*****
Cái tên này kích thích Livre rất nhiều. Hắn vươn tay xách cổ thiếu niên Lục Ly lên. “Nhắc lại một lần nữa.”
“Lục Ly.” Mặt thiếu niên hoàn toàn không đổi sắc. Dù đang bị vây trong tình cảnh chật vật, song cậu ta vẫn cứ lộ vẻ thong dong, tựa như có bị Livre giết chết cũng không hề sợ hãi.
“Hai người đang làm gì?” Cạnh cửa truyền đến một giọng nói đầy kinh ngạc.
Livre thả Lục Ly ra.
Tạ Kiến Vi hơi bất an, nhanh chân bước tới: “Livre, anh…”
“Tôi đi đây.” Livre cứng nhắc xoay người, sau đó lập tức rời đi không hề quay đầu nhìn lại.
Tạ Kiến Vi sững sờ tại trận.
Từ lúc cả hai quen biết cho tới nay, Livre chưa bao giờ dùng vẻ mặt và giọng điệu như thế để nói chuyện với anh.
Rốt cuộc là làm sao?
“Khụ…” Tiếng họ nhẹ vì khó chịu của Lục Ly khiến Tạ Kiến Vi bừng tỉnh. Anh vội vàng đi về phía đối phương, giúp cậu ta vỗ vỗ lưng, lại hỏi, “Có ổn không?”
Lục Ly nắm tay anh, nhíu mày, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Không việc gì.”
Miệng thì bảo thế, nhưng trên cổ cậu ta đã hiện rõ năm dấu ngón tay.
Tạ Kiến Vi đau lòng một trận, cố ý giải thích: “Cậu đừng nóng giận, anh ấy…”
“Tôi không sao cả.” Lục Ly mỉm cười với Tạ Kiến Vi, nói, “Anh đừng trách hắn, có lẽ hắn sợ tôi cướp mất anh.”
Tạ Kiến Vi nhìn nụ cười đầy miễn cưỡng trên môi của Lục Ly, chỉ cảm thấy trái tim đau đớn không gì sánh được.
Anh không thể nói rõ đây là cảm giác gì. Dường như trước mặt chính là người anh đã bảo vệ từ rất lâu rồi, cho nên không thể để đối phương tổn thương dù là một chút.
Livre không đi, hoặc nói đúng hơn là hắn không đi xa.
Hắn ẩn thân đứng ở chỗ cao, lạnh lùng mà nhìn hai người đỡ nhau vào nhà. Hắn phải nhanh chóng kết thúc chiến tranh. Hắn phải nhanh chóng trở lại bên cạnh người kia. Hắn không thể chịu đựng được việc bên đối phương có … một người khác.
Thêm hai tháng nữa trôi qua, những lúc nhớ đến Livre, Tạ Kiến Vi liền không nhịn được mà ngẩn người. May là có Lục Ly ở đây, cậu ta hiểu điều gì khiến Tạ Kiến Vi đau khổ, cũng biết cách làm đối phương có thể buông lỏng tinh thần trong chốc lát.
Thời gian uớc định sắp tới, Lục Ly nên trở về nhà. Tạ Kiến Vi chủ động đề xuất: “Tôi đưa cậu về nhé.”
Lục Ly cũng không từ chối nữa, nói: “Cảm ơn anh rất nhiều.”
Tạ Kiến Vi đáp lời: “Tôi có làm được gì đâu.”
“Không, anh đã giúp tôi học hỏi được rất nhiều điều.”
Thời gian thật sự rất dễ để lại dấu vết trên gương mặt con người. Chỉ bốn – năm tháng ngắn ngủn, thiếu niên ngây ngô hôm nào nay đã như hoàn toàn khôn lớn. Nét tùy tiện và nham hiểm trên mặt cậu ta biến mất, thay vào đó chính là sự trong sáng cùng dám đảm đương trách nhiệm.
Hắn nói: “Tôi sẽ về nhà, anh trai có thể vứt bỏ người nhà, nhưng tôi thì không. Trách nhiệm của anh ấy, tôi sẽ tiếp nhận, thậm chí sẽ làm tốt hơn anh ấy rất nhiều!”
Nhìn Lục Ly như vậy, Tạ Kiến Vi cảm thấy lồng ngực như có một dòng nước ấm lan tràn, hệt như cây non mình luôn che chở cẩn thận đã trở thành một cây đại thụ vững chãi. Sự vui mừng ấy khiến cho người ta sung sướng tột cùng.
Tạ Kiến Vi khẽ cười: “Tôi rất chờ mong.”
Lục Ly thực sự về nhà, thậm chí còn mời Tạ Kiến Vi đến chơi.
Tạ Kiến Vi không từ chối. Hiện giờ anh chẳng muốn làm gì cả, có thể giải sầu ở Nhân giới cũng không tồi.
Một tháng sau, thiếu niên Lục Ly ổn định toàn bộ Lục gia, mà Tạ Kiến Vi cũng nhận được một tin.
Đại Thiên sứ trưởng Livre – niền vinh quang của Thiên giới, chết trận ở Ma giới.
Giây phút đầu tiên biết đến tin tức này, đầu Tạ Kiến Vi nổ “ầm” một tiếng. Theo bản năng, anh cảm thấy, đây là giả, tuyệt đối không thể nào là thật được. Ai cũng có thể chết, nhưng Livre thì chắc chắn không.
Bất khả chiến bại – chính hắn đã nói với anh như vậy, hắn sẽ không lừa anh đâu.
Tạ Kiến Vi thất tha thất thểu chạy tới Thiên giới. Toàn bộ Thiên giới đều chìm trong không khí trang nghiêm, tất cả Thiên sứ đều đang khóc thương cho anh hùng của bọn họ. Tạ Kiến Vi không tin, hệt như phát điên mà lôi kéo từng người hỏi Livre ở đâu, Livre đang ở chỗ nào, rốt cuộc là Livre đang ở chỗ nào.
Có người không thể nhịn được nữa, ném cho anh một câu “Ở Ma giới!”
Tạ Kiến Vi đi Ma giới. Cái anh nhìn thấy chính là một đống đổ nát lẫn cùng xương trắng.
Bất khả chiến bại — Livre không lừa anh. Đúng là hắn đã thắng, thắng một trận lớn, nhưng tại giây phút cuối cùng hắn cũng để mạng mình ở lại nơi đây.
Tạ Kiến Vi quỳ gối giữa đống đổ nát hoang tàn, sự tuyệt vọng như trời long đất lở bủa vây anh.
Livre chết rồi, Livre đã chết rồi, tất cả đều kết thúc rồi.
Người đầu tiên tìm thấy Tạ Kiến Vi chính là Lục Ly. Một Nhân loại như cậu ta mà dám đặt chân tới chốn hung hiểm này, thật sự là liều mạng.
Khi nhìn thấy đối phương, Tạ Kiến Vi lập tức há miệng hô lên: “Livre.”
Đáy mắt Lục Ly xẹt qua một tia đau xót, cậu ta nắm tay anh, nói: “Bình tĩnh một chút, anh Tạ, xin anh hãy bình tĩnh một chút.”
Thấy rõ người tới là ai, Tạ Kiến Vi chết lặng mà cúi đầu, hoàn toàn không nhúc nhích.
Lục Ly ở Ma giới cùng Tạ Kiến Vi rất nhiều ngày. Cậu là Thánh kỵ sĩ Ánh sáng, ở trong Nhân giới đúng là rất manh, song vẫn không chịu nổi hắc ám Ma giới ăn mòn.
Lúc cậu ngã xuống đất ngất đi, Tạ Kiến Vi mới giật mình bừng tỉnh.
Lục Ly sẽ chết.
Suy nghĩ chết chóc này như một mũi kiếm nhọn hoắt đâm xuyên qua óc Tạ Kiến Vi, anh vội vàng đưa Lục Ly trở về nhà họ Lục.
Lục Ly yếu ớt kéo tay Tạ Kiến Vi, nói: “Anh Tạ, tôi biết anh khó có thể vượt qua, nhưng xin anh hãy kiên cường lên, Livre cũng không hy vọng anh trở thành như vậy.”
Tạ Kiến Vi ngơ ngác nhìn người đàn ông đã hoàn toàn trưởng thành này. Lục Ly mỉm cười với anh, nói rất chân thành: “Lúc tôi khó khăn nhất, anh đã giúp tôi, nên… vào lúc anh đau khổ tột cùng, tôi rất hy vọng mình có thể làm chút gì đó cho anh.”
Được chính thiếu niên mà mình cứu giúp an ủi, cuối cùng Tạ Kiến Vi cũng không chống đỡ nổi nữa. Anh nghẹn ngào thành tiếng, đem tất cả áp lực cùng đau khổ chất chứa tronh lòng bấy lâu trút ra: “Anh ấy đã chết, Livre chết rồi, anh ấy đã hứa xong việc sẽ đến tìm tôi, chúng tôi… chúng tôi…”
Lục Ly không nói năng gì, chỉ dùng ánh mắt hết sức dịu dàng nhìn Tạ Kiến Vi.
Tạ Kiến Vi tạm thời ở lại nhà họ Lục. Lúc có thời gian Lục Ly sẽ ở bên anh. Nhưng từ đầu đến cuối Tạ Kiến Vi cũng không thể thoát khỏi bóng ma từ cái chết của Livre. Lục Ly cũng không vội, chỉ cố gắng dùng những chuyện khác để phân tán lực chú ý của anh.
Ba năm cứ thế trôi qua, Tạ Kiến Vi không trở về Thế giới Trung gian nữa. Lúc Lauren đến tìm, anh cũng chẳng nói năng gì. Lauren hỏi: “Này, không phải là cậu đã thật sự yêu Nhân loại kia rồi chứ?” Cái nhìn của hắn rất phiến diện. Hắn chỉ biết là sau khi Tạ Kiến Vi cứu nhóc thiếu niên này thì lập tức bị đối phương mê hoặc, không chịu trở về Thế giới Trung gian, không làm nhiệm vụ, cứ luôn ngẩn người ở Nhân giới.
Tạ Kiến Vi lười giải thích. Anh vốn định chờ Livre trở về sẽ nói hết mọi chuyện cho Lauren. Nhưng hiện giờ đâu còn cần thiết nữa? Livre đã chết, kể cho Lauren sẽ chỉ khiến hắn lo lắng theo thôi. Vì thế, Tạ Kiến Vi chỉ nói: “Để tôi ở đây thêm một thời gian nữa đi.”
Lauren không nhịn được mà nhắc nhở: “Nhân loại… rất dễ chết.” Hắn đang lo lắng Tạ Kiến Vi lún quá sâu, chờ khi người kia gặp phải sinh lão bệnh tử, sẽ đau lòng không chịu nổi.
Tạ Kiến Vi lắc lắc đầu, nói: “Tôi biết.”
Lauren cũng không tiện nói thêm gì nữa, ở lại vài ngày rồi lập tức trở về Thế giới Tử thần.
Livre chết rồi sao? Đương nhiên là không phải. Thế nhưng sự tình phát triển không đúng với kế hoạch ban đầu. Hắn muốn giấu diếm mọi người, cho nên việc giả chết cũng phải trông cho giống thật, hậu quả là hắn bị trọng thương. Vì không muốn đánh động đến những Thiên sứ khác, hắn phải tĩnh dưỡng một mình, mất ba năm mới miễn cưỡng hồi phục được.
Thực ra, căn cứ vào tình trạng hiện giờ, tốt nhất là hắn nên tiếp tục chữa thương, nhưng hắn không chờ được nữa. Ba năm… hắn nhớ Tạ Kiến Vi đến sắp điên rồi.
Hắn ôm một lòng chờ mong tới Thế giới Trung gian tìm Tạ Kiến Vi, kết quả lại không thấy người. Tim hắn lạnh đi một nửa, mang theo hoảng hốt mà chạy đến Nhân giới, hắn lại chứng kiến được cảnh tượng như vầy: Trong sân gió mát khẽ thổi, cánh hoa đỏ thắm rơi đầy mặt đất, một người đàn ông da trắng như ngọc, tóc buông như thác đang tựa lưng vào ghế mây. Cánh tay trắng nõn của người kia vòng lên cổ một người đàn ông khác, thoải mái đón nhận nụ hôn của đối phương.
Tạ Kiến Vi, Lục Ly.
Chuyện Livre sợ nhất đã xảy ra.
Hắn lạnh mặt đến gần, buông giọng nói lạnh lẽo âm u như từ vực sâu địa ngục truyền tới: “Thì ra em đợi tôi thế này.”
Lúc tiếng nói vang lên, hai người đang ôm hôn cũng lập tức tách ra. Lục Ly lộ vẻ ngạc nhiên, mà Tạ Kiến Vi càng là vô cùng chấn động.
Livre… Livre… Livre không chết!
Tạ Kiến Vi căn bản không biết mình vừa làm gì. Anh đang mơ, mơ thấy Livre, mơ thấy người kia đang hôn mình, cho nên anh vui vẻ hôn đáp lại. Tuy biết chỉ là mơ, nhưng anh vẫn muốn ra sức ôm chặt lấy hắn.
Nào ngờ, giây phút anh mở mắt ra, thế nhưng thật sự nhìn thấy Livre.
Trái tim thối rữa của Livre bị vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ làm cho tan nát. Hắn đã trở lại, chắc là bọn họ thất vọng lắm nhỉ. Hắn chết đi, có phải bọn họ sẽ được ở bên nhau mãi mãi rồi không?
Hắn trả giá tất cả, vì lòng hắn chỉ có người này, nhưng đối phương lại ném trái tim hắn dâng lên vào trong bùn đất mà giẫm đạp.
Được, được lắm.
Livre ra tay không hề báo trước, trường kiếm trực tiếp đâm xuyên qua bụng Lục Ly.
Tạ Kiến Vi mắt mở trừng trừng nhìn máu tươi bắn đầy lên cơ thể mình, thế nhưng anh hoàn toàn không phản ứng kịp.
Xảy ra chuyện gì? Livre đang làm gì?
Giết Lục Ly? Vì sao hắn lại muốn giết Lục Ly? Nếu như không có Lục Ly, Tạ Kiến Vi anh đã sớm chết rồi, anh căn bản không thể đợi được hắn. Nhưng mà Lục Ly…
Sắc mặt Lục Ly tái đi nhanh chóng, máu là suối nguồn sinh mệnh của Nhân loại, bị thương nặng đến vậy coi như lấy đi nửa cái mạng của cậu ta rồi.
Tạ Kiến Vi kinh hãi hô lên: “Lục Ly!” Anh luống cuống chân tay đỡ cậu, trông hoảng hốt vô cùng.
Thấy Tạ Kiến Vi như vật, Livre chỉ cảm thấy tinh thần mình đang bị một thứ gì đó cắn nuốt với tốc độ kinh hoàng. Tình yêu diễm lệ kia lập tức bị nhuộm bởi màu đen tăm tối.
Vẫn là yêu, mặc dù đã hư thối, nhưng vẫn là tình yêu của hắn.
Livre mỉm cười, nói với Tạ Kiến Vi: “A Vi, chúng ta có thể ở bên nhau rồi, vĩnh viễn ở bên nhau.”
Tạ Kiến Vi hoảng sợ: “Anh làm gì thế? Vì sao anh lại muốn giết Lục Ly!”
Livre nói: “Một Nhân loại mà thôi, chết thì cứ chết, A Vi, chúng ta đi thôi, chúng ta…”
“Một Nhân loại?” Giọng điệu nhàn nhạt lạnh lùng này chọc giận Tạ Kiến Vi. Anh dùng ánh mắt không thể tin để nhìn hắn, “Rốt cuộc anh đang nói cái gì!”
Một tia lý trí duy nhất còn sót lại của Livre, bởi vì ánh mắt đối phương mà hoàn toàn sụp đổ: “Hắn quan trọng đến vậy à?”
Tạ Kiến Vi lại lập tức nhớ đến phép thuật trị liệu của Thiên giới: “Cứu cậu ấy, Livre! Xin anh hãy cứu cậu ấy!”
Livre không đổi sắc mặt: “Thuật trị liệt của tôi không đạt tới trình độ cứu mạng người.”
Trong đầu Tạ Kiến Vi hiện lên Thánh quang của Carrie, vội vàng nói: “Điện hạ Carrie có thể, làm ơn, Livre, hãy nhờ Điện hạ Carrie cứu cậu ấy!”
Nghe người kia nói thế, Livre cảm thấy xương cốt toàn thân đều phải run lên. Hắn không biết mình đã dùng sức mạnh gì để nói ra lời này: “Em bảo tôi quay về Thiên giới?”
Để rời khỏi Thiên giới, để bỏ lại chức vị đại Thiên sứ trưởng, để được ở bên người này, hắn ngay cả mạng cũng không cần. Hắn làm nhiều chuyện như thế, cố gắng lâu như vậy, nhưng đến cuối cùng, đối phương lại bảo hắn trở về?
Vì cứu một Nhân loại? Đối phương… đối phương bảo hắn trở về.
Livre nhìn Tạ Kiến Vi chằm chằm, hốc mắt không khống chế được mà đỏ lên, hắn lặp lại câu hỏi: “Em bảo tôi trở về Thiên giới?”
Lòng Tạ Kiến Vi đều là hình ảnh Lục Ly sắp chết, anh nức nở cầu xin: “Xin anh, Livre, cứu cậu ấy đi, xin anh hãy cứu cậu ấy.”
Nước mắt của Tạ Kiến Vi rơi trên người Lục Ly, nhưng lại làm bỏng đáy lòng Livre.
Tuyệt vọng nhất là gì? Không phải là sinh ly tử biệt, mà là bị người mình yêu sâu đậm phủ định tất cả.
Livre run rẩy một lúc lâu, bỗng nhiên nhếch môi, khẽ cười, nói: “Được, trở về Thiên giới.” Hắn nhìn về phía Tạ Kiến Vi, dịu dàng nói: “Tôi sẽ không để Lục Ly chết, vĩnh viễn cũng không để hắn chết.”
Tạ Kiến Vi không nghe ra thâm ý trong lời này.
Đại Thiên sứ trưởng chết đi sống lại, toàn bộ Thiên giới đều vui như phát cuồng.
Livre dẹp được bảy thành ở Ma giới, tạo nên một chiến công hiếm thấy cực kỳ. Vốn tưởng hắn đã ngã xuống, nhưng không ngờ lại như Phượng hoàng hồi sinh trong lửa đỏ, trở về Thiên giới một lần nữa!
Có thể tưởng tượng được, Thiên giới sẽ ca ngợi hắn cỡ nào.
Dù trước đó đạo đức cá nhân của hắn hơi có vấn đề, nhưng thắng lợi này lại có thể xóa tan tất cả.
Cái ghế đại Thiên sứ trưởng Livre ngồi vững đến không thể vững hơn. Đồng thời… Lục Ly cũng được cứu sống.
Sau khi hoàn toàn yên tâm, rốt cuộc Tạ Kiến Vi cũng biết mình đã làm ra chuyện gì.
Mọi cố gắng của Livre trước đó đều là uổng phí. Mãi mãi hắn cũng không cách nào xóa bỏ cái danh hiệu đại Thiên sứ trưởng này.
Nhưng Tạ Kiến Vi cũng có tính toán khác. Anh không muốn Livre rời Thiên giới nữa, anh yêu Livre, không thể để đối phương phải trả giá một mình.
Nếu Livre có thể vứt bỏ thân phận đại Thiên sứ trưởng, vậy thì anh cũng có thể từ bỏ thân phận Tử thần.
Anh có thể đến Thiên giới, có thể vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.
Tạ Kiến Vi tìm được Livre.
Livre hỏi anh: “Lục Ly khỏe chưa?”
Tạ Kiến Vi đáp: “Ừm, em đã đưa cậu ta về Nhân giới.”
Livre chờ người kia nói tiếp.
Tạ Kiến Vi hơi xấu hổ, nhưng vẫn dùng hết dũng khí nói ra: “Về sau… em sẽ ở Thiên giới cùng anh.”
Livre giật mình.
Tạ Kiến Vi lại bảo: “Em sẽ không về nữa, sau này em sẽ luôn ở cạnh anh.”
Ý của Tạ Kiến Vi là sẽ không về Thế giới Tử thần, nhưng Livre lại cho rằng đối phương đang nói sẽ không quay lại bên cạnh Lục Ly.
Cái gì đây?
Sửng sốt qua đi, Livre đã hiểu.
Bởi vì hắn cứu Lục Ly, cho nên được trả công sao? Hoặc là người kia biết hắn vẫn muốn giết Lục Ly, cho nên chọn ở lại bên cạnh hắn để trấn an hắn? Livre cứ tưởng mình đã không còn biết đau lòng là gì nữa, nhưng hiện giờ hắn lại được thưởng thức thêm một lần. Hắn cười nói: “Được thôi, em ở lại Thiên giới đi.”
Tạ Kiến Vi đến gần hắn, chạm nhẹ vào đầu ngón tay hắn: “Livre, anh có thể trở về, em…”
Livre không muốn nghe Tạ Kiến Vi nói chuyện, dứt khoát kéo người lại gần rồi lập tức hôn môi.
Tạ Kiến Vi ở lại Thiên giới, nói một cách chính xác là anh ở lại tẩm cung của Livre. Ngoài gian phòng này, anh không được phép đi đâu cả. Ban đầu, anh chẳng nhận thấy có gì khác lạ, có lẽ Livre đã nhịn rất lâu nên từ sáng tới tối đều làm anh không xuống giường nổi. Tạ Kiến Vi cũng muốn hắn, cho nên dung túng cực kỳ.
Buổi tối bận rộn, ban ngày Tạ Kiến Vi ngủ cả ngày. Cuộc sống như thế chẳng biết bao lâu, có thể là mấy tháng, cũng có thể là vài năm, hoặc là lâu hơn nhiều lần nữa. Song Tạ Kiến Vi không quan tâm, chỉ cần Livre còn sống thì cái gì cũng tốt đẹp cả. Mãi cho đến một ngày Lauren trộm lẻn vào Thánh điện, tìm được Tạ Kiến Vi.
Lauren lo lắng nói: “Đi mau! Theo tôi!”
Tạ Kiến Vi mờ mịt hỏi: “Sao vậy?”
Lauren nói: “Cơ hội chỉ có một lần, mau đi theo tôi, còn chậm trễ nữa tên ác ma kia sẽ phát hiện!”
“Ác ma?” Tạ Kiến Vi căng thẳng, “Chẳng lẽ Ma giới đã ngóc đầu dậy được, dấy binh tiến công lên Thiên giới rồi?”
Lauren tỏ ra kinh ngạc: “Cậu đang nói gì vậy? Mà thôi, không nhiều lời, rời khỏi đây trước rồi hẵng nói!” Dưới tình huống Tạ Kiến Vi không hề phòng bị, hắn đánh đối phương ngất xỉu sau đó vội vã mang người rời khỏi cung điện hoa mĩ này.
Trở lại Thế giới Trung gian, Tạ Kiến Vi mới biết vậy mà đã có rất nhiều chuyện xảy ra.
“Livre chính là một con quái vật, một kẻ điên, một tên bị bệnh thần kinh!” Lauren mắng to, “Thế mà hắn dám giam giữ cậu suốt hai mươi năm! Đệt! Nếu không phải ông đây bấm bụng nhẫn nhịn, hẳn là đến giờ cũng chẳng biết được tung tích của cậu đâu!”
“Anh ấy…” Tạ Kiến Vi muốn nói Livre không giam giữ mình. Nhưng Lauren lại căm giận mắng: “Livre thật sự đang tìm đường chết, toàn bộ Thiên giới đều sắp biến thành Ma giới thứ hai rồi. Đậu má, không phải muốn chinh phục Ma giới sao? Hiện giờ Thiên giới còn hỗn loạn hơn cả Ma giới nữa!”
Tạ Kiến Vi ngẩn người, cảm thấy không nghe rõ được lời của đối phương.
Lauren cũng không dông dài, ném một đống tư liệu xuống trước mặt anh.
Tạ Kiến Vi lật lật… sau đó, không khỏi trợn mắt há hốc miệng.
Đây là cái gì? Tất cả những thứ này là cái gì?
Thiên sứ là nhất, Nhân loại làm nô, Nhân tộc trở thành nô lệ của Thiên tộc.
Nhóm Tử thần liên hợp lên tiếng, trách cứ hành vi quá khích của Thiên giới đối với Nhân tộc. Đại Thiên sứ trưởng Livre mỉm cười, nói: Nếu không có Thiên giới, linh hồn bọn chúng đã sớm bị Ác ma cắn nuốt, cho nên bọn chúng cũng cần phải trả giá ít nhiều.
Đầy mặt Tạ Kiến Vi đều là không thể tin được. Anh tiếp tục lật tài liệu, thấy được một hàng chữ đỏ như máu — Thiên sứ? Còn tàn bạo hơn cả Ác ma!
Lauren mở miệng: “Chẳng biết vì lý do gì, sau khi chết đi sống lại Livre liền hận Nhân tộc thấu xương, có người nói hắn bị đại Ác ma ám, nhưng tôi thấy hắn còn tà ác hơn cả đại Ác ma!”
Tạ Kiến Vi dại ra: “Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng…” Tại sao lại như vậy? Livre làm sao có thể…
“Không có khả năng? Có phải cậu bị hắn giam đến mụ mị rồi không!” Lauren giận tím mặt, “Cậu có biết nhà họ Lục thảm hại cỡ nào hay không? Cậu có biết Lục Ly sắp bị hắn ép đến điên rồi không hả!”
Tạ Kiến Vi ngẩng đầu nhìn Lauren: “Lục Ly? Lục Ly làm sao? Chẳng phải cậu ta đã bình an quay lại Nhân giới rồi à?”
“Bình an?” Lauren tức đến bật cười, “Không biết cậu ta đắc tội gì với vị đại Thiên sứ trưởng kia, toàn bộ nhà họ Lục đều biến thành dê con chờ làm thịt, Livre tới một lần thì giết một người, mỗi lần đều ra tay ngay trước mặt Lục Ly, khiến cậu ta mở mắt trừng trừng nhìn người thân của mình chết đi từng người từng người một.”
Sắc mặt Tạ Kiến Vi trắng bệch.
Lauren cau mày nói: “Thật không biết Lục Ly đã làm gì, cậu ta tự sát vô số lần, nhưng lần nào Livre cũng cứu sống cậu ta. Tôi biết cậu thích Lục Ly nên cũng để ý cậu ta một chút, Biết chắc cậu không muốn nhìn cậu ta khổ đau như vậy, nên tôi đã tự ý câu hồn Lục Ly. Kết quả Livre đích thân đến Thế giới Trung gian ngăn tôi, đem linh hồn vốn đã vào luân hồi của Lục Ly kéo ra!”
Tạ Kiến Vi như nghe thiên thư, không cách nào phản ứng bình thường được. Trong óc anh đều tiếng nói pha lẫn tiếng cười nhẹ của Livre: “Tôi sẽ không để Lục Ly chết, vĩnh viễn cũng không để hắn chết.”
Bất tử, nhưng sống thế này còn đáng sợ hơn phải chết gấp ngàn lần!
Lauren thở dài: “Cũng may lần này tôi tra được cậu bị Livre bắt nhốt! Vất vả chết được!”
Tạ Kiến Vi như u hồn, thấp giọng nói: “Tôi, tôi đi xem Lục Ly.”
Lauren giựt mạnh anh lại: “Đừng… Đừng đi.” Đừng nói Tạ Kiến Vi yêu Lục Ly sâu sắc, ngay cả Lauren đều cũng không nỡ hiện thấy Lục Ly của hiện giờ.
Tạ Kiến Vi nhắm mắt, nói: “Tôi phải đi.”
Cuối cùng, anh nhìn thấy nhà họ Lục thê thê thảm thảm, nhìn thấy Lục Ly sống không bằng chết, nhìn thấy tội nghiệt của Livre.
Anh còn nhớ sau khi thoát khỏi quá khứ, thiếu niên kia đã nói: anh trai có thể vứt bỏ người nhà, nhưng tôi thì không. Trách nhiệm của anh ấy, tôi sẽ tiếp nhận, thậm chí sẽ làm tốt hơn anh ấy rất nhiều!
Từ một thiếu niên non nớt đến một thanh niên trưởng thành, một người có trách nhiệm và ấm áp như thế, nhưng hiện giờ…
Cậu ta bảo vệ nhà họ Lục thế này đây, mà bản thân cậu ta cũng trở thành cái xác không hồn như thế này đây.
Kẻ gây ra tất cả những chuyện này chính là Livre.
Không… Tạ Kiến Vi bỗng tỉnh táo một cách diệu kỳ, không phải Livre, tuyệt đối không phải Livre.
Là một Ác ma đội lốt Livre.
Mà anh, phải giết chết tên Ác ma này.
Chuyện sau đó chấn động tam giới.
Tạ Kiến Vi ký kết khế ước với một đại Ác ma chỉ sinh sống ở Ma giới, dùng tư cách có thể ra vào Thánh điện thoải mái của mình, đâm thẳng vào trái tim đại Thiên sứ trưởng.
Livre chết.
Nhưng lần này không ai đau khổ.
Nghĩ đến mặt mũi của Thiên giới, bọn họ tô điểm mọi thứ, tuy khiển trách Tạ Kiến Vi, nhưng không ai thật sự truy cứu tội trạng của anh.
Ký ức đến chỗ này thì kết thúc.
Nhan Kha: “…”
Trái lại, Tạ Kiến Vi vô cùng bình tĩnh: “Thật đúng là một đoạn nghiệt duyên.”
Nhan Kha thận trọng nói: “Boss à, lần này…” Lần này thật CMN khó giải quyết nha! Còn trấn an thế nào được nữa!
May là ngài Quân sư đã có dự liệu, nên tự xem đoạn ký ức này trước, bằng không thì quá thảm rồi. Nếu Lục Ly xương khô chính Lục Ly Nhân loại, vậy sau khi nhớ lại những chuyện kia…
Đệt, chiến tranh thế giới sẽ lập tức bùng nổ nha!
Nhan Kha thật sự hết hồn, anh hoàn toàn không nghĩ ra những bước tiếp theo.
Tạ Kiến Vi trầm tư một chút, sau mới nói: “Vẫn phải tìm cơ thể cho ngài xương khô trước đã.”
Nhan Kha buồn bã bày tỏ: “Quá khứ thì không tính là gì, nhưng hiện giờ ngài xương khô là chủ của giấc mơ này, nếu hắn nhớ ra chắc chắn sẽ giết chết ngài Livre!”
Đây là huyết hải thâm thù đến cỡ nào… Quả thực, nghĩ một chút thôi đã thấy sợ.
Tạ Kiến Vi nói: “Không việc gì, vẫn có rất nhiều lỗ hổng có thể chui.”
Nhan Kha: “…” Lỗ hổng ở đâu? Nhìn không thấy QAQ!
Tạ Kiến Vi lại bảo: “Đi thôi, tìm Ác ma Lục Ly.”
“Hả?” Nhan Kha trợn mắt há hốc miệng, tìm hắn để làm chi…
Chẳng lẽ muốn bị bắt giam nữa à?
Nhan Kha nghi hoặc vô cùng, hoàn toàn không biết ngài Quân sư đang định làm gì. Nhưng nghĩ đến mức độ đáng tin của Quân sư Tạ, anh quyết định cho phép não đi du lịch, chỉ đứng xem toàn bộ hành trình.
Tạ Kiến Vi không trực tiếp đi gặp Ác ma Lục Ly, mà ngụy trang một cách tỉ mỉ.
Hiện giờ anh đã là Tử thần Sáu sao, thực lực tương đương với Thiên sứ Sáu cánh và đại Ác ma. Nếu anh tự thay đổi diện mạo, khắp tam giới, có thể nhìn thấu chắc chỉ có nhóc xương khô mở chế độ hack mà thôi. Nhưng nhóc xương khô đang ngoan ngoãn đợi ở Thế giới Tử thần, sẽ không đến đây vạch trần anh.
Cởi trường bào Tử thần, thay bộ đồ đen bó sát của Ma giới, nhuộm mái tóc màu bạc mượt như tơ bằng màu mực đen thuần khiết, làn da không cần thay đổi, dung mạo lại điều chỉnh qua loa một chút, Tạ Kiến Vi lập tức biến thành một Mị ma(1) nam khá là quyến rũ.
(1) Mị ma: tên tiếng Anh là Succubus, một cá thể siêu nhiên trong truyền thuyết châu Âu, chuyên quyến rũ đàn ông.
Sở dĩ biến thành Mị ma, là vì đại Ác ma cũng như tiểu Ác ma đều có tên trong danh sách của Ma giới, không phải muốn ngụy trang là sẽ ngụy trang được. Nhưng Mị ma thì khác. Loại yêu ma hạng bét này có ở khắp nơi, lại nhờ vào bộ dáng xinh đẹp, tính tình phóng đãng, cho nên yến hội nào cũng không thể thiếu. Đóng giả Mị ma là lựa chọn tốt nhất.
Tạ Kiến Vi dễ dàng trà trộn vào yến hội. Lúc này đang là thời điểm náo nhiệt nhất, dưới cùng là sàn nhảy tràn ngập nhiệt tình cùng phóng túng, theo cầu thang đi về phía trước, cảnh tượng sẽ trở nên an tĩnh hơn. Ở đó có mấy đại Ác ma quyền cao chức trọng đang vừa ăn uống vừa nói chuyện.
Gần như trong nháy mắt, Tạ Kiến Vi có thể tìm thấy Lục Ly với trang phục màu đen. Trong trí nhớ của anh, đại Thiên sứ trưởng Livre sáng hơn nhiều lắm, nhưng Ác ma Lục Ly hiện giờ… đã sớm thành Quân chủ thực sự của bóng đêm.
Nhan Kha nhỏ giọng nói: “Boss, ngài Livre ở phần sau của ký ức…có phải đã bị nó khống chế hay không.”
Nhan Kha đang nói tới giai đoạn Livre giam lỏng Tạ Kiến Vi và hành hạ loài người.
Tạ Kiến Vi im lặng trong chốc lát.
Nhan Kha lại nói: “Nhất định phải vì nó, nên ngài Nguyên soái mới…”
“Nếu có chuyện như thế xay ra trong hiện thực,” Tạ Kiến Vi thở dài, “Lục Ly cũng sẽ làm vậy thôi.”
Nhan Kha: “…”
Tạ Kiến Vi tiếp tục nói: “Từ đầu đến cuối anh ấy đều không tin tôi yêu anh ấy, cho nên có thể chấp nhận rất nhiều chuyện; song nếu anh ấy thật sự tin tôi yêu anh ấy, thì ngược lại, bất cứ chuyện gì cũng sẽ không thể tiếp thu.”
Trong trường hợp Tạ Kiến Vi không yêu Lục Ly, nếu Tạ Kiến Vi phản bội, hắn sẽ đau khổ nhưng sẽ không tuyệt vọng.
Nhưng nếu là yêu sâu sắc… những chuyện mà Livre đã làm chắc chắn là những chuyện Lục Ly sẽ làm.
Những gì đã xảy ra trong đoạn ký ức kia, đứng ngoài xem thì thấy rất buồn cười.
Rõ ràng có thể nói cho nhau hiểu, nhưng lại làm đến loạn cào cào.
Trách ai? Trách Livre à?
Thực ra “Tạ Kiến Vi” có trách nhiệm vô cùng lớn.
Yêu một người thì phải hiểu hắn, nếu ngay cả tính cách thực sự của hắn cũng chẳng rõ ràng, vậy thì đừng có yêu.
Livre cũng thế, mà Lục Ly cũng vậy, Tạ Kiến Vi hiểu rất rõ bản tính của đối phương, thậm chí còn hiểu hơn cả bản thân đối phương nữa.
Anh chấp nhận một Lục Ly như thế, và anh sẽ bảo vệ điểm mấu chốt của hắn đến cùng.
Nhưng nếu Tạ Kiến Vi thật sự gặp phải những chuyện như trong đoạn hồi ức kia…
Được rồi, loại giả thiết này căn bản không tồn tại. Tạ Kiến Vi sẽ không ngồi một chỗ đợi chờ, anh là người rất chủ động: chuyện Lục Ly làm, muốn anh biết thì tốt, không muốn cho anh biết cũng chẳng sao, tự anh có cách để tìm hiểu.
Cứ thế, chắc chắn không có hiểu lầm.
Không có hiểu lầm, bi kịch ma xui quỷ khiến sẽ chẳng xảy ra.
Đương nhiên, Tạ Kiến Vi không hoàn mỹ đến vậy, trong quan hệ tình cảm, bình tĩnh và lý trí quá sẽ làm đối phương lo lắng. Cho nên trong hiện thực, dù Tạ Kiến Vi và Lục Ly rất ngọt ngào, song cũng không tránh khỏi vẫn còn ngăn cách. Ngăn cách vốn đến từ phía Lục Ly, đâu phải tất cả mọi người đều nắm chắc mọi thứ giống Tạ Kiến Vi chứ…
Tuy “nó” rất đáng chết, nhưng trên một phương diện nào đó, Tạ Kiến Vi cũng phải nói với nó một tiếng cảm ơn. Nó muốn hại chết Lục Ly, nhưng có lẽ là nó cũng đã “cứu” Lục Ly.
Tạ Kiến Vi đóng giả thành Mị ma nhưng không làm gì cả, chỉ đứng trong góc lén nhìn Ác ma Lục Ly. Mà khi Lục Ly vô tình đảo mắt về phía này, anh lại rời mắt đi chỗ khác với tốc độ cực nhanh, làm như chưa bao giờ nhìn hắn.
Nhan Kha không hiểu, hoàn toàn không biết dụng ý của Tạ Kiến Vi.
Chẳng lẽ là lạt mềm buộc chặt? Nhưng Quân sư à, cậu giả vờ tốt quá, ngài Nguyên soái căn bản không nhận thấy được đi!
Nhan Kha không nhịn được, lên tiếng nhắc nhở: “Có phải nên cố gắng hơn chút hay không…” Tốt xấu gì cũng phải khiến ngài Nguyên soái cảm nhận được tầm mắt của cậu chứ.
Tạ Kiến Vi nói: “Không cần.”
Khiến Nhan Kha trợn mắt há hốc miệng chính là, cách theo dõi lén lút như vậy thế mà thật sự làm ngài Nguyên soái chú ý.
Thấy Ác ma Lục Ly sắp sửa đi tới, Tạ Kiến Vi lập tức trở nên “luống cuống”. Nhưng anh biết mình không thể chạy, nếu không sẽ càng bại lộ nhiều hơn, cho nên ra sức giả vờ bình tĩnh mà bắt chuyện với một Ác ma đang đứng gần.
Lục Ly đi tới, lập tức có người chào hắn, Ác ma đang nói chuyện với Tạ Kiến Vi cũng nhanh chóng đứng thẳng người, cung kính hành lễ một phen.
Lục Ly nâng ly với hắn, bảo: “Xin lỗi, tôi muốn nói chuyện với anh bạn này một chút.”
“Được… được!” Ác ma kia căng thẳng đến mức nói lắp, hắn nhìn về phía Tạ Kiến Vi với ánh mắt tràn đầy hâm mộ ghen tị hận.
Tạ Kiến Vi đứng đến thẳng tắp, diễn trong diễn vô cùng xuất sắc, thành công đem thân phận cố gắng ngụy trang của mình để lộ ra không xót một chút nào.
Tạ Kiến Vi hành lễ với Lục Ly: “Chào ngài.”
Lục Ly nở nụ cười, đưa cho đối phương một ly rượu: “Muốn uống một chút không?”
Tạ Kiến Vi căn bản không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ cố gắng nói: “Cảm ơn.”
Anh nhận lấy ly rượu, cả người đều không được tự nhiên.
Tầm mắt của Lục Ly vẫn luôn bao trùm lấy anh, như muốn bóc trần lớp ngụy trang để thấy rõ bản chất anh đang che giấu.
Tạ Kiến Vi dốc hết “sức lực kiệt quệ” của mình để ngụy trang.
Lục Ly đột nhiên ghé sát vào anh, dán môi lên tai anh, mờ ám nói: “Trước đó cũng là em luôn nhìn lén tôi, có đúng không?”
Nghe hắn nói vậy, khóe miệng Tạ Kiến Vi cong lên rất nhẹ. Nhưng vì anh đang cúi đầu, cho nên Lục Ly hoàn toàn không thấy được.
Nhan Kha bừng tỉnh, không thể tin được mà hỏi: “Boss à, cậu đã sớm đoán được rồi à?”
Tạ Kiến Vi nói: “Cũng bình thường thôi.”
“…” Bình thường ở chỗ nào! Nhan Kha anh hoàn toàn không nghĩ tới!
Tạ Kiến Vi nói: “Trong ký ức, Tạ Kiến Vi yêu Livre sâu sắc, tuy cuối cùng cũng đâm hắn bị thương…” Nói tới đây Tạ Kiến Vi chợt nhíu mày, hiển nhiên là đang tự hỏi điều gì, song anh vẫn tiếp tục phân tích, “Trước không đề cập tới chuyện này, nhưng có thể xác định là, Tạ Kiến Vi chắc chắn vô cùng hối hận. Livre trở thành đại Ác ma, làm sao hắn có thể không tới nhìn lén đối phương?”
Không thể gặp mặt, nhưng vẫn không chịu được nối khổ tương tư, giả dạng người khác chỉ muốn liếc hắn một cái từ xa.
Hoàn toàn phù hợp với logic trong ký ức.
Sở dĩ vừa rồi Tạ Kiến Vi không ra sức làm bản thân bị lộ, là vì anh nắm chắc được điểm này. Trong quá khứ, chắc chắn “Tạ Kiến Vi” đã lén nhìn Lục Ly rất nhiều lần. Cho nên anh không cần cố sức, Lục Ly cũng vẫn có thể cảm giác được.
Đây mới là thuận theo tự nhiên.
Nghe được lời nói của Lục Ly, Tạ Kiến Vi hơi run lên một chút, nhưng lại nhanh chóng nói: “Ai thèm nhìn lén ngài đâu?”
Một Mị ma thấp kém đương nhiên sẽ ngưỡng mộ sức mạnh vĩ đại của đại Ác ma, mà Lục Ly lại còn vô cùng đáng chú ý.
Lục Ly quan sát đối phương, nói: “Thiên tính của Mị ma là không chung thủy.”
Tạ Kiến Vi cứng người.
Lục Ly lại cười: “Nhưng tính toán kĩ càng, em nhín lén tôi ít cũng phải mấy trăm năm.”
Tạ Kiến Vi nở một nụ cười rất thiếu tự nhiên.
Lục Ly nói: “Mị ma chung tình như em, thật hiếm thấy.”
Tạ Kiến Vi hơi bối rối, trong phút chốc hoàn toàn không biết phải nói gì.
Lục Ly nhìn người nọ một hồi, bỗng nhiên mở miệng: “Muốn làm tình cùng tôi sao?”
Nghe được lời này, Tạ Kiến Vi lập tức ngẩng mạnh đầu, trong mắt dâng lên kinh ngạc, nhưng ẩn sâu trong sự kinh ngạc đó lại là thất vọng không cách nào che giấu.
Lục Ly nhìn người kia không hề chớp mắt.
Tạ Kiến Vi như là quyết định một điều gì, lại khẽ gật đầu.
Lục Ly mỉm cười, nói: “Lên lầu đi.” Trên lầu có phòng riêng cho khách.
Tạ Kiến Vi hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn theo sau hắn, cùng bước lên lâu.
Phòng trên lầu có phong cách điển hình của Ma giới, trang trí tối giản hết sức có thể, hai màu đen trắng tương phản rõ ràng làm lộ ra cảm giác lạnh lẽo như băng.
Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Tạ Kiến Vi bắt đầu trở nên căng thẳng.
Lục Ly nhận ra, cười nói: “Sao lại mất tự nhiên như thế? Chẳng phải Mị ma am hiểu việc này nhất sao?”
Được hắn nhắc nhở, Tạ Kiến Vi hít vào một hơi thật sâu, sau đó bắt đầu chủ động cởi quần áo.
Lục Ly không động đậy, một mực im lặng quan sát đối phương.
Hắn cũng không biết vì sao mình lại mang nhóc Mị ma này tới đây.
Từ lúc bị đâm một dao kia, Lục Ly đã biến thành cái xác không hồn. Hắn mang theo oán hận đọa thành Ác ma, nhưng trái tim đang đập trong lồng ngực chỉ có duy nhất một ý tưởng.
— Bắt người kia về lại bên mình.
Đáng tiếc hắn luôn thất bại.
Hơn bốn trăm năm đã trôi qua, khoảng cách giữa hắn và Tạ Kiến Vi cũng ngày một lớn.
Rõ ràng chỉ là một đoạn yêu đương ngắn ngủi, nhưng lại tạo thành nút thắt của nửa đời sau.
Trở thành Ác ma xong, hiển nhiên có vô số người muốn bò lên giường của Lục Ly, song hắn hoàn toàn không để ý tới. Bởi vì từ đầu đến cuối, hắn cũng chỉ muốn duy nhất một người.
Lúc phát hiện nhóc Mị ma này, Lục Ly cảm thấy tương đối buồn cười. Một sinh vật không có phẩm giá nhất, không hiểu tình yêu nhất, lại biết thương hắn hay sao?
Tất nhiên là không thể.
Lục Ly dẫn người đến gian phòng này, chẳng qua là muốn bịt miệng người khác thôi. Dù sao hắn cũng phải làm gì đó, chứ cứ mãi như thằng ngốc chờ đợi một người, cũng quá kỳ cục rồi.
Giống như bình thường, dùng chút phép thuật khiến nhóc Mị ma…
Suy nghĩ ấy vừa mới lóe lên trong đầu, Lục Ly lại vì một chút lơ đãng của Tạ Kiến Vi mà co rút con ngươi.
“Đi ra ngoài!”
Tạ Kiến Vi mờ mịt ngẩng đầu.
Cảm giác quen thuộc đập mạnh vào mặt, Lục Ly quát ra thành tiếng: “Đi ra ngoài cho ta!”
Nhất định là hắn đã điên rồi. Thế mà hắn lại thấy Mị ma nọ rất giống Tạ Kiến Vi