===
"Nhà của em thật ấm cúng". Thẩm Chứng Ảnh đứng tại chỗ rảo mắt đánh giá, cuối cùng rút ra kết luận, "Nhà cửa sạch sẽ, thoải mái dễ chịu, em biết cách sống đấy".
Thành thật mà nói thì, tương đối ngoài ý muốn.
Thẩm Chứng Ảnh tưởng rằng sẽ thấy quần áo, giày dép, mỹ phẩm, tạp chí, túi xách hàng hiệu chất đống khắp nơi.
Được rồi, nói như vậy với Hồ Lại có vẻ không công bằng.
Từ lúc biết Hồ Lại cho tới nay, cũng chỉ thấy Hồ Lại thay qua đổi lại hai chiếc túi xách, chưa kể còn rất hiếm khi thấy Hồ Lại trang điểm. Con bé đang trong giai đoạn đẹp nhất cuộc đời, làn da mịn màng tinh khôi, thanh xuân khắc họa nên một nét đẹp rạng ngời mà không cần cậy nhờ son phấn.
Hồ Lại không để ý vì đang mải lo mắc áo khoác của cả hai lên giá treo, sau khi rửa sạch tay xong, cô chỉ Thẩm Chứng Ảnh chỗ rửa rồi đi vào tìm một đôi dép lê và một bộ quần áo mới, "Muốn giữ cho nhà cửa sạch sẽ rất đơn giản, nếu nhắm bản thân không cần cù chịu khó được thì thuê người khác về cần cù hộ. Cây cảnh trong nhà cũng vậy, để em mách nhỏ cho cô một mẹo, bí quyết để giữ cho chúng luôn xanh tươi mơn mởn là khi nào thấy cây sắp héo, phải đi mua chậu khác về thay ngay".
Không chỉ áp dụng riêng cho mỗi cây cối, mà đây là bí quyết chung để giữ cho hầu hết mọi thứ đều trông như mới.
Mới vừa định mở miệng bảo Hồ Lại nói có lý thì đã thấy bộ đồ thể thao màu xám được giặt sạch chìa ra trước mặt, Thẩm Chứng Ảnh sửng sốt.
"Đến nhà em còn phải thay quần áo sao?"
Từng này tuổi đầu, chưa bao giờ Thẩm Chứng Ảnh lại bị bắt đi thay quần áo khi ghé đến nhà người khác.
Mình nên cảm thán Hồ Lại cuồng sạch sẽ, hay nên cảm thán Hồ Lại không xem mình như người ngoài đây?
Rốt cuộc ai mới là cung Xử Nữ?
"Chẳng phải em chỉ cố gắng hoàn thành nghĩa vụ diệt khuẩn để giữ vệ sinh an toàn thôi sao, chưa thay đồ làm gì dám vào nhà ngồi lung tung. Vóc người chúng ta cũng ngang ngang nhau, cô mặc quần áo của em vừa mà. Đảm bảo đồ rất sạch, sau khi giặt còn đem đi hấp khử trùng, cô yên tâm".
Chuyện mình đang quan tâm là đồ dơ hay sạch à?
"Giả sử có đồng nghiệp đến chơi, em cũng lấy quần áo ra bắt họ thay hay sao?"
Hồ Lại đi thay trước làm gương, nghe giọng điệu trù trừ câu giờ của Thẩm Chứng Ảnh, cô vừa kéo zip áo vừa nói: "Thời buổi dịch bệnh lây lan, vaccine thì chưa có, ai lại kéo bạn bè về tụ tập làm gì. Cần thì cứ hẹn ra quán cho chắc".
"Thế hay là chúng ta ra ngoài ăn đi. Chỗ này gần trường, chỉ cần đi bộ là tới, nếu đến sớm biết đâu vẫn còn cơm".
Có trách thì trách bản thân không suy nghĩ thấu đáo, đang yên đang lành, hôn ai không hôn lại đi hôn Hồ Lại làm gì. Đã vậy còn không biết bỏ chạy, còn theo chân Hồ Lại về nhà. Quả nhiên con người không nên hành động theo bản năng, chỉ cần mất lý trí một phút, mọi chuyện đã vuột khỏi tầm kiểm soát.
Bây giờ hối hận còn kịp không?
Thẩm Chứng Ảnh hối hận, chỉ muốn trốn quách đi.
"Nồi lẩu gần chuẩn bị xong mà cô còn muốn đến canteen? Em muốn ăn chẳng lẽ cô cũng không cho ăn à?" Sau một hồi đấu tranh nội tâm kịch liệt, Hồ Lại đành phải thỏa hiệp, "Được rồi, cô không muốn thay cũng được, khoác thêm áo ngoài vào vậy".
Gương mặt Hồ Lại hiện rõ bối rối, vì thế Thẩm Chứng Ảnh càng ngượng hơn.
Trên thực tế, chỉ cần để ý kỹ một chút sẽ thấy tình hình dịch COVID-19 trên khắp thế giới chưa hề có dấu hiệu suy giảm. Mỗi ngày thời sự đều đưa tin số người bị dương tính khi nhập cảnh vào Thượng Hải, chưa kể thỉnh thoảng lại có 1-2 ca rải rác trong cộng đồng. Hai ngày trước, chính quyền vừa ban hành hướng dẫn mới về phòng chống dịch, dặn dò người dân tuyệt đối không được chủ quan khi ra ngoài để tránh tình trạng lây lan bùng phát. Tuy rằng Hồ Lại hơi bị kỹ tính quá mức, nhưng không phải là không có lý.
Hầy, thật là, lần đầu tiên đến nhà người khác mà lại bị bắt đi thay quần áo thế này.
Quá sức tưởng tượng.
Cũng đâu phải đang đi xông hơi.
Thề, từ nay về sau không bao giờ đến nữa.
Thẩm Chứng Ảnh đành cam chịu thay sang bộ đồ thể thao Hồ Lại đưa. Nhìn tấm gương lớn gần ngay cửa ra vào phản chiếu hình ảnh một cây đen và một cây xám đứng gần nhau, ngoại trừ việc gương mặt của mình hiện rõ nét hậm hực còn Hồ Lại cứ tủm tỉm suốt thì không khác người một nhà là mấy. Thẩm Chứng Ảnh không khỏi nghi ngờ mình dễ dãi quá nên mới mắc mưu của Hồ Lại.
Hồ Lại còn nói: "Nếu không thích mặc đồ của em thì lần sau giáo sư Thẩm cứ mang đồ theo, em OK tất".
Ôi trời, lại còn lần sau.
Thẩm Chứng Ảnh trừng Hồ Lại, "Lúc nào em cũng muốn chuyện tốt đẹp cho mình như thế à?"
Hồ Lại chớp chớp mắt, "Chắc có lẽ là vì em đẹp?"
"Hừ!"
"Giáo sư Thẩm cứ ngồi chơi tự nhiên, cô muốn uống gì? Cà phê, nước, rượu đều có hết, hoặc không thì soda, nước tăng lực, nước gừng chưng?"
Quả nhiên, khách phải thay đồ thì chủ nhà mới sẵn lòng tiếp đãi. Giáo sư Thẩm không muốn uống cái gì hết.
Hồ Lại đặt hai tay lên vai Thẩm Chứng Ảnh, "Cô có muốn ngó thử phòng ngủ của em không?"
"Nếu nói không thì em buông tha cho tôi à?"
Tư thế kia, phỏng chừng là không xem không được.
"Tha chứ tha chứ, nếu cô muốn ngủ ngay tại chỗ thì em cũng chỉ biết giơ hai tay hai chân tán thành".
Khôi hài nhỉ.
"Ngẫm lại thì em thường xuyên ngủ chảy cả dãi ra bàn. Không cần nhìn cô cũng biết giường nhà em ngủ không ngon".
Thẩm Chứng Ảnh tự thấy bản thân hướng nội, trên lớp rất ít khi châm chọc sinh viên, trừ khi bọn nhóc cố tình kiếm chuyện, ngáy ầm ầm trêu ngươi cô chẳng hạn. Nhưng từ lúc gặp Hồ Lại, bao nhiêu lời châm biếm cứ tràn ra như thác lũ, quan trọng nhất là sau khi thay hình đổi dạng, xạ thủ Thẩm Chứng Ảnh hầu như chỉ nhắm vào mỗi tấm bia Hồ Lại.
Phòng ngủ của Hồ Lại không lớn, chiếc giường khung kim loại rộng 1m5 chiếm non nửa căn phòng. Drap trải giường màu xanh da trời được phủ một lớp topper thật dày, phía trên lại còn trải thêm một tấm chăn bông mềm mại, cảm giác nếu ngã vào chiếc giường này thì sẽ chìm luôn vào trong đấy, không bao giờ muốn ngóc đầu dậy.
Trên giường trái phải chỗ nào cũng bị thú bông chiếm đóng, nào là khủng long, cá mập, lại thêm cả một chú mèo đen - tất cả đều là hàng size khủng của hãng Liv Heart. Đầu giường có treo một bức ảnh gần giống như tranh sơn dầu, Thẩm Chứng Ảnh nhìn kỹ mới nhận ra đó là hồ Manasarova - nơi mà các Phật tử xem là trung tâm của thế giới, là hồ của các vị thần.
Phía tay trái là nơi đặt tủ quần áo; còn bên phải mỗi khi gió thổi đến là bức màn màu xanh lông công lại khẽ phất lên, để lộ một lớp thảm dày được trải dưới bệ cửa sổ. Trên đó là một hàng thú bông đa dạng mẫu mã, trông cứ lạ lạ hay hay; tôm hùm, cua, rồi thì là bạch tuộc, xen lẫn một trái đậu Hà Lan.
Thẩm Chứng Ảnh cười: "Không ngờ em vẫn còn thích thú bông".
Hồ Lại thò tay lấy con tôm hùm bông, giơ càng kẹp Thẩm Chứng Ảnh, "Con khỉ còn thích, huống gì là con người ạ".
Hồ Lại đang nhắc tới thí nghiệm nổi tiếng của nhà tâm lý người Mỹ Harry Harlow. Trong nghiên cứu này, Harry đã tách những chú khỉ con từ mẹ của chúng và đặt vào lồng hai "bà mẹ" vô tri vô giác thay thế: một khỉ mẹ giả làm từ dây thép và gỗ có ôm bình sữa, còn con còn lại được bọc bằng cao su xốp và vải lông mềm nhưng không có bình sữa để nghiên cứu mối liên hệ giữa trẻ sơ sinh và người chăm sóc.
"Mà cũng phải, lúc nào cô cũng đeo khư khư cặp kính to tổ bố, còn thấy được cái gì nữa".
Thẩm Chứng Ảnh nghĩ thầm: Vẫn có thể thấy được em.
Chỉ là, Thẩm Chứng Ảnh không thể nói ra, kẻo Hồ Lại lại có cớ để nghịch.
Con bé này tên sao người vậy, quật cường, tinh tế song cũng rất thích bày trò. Chui đầu vào phòng Hồ Lại, lại thêm chiếc giường ấm áp đầy mời gọi trước mặt, chỉ cần nhỡ mồm nói gì đó không phù hợp, lập tức sẽ tự biến mình thành thiêu thân lao vào lửa. Bây giờ Thẩm Chứng Ảnh đã hiểu, thoạt nhìn Hồ Lại trông có vẻ bình thản kiên nhẫn, nhưng trái tim thì hệt như chú ngựa hoang tung vó trên thảo nguyên Châu Phi. Tạm thời cô Thẩm không muốn tự đẩy bản thân vào bất cứ thử thách ý chí nào thêm nữa.
Có một số việc không nên nghiên cứu sâu làm gì, chỉ tổ chuốc họa vào thân.
"Bình thường em có hay đi làm trễ không?" Loay hoay trong phòng ngủ một lát, Thẩm Chứng Ảnh trở về phòng khách. Sô pha cũng thoải mái y hệt, vừa ngồi vào đã lún hẳn xuống, cả người cứ như thể không còn xương.
Thẩm Chứng Ảnh thầm nghĩ nếu là mình, nhất định phải nằm nướng ít nhất là nửa tiếng. Giường của Hồ Lại vừa nhìn đã muốn leo lên ngủ rồi, không thể dối lòng được.
Thấy Thẩm Chứng Ảnh dè chừng mình như vậy, Hồ Lại cảm thấy hơi buồn cười, nhưng cũng thấy cô ấy cẩn thận như vậy không thừa. Thời buổi này phụ nữ ra đường không thể nào cẩu thả qua loa. Cho dù đối phương có là mình đi chăng nữa, trời mới biết lúc nào thú tính sẽ nổi lên.
Nếu quay ngược trở về lúc mới gặp Thẩm Chứng Ảnh, phỏng chừng có làm gì cũng chỉ nhắm đến mục tiêu là dụ dỗ cô ấy, giả sử gặp cơ hội tốt như hôm nay, vừa lừa vừa gạt kiểu gì cũng phải câu được người lên giường.
Ai công ai thụ không quan trọng, quan trọng là phải làm sao cho gạo nấu thành cơm.
Còn bây giờ khi ý định đã thay đổi, Hồ Lại bèn cẩn thận hẳn, vào bếp pha một ly trà cho Thẩm Chứng Ảnh: "Hầu như là không". Cho dù thức khuya đến cỡ nào, chỉ cần báo thức reng là tỉnh, giả sử không dậy nổi, thì lên đồng hồ năm phút một lần.
"Có một vấn đề cô vẫn luôn thắc mắc, khoảng thời gian em chạy đến lớp cô là lúc em đang bị mất ngủ sao?"
"Không hề, em chưa bao giờ bị mất ngủ. Em vô cùng nghi ngờ cô chính là nhà thôi miên". Nói đến đây Hồ Lại cũng cảm thấy đầu óc mình có vấn đề, ăn được ngủ được, chất lượng giấc ngủ lại cao, cứ chạy đến lớp của Thẩm Chứng Ảnh làm gì, ngồi nghe một lát là gục ngã y hệt bị trúng tà. "Giáo sư Thẩm, chúng ta thân nhau đến như vậy rồi, cô cứ nói thật với em đi. Ngay từ đầu cô đã thèm thuồng nhan sắc của em nên mới cố tình gây mê để tiện giở trò đúng không? Ở nhà báo thức vừa reng là em đã mở mắt, có đâu cái thói ngủ không biết trời đất, đến mức phải nghe gà gáy the thé mới tỉnh lại được. Không lẽ tiếng gà chói tai kia là tín hiệu đánh thức thôi miên của cô à?"
Thẩm Chứng Ảnh chỉ muốn hất thẳng tách trà vào mặt Hồ Lại.
"Nhưng mà, giáo sư Thẩm". Hồ Lại giả vờ làm ra vẻ mình đang ngượng, "Thật ra cô không cần phải thôi miên đâu, nếu cô muốn làm gì em thì cứ nói. Em ổn mà".
"Hóa ra trong đầu em toàn là những thứ này..."
"Vâng, cũng có sao đâu ạ, giống như ấp ủ ý tưởng đi cướp ngân hàng thôi, chỉ cần không thực hiện thì không tính là phạm pháp". Những lúc Thẩm Chứng Ảnh không cười quả thực mặt cô ấy trông hơi đanh, Hồ Lại biết rõ chừng mực, thay đổi đề tài vừa kịp lúc. "À phải rồi, trưa nay cô không được nghỉ ngơi bao nhiêu, hay là vào phòng em đánh một giấc đi, khi nào xong bữa tối em sẽ gọi cô dậy. Giường của em thoải mái cực, bảo đảm một khi đã nằm là không muốn rời ổ".
"Vậy còn em?"
"Chắc đồ ăn cũng sắp đến, em sơ chế lại một lượt rồi bắt tay vào nấu luôn". Hồ Lại mở ứng dụng để kiểm tra tình trạng đơn hàng, chỉ còn 153m nữa. "Gần tới rồi".
Lời đề nghị thật hấp dẫn, nhưng Thẩm Chứng Ảnh không định nhận lời. Hôm nay đã phạm quá nhiều sai lầm, nếu bây giờ thiếp đi trong nhà Hồ Lại, trời mới biết mọi chuyện sẽ đi về đâu. Kho tàng video clip và trò chơi đồ sộ nằm trong ổ cứng mách cho Thẩm Chứng Ảnh biết, chắc chắn mình không nhận được kết quả gì hay ho đâu.
"Hồ Lai Lai, bình thường em cũng lừa tình mấy cô gái trẻ khác như thế này sao?"
Thẩm Chứng Ảnh từng bắt gặp lúc Hồ Lại đang làm việc cùng các đồng nghiệp trong công ty. Với đa số đồng nghiệp nữ, trông Hồ Lại rất hòa nhã, lịch sự và ân cần, nom có vẻ rất được lòng mọi người; còn đối với phái nam thì Hồ Lại luôn khách sáo.
"Lừa tình cô nào cơ? Ơ hay, bản thân em chính là cô gái trẻ đây này. Thú thật với cô, em chưa bao giờ có bạn gái". Hồ Lại ngồi xuống trước mặt Thẩm Chứng Ảnh, vịn vào đùi cô Thẩm rồi nói: "Nếu giáo sư Thẩm đồng ý thì em sẽ có người bạn gái đầu tiên, nhưng nếu cô từ chối cũng không sao đâu ạ. Dẫu sao yêu thầm cũng là yêu mà".
Yêu thầm cái con khỉ.
Mới yêu thầm thôi thì con bé này đã chạy đi đăng bài mua hot search rộn ràng rồi.
Thẩm Chứng Ảnh không muốn nói qua nói lại, mà cô cũng không biết phải nói gì tiếp, vì thế cô Thẩm đẩy nhẹ Hồ Lại: "Shipper sắp giao hàng đến rồi đấy, em ra mở cửa đi".
Hồ Lại bắt lấy tay Thẩm Chứng Ảnh, cắn nhẹ lên mu bàn tay, "Được được, ra mở cửa thôi, giáo sư Thẩm của chúng ta muốn ăn canh chua cá rồi".
===
Tác giả có điều muốn nói:
Hiện tại chạy còn kịp không? Online chờ.