Edit: Mimi
*****
Quá đau lòng rồi anh bạn!
Nhan Kha hiếu kỳ nói: “Boss, ban đầu tay nghề của cậu xịn lắm sao? Hơn Nhan Khả gấp mười lần, hơn nữa hắn còn phải học từ chỗ cậu? Học xong vậy mà có thể mở một tiệm bánh ngọt năm sao nổi tiếng khắp thành phố S?”
Tạ Kiến Vi còn có thể nói gì, thiết lập là như vậy, anh cũng bất đắc dĩ vô cùng.
Nhan Kha vừa gật gù xong lại cảm khái: “Cảnh trong mơ là bản thu nhỏ của hiện thực, có lẽ ngòai đời cậu đã từng làm cho ngài Nguyên soái những bữa ăn thật là ngon.”
Tạ Kiến Vi: “Chưa chắc hương vị đã được gọi là ngon, nhưng chắc chắn anh ấy cảm thấy cực kỳ vừa miệng.”
Vì nguyên tắc đơn gian biến thành phức tạp, cho nên trong mộng liền thành hương vị thơm ngon nhất trần đời.
Nghĩ đến đây, Tạ Kiến Vi lại thấy lòng ngọt như bôi mật, thật sự hết thuốc chữa rồi.
Thấy Tạ Kiến Vi phát ngốc, Nhan Khả lên tiếng hỏi: “Đang nghĩ cái gì?”
Tạ Kiến Vi thật lòng muốn khen ngợi tay nghề của Nhan Khả, nhưng rất có thể Nhan Khả sẽ cảm thấy anh châm chọc hắn… Vì thế nên Tạ Kiến Vi lền ra vẻ bình tĩnh mà nói: “Cậu làm rất tốt.” Đều nói giả ngầu sẽ bị sét đánh, Quân sư Tạ giả ngầu lần đầu đúng là có hơi thấp thỏm.
Nhan Khả bĩu môi: “Tốt cái con khỉ khô, hẳn là thời gian bỏ nguyên liệu không đúng, cá thờn bờn vẫn cứng không cắn được, dưa chuột thì ngâm chưa tới độ, còn cho hơi nhiều ớt ngọt…”
Hắn dùng vẻ mặt ghét bỏ để quở trách bản thân, Tạ Kiến Vi chỉ biết ngậm chặt miệng, thịt cá chín mềm như vậy còn không cắn được, răng cậu làm bằng bông đấy à!
Tạ Kiến Vi rất muốn chén sạch đống đồ ăn này, bởi vì nó thật sự quá ngon.
Nhưng băn khoăn đến sự ghét bỏ của Nhan Khả, anh đành phải rụt rè một chút, nếm một tý liền ngừng lại.
Bản thân Nhan Khả còn cảm thấy không nuốt nổi, vậy thì người nấu ngon gấp mười lần hắn là anh đây sao có thể ăn hết sạch sành sanh.
Đồ ngon như vậy lại không thể ăn, thật quá đau lòng!
Sau khi hai người dùng cơm, Tạ Kiến Vi liền thu dọn đồ đạc của mình.
Nhan Khả hơi lo lắng, hỏi: “Lục Ly không gây khó dễ cho cậu đấy chứ?”
Tạ Kiến Vi đáp: “Không.”
Ánh mắt Nhan Khả lóe sáng trong chốc lát, xong hắn mới do dự nói: “Cậu ấy mà… Đừng vô tâm quá.”
Tạ Kiến Vi không ư hử gì, chờ đối phương nói tiếp.
Quả nhiên Nhan Khả liền nói thêm: “Lục Ly chỉ tham tay nghề nấu nướng của cậu thôi, bên cạnh hắn nào có thiếu người? Hơn nữa…”
Tạ Kiến Vi hơi buồn bực, nghe có vẻ như bạn trẻ đại Ly hơi tra? Cái này rất mới mẻ.
Nhan Khả vỗ vỗ bả vai anh, nói: “Tóm lại, cậu nghĩ thoáng một chút, cố gắng mà ổn định.”
Tạ Kiến Vi đành phải đáp: “Tôi biết rồi.”
Nhan Khả không nói thêm gì nữa, chỉ bảo: “Nhưng cậu cũng đừng để bàn thân ấm ức… Nếu thật sự không được, trời cao đất rộng mặc sức bay, muốn rời khỏi một người không phải là không có cách.”
“Không việc gì.” Tạ Kiến Vi nói, “Ở bên đó rất tốt.”
Sao có thể tốt được…
Nhan Khả không muốn nhắc tới những chuyện bực mình: “Không nói nữa, nếu tối nay cậu không có việc gì, chúng ta đi uống vài chén đi.”
Tạ Kiến Vi nhìn đồng hồ, đáp: “Được.”
Hai người bọn họ uống từ bảy giờ đến tám giờ. Tửu lượng của Nhan Khả rất nghịch thiên, càng uống càng có tinh thần, chỉ là uống nhiều quá thì liền muốn đi tìm gái đẹp.
Tạ Kiến Vi khoát tay nói: “Cậu tự chơi đi, tôi phải về.”
Nhan Khả đáp: “Bye bye, hôm nào lại rủ cậu đi chơi.” Nói đến đây, ánh mắt của hắn đã bay về phía những khuôn ngực bự.
Tạ Kiến Vi dở khóc dở cười.
Nhan Kha giải thích cho bản thân mình: “Boss, trong hiện thực tôi không như vậy.”
“Ừ.” Tạ Kiến Vi tán thành một cách qua loa.
Nhan Kha đúng là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không sạch được!
Tạ Kiến Vi đạp trên bóng đêm để trở về “phủ Nguyên soái”. Anh uống không ít, mà đa số đều là rượu tác dụng chậm. Lúc ở quán bar còn không thấy gì, về đến nhà anh mới cảm giác bước chân nhẹ bẫng, toàn thân loạng choạng lung lay.
Đầu óc Tạ Kiến Vi vẫn còn tỉnh táo. Anh đi tắm nước lạnh, lúc trở ra lại không mặc quần áo theo thói quen.
Ừm… Bình thường, nếu ở phủ Nguyên soái, buổi tối sau khi tắm rửa xong đa phần là anh không có nhu cầu mặc quần áo nữa.
Nhưng hiện giờ chỉ có một mình anh… không mặc gì hình như hơi lạnh.
Tạ Kiến Vi xuống giường định tìm áo ngủ để khoác vào.
Nhưng khi đi tới trước tủ quần áo, anh chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tạ Kiến Vi hơi tỉnh táo lại: “Ai đấy?”
Người phía ngoài không lên tiếng.
Tạ Kiến Vi tùy tiện khoác một chiếc áo lên rồi đi ra mở cửa. Giờ này, ngoài Lục Ly ra thì còn có thể là ai?
Nhưng khi anh mới đi tới cạnh cửa, cánh cửa đã tự mở ra.
Tạ Kiến Vi liếc mắt một cái liền sa vào đôi con ngươi âm trầm của Lục Ly.
Hắn đang nhìn anh, bằng một đôi mắt đẹp và ngập tràn lửa nóng. Hắn khẽ mím đôi môi mỏng, làm một thứ khao khát trần trụi nhanh chóng dâng trào.
Tạ Kiến Vi vốn uống rượu, bị hắn nhìn như vậy, bỗng nhộn nhạo trong lòng.
Anh không quan tâm mộng hay là thật, cong môi nở một nụ cười mờ ám với Lục Ly…
Giây tiếp theo anh bị Lục Ly hôn cuồng nhiệt.
Tạ Kiến Vi cảm giác được vị cồn trong miệng đối phương, Lục Ly cũng quá chén à?
Mặc kệ, say rượu làm một trận, vừa tê vừa sướng, thoải mái biết bao nhiêu.
Tạ Kiến Vi mặc hắn hôn môi. Tay Lục Ly đã sớm luồn vào vạt áo lỏng lẻo của anh, chạm tới da thịt mịn màng hắn hằng khao khát.
Củi khô lửa bốc, càng lúc càng không thể quay đầu.
Thế mà thân thể này của Tạ Kiến Vi không phải lần đầu, tuy lúc mới vào có hơi đau, nhưng rất nhanh đã thích ứng, không bao lâu anh đã bị Lục Ly làm cho đầu choáng mắt hoa.
Sau khi kết thúc, đầu óc Tạ Kiến Vi trở nên mơ hồ, ngủ thiếp đi lúc nào cũng không rõ nữa.
Trời sáng… Tạ Kiến Vi liền biết cái giá cho việc phóng túng là rất cao.
Đầu ong ong đau nhức, thân thể như bị xe tải nghiền qua, mệt mỏi đến không muốn nhúc nhích dù là một chút.
Tạ Kiến Vi muốn rúc vào lồng ngực người bên cạnh, kết quả lại chỉ thấy khoảng không. Anh mở mắt ra… gian phòng to như vậy nhưng chỉ còn lại một mình anh.
Tên khốn đại Ly kia làm xong bỏ chạy?
Tạ Kiến Vi bất mãn mà rúc vào trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt đầy hậm hực.
Không biết tên kia làm cái trò trong ngoài bất nhát quỷ quái gì.
Đợi trong chốc lát nhưng Tạ Kiến Vi không thấy người về, ngược lại tự mình ngủ mất.
Khi anh thức dậy một lần nữa thì đã là giữa trưa. Anh bị đói tỉnh.
Tối qua anh không ăn mấy, lại giằng co hơn nửa đêm, sáng sớm cũng chưa ăn, bây giờ không đói mới là lạ.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Tạ Kiến Vi định xuống bếp chuẩn bị nấu cơm. Bản thân anh muốn ăn, mà Lục Ly chắc cũng đói bụng rồi?
Nhưng anh mới ra khỏi phòng, người giúp việc đã nhỏ giọng nói: “Ngài Tạ, cơm trưa đã chuẩn bị rồi.”
Chuẩn bị rồi? Tạ Kiến Vi chớp chớp mắt, anh còn chưa nấu nướng gì đâu.
Người giúp việc lại nói: “Ngài Lục đã dặn, trưa nay ngài ấy không về, ngài tự ăn là được.”
Tạ Kiến Vi hơi nhíu mày, đáp: “Tôi biết rồi.”
Cơm trưa rất ngon, món chính là bò hầm vang đỏ Burgundy, cả màu sắc lẫn mùi vị đều hoàn hảo. Nó khác món bò hầm vang đỏ Burgundy mà Tạ Kiến Vi đã làm lúc trước rất nhiều. Đầu tiên, thịt bò phải được chọn cực kỳ tỉ mỉ, là bò Charolais non mềm nhất được chuyển từ Pháp tới theo đường hàng không, sau lại được tưới rượu vang Burgundy hương vị có một không hai trên thế giới, đun cách thủy cùng xương bò, hành trắng, thịt xông khói và nấm hương… Quá trình nấu nướng cầu kỳ sẽ cho ra món ăn vô cùng mỹ vị, khiến cho thực khách thỏa mãn không thôi.
Món này chắc chắn không ngon bằng đồ ăn Nhan Khả làm, nhưng khẳng định là hơn hẳn Tạ Kiến Vi.
Tế phẩm cứ vậy mà đến, Tạ Kiến Vi đương nhiên sẽ thưởng thức.
Trên phương diện nâng cao khả năng nấu nướng, có lẽ chỉ luyện tập thôi là không đủ, còn cần phải thưởng thức thật nhiều.
Nếm được vị ngon, biết được vị ngon, mới có thể nấu ra món ăn ngon.
Tạ Kiến Vi ăn vô cùng vui vẻ, ngay cả món ngọt tráng miệng cũng tương đối hợp ý anh.
Ngon mà không ngấy, ngọt mà không ngán, từng chi tiết đều được làm hết sức hoàn mỹ, khiến cho thức ăn cũng như được thổi sự sống vào.
Sau khi ăn cơm trưa, Tạ Kiến Vi cũng không nhàn rỗi, buổi chiều liền bắt đầu nếm thử đồ ăn, cố gắng để biến thể nghiệm thành kinh nghiệm, cuối cùng thành món ăn tâm đắc của mình.
Bất tri bất giác trời đã tối, Tạ Kiến Vi đã lên xong thực đơn, chuẩn bị nấu cơm cho Lục Ly… Kết quả người giúp việc lại tới báo: “Ngài Tạ, tối nay ngài Lục cũng không về, ngài muốn ăn gì, nhà bếp sẽ chuẩn bị.”
Tạ Kiến Vi: “…”
Trưa không gặp người, tối cũng chẳng thấy bóng, hắn là bận xã giao hay đang tránh mặt anh vì chuyện đêm qua?
Sợ anh tức giận à?
Không gặp được đối phương, hiển nhiên Tạ Kiến Vi cũng không có được đáp án, chỉ đành gật đầu: “Vậy làm phiền các cô.”
Người giúp việc hỏi anh: “Không biết ngài muốn ăn món gì?”
Tạ Kiến Vi đáp: “Cơm Thessaloniki thịt cừu gói lá(1).”
(1) Đã chú thích ở chương trước
Người giúp việc nói: “Được ạ, xin ngài chờ một chút.”
Đây là món ăn Tạ Kiến Vi làm khi vừa đi vào giấc mơ này. Lúc ấy anh làm rất nát, ngay cả cửa của người kiểm thử đồ ăn cũng không qua.
Nhưng sự thật là Tạ Kiến Vi đã tự nếm thử, tuy không được gọi là ngon, nhưng cũng chẳng đến nỗi khó ăn…
Thời gian qua đi, đến hôm nay rốt cuộc anh được biết cái gì gọi là cơm Thessaloniki thịt cừu gói lá chân chính. Phần lá gói đơn giản lại chứa đựng vô vàn kinh ngạc. Sau khi cắn vào, mùi vị thơm ngon của phần nhân như bùng nổ trong khoang miệng, khiến người ăn phải nghẹn họng nhìn trân trối.
Phối hợp các nguyên liệu nấu ăn thực sự là một môn học khó nhằn. Cuối cùng thì Tạ Kiến Vi cũng hiểu vì sao Lục Ly lại ưu tiên đặt món này.
Bởi vì đây là một món ăn đặc biệt có thể phô bày sự đắc sắc của mỗi cá nhân.
Dù phần vỏ lá giống nhau như đúc, nhưng phần nhân bên trong lại khác biệt hoàn toàn.
Nhiều loại nguyên liệu phối với nhau có thể tạo ra một mùi vị vô cùng đặc biệt.
Mà hương vị đó, chỉ cần thưởng thức một lần chắc chắn sẽ có thể phân biệt một cách dễ dàng.
Ánh mắt chợt lóe, Tạ Kiến Vi bỗng nhớ đến một chuyện.
Anh có trí nhớ siêu phàm, tất cả những món ăn Lục Ly đã gọi trước đó anh đều nhớ kỹ, từ cơm Thessaloniki thịt cừu gói lá cho đến bánh Crepe(2), rồi cả Kaiseki Nhật Bản(3)…
(2) Crepe:
(3) Kaiseki:
Hơn mười loại mỹ thực của các nước khắp thế giới, được xếp thành một hình trái tim ngay trên tấm bản đồ.
Tạ Kiến Vi không nhịn được mà bật cười, nói: “Ngốc nghếch.”
Nhan Kha bị ngọt đến đau răng: “Cách tỏ tình này… tôi khâm phục.”
Tạ Kiến Vi: “Mấu chốt là ai có thể nhìn ra được?”
Nhan Kha nói: “Cậu vừa nhìn đã ra rồi đấy thôi.”
Ý cười bên môi Tạ Kiến Vi không cách nào giấu được, anh chỉ muốn ôm lấy Lục đại Ly rồi hôn hắn một cái thật nồng cháy.
Vì sự kiện bất chợt xảy ra này, tâm tình của Tạ Kiến Vi trở nên rất tốt, mặc dù hôm đó Lục Ly cả đêm không về.
Hôm sau anh tiếp tục bận rộn với việc luyện nấu ăn. Vốn tưởng hôm nay Lục Ly sẽ xuất hiện, kết quả người này thế mà còn không chịu về nhà.
Chờ đến ngày thứ ba, Tạ Kiến Vi đã mất hết kiên nhẫn. Nhưng lúc anh định ra ngoài thì lại bị người ngăn cản.
“Xin ngài Tạ dừng bước, ngài Lục đã dặn, hy vọng ngài không đi ra ngoài.”
Tạ Kiến Vi: “…” Trò khỉ gió gì đây?
Anh nói: “Tôi sẽ về trước khi trời tối.”
Người đàn ông măc đồ đen tỉnh bơ: “Thật xin lỗi.”
Bị giam… lỏng à?
Tạ Kiến Vi suy nghĩ một chút, nhưng không sao giải thích được.
Chẳng lẽ là bởi chuyện đêm đó hay sao?
Lục Ly sợ sau khi tỉnh lại anh sẽ tức giận và bỏ đi, cho nên trực tiếp nhốt anh ở trong tòa nhà này?
Nhưng vấn đề là Lục Ly đâu? Cứ trốn mãi thế à!
Tạ Kiến Vi ở “phủ Nguyên soái” thêm một tuần, cuối cùng Lục Ly cũng trở lại.
Tạ Kiến Vi nhìn hắn.
Lục Ly rời mắt sang chỗ khác: “Xin lỗi.”
Tạ Kiến Vi nhìn vành mắt đen xì của hắn, lại nhìn sắc mặt hết sức khó coi của hắn, còn tưởng đã chết vì “bệnh kén ăn” rồi … Haiz, anh lại mềm lòng: “Vẫn luôn nhịn đói à?”
Lục Ly không lên tiếng.
Tạ Kiến Vi thở dài: “Chờ một chút, đồ ăn sẽ có rất nhanh thôi.”
Anh làm một bữa tối nhẹ nhàng – nhờ thử nghiệm và luyện tập nhiều ngày, tay nghề của anh đã khá lên nhiều lắm.
Lục Ly không động đũa, do dự một chút rồi hỏi: “Anh không giận à?”
Tạ Kiến Vi ngồi đối diện hắn: “Giận cái gì?”
Lục Ly hạ mắt, ra sức che giấu suy nghĩ khiến mình bất an: “Đêm hôm đó…”
Tạ Kiến Vi cướp lời: “Chúng ta đều uống quá nhiều.”
Lục Ly đột ngột ngẩng đầu.
Tạ Kiến Vi nở nụ cười, nói: “Không trách cậu, tôi cũng quá chén, đầu óc không tỉnh táo.”
Hầu kết trên cổ Lục Ly trượt một cái thấy rõ, giọng nói của hắn rất khàn: “Nhưng tôi còn…”
“Chẳng phải rất thoải mái sao.” Tạ Kiến Vi cong cong con mắt, nhẹ nhàng nói, “Trải nghiệm rất tuyệt vời.”
Lục Ly ngây người, trong đôi con ngươi đen láy đều là kinh ngạc.
Tạ Kiến Vi mỉm cười: “Tôi thật sự không giận.”
Lục Ly nhìn người đối diện bằng đôi mắt trông mong. Tạ Kiến Vi bị hắn chọc đến không chịu nổi, đứng dậy vòng qua bàn ăn, hôn nhẹ lên môi hắn: “Nếu có thể, chúng ta…”
Lục Ly bịt chặt môi anh.
Tạ Kiến Vi được hắn hôn đến thỏa mãn ngập lòng, vốn đã thương hắn đến tận xương, nên việc không thể bộc lộ khiến cho anh vô cùng khó chịu.
Xem tình trạng của Lục đại Ly, có lẽ muốn chính thức nói chuyện yêu đương cũng khó, chăng bằng đơn giản thô bạo một chút, làm trước yêu sau.
Tạ Kiến Vi bị hắn ấn ngã xuống bàn cơm, mắt thấy sắp hôn đến tóe lửa, anh mềm giọng nói: “Ăn cơm trước đã, chẳng phải cậu đang đói bụng sao?”
Lục Ly lại chỉ muốn xác nhận mình không nằm mơ: “A Vi, anh thật sự không giận à?”
“Hơi hơi.” Tạ Kiến Vi giả vờ giận dỗi, “Làm xong bỏ chạy, thế là sao?”
Lục Ly dừng lại, sau đó ôm chặt lấy người kia, vùi mặt vào cổ anh, hít mạnh một hơi, nói: “Tôi sợ anh bỏ đi.”
Tạ Kiến Vi khẽ thở dài: “Nếu đã trở về thì tôi sẽ không đi nữa.”
Lục Ly ôm Tạ Kiến Vi, thần kinh căng như dây đàn suốt một tuần cuối cùng cũng được thả lỏng.
Không từ ngữ nào có thể diễn tả tâm tình của hắn vào sáng sớm ngày hôm đó.
Sợ hãi, bất an, đồng thời còn có một phần thỏa mãn quỷ dị.
Say rượu làm loạn? Không, hắn vô cùng tỉnh táo. Hắn nhớ rõ từng tấc da thịt trên người đối phương, nhớ từng tiếng rên rỉ, càng nhớ giọt nước mắt tràn khỏi khóe mi khi đôi phương tiếp nhận hắn.
Nhưng hắn không dừng lại được. Biết rõ kết quả sẽ là vực sâu chờ đón, nhưng hắn cứ như bị mê hoặc, hoàn toàn không dừng lại được.
Sáng sớm ngày hôm sau, nhìn Tạ Kiến Vi còn chìm trong giấc ngủ, Lục Ly lập tức vội vã rời đi.
Hắn chạy trối chết.
Hắn không muốn nhìn thấy sự chán ghét trong đôi mắt của Tạ Kiến Vi, không muốn chứng kiến cảnh đối phương tức giận bỏ đi, càng không muốn giẫm lên vết xe đổ ngày trước.
Tạ Kiến Vi đã bỏ đi một lần, nếu lại thêm một lần nữa, hắn…
Vào khoảnh khắc đó, những suy nghĩ trong đầu khiến Lục Ly vừa bất an lại vừa trông đợi.
Nếu Tạ Kiến Vi bỏ đi lần nữa, nhất định hắn sẽ liều lĩnh mà nhốt đối phương lại.
Dù không có được tình yêu của đối phương, hắn cũng không thể để đối phương được tự do.
Tuy Tạ Kiến Vi không biết những chuyện trước kia, nhưng vẫn có thể đoán được vài phần.
Dù sao thì Lục Ly nhà anh vĩnh viễn vẫn là đứa bé đang thương bị người vứt bỏ; mà anh, chính là “kẻ xấu” năm lần bảy lượt vứt bỏ Lục Ly. Lục Ly nhà anh vĩnh viễn đều là muốn mà không có được, còn anh, chính là cái mà hắn không ngừng khát khao.
Trời cao chứng giám, anh chỉ muốn trú ngụ trong tim hắn cả đời.
Nhưng biết làm sao đây? Chỉ có thể dỗ dành, ai bảo ông xã của anh lại có một trái tim thủy tinh chứ.
Lục Ly ăn Tạ Kiến Vi trước, xong lại ăn đồ ăn Tạ Kiến Vi làm, xét về mọi mặt thì đúng là thu được phúc lợi không nhỏ.
Tạ Kiến Vi biết rõ quy tắc của giấc mơ, cho nên tuyệt đối không tỏ t�¬nh, chá» á» bên Lục Ly má»i ngà y, cá» gắng khiến hắn cảm thấy yên tâm.
Ba, bá»n ngà y sau, Lục Ly thả Tạ Kiến Vi Äã tắm rá»a sạch sẽ lên giÆ°á»ng, rá»i chuẩn bá» rá»i Äi. NhÆ°ng Tạ Kiến Vi bá»ng kéo góc áo hắn.
Lục Ly hạ mắt nhìn anh.
Tạ Kiến Vi nói: âá» lại Äi.â
Äầu Lục Ly ná» uỳnh má»t tiếng: âCùng ngủ?â
âỪ,â Tạ Kiến Vi né ra má»t góc, xá»c chÄn lên, nói, âVà o Äây.â
Lục Ly cÄn bản không biết mình Äã lên giÆ°á»ng nhÆ° thế nà o, cÅ©ng không biết bản thân Äã ôm Tạ Kiến Vi và o lòng ra sao, tháºm chà cÅ©ng không biết mình ngủ bằng cách nà o nữa.
Sáng hôm sau, và o lúc thức dáºy, hắn vá»i và ng siết chặt cánh tay, khiến cho ngÆ°á»i trong ngá»±c vô thức kêu lên má»t tiếng.
Lục Ly cúi Äầu nhìn Tạ Kiến Vi vẫn còn Äang ngủ, trái tim má»i từ vá» trà lÆ¡ lá»ng rÆ¡i vá» lá»ng ngá»±c.
Rá»t cuá»c chuyá»n gì Äã xảy raâ¦
Vì sao lại thà nh nhÆ° váºy?
Lục Ly không biết Tạ Kiến Vi gặp phải vấn Äá» gì, nhÆ°ng cuá»c sá»ng hiá»n giá» vô cùng tá»t Äẹp, dù có ẩn tình, hắn cÅ©ng vui vẻ lÆ¡ Äi.
Hắn thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i ná» mÆ°á»i nÄm, cuá»i cùng Äá»i phÆ°Æ¡ng cÅ©ng say giấc ngay bên cạnh hắn, còn gì Äáng Äá» vui vẻ và hạnh phúc hÆ¡n?
Lục Ly hôn lên trán Tạ Kiến Vi.
Tạ Kiến Vi cỠcỠvà o ngực hắn.
Lục Ly không nhá»n Äược mà khẽ nhếch môi, nhìn ngÆ°á»i trong lòng tháºt lâu không há» chá»p mắt.
Nếu yêu má»t ngÆ°á»i thì nhìn bao nhiêu cÅ©ng không Äủ, hÆ¡n nữa cà ng nhìn sẽ cà ng cảm thấy Äáng yêu và cà ng yêu thÃch nhiá»u hÆ¡n.
Äá»i vá»i Lục Ly, cái gì của Tạ Kiến Vi cÅ©ng tá»t, cÅ©ng Äẹp, ngay cả má»t sợi tóc cÅ©ng là váºt quý có má»t không hai trên Äá»i.
Lục Ly lại hôn lên Äá»nh Äầu anh.
Tạ Kiến Vi hà m há» nói: âÄừng quáºy.â
Lục Ly cắn nhẹ lên và nh tai trắng nõn của anh.
Tạ Kiến Vi nhắm mắt, cÆ°á»i nói: âNà o, Äừng cắn⦠ưmâ¦â
Lục Ly ngáºm lấy môi anh. Tạ Kiến Vi Äặt bà n tay lên vùng ngá»±c nóng bá»ng của hắn, vì nụ hôn ná»ng cháy của hắn, cÆ¡ thá» anh cÅ©ng bắt Äầu nóng lên.
Khi tình ý Äược khÆ¡i lên, Lục Ly cất tiếng há»i: âA Vi, tôi là ai?â
âHá»m?â Tạ Kiến Vi mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng, không hiá»u ý hắn.
Lục Ly nói: âGá»i tên tôi.â
âA Ly.â Tiếng Tạ Kiến Vi má»m nhÅ©n.
Lục Ly nghe mà ngứa cả lá» tai: âGá»i to lên.â
âA Ly.â
âTo hÆ¡n chút nữa.â
âA Ly⦠A Lyâ¦â
Anh liên tục gá»i tên hắn, âm thanh vá»n dá»n dáºp lại vì Äá»ng tác va chạm của Äá»i phÆ°Æ¡ng mà trá» nên vụn vặt.
NhÆ°ng tiếng gá»i ấy cứ nhÆ° mang theo ma lá»±c, trà n và o trái tim của Lục Ly, Äá» trong lòng trong mắt hắn chá» còn lại mình anh.
Ãn ái má»t tráºn và o lúc bình minh, Tạ Kiến Vi lÆ°á»i biếng há»i hắn: âBuá»i sáng muá»n Än cái gì?â
âÄừng cá» sức, bảo ngÆ°á»i khác là m Äi.â
Tạ Kiến Vi liếc hắn má»t cái: âKhông phải tôi là m cáºu nuá»t trôi à ?â
Lục Ly nói: âKhông Än má»t bữa có là m sao Äâu.â
âKhông Äược!â Tạ Kiến Vi ngá»i dáºy, nói, âBữa sáng quan trá»ng nhất, nhá»n là sẽ uá» oải cả ngà y.â
Lục Ly lại bảo: âTôi không saoâ¦â
Tạ Kiến Vi hôn hắn, nói: âChá» tôi, nhanh lắm.â
Nói xong anh xoay ngÆ°á»i xuá»ng giÆ°á»ng, mặc áo phông quần Äùi, rá»a mặt Äánh rÄng sau Äó Äi sang phòng bếp.
Lục Ly cÅ©ng Äi theo. NhÆ°ng hắn không và o bếp mà chá» Äứng nhìn á» Äằng xa.
Äây là cảnh tượng mà hắn thÃch nhất ká» từ lúc chà o Äá»i cho tá»i hôm nay, cÅ©ng là bức tranh mà hắn khao khát nhất suá»t thá»i thÆ¡ ấu.
Khi ấy, Tạ Kiến Vi vẫn là má»t thiếu niên, nhá» gầy hÆ¡n hiá»n nay rất nhiá»u, nhÆ°ng bá» dáng cầm ná»i chảo vẫn luôn luôn nhÆ° thế, không há» thay Äá»i.
Lục Ly quen Tạ Kiến Vi và o nÄm mÆ°á»i ba tuá»i, thoáng cái Äã mÆ°á»i nÄm.
Tất cả những kẻ khiến hắn tá»n thÆ°Æ¡ng Äá»u Äã chết, ngÆ°á»i cho hắn hÆ¡i ấm cÅ©ng muá»n rá»i Äi.
Lục Ly không biết mình Äã yêu Tạ Kiến Vi tá»± lúc nà o, có lẽ là lần Äầu gặp mặt, có lẽ là thá»i Äiá»m thanh xuân khá» dại ngây thÆ¡, cÅ©ng có thá» là sau cái Äêm ngoà i ý muá»n và o ba nÄm vá» trÆ°á»c.
Tóm lại là Äến khi Tạ Kiến Vi bá» Äi, hắn má»i ý thức rõ rà ng Äược, ngÆ°á»i nà y Äi rá»i, tÃnh mạng của hắn liá»n mất Äi má»t ná»a.
Tạ Kiến Vi bÆ°ng bữa sáng ra: âBánh chiên trứng cá muá»i(4), nếm thá» Äi.â
(4) Bánh chiên trứng cá muá»i:
Bánh chiên là loại ngoà i xém trong má»m, chiên và ng bằng bÆ¡, vì cho thêm sữa và trứng gà nên nhìn khá xá»p, là m dà y má»t chút trông cà ng hấp dẫn hÆ¡n. Trứng cá muá»i cÅ©ng là trứng cá há»i mà u cam Äược tuyá»n chá»n kỹ cà ng, Äiá»m thêm sữa chua và thì là , vừa ngon vừa Äẹp, chá» nhìn thôi Äã khiến bụng ngÆ°á»i réo vang.
Lục Ly má»m cÆ°á»i, nói: âAnh là m gì cÅ©ng ngon.â
Nghe Äược lá»i nà y, Tạ Kiến Vi khẽ Äá»ng trong lòng.
Lục Ly ngá»i và o bà n, Tạ Kiến Vi cÅ©ng ngá»i xuá»ng ghế Äá»i diá»n vá»i hắn. TrÆ°á»c mặt há» là hai phần bánh chiên trứng cá muá»i giá»ng há»t nhau. NhÆ°ng trÆ°á»c khi Än, Tạ Kiến Vi Äá»t nhiên nói: âCó thá» cho tôi má»t miếng không?â
Lục Ly vừa cắn má»t miếng, chợt giÆ°Æ¡ng mắt nhìn anh: âCủa tôi ấy à ?â
Tạ Kiến Vi cÆ°á»i giảo hoạt: âChÃnh miếng cáºu Äang Än Äấy.â
Lục Ly dừng má»t chút, giá»ng trầm Äi rất nhiá»u: âCái nà y sao?â
Tạ Kiến Vi dứt khoát Äứng dáºy, vÆ°Æ¡n ngÆ°á»i qua chiếc bà n Än, cắn miếng bánh chiên trên tay của Lục Ly, hÆ¡n nữa còn cỠý cắn á» chá» hắn Äã Än.
Äôi mắt Lục Ly chợt tá»i Äi má»t chút.
Mà Tạ Kiến Vi thì lại triá»t Äá» ngẩn ngÆ°á»i.
Trá»i má! Quá ngon!
Bánh chiên thÆ¡m vá» sữa, vừa xá»p vừa giòn, Än kèm vá»i trứng cá muá»i tÆ°Æ¡i ngon, và kem sữa chua tan chảy, mỹ vá» nhÆ° Äang lÆ¡ lá»ng trên mây.
Tuy Tạ Kiến Vi Äã có phán Äoán từ trÆ°á»c, song lúc tá»± mình thá» nghiá»m vẫn phải sợ Äến ngây ngÆ°á»i.
Chủ giấc mÆ¡ rất giá»i, tất cả những món Än tầm thÆ°á»ng sau khi Äược thần ý chà gá»t rá»a thì Äá»u trá» nên ngon Äến nghá»ch thiên!
Tạ Kiến Vi lá» vẻ ngÆ¡ ngác, Lục Ly thì cảm thấy Äá»i phÆ°Æ¡ng Äang quyến rÅ© mình.
Hắn giữ chặt gáy Tạ Kiến Vi, hôn lên Äôi môi nhạt mà u của anh.
Còn chÆ°a tá»nh lại sau khi cảm nháºn vá» ngon bùng ná» trong khoang miá»ng, Tạ Kiến Vi Äã lại bá» Lục Ly hôn Äến tê dại toà n thân.
Lục Ly cá» và o môi anh, nói: âVì sao lại muá»n Än Äá» của tôi?â
Tạ Kiến Vi thà nh thá»±c trả lá»i: âThứ mà cáºu Äã Än có mùi vá» cá»±c ngon.â
Lá»i nói trà n Äầy tình ý nà y khiến trái tim Lục Ly nhảy dá»±ng, thiếu chút nữa hắn Äã Äẩy Äá»i phÆ°Æ¡ng xuá»ng mặt bà n Än.
Tạ Kiến Vi còn chÆ°a Än Äủ, Äẩy hắn ra, nói: âÄn Äi Än Äi, mau Än Äi.â Anh chÆ°a từng có hứng thú vá»i thức Än Äến váºy.
Lục Ly không Äáp, chá» nhìn Tạ Kiến Vi bÆ°ng ÄÄ©a chạy sang ngá»i bên cạnh mình.
Bả vai hai ká» sát nhau, cánh tay Äụng và o cánh tay, chá» cần má»t ngÆ°á»i cúi Äầu, má»t ngÆ°á»i ngẩng Äầu, là có thá» hôn tá»i.
Tạ Kiến Vi dùng Äôi mắt Äầy trông mong Äá» nhìn hắn: âCáºu mau Än má»t miếng Äi.â
Trái tim Lục Ly Äáºp Äiên cuá»ng, khắp lá»ng ngá»±c Äá»u ngáºp trà n lá»a nóng: âA Viâ¦â
Tạ Kiến Vi thúc giục: âMau Än má»t miếng Äi, tôi chá».â
Cả bữa sáng, Lục Ly cứ nhÆ° lÆ¡ lá»ng giữa chÃn tầng mây, bá» Tạ Kiến Vi nhá»i không biết bao nhiêu là ÄÆ°á»ng máºt.
Tạ Kiến Vi cÅ©ng thả há»n bay cao theo gió, Äá» Än rất ngon, tháºm chà là quá ngon, ngon Äến mức không ngôn từ nà o miêu tả Äược.
Thá»±c ra Quân sÆ° Tạ Äã nghÄ© ra rá»i, Äá» Än anh là m là vì Lục Ly nên má»i trá» thà nh mỹ thá»±c có má»t không hai trên thế giá»i.
Sau khi Än hết hai phần bánh chiên trứng cá muá»i, Tạ Kiến Vi vẫn thòm thèm.
Lục Ly nói: âMấy ngà y nữa tôi phải tá»i St. Petersburg, anh⦠anh có Äi cùng vá»i tôi không?â
Tạ Kiến Vi: âHá»m? Có tiá»n không?â
Lục Ly Äáp: âTrÆ°á»c kia anh từng nói muá»n tá»i Yevropeyskaya(5) Äá» nếm thá» bánh chiên trứng cá muá»i của bá»n há».â
(5) Gostinitsa Evropeyskaya: Má»t khách sạn ná»i tiếng á» nÆ°á»c Nga
Tạ Kiến Vi nói: âÄúng thế, váºy chúng ta cùng Äi.â
Lục Ly: âChắc chắn không ngon bằng anh nấu.â
Tạ Kiến Vi cong cong con mắt, má»m cÆ°á»i: âTá»i St. Petersburg tôi lại là m cho cáºu, á» Äó có trứng cá Äen tÆ°Æ¡i ngon nhất, nghe nói nó to bằng hạt Äáºu Hà Lan, hÆ°Æ¡ng vá» có thá» nói là Äá»nh cao.â
âỪm.â Lục Ly má»m cÆ°á»i, âTôi chá» thÃch Äá» Än anh là m.â
Tạ Kiến Vi không nhá»n Äược mà hôn lên môi hắn, tháºt ngá»t, Lục Ly của anh Äúng là khéo miá»ng vô cùng.
Lục Ly Äi Nga có viá»c, thế nhÆ°ng vẫn dà nh ra khoảng hai ngà y Äá» dạo chÆ¡i cùng vá»i Tạ Kiến Vi.
Ngá»i thuyá»n dá»c sông Moyka(6) của Trái Äất cá» xÆ°a, ngắm nhìn Nhà thá» Chúa Cứu thế trên Máu Äá»(7) to lá»n và tráng lá», tâm tình Tạ Kiến Vi tá»t vô cùng.
(6) Sông Moyka:
(7) Nhà thá» Chúa Cứu thế trên Máu Äá»
Có lẽ sau khi quay lại hiá»n thá»±c, anh cÅ©ng phải rủ Lục Ly Äi những hà nh tinh khác dạo chÆ¡i.
Lúc Äi nÆ°á»c ngoà i, anh có thá» tiếp cáºn vÄn hóa của nhiá»u dân tá»c, có thá» thÆ°á»ng thức Äặc sản Äá»a phÆ°Æ¡ng, có thá» sóng vai Lục Ly Äi trên những con ÄÆ°á»ng nhá» Äầy thÆ¡ má»ng trong Äêm tá»i. Bà n viá»c chÃnh cÅ©ng tá»t, tán gẫu bâng quÆ¡ vá» cảnh sắc xung quanh cÅ©ng Äược, nói chung là vẫn hÆ¡n má»t mình chá» Äợi trong phủ Nguyên soái rất nhiá»u.
Tạ Kiến Vi tá»nh bÆ¡ mà nắm tay của Lục Ly. Lục Ly khẽ cong môi cÆ°á»i rá»i nắm ngược lại tay anh.
Trên dòng Moyka sóng nÆ°á»c lung linh, bá»n há» mÆ°á»i ngón giao nhau, tá»±a nhÆ° muá»n dắt nhau xuyên suá»t chiá»u dà i thá»i gian và không gian.
Sau khi trỠvỠtừ St. Petersburg, Tạ Kiến Vi và Lục Ly cà ng thêm gắn bó.
Hai ngÆ°á»i cùng Än cùng ngủ, há»t nhÆ° má»t Äôi tình nhân ân ái ngá»t ngà o hÆ°á»ng thụ từng giây từng phút bên nhau.
Ban Äầu, bất ká» phải Äi công tác bao xa Lục Ly cÅ©ng vá»i vã trá» vá» Än cÆ¡m. Sau Äó Tạ Kiến Vi má»i Äá» nghá»: âÄừng chạy qua chạy lại nữa, nếu cáºu phải tá»i thà nh phá» khác thì cứ ÄÆ°a tôi theo cùng.â
Lục Ly do dá»± má»t chút: âCó lúc phải ngá»i xe lâu lắm.â
Tạ Kiến Vi cong cong Äôi mắt, má»m cÆ°á»i: âThì sao? Hai chúng ta cùng Äi cÆ¡ mà .â
Lục Ly khẽ nhếch môi: âÄược.â
Tạ Kiến Vi lại nói: âYên tâm, tôi sẽ không quấy rầy cáºu, báºn viá»c thì cáºu cứ là m, tôi tá»± có viá»c của mình, tôi mang theo má»t Äá»ng sách là á»n thôi.â
Lục Ly cảm thấy nếu Tạ Kiến Vi á» bên cạnh, hắn cÄn bản không có tâm tÆ° Äá» xá» lý bất cứ công viá»c gì.
NhÆ°ng Tạ Kiến Vi muá»n á» bên hắn, muá»n gần gÅ©i hắn từng phút từng giây, là m sao hắn từ chá»i Äược?
Thân pháºn của Lục Ly á» thế giá»i nà y không thấp, không phải doanh nhân bình thÆ°á»ng, mà là ngÆ°á»i có Äá»a vá», có khả nÄng khá»ng chế huyết mạch quá»c gia.
Tạ Kiến Vi không can thiá»p và o công viá»c của hắn, chá» má»t lòng nghiên cứu ẩm thá»±c dùng cho những bữa Än hà ng ngà y và vui vẻ bên hắn, váºy cÅ©ng hạnh phúc lắm rá»i.
Khoảng hai tháng sau, Nhan Khả gá»i Äiá»n cho Tạ Kiến Vi: âGần Äây cáºu báºn cái gì? Nhiá»u lần gá»i Äiá»n cho cáºu mà không Äược.â
Tạ Kiến Vi không có ngÆ°á»i nà o Äặc biá»t cần liên lạc, nên lúc chuẩn bá» ra nÆ°á»c ngoà i cÅ©ng không ÄÄng ký Äiá»n thoại quá»c tế, sau nữa anh còn lÆ°á»i nạp Äiá»n, cho nên Nhan Khả liá»n không liên lạc vá»i anh Äược.
Tạ Kiến Vi nói: âÄi ra ngoà i chÆ¡i, có viá»c gì không?â
âKhông có viá»c thì không thá» liên lạc vá»i cáºu à ?â Nhan Khả há»i, âCó muá»n ra ngoà i là m má»t chén không?â
Tạ Kiến Vi suy nghÄ© má»t chút má»i nháºn lá»i: âÄược, tôi là m cÆ¡m tá»i trÆ°á»c Äã.â
Nhan Khả rất biết Äiá»u: âGá»i lại sau.â
Tạ Kiến Vi bấm sá» Äiá»n thoại của Lục Ly: âTá»i nay tôi có hẹn vá»i bạn, cáºu vá» thì tá»± Än có Äược không? Tôi Äã nấu cÆ¡m rá»i.â
á» bên kia Äầu dây Äiá»n thoại, Lục Ly im lặng má»t lát má»i há»i: âHẹn ai?â
âNhan Khả, Äã lâu không gặp, cáºu ta gá»i Äiá»n thoại hẹn tôi.â
Lục Ly: âTôi bá» trà ngÆ°á»i ÄÆ°a anh Äi.â
âKhông cần Äâu.â Tạ Kiến Vi nói, âNgay trong thà nh phá» S, tôi tá»± Äi Äược.â
Lục Ly không miá» n cưỡng: âVáºy lúc nà o xong thì gá»i Äiá»n cho tôi, tôi tá»i Äón anh.â
âÄược.â Tạ Kiến Vi vui vẻ nháºn lá»i.
Cúp Äiá»n thoại xong Tạ Kiến Vi liá»n mua chút Äá» rá»i Äi tá»i tiá»m bánh ngá»t.
Äúng lúc Nhan Khả Äang Äóng cá»a, thấy Tạ Kiến Vi, hắn liá»n kéo anh lên xe: âÄi thôi, ÄÆ°a cáºu Äi chÆ¡i.â
Tạ Kiến Vi nói: âTìm chá» nà o yên tÄ©nh ngá»i má»t chút, á»n quá là tôi không Äi Äâu.â
Nhan Khả cÆ°á»i chê: âNon ná»a nÄm cáºu không nà y kia, không thấy thèm à ?â
Tạ Kiến Vi: ââ¦â
âYên tâm.â Nhan Khả nói vá»i anh bằng giá»ng Äiá»u vô cùng thân thiá»n, âÄêm nay Äảm bảo sẽ tìm cho cáºu má»t ngÆ°á»i vừa ý, cho cáºu hÆ°á»ng thụ má»t chút.â
Tạ Kiến Vi thẳng thắn nói: âTôi có ngÆ°á»i yêu rá»i.â
âHả?â Nhan Khả kinh ngạc Äến ngây ngÆ°á»i, âAi thế? NgÆ°á»i Äẹp nà oâ¦â Nói Äến Äây hắn lại chá»c chá»c Tạ Kiến Vi mấy cái, âCáºu xấu quá, có bạn gái mà không ká» cho tôi? Giá»i thiá»u Äi chứ!â
Tạ Kiến Vi hắng giá»ng, sá»a lại: âLà ⦠bạn trai.â
Anh vừa nói ra lá»i ấy, Nhan Khả Äã Äá»t ngá»t Äạp phanh, lá»p xe ma sát trên ÄÆ°á»ng nhá»±a tạo thà nh má»t âm thanh hết sức chói tai.
Tạ Kiến Vi nhìn vá» phÃa hắn.
Nhan Khả nhÃu mà y, trong con ngÆ°Æ¡i ngáºp Äầy má»t vẻ âm trầm: âLục Ly à ?â
Tạ Kiến Vi: ââ¦â
NhÆ° bá» chá»c giáºn, Nhan Khả Äáºp mạnh và o vô lÄng, mặt Äầu phẫn ná»: âCáºu⦠cáºu!â
Hắn liên tiếp nói hai tiếng âcáºuâ, nhÆ°ng sau Äó lại chẳng thá»t nên lá»i.
Tạ Kiến Vi nhẹ nhà ng nói: âKhông sao Äâu mà .â
âKhông sao??â Nhan Khả bất chợt cao giá»ng, ánh mắt nhìn vá» phÃa Tạ Kiến Vi mang theo cá»±c nhiá»u giáºn dữ, âGiá» cáºu thấy vui, nhÆ°ng có nghÄ© Äến tÆ°Æ¡ng lại không? Sau khi Lục Ly kết hôn, cáºu còn có thá» á» lại chá» kia? Còn muá»n dùng thân pháºn Äầu bếp hầu hạ hai vợ chá»ng bá»n há»?â
Kết hôn?
Tạ Kiến Vi chá»p chá»p mắt.
Nhan Khả cả giáºn: âLúc trÆ°á»c tôi không nên giá»i thiá»u cáºu Äến nhà há» Lục, cà ng không nên Äá» cáºu quen biết thằng khá»n kia, không nên Äá» hắn nếm thá» Äá» Än cáºu nấu! Mẹ kiếp, thứ cặn bã nhÆ° thế, Äói chết cÅ©ng Äáng!â
Tạ Kiến Vi không biết nói gì, chá» cá» gắng phân tÃch sá»± tình ẩn chứa trong những câu cáu giáºn của Nhan Khả.
Nhan Khả nói: âTôi tháºt chẳng biết phải nói gì vá»i cáºu nữa, cáºu mù mắt thì cÅ©ng mù có mức Äá» thôi, hôn sá»± giữa hai nhà Lục â TÆ°á»ng là chuyá»n ván Äã Äóng thuyá»n. Muá»n nhất là cuá»i nÄm nay Lục Ly và TÆ°á»ng Dung sẽ ÄÃnh hôn. Cáºu nói xem, cáºu là cái gì Äây? TÃnh cách TÆ°á»ng Dung cáºu còn lạ lẫm sao? Nếu cô ta biết cáºu và Lục Ly có Äiá»u mỠám, lại chẳng quáºy tung lên nữa à !â
Dạo nà y Tạ Kiến Vi Äắm chìm trong âsắc Äẹpâ và mỹ thá»±c, tháºt sá»± không ÄỠý Äến thiết láºp quái quá»· của giấc mÆ¡.
NhÆ°ng những lá»i Nhan Khả nói cÅ©ng quá là vô nghÄ©a.
Lục Ly sẽ kết hôn vá»i má»t cô gái?
ChÃnh là Lục Äại Ly cong nhÆ° nhang muá»i của anh?
Äúng là chuyá»n cÆ°á»i khắp dải Ngân Hà .
Huá»ng há» Äây là giấc má»ng của Lục Ly. Tạ Kiến Vi cảm thấy anh có thá» kết hôn vá»i ngÆ°á»i khác, nhÆ°ng Lục Ly thìâ¦
Không phải anh quá tá»± tin, mà ÄÃch thá»±c là không thá» tÆ°á»ng tượng ra hình ảnh ấy.
Nhan Khả nói má»t cách vô cùng Äau Äá»n: âTôi bảo cáºu trá» vá» nhà há» Lục là vì không muá»n cáºu Äắc tá»i vá»i bá»n há». NgÆ°á»i ta vẫn bảo dân không tranh Äấu vá»i quan, hắn tháºt sá»± ra tay chúng ta cÅ©ng không chá»ng Äỡ Äược. NhÆ°ng tôi không bảo cáºu mặc hắn muá»n là m gì thì là m!â
âHắn thÃch cáºu, tháºm chà yêu cáºu, yêu Äến chết Äi sá»ng lại. NhÆ°ng cáºu Äừng quên thân pháºn của hắn! Hắn có thá» á» bên cáºu Äược sao? ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng má»t nguyên thủ quá»c gia sẽ chá»n má»t ngÆ°á»i Äà n ông Äá» cùng sánh Äôi hả?â
âA Vi.â Nhan Khả thấm thÃa nói, âCáºu tá»nh táo má»t chút, Äừng bá» mấy lá»i ÄÆ°á»ng máºt của hắn mê hoặc. Bá»n Äà n ông, cáºu cứ nhìn tôi là biết, lúc á» trên giÆ°á»ng tá» tế vô cùng, Äến khi cần chá»u trách nhiá»m lại chạy trá»n cá»±c kỳ nhanh. ÄÆ°Æ¡ng nhiên tôi không lừa gạt phụ nữ Äà ng hoà ng. Tất cả má»i ngÆ°á»i Äá»u là vui Äến chán Äi, nhÆ°ng nhìn tôi cáºu nên hiá»u Äược má»t Äiá»u, bản tÃnh của Äà n ông, chá» có má»t chữ âvứtâ.â
âHắn quen biết cáºu từ nhá», Äói bụng và i nÄm mà ná»a chết ná»a sá»ng, cuá»i cùng nhá» có thức Än cáºu là m má»i tá»n tại Äược. Hiá»n nhiên là hắn sẽ á»· lại cáºu. NhÆ°ng sá»± á»· lại nà y là tình yêu sao? Hắn chá» vì không muá»n rá»i khá»i cáºu, nên má»i nghÄ© má»i cách Äá» trói buá»c cáºu thôi.â
Tạ Kiến Vi Äã hiá»u, âanhâ và Lục Ly quen biết từ lâu rá»i.
Nhan Khả lại nói: âTrÆ°á»c Äây cáºu Äã nói vá»i tôi, bản thân tá»± biết rõ rà ng, má»i thứ Äá»u hiá»u Äược, sẽ cá» gắng giúp Lục Ly chữa khá»i bá»nh kén Än, chá» khi hắn không cần cáºu nữa, cáºu sẽ bắt Äầu cuá»c sá»ng của riêng mình.â
âNhÆ°ng hiá»n giá» thì sao? Vứt bá» giấc mÆ¡ của mình chÆ°a Äủ, còn muá»n vứt luôn cả bản thân nữa à !â
Tạ Kiến Vi chỠcó thỠim lặng.
Nhan Khả cÅ©ng không có tâm tình uá»ng rượu vá»i Tạ Kiến Vi nữa. Hắn tìm má»t quán cà phê vắng vẻ, dẫn anh và o ngá»i sau Äó bắt Äầu khuyên can.
Từ lá»i của hắn, Tạ Kiến Vi Äã nắm Äược thiếp láºp cÆ¡ bản của giấc mÆ¡.
Con trai Äá»c nhất của nhà há» Lục mắc chứng kén Än, gặp Äược má»t thanh niên có tay nghá» nấu nÆ°á»ng tá»t Äáng kinh ngạc, sau Äó gắn bó vá»i Äá»i phÆ°Æ¡ng suá»t mÆ°á»i nÄm.
Lục Ly không thá» rá»i xa Tạ Kiến Vi, vì ngoà i Äá» Än anh nấu hắn không nuá»t trôi bất cứ cái gì, dù cá» Än cÅ©ng sẽ nhanh chóng nôn ra.
Tạ Kiến Vi muá»n rá»i khá»i Lục Ly, nhÆ°ng tình cảm mÆ°á»i nÄm không phải nói Äùa, chung quy vẫn là không thá» nhìn ngÆ°á»i kia chết Äói.
Má»t nÄm trÆ°á»c Tạ Kiến Vi bắt Äầu cá» gắng phá»i hợp vá»i bác sÄ© Äá» giúp Lục Ly chữa bá»nh kén Än.
Äáng tiếc bá»nh tình không giảm, ngược lại còn khiến Lục Ly biết anh có ý Äá»nh rá»i xa hắn.