• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ Lại vừa dứt lời thì màn hình cũng tối sầm, đầu dây bên kia ngắt kết nối trong tíc tắc.

Là thẹn quá hóa giận sao, hay là giận quá hóa thẹn?

Người bị vác mặt mũi đóng dính lên tường không xấu hổ hay khó chịu thì thôi, người treo lên thấy xấu hổ khó chịu cái gì?

Hồ Lại cố ý kéo cổ áo xuống trêu Thẩm Chứng Ảnh, nào ngờ chưa được mấy giây đã thấy ảnh mình lấp ló đằng sau.

Không đỡ nổi, không tài nào đỡ nổi.

Trong suy nghĩ của Hồ Lại, chỉ có người nổi tiếng mới có đãi ngộ như vậy.

Giáo sư Thẩm này... Hồ Lại vừa bực vừa cảm thấy buồn cười, không biết nên nói gì về Thẩm Chứng Ảnh mới phải.

Mới gặp cứ ngỡ là một bà giáo bảo thủ cứng nhắc, về sau thì do dự, giãy giụa, đụng chuyện là chạy; một đằng e thẹn ngượng nghịu, một đằng bịn rịn luyến lưu. Dè đâu bản chất chị ấy lại là một người đã nghiện còn ngại!

Đợi năm phút không thấy ai gọi lại, video call cũng không chấp nhận, muốn tảng lờ tôi mà dễ à, đừng có mơ. Ngay lập tức, Hồ Lại spam cả dàn tin nhắn qua.

Hồ Lai Lai: Thẩm Chứng Ảnh, chị làm gì vậy. Chui vào chăn trốn rồi à?

Hồ Lai Lai: Thẩm Chứng Ảnh, chị đâu rồi, có gan treo ảnh lên tường ngắm mỗi ngày thì phải có gan bước ra đây trình diện ngay. Không nhấc máy thì đừng trách!

Hồ Lai Lai: Giáo sư Thẩm, đây không phải hành vi của bậc anh hùng. Cùng lắm chỉ lẩn được một lúc chứ không trốn mãi được đâu.

Hồ Lai Lai: Thẩm Chứng Ảnh, mau thành khẩn khai báo, chị có làm chuyện gì ba chấm với ảnh của em không đấy. Người đàn bà háo sắc này...

Hồ Lai Lai: Chỉ ngắm thôi nhạt nhẽo lắm, hay để em lồng tiếng cho chị nhé.

Hồ Lai Lai: Chà, có vẻ móng tay của giáo sư Thẩm rất nhẵn nhụi nhỉ. Thế chị đã rửa tay chưa?

Hồ Lai Lai: Ối, giáo sư Thẩm, nhẹ thôi, không cần hấp tấp, em có chạy đâu nào.

Hồ Lai Lai: Đừng ghì chặt như vậy, thả lỏng, thả lỏng, mọi chuyện cứ để em lo.

Hồ Lai Lai: Sao cơ, chị muốn cởi bớt ra sao, cứ việc.

Hồ Lai Lai: Này, chị hôn vào chỗ nào vậy. A... Giáo sư Thẩm, chầm chậm thôi, cơ thể này là của chị, tất cả đều là của chị.

Hồ Lai Lai: Giáo sư Thẩm... Ưm... em thích chị làm vậy với em.

Sau cùng còn chốt hạ một tin nhắn thoại.

Hồ Lại không nhắc thì thôi, vừa nhắc Thẩm Chứng Ảnh đã giật bắn người. Dù có đẹp như mộng đêm xuân, Thẩm Chứng Ảnh cũng thấy việc mình treo ảnh Hồ Lại lên tường thật sự hơi quá. Chẳng may có ai biết Hồ Lại đến nhà chơi, họ lại tưởng mình là biến thái.

Càng nghĩ Thẩm Chứng Ảnh càng xấu hổ, ngắt kết nối không thương tiếc rồi vội ra ban công lấy thang, rón rén như ăn trộm gỡ ảnh trên tường xuống.

Có dè đâu mới đó mà Hồ Lại đã miệt mài dàn dựng cả lô lốc tiểu phẩm gửi sang.

Đừng thấy nội dung tin nhắn ngắn gọn mà nhầm, từng câu từng chữ đều đính kèm hình ảnh.

Bao nhiêu cảnh tượng mập mờ trong mộng đều bị từng lời của Hồ Lại kích hoạt, ùa về như vũ bão.

Khuôn mặt nửa e thẹn nửa mời gọi của Hồ Lại như hiện ra trước mắt, Thẩm Chứng Ảnh gần như cảm nhận được tiếng thì thầm cùng những làn hơi nóng hổi phả bên tai, lòng bàn tay cô rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Chết người nhất là tin nhắn thoại đi kèm.

Vừa thấy thông báo, Thẩm Chứng Ảnh đã có linh cảm không ổn, nhưng cô vẫn không thể cưỡng lại.

Vừa mở lên, âm thanh ưm a từ loa ngoài lập tức chạy tọt vào não bộ lẫn trái tim của Thẩm Chứng Ảnh.

Trong đầu Thẩm Chứng Ảnh đoành lên một tiếng, trong nháy mắt nổ tung.

Cả người cũng xuất hiện hàng loạt thay đổi cực kỳ thần kỳ.

Loại cảm giác này Thẩm Chứng Ảnh cũng không xa lạ gì, cô đã từng trải qua trong mơ. Số lần mộng xuân ít ỏi trong đời đều xuất hiện vào nửa cuối năm ngoái, dù là ôm hôn hay bất kể hành động gì khác, chúng luôn dẫn dắt Thẩm Chứng Ảnh quay về bản ngã cùng những khía cạnh mơ hồ mà cô tưởng mình đã chạm đến cốt lõi nhưng thật ra là chưa.

Đương nhiên hiện thực luôn trần trụi hơn mơ mộng, và dữ dội nhất chính là ngày tuyến phòng ngự của cô tan rã dưới đôi môi của Hồ Lại.

Tiếc là nó lại có kết cục không ai mong muốn.

Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Chứng Ảnh vẫn muốn chui xuống đất.

Không chỉ xấu hổ vì con trai bất ngờ phá đám, mà mọi chuyện xảy ra sau đó lẫn thái độ trốn tránh của bản thân đều khiến Thẩm Chứng Ảnh xấu hổ càng thêm xấu hổ.

Thành thật mà nói, sau tất cả mọi chuyện, Hồ Lại vẫn sẵn sàng duy trì trạng thái "chưa làm lành" cho mối quan hệ của cả hai. Điều này càng khiến Thẩm Chứng Ảnh thấy bản thân ích kỉ. Nếu mình là Hồ Lại, chưa chắc mình đã có thể làm thế.

Hồ Lại gửi sang một lời mời video call khác, lần này Thẩm Chứng Ảnh đồng ý, thay đổi góc độ để cô nàng kiểm tra vị trí mới của bức ảnh.

Phải thừa nhận rằng đặt trên bàn trông dễ chịu hơn treo trên tường nhiều.

Hồ Lại thưởng thức một hồi mới hỏi, "Hay để em đặt cho chị một cái gối ôm hình người? Chị chọn tấm nào ưng nhất rồi gửi cho thợ làm".

"Chẳng ra thể thống gì".

Trong suy nghĩ của Thẩm Chứng Ảnh, tệp người dùng gối ôm hình người nếu không phải fan cuồng thì cũng là trạch nam thâm niên. Mình trạch thì trạch thật, nhưng về căn bản vẫn khác trạch nam.

Hơn nữa gối ôm làm gì có làn da căng bóng mịn màng, khuôn mặt rạng ngời bắt mắt. Há gì phải bỏ gần tìm xa?

"Chẳng ra thể thống gì?" Hồ Lại nheo mắt, hạ giọng như đang bỏ bùa, "Tuy không so được với người thật, nhưng gối ôm vẫn có ưu điểm của gối ôm. Mềm mại, sẵn sàng phục vụ 24/7, muốn hôn thì hôn, muốn giải tỏa mà thiếu công cụ tác nghiệp thì dùng tạm cũng được, có cảm giác hơn gối đầu nhiều..."

"Thôi ngay thôi ngay, em đừng nói nữa." Phải ngẫm một lúc Thẩm Chứng Ảnh mới hiểu Hồ Lại đang nói gì. Khuôn mặt cô đỏ bừng, không biết nên bày ra biểu cảm nào. Giới trẻ thời nay mạnh miệng bạo mồm thật sự.

Người ta thường nói phụ nữ trung niên có gia đình đứng đầu về độ chịu chơi, nhưng Thẩm Chứng Ảnh hoàn toàn trái ngược. Cho dù từng chinh chiến game 18+, quy mô kho phế liệu màu vàng trong đầu cũng đồ sộ không kém ai, nhưng phản ứng lại y hệt giáo viên chủ nhiệm bảo thủ và nữ tu nhà dòng.

Hồ Lại buồn cười: "Chà, xem ra chúng ta rất hiếm khi bàn luận chủ đề người lớn."

Làm gì có ai bàn luận chủ đề người lớn cả ngày? Không không không, không phải gu của Thẩm Chứng Ảnh, "Em không sợ phụ huynh ở nhà nghe thấy à?"

"Không sợ, cha mẹ em về phòng rồi, em ở một mình trên tầng ba."

Hồ Dược và Vương Phương Viên ở tầng hai, toàn bộ tầng ba trở thành địa bàn của Hồ Lại. Lúc đi xem nhà, Hồ Lại có nói một câu rằng mình muốn ở chỗ cao nhất, giống như công chúa sống trên gác mái. Lúc ấy cha mẹ cô lẫn nhân viên môi giới bất động sản đi cùng đều bật cười, nhân viên ấy còn trêu cô rằng nhớ chờ hiệp sĩ và hoàng tử đến cứu.

Thực ra lúc ấy Hồ Lại chỉ đang tìm cách không cho cha mẹ lượn lờ gần phòng rồi ngó nghiêng vào trong, để nhỡ có làm gì bậy bạ cũng không bị chộp. Hiệp sĩ và hoàng tử ư? Chỉ có ngốc mới tin. Người duy nhất có thể giải cứu bản thân là chính mình – đấy mới là phương châm sống của phụ nữ hiện đại thời nay.

"Hơn nữa chuyện trò riêng tư ai lại đi oang oang."

Hồ Lại cố ý thấp giọng, ly rượu vang và áo choàng tắm trên người góp phần tạo nên một cảm giác đầy ngả ngớn xuyên qua đường Internet.

Tai Thẩm Chứng Ảnh như tê dại, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên kỳ quái, cô chỉ có thể che gương mặt đang đỏ bừng, nói: "Chúng ta còn chưa làm lành, em đừng quyến rũ chị nữa."

"Sao vậy? Không chịu nổi cám dỗ à?"

Cám dỗ này quá trí mạng, Thẩm Chứng Ảnh đành giương cờ trắng, "Bỏ cuộc, đầu hàng."

Rõ ràng ai cũng nóng lòng quay về bên nhau, song lại cố tình lấy việc "chưa làm lành" làm cái cớ cho sự trì hoãn. Khoảng lặng này sẽ kéo dài bao lâu, hai người họ chẳng ai biết rõ, chỉ biết rằng đây chưa phải thời điểm tốt nhất. Hãy cứ chậm thêm một giây, nhẫn thêm một khắc.

Trải qua biến cố dữ dội, đến mức gần như đường ai nấy đi, cả Thẩm Chứng Ảnh lẫn Hồ Lại đều không muốn buông tay lần nữa.

Cơn giận của Hồ Lại chưa nguôi, nỗi ám ảnh của Thẩm Chứng Ảnh chưa dứt; đồng thời niềm tin mà Thẩm Chứng Ảnh dành cho bản thân cũng chỉ ở mức lưng chừng. Không phải Thẩm Chứng Ảnh chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay, cô luôn tự trách bản thân lẽ ra nên kiên cường hơn mới phải. Song quả thật lúc đó Thẩm Chứng Ảnh rất sợ, đồng thời cô cũng cảm thấy dù có níu kéo cũng không ích gì. Như thể đang chìm trong một hố băng sâu với hàng ngàn bàn tay vô hình giơ ra túm lấy, dẫu có giãy giụa, có cầu cứu bao nhiêu cũng vậy mà thôi.

Thẩm Chứng Ảnh thật sự không biết mình đã làm gì để thoát khỏi tình cảnh tuyệt vọng ấy. Quãng thời gian đó tuy không kéo dài quá lâu, nhưng cô luôn bị đọa đày trong cảm giác đau khổ và hối hận khôn nguôi, tâm trạng như rơi xuống vực sâu của sự hỗn loạn.

Nghe Thẩm Chứng Ảnh kể về cảm xúc của mình xong, Hồ Lại chép miệng: "Công đầu có lẽ thuộc về đống rượu lởm của Tạ Nhã Nhiên."

Xem ra vẫn còn cay cú, Thẩm Chứng Ảnh bật cười, "Có lẽ ai cũng cần một lần say khướt, để thử những điều mình khao khát làm".

"Chị còn dám nói vậy, lần tới đến lượt em say bí tỉ cho chị xem."

Khó mà tưởng tượng nổi có một ngày Hồ Lại say đến mức ấy. Hồ Lại còn trẻ, còn chưa rũ hết máu ngông, nhưng trong mắt Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại vẫn là một người đáng tin cậy.

Thẩm Chứng Ảnh tò mò, "Thế có chuyện gì khi say em mới dám làm?"

"Đè chị ra sofa tẩn một trận?" Thú thật thì đây là chuyện duy nhất Hồ Lại muốn mà không có gan thực hiện, còn những chuyện khác, chẳng hạn như bỏ nhà lén đi du lịch bụi đều nằm trong khả năng. Hồ Lại đây đếch cần mượn rượu làm liều.

"Hồ Lai Lai!"

Qua màn hình video call, cú trừng mắt không đạt được bao nhiêu hiệu quả. Trước mặt Hồ Lại, Thẩm Chứng Ảnh đã mất khí thế nghiêm nghị của giáo sư Thẩm từ lâu. Cô phồng má nhằm diễn đạt sự bất mãn, đồng thời đảo mắt xuống góc phải máy tính xem giờ.

Còn khoảng ba phút nữa là đến Tết Nguyên đán, hai người đều ngầm hiểu mà ngừng nói chuyện, chỉ yên lặng ngắm nhau qua màn hình.

Ai cũng muốn cùng đối phương trải qua khoảnh khắc giao thừa, như để đánh dấu một khởi đầu mới.

2020 là một năm thảm họa, dịch bệnh cùng vô vàn sự kiện không tưởng nổ ra. Cứ ngỡ với công nghệ tiên tiến và mức độ phát triển của thế kỷ 21 thì mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của con người, nhưng khi COVID – 19 ập đến, tất cả ảo tưởng đều sụp đổ. Tình hình dịch bệnh vẫn chưa dừng lại, thảm cảnh ngày càng lan rộng ra nhiều địa phương. Hiện giờ Thượng Hải tạm thời an toàn, nhưng sau vụ việc năm ngoái, chẳng còn ai dám khẳng định điều gì nữa. Thứ gọi là "an toàn" chẳng qua chỉ là tai họa chưa tìm đến mà thôi.

Dẫu vậy, giữa thực tại tàn khốc, cả Hồ Lại lẫn Thẩm Chứng Ảnh đều thấy bản thân đã may mắn tìm được chút gì thật đẹp và thiêng liêng.

Màn hình nhảy về 00:00

"Chúc mừng năm mới, Hồ Lai Lai."

"Chúc mừng năm mới."

"Tiếc là em không ở đây bên cạnh chị."

"Nếu em có ở bên cạnh chị thì sao?"

"Sẽ tặng em một cái ôm."

"Còn gì nữa không?"

"Cảm ơn em."

"Chỉ có thế?"

Vì không chịu nổi chuyện Thẩm Chứng Ảnh từ chối cắn câu, Hồ Lại ra sức thuyết phục và dụ dỗ từng chút một. Dưới ánh mắt chăm chú của người con gái trẻ hơn, Thẩm Chứng Ảnh chân thành nói: "Hồ Lai Lai, thật ra chuyện xảy ra hôm đó không liên quan đến rượu."

"Sao cơ?"

"Nếu rượu là để khuếch đại khát vọng, khiến người ta thoải mái hơn trong việc bộc lộ bản ngã, vậy thì khát vọng của chị chính là em".

===

Tác giả có lời muốn nói:

Hồ Lai Lai: Sao kỹ năng trao lời yêu thương của giáo sư Thẩm lại tăng day by day vậy, cíu với. Hóng quá~~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK