tạ Kiến Vi nói: “Yên tâm.”

Anh không đánh khi chưa nắm chắc, mà nếu đã có cơ sở để đánh thì đều không thua.

Đây là một cuộc chiến tâm lý, và anh buộc phải thắng.

Lục Ly mang theo căm giận ngút trời và sự hối hận ngập lòng đi tìm Tạ Kiến Vi. Kết quả lại thấy Tạ Kiến Vi và Vampire chúa Lục Ly đứng cùng một chỗ.

Vừa nhìn thấy người đàn ông kia, đầu hắn đã nổ uỳnh một tiếng, không cách nào khống chế được kích động muốn liều mạng với đối phương.

Không thể để Tạ Kiến Vi bị mê hoặc nữa, không thể để Tạ Kiến Vi rơi vào cái bẫy của tên kia thêm nữa.

Lục Ly đang chuẩn xông ra, đột nhiên lại nghe thấy tiếng nói của Tạ Kiến Vi.

“Vì sao hai người lại giống nhau như vậy?”

Lục Ly nhíu chặt lông mày. Ngay sau đó, giọng nói của Tạ Kiến Vi lại vang lên một lần nữa: “Mấy trăm năm trước, khi tôi còn là nhân loại, các người đã có bộ dáng giống hệt như nhau.”

Lời này vừa được thốt ra, Lục Ly còn tưởng mình gặp ảo giác. Tạ Kiến Vi đang nói cái gì vậy? “Khi tôi còn là nhân loại…” Khi đó…

Vampire chúa Lục Ly lên tiếng: “Nếu không vì giống hắn như hai giọt nước, làm sao tôi có cơ hội tiếp cận em?”

Tạ Kiến Vi cúi đầu, cười giễu: “Đúng vậy, nếu không phải thế, làm sao tôi và anh ấy lại phải chia xa.”

Vampire chúa Lục Ly lại nói: “Lúc đó là tôi không đúng.”

Đoạn đối thoại này khiến cho Lục Ly ở cách đó không xa như rơi xuống vực sâu không đáy.

Tạ Kiến Vi đã biết, hay là ngay từ đầu đối phương vẫn luôn biết rõ. Tạ Kiến Vi biết tất cả những chuyện Vampire chúa đã làm sao? Biết hắn đã chia rẽ hai người bọn họ như thế nào, biết bọn họ vốn nên hạnh phúc mỹ mãn ra sao, biết Vampire chúa vì ham muốn ích kỷ của bản thân mà nhẫn tâm hủy hoại hai người bọn họ? Tạ Kiến Vi…

Lục Ly thật lòng hi vọng Tạ Kiến Vi không hề hay biết.

Nhưng mà, Tạ Kiến Vi đã biết từ lâu rồi. Hơn nữa, dù biết rõ tất cả, người nọ vẫn chọn tên Vampire kia.

Vì sao? Lục Ly cảm thấy toàn thân cứng lại, giống như ngay cả sức lực để hít thở cũng bị cướp đi.

Đúng vào lúc ấy, Tạ Kiến Vi lại cất tiếng: “Cho nên, vì sao hai người lại giống nhau đến vậy?”

Bị phẫn nộ bao trùm, Lục Ly hoàn toàn không thể chịu đựng được nữa. Hắn xông ra, nói: “Tôi không hề giống với hắn ta!”

Tạ Kiến Vi sửng sốt, quay đầu nhìn hắn.

Lục Ly cũng quan sát anh thật gắt gao. Đôi con ngươi trở nên u tối, hắn nói: “Cậu đã biết từ trước rồi.”

Tạ Kiến Vi bối rối: “A Ly… anh…”

Lục Ly ném một đống tư liệu tới trước mặt anh: “Từ nhân loại biến thành Vampire, lại từ Vampire bình thường biến thành Vampire thuần chủng. Bệ hạ của chúng ta đối với cậu đúng là tình sâu nghĩa nặng!”

Sắc mặt của Tạ Kiến Vi tái đi trong nháy mắt. Anh nói: “Anh… anh cũng biết?”

“Tôi biết cái gì?” Lồng ngực Lục Ly liên tục phập phồng, “Tôi biết em yêu kẻ thù của chúng ta, biết em bất chấp tính mạng để cứu kẻ đã hủy hoại cả đời của chúng ta? Hay là biết, cuối cùng em sẽ chọn hắn và bỏ rơi tôi?”

“Không phải.” Tạ Kiến Vi đi về phía Lục Ly, sốt ruột nói: “Không phải như anh nghĩ đâu.”

“Thế thì như thế nào?” Lục Ly nhếch miệng, lộ ra một nụ cười đầy ác ý: “Có phải từ lúc chúng ta còn là con người, em đã yêu hắn rồi không? Cái sự “phản bội” của tôi cũng là thứ em hằng mong đợi? Tôi đi rồi, hiển nhiên em có thể cùng hắn…”

“Lục Ly!” Tạ Kiến Vi hít vào thật sâu, lên tiếng cắt lời hắn: “Anh nghe em nói cho hết đã.”

Rất hiếm khi anh nói chuyện lớn tiếng như vậy, nên bất kể Lục Ly mới sinh hay là Lục Ly Vampire chúa đều bị anh làm cho chấn động.

Vampire chúa Lục Ly đau lòng nói: “Em đừng nóng vội.”

Tạ Kiến Vi nhìn chằm chằm vào Lục Ly mới sinh: “Em không phân rõ được hai người.”

Nghe đến đây, Lục Ly lại nhếch môi.

Tạ Kiến Vi tiếp tục nói: “Ngay từ đầu em đã không phân biệt được hai người rồi.”

Lục Ly lại nhếch môi châm chọc.

Tạ Kiến Vi không để ý, kiên trì nói tiếp: “Em không cách nào nói rõ được cảm giác này. Nhưng rất kỳ quái, tại sao trên đời lại có hai người giống nhau đến vậy? Mặt mũi hình thể hoàn toàn tương đồng, mà các anh lại không phải song sinh. Hai người, một là nhân loại, một là Vampire, đến đồng loại còn không phải thì tại sao lại có thể giống nhau?”

Lục Ly sầm mặt: “Tôi không thấy mình giống hắn.”

Tạ Kiến Vi chậm rãi nói: “Các anh đều không thích vị táo. Các anh đều ghét việc thức dậy không có người ở bên. Các anh đều thích ôm em từ phía sau lưng khi sắp sửa vào giấc ngủ. Các anh đều có thói quen mặc quần áo xong là phải nhìn về phía em, sau đó sẽ hơi nâng cằm, chờ em khen một câu “đẹp lắm”. Các anh thích đi bên trái đường, lúc lấy bút nhất định phải lấy cây ở giữa, lúc xem tài liệu thì thích lật mặt sau lên nhìn thử trước, rồi mới lại lật trở về… Bất kể em có nói bao nhiêu lần, tắm rửa xong các anh cũng đều không chịu lau khô thân thể…”

Anh kể ra những thói quen mà đến chính bọn họ cũng chưa từng chú ý như thể thuộc nằm lòng.

Thật sự là anh hiểu quá rõ về Lục Ly, hiểu đến mức có thể dễ dàng liệt kê tất những thói quen nhỏ bé nhất của hắn.

Tất cả những gì anh vừa nói ra đều cực chi tiết, tựa như một cái chìa khóa để mở hòm ký ức, làm bọn họ đồng loạt nhớ ra trong nháy mắt.

Đúng là như vậy, không sai một chút nào. Sở thích của hắn, thói quen của hắn, tất cả đều đúng như Tạ Kiến Vi vừa nói. Nhưng vì sao… tên còn lại cũng vậy?

Tạ Kiến Vi nói hết một đoạn dài, lại nhìn về phía hai người bọn họ: “Chắc chắn em sẽ không yêu hai người cùng một lúc. Em không thể phân rõ các anh, cho nên đối với em, từ đầu đến cuối, em cũng chỉ yêu duy nhất một người!”

Hai Lục Ly đều lập tức ngẩn ra.

Tạ Kiến Vi nói: “Em không biết vì sao mình lại có suy nghĩ này. Song, dù mặt mũi tương tự, thân hình tương tự, giọng nói tương tự, nhưng vì sao đến cả thói quen và sở thích cũng giống nhau?”

Ai có thể cho anh câu trả lời?

Cho nên Tạ Kiến Vi tự mình nói ra: “Các anh… có thể nào chỉ là một người thôi không?”

“Không thể!” Hai Lục Ly đồng thời mở miệng.

Tạ Kiến Vi nhìn về phía họ, nghiêm túc hỏi: “Có muốn làm một phép thử không?”

Lục Ly nhìn anh: “Thử gì?”

Tạ Kiến Vi lấy một viên đá màu xanh lam cất trong ngực áo ra, nói: “Em đọc trong sách cổ, phát hiện đúng là có một chứng bệnh gọi là phân liệt. Nó sẽ khiến một người biến thành hai người. Nhưng trên thực tế bọn họ vẫn là một, linh hồn vẫn luôn gắn kết với nhau. Cho nên họ sẽ mãi dây dưa, vì yêu cùng một người mà không ngừng tra tấn lẫn nhau…”

Không đợi hai Lục Ly lên tiếng, anh lại nói: “Thứ này có thể làm hai người đã tách ra hợp lại thành một.”

Lục Ly bị lời nói của anh làm cho chấn động: “Điều đó là không có khả năng, làm sao tôi và hắn có thể là một được? Hắn đã cướp đi tất cả những thứ thuộc về tôi, hắn…”

Tạ Kiến Vi dịu dàng nói: “Ngoài anh ra, còn ai có thể cướp đi tất cả mọi thứ thuộc về anh nữa?”

Tính ám chỉ trong câu nói kia quá mạnh, một loại khả năng được tô đậm vô cùng.

Nếu bọn họ là một người, vậy mọi thứ thuộc về hắn sẽ chưa bao giờ bị cướp đoạt; nếu bọn họ là một người, vậy Tạ Kiến Vi vẫn luôn chỉ yêu một mình hắn thôi; nếu bọn họ là một người, vậy tất cả những đau khổ mà bọn hắn phải trải qua đều không tồn tại.

Không có phản bội, không có ghen tị, không có tranh đoạt, chỉ còn lại “có được” mà thôi.

Tạ Kiến Vi thương hắn. Bất kể hắn biến thành cái dạng gì, có thân phận như thế nào, chỉ cần là hắn, người kia đều thương hắn.

Bản kế hoạch này tốt đẹp đến động lòng người.

Giọng nói của Tạ Kiến Vi rất nhẹ, giống như đang vỗ về một đứa bé ngủ say: “Thử đi, phải hay là không phải, chỉ cần thử một lần là biết.”

Trái tim Nhan Kha đã nhảy vọt lên cổ họng. Là người hiểu rõ mọi chuyện, anh vô cùng khâm phục sự can đảm của Quân sư Tạ.

Viên đá kia căn bản chỉ là một viên đá thường được nhuộm màu thôi, chẳng có tác dụng khỉ gì hết cả!

Nhưng chỉ cần khiến chủ nhân của giấc mơ tin tưởng, vậy thì nó chính là viên đá thần.

Tạ Kiến Vi đã lợi dụng “Thần ý chí” để lái giấc mơ khó giải quyết này sang một hướng khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK