===
Không thể phủ nhận Thẩm Chứng Ảnh và Giang Bác đã cho Giang Ngữ Minh một ngoại hình cũng như một nền tảng giáo dục xuất sắc.
Tóc không dài đến độ che khuất mắt, cũng không cũn cỡn tới mức nhìn không ra đang để kiểu gì, môi đỏ răng trắng chân dài, quần áo đơn giản mà năng động, không tạo cảm giác màu mè ra vẻ, cả người tỏa ra năng lượng ấm áp tựa mặt trời, vừa nhìn đã biết là một chàng trai được giáo dục kỹ. Đứng cạnh Hồ Lại không chênh lệch bao nhiêu, ngược lại còn cùng tôn giá trị của cả hai lên.
Có người từng nói (*: ở đây tác giả sử dụng câu trending), nếu chỉ xét về ngoại hình, tất cả con trai của bạn bè Vương Phương Viên không ai bằng Giang Ngữ Minh.
Đương nhiên, vẫn không thể so với Hồ Lại.
Trong suy nghĩ của Hồ Dược, con gái ông luôn tuyệt vời nhất, mọi sự so sánh đều là thừa. Để nói xứng đôi thì không có thằng nhóc nào xứng. Sự khác biệt duy nhất ở chỗ: "hoàn toàn không xứng" và "tạm chấp nhận được".
Phải, tạm chấp nhận được.
Nhân cách "cha vợ tương lai xét nét" của Hồ Dược bắt đầu trỗi dậy, săm soi cân đo thằng nhóc trước mặt, thầm nghĩ: Mặt mũi không đến nỗi nào, dưng mà còn hơi non.
"Tiểu Giang này, nhìn cháu trẻ vậy, cháu đang công tác ở đâu?"
"Dạ, cháu đang là nghiên cứu sinh năm nhất ở Đại học H." Giang Ngữ Minh ngay lập tức hiểu ý Hồ Dược, trả lời rất hợp tác.
"Thế còn cha mẹ cháu..."
Bình thường Giang Ngữ Minh không thích bị ai gặng hỏi, nhưng lúc này Giang Ngữ Minh rất sẵn lòng trả lời, chỉ cần đẩy Hồ Lại vào thế khó là cậu ta vui.
Hồ Lại dễ gì để Giang Ngữ Minh toại nguyện, "Stop stop, cha làm gì vậy, kiểm tra hộ khẩu hay săm soi góc kẹt nhà người. Người ta học giỏi, không bán máu với mồ hôi cho công ty cha đâu. À, nhân tiện, đây là con trai của bạn con."
Nếu để Hồ Dược tiếp tục hỏi, chưa được mấy câu đã bại lộ. Bây giờ là thời điểm nhỏ giọt một số thông tin giả giả thật thật, nhưng chưa phải lúc tường thuật toàn bộ sự việc.
À, hóa ra là con của bạn.
Nghe xong, gương mặt Hồ Dược thả lỏng hơn, ông phớ lớ cười tiếc rẻ, "Con bé này nói gì nghe kinh thế, công ty nhà ta cống hiến cho xã hội—— Cái gì? Con trai của bạn con?" Nói đến đây, bất chợt Hồ Dược phát hiện có điều gì đó không đúng, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại, nhìn như sắp nhảy dựng lên.
Giang Ngữ Minh tận mắt chứng kiến từng thay đổi trên khuôn mặt của Hồ Dược, cậu ta chỉ biết thầm cảm thán, không ngờ một người đàn ông trung niên lại có biểu cảm phong phú nhường vậy, làm Giang Ngữ Minh nhịn cười đau cả ruột.
"Đúng vậy." Hồ Lại thản nhiên đáp rồi quay sang giục Giang Ngữ Minh đang hóng xem kịch hay mau bắt tay vào việc.
"Sao con lại đến nhà bạn?"
Bạn gì mà có con lớn đùng từng này, năm nhất nghiên cứu sinh.
Bạn này phải bao nhiêu tuổi?
50? 60! Hồ Dược muốn lên huyết áp.
"Không phải hôm qua con kể rồi sao, người ta bị hóc xương nên con đưa đi viện rồi chở về. Vậy đó, ra vào một hồi, à đâu, còn chưa kịp ra đã bị cách ly. Có bác tài kia thả khách xuống cũng kẹt lại, đành ở tạm chứ biết làm thế nào."
"Lớn tuổi ai ăn cá nữa, dễ hóc xương."
Trăm sự cũng tại Hồ Lại cố tình ỡm ờ, không nói rõ bạn mình là nam hay nữ. Hôm qua Vương Phương Viên và Hồ Dược nghe tin, cứ nghĩ là đồng nghiệp trạc tuổi con. Hôm nay thấy Giang Ngữ Minh mới biết lớn chuyện. Hồ Dược mặc định nhân tố bí ẩn này chính là cha của Giang Ngữ Minh.
"Cha đừng nói vậy, xương cá đứng đầu trong mười đại ám khí. Người cao tuổi càng dễ dính hơn."
"Người cao tuổi!!!" Ôi.thôi.chết.rồiiii! Nhớ lại lúc con mình ngập ngừng hỏi giả sử nó đang ôm một ý nghĩ táo tợn, muốn gắn bó với một người không tưởng, Hồ Dược như muốn phát điên.
Một tên già có con hai mươi mấy tuổi!
Ai có thể tưởng tượng nổi.
Hồ Dược cũng không quên tự trách, liệu có phải mình không cho con gái đủ tình thương của người cha.
Lẽ ra mọi thứ không nên như thế.
Nhưng hồi trước Hồ Lại có bảo, muốn sau này bạn trai phải tốt như cha nó.
Giống ở chỗ thương vợ thương con thì được, chẳng lẽ còn muốn trạc tuổi cha!
So với một Hồ Dược đang lo sốt vó, gương mặt Hồ Lại vẫn thản nhiên, "Dạ đúng, nhiều lắm, trung niên cũng có nữa. Lần trước hội bạn của mẹ kể đấy, có bà còn bị mấy lần cơ."
"Ồ ~~~ giờ cha mới biết..." Hồ Dược không định gặng hỏi tới cùng, tự ông thấy đây chưa phải thời điểm thích hợp. Biết đâu truy ra chân tướng lại không kiềm chế được, vọt lên nhà tìm tay kia tính số, dính cách ly mười bốn ngày thì xôi hỏng bỏng không theo.
Rồi ai lo chuyện ăn uống cho con nhóc tai quái này, Vương Phương Viên không chửi tắt nước nữa thì thôi.
Hồ Lại giả vờ không biết cõi lòng cha mình đang bão táp mưa sa, trấn an cha vài câu rồi hỏi thăm mẹ. Vương Phương Viên không gửi tin nhắn qua dạy dỗ, khó tin quá, đừng nói mẹ đang ủ mưu chờ thời để tung chiêu cuối nhé.
Hồ Dược toan giơ tay cốc đầu đứa con gái vô tâm, nhưng cánh cửa dán trắng đỏ nổi bật trước mặt nhắc ông rằng đứa con trước mặt ông cũng có khả năng mang mầm bệnh. "Mẹ lo cho con còn không kịp, thời gian đâu mà biên tin nhắn dạy đời con. Nghĩ mẹ như thế đấy hả?"
"Ấy ấy, con chỉ sợ mẹ lo lắng thôi mà. Cha và mẹ yên tâm, con ở đây không sợ đói. Đằng ấy." Hồ Lại vỗ vỗ vào Giang Ngữ Minh đang nén cười xem kịch hay, "Cậu ta nấu ăn có nghề lắm, đúng không Giang Ngữ Minh?"
Giang Ngữ Minh nhìn Hồ Dược cười chân thành, "Mẹ cháu không biết nấu ăn nên cháu học việc bếp núc từ bé, tay nghề không đến nỗi nào, có thể lo được cơm nước ngày ba bữa. Bác cứ yên tâm."
Bác cứ yên tâm, bác muốn lên cơn tim đây cháu ơi.
Nghe thấy hai chữ "mẹ cháu", Hồ Dược trợn ngược mắt.
Cái gì, ông kia vẫn còn ở với vợ. Nên nhẹ người hay nên lo hơn đây?
Bà xã ơi, chết mất thôi, con gái bà muốn một lần chơi lớn để cả thiên hạ phải trầm trồ kìa.
"Ái chà, tiểu Giang. Con bé nhà bác được nuông từ bé nên vụng lắm, thời gian này ở nhờ phải làm phiền gia đình cháu nhiều. Khi nào hết cách ly, bác mời hai đứa ăn cơm."
"Bác khách sáo quá ạ."
Giang Ngữ Minh và Hồ Lại vẫy vẫy tay chào tạm biệt, nhìn theo bóng Hồ Dược ôm một bụng cảm xúc lẫn lộn quay về. Đến khi chiếc Iveco khuất khỏi tầm mắt, Giang Ngữ Minh nói: "Cô đấy, cái đồ xảo quyệt, cố ý lừa cha vào ma trận."
"Tôi đây làm thế để đề phòng, để ông cảm nhận trước mức độ nghiêm trọng của vấn đề, tới lúc biết sự thật sẽ cảm thấy hóa ra mọi chuyện không tệ đến thế. Nhanh cái tay lên, khiêng đồ đê."
"Bác trai cưng cô thật, dọn hết đồ đạc trong nhà sang đây chứ bỡn. Ối... Đệch, cái gì thế này, nặng quá."
Không biết trong vali có gì, Giang Ngữ Minh thuận tay nhấc lên theo quán tính nhưng không nhấc nổi.
Hồ Lại cười: "Tôi cũng không biết, cậu xem, cha tôi còn chu đáo chuẩn bị xe đẩy hàng. Bây giờ đẩy vào trước rồi bê thêm hai tầng nữa là xong."
"Tôi không làm được không?" Nghĩ đến cân nặng của hai chiếc vali, Giang Ngữ Minh suy sụp.
"Cũng được, để mẹ cậu ra quyết định cuối cùng."
"Cô đúng là cái đồ... xảo quyệt!"
Giang – cu li – Ngữ Minh cam chịu chất hai vali lên xe đẩy. May thay, chỉ có chiếc vali ban nãy cậu ta thuận tay cầm lên thật sự nặng, nặng một cách out trình, nói một cách khó nghe thì giống như có xác chết trong đó.
"Có cần tôi đóng giả bạn trai không?" Gợi ý này hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt, vì cảm thấy gia đình Hồ Lại mà biết chuyện giữa mẹ và cô ta thì hậu quả sẽ khó lường, không hề có ý lợi dụng.
"Không cần." Hồ Lại từ chối thẳng, trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ đến phương án này, "Cách đó chỉ tạm thời đánh lừa mọi người, không tốt cho ai cả. Cho dù là chị ấy, cậu, bạn gái cậu hay gia đình tôi."
"Thế còn cha mẹ cô..."
"Đừng vội, cứ từ từ, sẽ luôn tìm ra cách."
Không biết sự tự tin của Hồ Lại đến từ đâu, Giang Ngữ Minh liếc nhanh người kế bên, "Xem ra cô rất nghiêm túc với mẹ tôi."
"Nhìn tôi giống người yêu đương qua đường lắm sao?"
Giang Ngữ Minh chỉ vào mình.
"Hey man, là cậu cắm sừng tôi trước, cũng cậu đề nghị chia tay. Lúc trước tôi thấy mặt mũi cậu trông cũng ngon nghẻ, nhưng chị ấy không giống cậu, chị ấy là người tốt."
Vừa nhắc đến mẹ, Hồ Lại đã nở nụ cười, hàng mi cong hấp háy như cánh bướm. Chẳng trách mẹ lại bị con bướm tinh này mê hoặc.
"Mẹ tôi chỉ được mỗi cái mặt?"
"Làm gì có, vớ vẩn, cái gì chị ấy cũng tuyệt. Tuyệt hơn cậu nhiều."
"Cô chắc mình không có phức cảm Oedipus chứ?" (Phức cảm Oedipus - Oedipus complex: là một thuật ngữ phân tâm học được sử dụng để mô tả sự thu hút của trẻ hướng về cha mẹ có giới tính đối lập với mình và ghen tuông với cha mẹ có cùng giới tính, được cho là diễn ra trong giai đoạn phallic – giai đoạn thứ 3 của quá trình phát triển tâm lý tính dục, kéo dài từ 3 đến 6 tuổi)
"Mẹ cậu mẫu tính chỗ nào?"
Giang Ngữ Minh sờ sờ cằm, "Cũng đúng, thỉnh thoảng tôi thấy mẹ còn tệ hơn tôi..., Quên đi, khổ thân tôi."
"Này, mẹ di truyền lại một số nét dễ thương cho cậu rồi."
Hai người dỡ đồ đạc xuống đất trước khi bắt đầu hành trình leo cầu thang đầy gian khổ, trong lúc Hồ Lại đang cân nhắc xem ai bưng món gì thì Giang Ngữ Minh bỗng cất tiếng, "Hồ Lại, tôi có thể tin tưởng cô không?"
Hồ Lại để vali xuống đất, đặt một tay lên xe đẩy, "Tôi không biết hai chữ tin tưởng của cậu có nghĩa là gì. Tôi chỉ có thể nói mẹ cậu là người trưởng thành, cậu phải tin vào phán đoán của chị ấy. Hơn nữa, dù gì tôi vẫn đáng tin hơn cậu, suy cho cùng cậu đã là tàn hoa bại liễu."
Tàn hoa bại liễu...!
"Tôi là một người bình thường, có nhu cầu và một tình yêu bình thường như mọi người." Giang Ngữ Minh nhấn mạnh có nhu cầu là chuyện bình thường.
Trưởng thành, lựa nơi riêng tư, làm chuyện 18+, thực hiện đầy đủ các biện pháp an toàn, chuyện gì xảy ra cũng là chuyện bình thường.
"Ý cậu là tôi không bình thường?"
"Không, nhưng cô chọn người bắt cặp không bình thường. Quên đi, không đôi co với cô nữa, tuy rằng cãi với cô vui phết."
Giang Ngữ Minh gãi đầu, để Hồ Lại ở dưới trông chừng trong lúc cậu ta bưng vali nặng nhất lên, còn những thùng còn lại hai người sẽ cùng đưa lên sau. Leo được hai bậc thang, Giang Ngữ Minh ngoảnh đầu lại, "Ừm... Sau khi cha mẹ tôi ly hôn, trong nhà chỉ có hai mẹ con. Mẹ tôi vẫn sống theo nếp cũ, vẫn lầm lì, vẫn thích nhốt mình trong phòng đọc sách vọc máy tính. Tôi cũng không tiện cứ bám theo làm phiền mẹ. Trong nhà hai người nhưng vẫn trống trải. Hồ Lại, nhờ cô mà nhà tôi có sức sống hơn hẳn, mẹ tôi cũng cười nhiều hơn. Thật ra tôi thấy rất mâu thuẫn, cảm giác như sắp gả con gái đi."
Sợ mình giành mất mẹ ư. Hồ Lại hiểu cảm giác này, cứ nhìn Hồ Dược là đủ hiểu.
"Sau này cô có thể đừng giành mẹ với tôi không?"
"Có thể."
Hồ Lại trả lời dứt khoát như vậy, một tẹo Giang Ngữ Minh cũng không tin.
Quả nhiên, chưa gì đã thấy Hồ Lại lắc đầu, nhìn cậu ta như đứa ngốc, "Cái này còn cần phải giành ư?"
===
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Ngữ Minh: o(╥﹏╥)o
Hồ Lai Lai: ^_^
Thẩm Chứng Ảnh: Hai người kia đâu rồi? (chờ dài cổ)
Du Tử Toàn: Hai người kia đâu rồi? (Giang Ngữ Minh chết tiệt)
Cha Hồ: o(╥﹏╥)o