**********
Ánh mắt của tôi từ bên chân dần dần di chuyển lên trên người phụ nữ, trang điểm lỗi thời lại còn rất đậm, chống nạnh, bộ dạng đố kỵ, chế nhạo người khác xấu hơn bất kỳ ai khác.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người phụ nữ như thế này, nếu tôi là người đàn ông của bà ta thì cũng sẽ không thích nổi loại mặt hàng này. Không ra ngoài tìm người khác là điều không thể.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi hừ lạnh một tiếng, hai tay ôm ngực: “Thưa bà, tôi có phải là kinh doanh bẩn thỉu hay không là có liên quan gì đến bà. Tương tự, bà xem thường loại người như chúng tôi đây là vì trực giác của bản thân không sánh được bằng chúng tôi sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sắc mặt người phụ nữ xanh lét, vừa gầm lên với tôi một câu: “Con mẹ nó, cô nói gì cơ?” Vừa đẩy bàn tay nặng nề lên trên vai tôi, làm cho tôi ngã về sau, được Bản ở phía sau đỡ lấy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi phủi chỗ bị bà ta chạm qua, khóe miệng treo lên nụ cười lạnh lùng: “Sao? Bà không phải vẫn muốn ở trước công chúng sao? Nhưng mà, có thể làm ra loại chuyện này, ngoại trừ người phụ nữ chanh chua ra thì tôi thật sự vẫm không nghĩ ra được loại gì khác."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người phụ nữ bị lời nói của tôi làm cho tức giận không thoải mái, mặt đỏ tía tai, muốn nổi đóa lên nhưng mà lại vô cùng để ý đến câu nói vừa rồi của tôi. vậy nên mãi vẫn không ra tay với tôi, mà là nắm chặt tay nhẫn nhịn, thờ phì phò: "Loại người phụ nữ như cô, tôi ra tay còn cảm thấy bẩn tay mình.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi cười nhẹ một tiếng, không so đo với bà ta mà dành thời gian nhìn phòng phẫu thuật ở đằng sau bà ta, ánh đèn đỏ vẫn sáng. Nhìn có vẻ như tình hình thực sự nghiêm trọng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người phụ nữ kia thuận theo ánh mắt của tôi quay đầu cũng nhìn, sắc mặt đã thay đổi, quay đầu gầm lên với tôi một câu: “Nhìn cái gì? Còn không phải là các người làm ăn không tốt hại sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ở đó kinh doanh rượu lâu như vậy, không nên xảy ra loại sự cố này nhưng mà từ sau khi mà tôi tiếp nhận Hồng Tuyết Lâu thì đoán rằng ở dưới có không ít người không hài lòng về tôi, vậy nên làm chút điều gì đó cũng không phải là không thể. Vì vậy không thể phản bác chuyện đổi với người đàn ông này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi suy nghĩ bao lâu thì bị người phụ nữ kia lải nhải chỉ trách bấy lâu, đợi bà ta nói chán rồi thì phẫu thật ở bên trong cũng kết thúc, bác sĩ từ bên trong đi ra ngoài, gỡ khẩu trang ra, thở dài một hơi, ngẩng đầu hỏi chúng tôi ai là người nhà của bệnh nhân.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người phụ nữ nhanh chóng ngừng mắng nhiếc tôi, vội vàng xoay người trả lời lời nói của bác sĩ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bác sĩ nói, bệnh nhân đã rửa ruột thành công, bây giờ tạm thời không sao. Sau này bàn giao một vài chuyện, chuẩn bị cho người trực tiếp đưa vào phòng bệnh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giường bệnh vừa được đẩy ra, tôi nhanh chóng bước lên trước nhìn người đàn ông trên giường, người phụ nữ đột nhiên đen mặt lại, đẩy tôi sang bên cạnh khiến tôi trở tay không kịp trực tiếp ngã trên mặt đất.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người phụ nữ nhổ một bãi nước bọt vào khoảng trống bên cạnh tôi, mắng: “Con khốn, nhìn cái gì mà nhìn”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sắc mặt tôi liền đen lại, ôm bụng đứng dậy, không phản ứng với bà ta mà hỏi bác sĩ: “Xin hỏi, bệnh nhân là trúng độc do cồn, hay là gì?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bác sĩ vẫn không nói gì, người phụ nữ trực tiếp đẩy tay của giường bệnh đến trước mặt tôi, nói trước bác sĩ một bước: “Trời ơi, tôi nói này con người này làm sao vậy? Chồng tôi ngã xuống ở trong cửa hàng của cô, đây là sự thật, chẳng lẽ cô muốn ăn quỵt sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi chỉ là hỏi một chút tình hình mà sao lại nói như vậy, không khỏi có chút phiền lòng với sự cố tình gây sự của người phụ nữ này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi xem thường nhìn bà ta, không nói gì, quay đầu tiếp tục nhìn bác sĩ chuẩn bị hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người phụ nữ ở đó nổi giận, mắng tôi điếc cả tại, sau đó đột nhiên túm lấy tóc tôi, cầm đầu tôi giống như quả bóng da lắc qua lắc lại, hung ác đẩy tôi vào tường, đập đầu tôi hai lần vào tường: “Con mẹ nó, cô cho rằng mình là ai chứ, suýt chút nữa thì hại chết người đàn ông của tôi, bây giờ lại còn bày sắc mặt này ra cho tôi”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi đập trán vào tường mấy lần, thần trí của toàn thân mơ hồ, da đầu dường như sắp bị lột ra, đau đớn hít vào một ngụm khí lạnh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Quanh người cũng là một tiếng sợ hãi, Bản gọi tên tôi, nhanh chóng chạy đến chuẩn bị giúp tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kết quả là người phụ nữ này chỉ vào bọn họ, lạnh lùng nói một câu: “Tất cả đứng lại hét cho bà, con mẹ nó, ai mà dám qua đây giúp cô ta thì hôm nay tôi sẽ cho cô ta chết ở đây luôn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Xã hội này có hai loại người mà tôi sợ hãi nhất đó là người phụ nữ chanh chua và Lục Kính Đình. Người phụ nữ chanh chua này hung dữ giống như kẻ điên vậy. Bản cũng biết, vậy nên dừng lại tại chỗ, ở nơi cách tôi nửa mét không dám tiến lên trước.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi đau khổ trừng nửa con mắt, bắt lấy tay của người phụ nữ đang ấn trên đầu mình, muốn hất ra nhưng mà lại bị người phụ nữ này giữ càng chặt hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bà ta đến gần tại tôi uy hiếp: “Tôi không cần biết cô là ai, tôi nói cho cô biết, dám động đến người đàn ông của tôi, không có mười lăm tỷ, chuyện này không dừng lại được đâu.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thật sự là sư tử há miệng rộng. Đáy lòng tôi cười lạnh lùng, muốn thì sao không trực tiếp đi cướp đi. “Thưa bà, tôi thấy bà có hiểu lầm gì đó, không nói đến việc người này có phải vì nguyên nhân của chúng tôi nên mới vào viện hay không, liền nói đến mười lăm tỷ, một phẫu thuật cũng không mất nhiều tiền như thế. “A!” Tôi vừa nói xong, người phụ nữ lại túm lấy đầu tôi đập vào tường, ở bên cạnh không có một ai dám tiến lên để giúp đỡ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi thực sự là không chịu được cảm giác bị khống chế như vậy, ngay lập tức tôi mất bình tĩnh, túm lấy tay bà ta nhẫn nhịn cái đau rồi xoay người, vẫn có thể nghe thấy rõ ràng loại tiếng kéo xé tóc ở trên đầu khi tóc rời khỏi da đầu đó.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc đó, sự đau đớn ở trên đầu đã lờ mờ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi xoay người, tôi mạnh mẽ đẩy người phụ nữ trên mặt đất, mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta: “Đừng có ức hiếp người quá đáng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi, dùng đầu ngón tay chỉnh lại tóc bị túm loạn, hơi có chút đau lòng khi nhìn thấy đầu ngón tay kéo xuống một nhúm tóc, may mà tóc nhiều nên không nhận ra được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mặt người phụ nữ kinh ngạc, đặt mông ngồi trên mặt đất, sững sờ một hồi mới phản ứng được, gào to lên: "Cô đẩy tôi sao? Con mẹ nó, cô biết tôi là ai không?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói rồi trực tiếp lao lên chuẩn bị đánh tôi, Bản nhanh chóng chắn trước người tôi. Người phụ nữ phản ứng rất nhanh, mắng một câu cút đi, trực tiếp lợi dụng thân hình mập mạp để đẩy Bản ra. Tôi trốn sang bên cạnh, không muốn lợn lành thành lợn què khi đụng phải người phụ nữ đang bổ nhào đến.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi nào có chịu được thân thể to lớn của bà ta, không có chút chuẩn bị nào đã bị ép trên mặt đất, ngã rất mạnh, cảm thấy thứ ở trong bụng chấn động mạnh mẽ, một lát sau người đã nóng lên, có cảm giác một loại nước chảy nhỏ giọt chảy ra ngoài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người phụ nữ mắng một câu, bò lên trên người tôi, chỉ vào mũi tôi và mắng, mắng một hồi rồi đột nhiên không mắng nữa. Không khí đã yên tĩnh trở lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà tôi cũng ngồi dậy được nửa người, mặt kinh ngạc nhìn dòng nước đỏ dưới váy từ từ chảy ra đất, giống như hoa bỉ ngạn nở bung, màu sắc tuyệt mỹ, nhìn thấy mà giật mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bụng của tôi quặn lại đau đớn, hai mắt không nhịn được mà mơ màng. Ngay lập tức tiếng hét lớn không khống chế được phát ra: “Con của tôi, a...con.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bản phản ứng đầu tiên, nhanh chóng bể tôi từ dưới đất lên, gọi bác sĩ làm phẫu thuật. Sau đó hùng hùng hổ hổ ôm tôi vào phòng phẫu thuật.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khi nằm trên chiếc giường lạnh lẽo đó, trong lòng tôi chỉ có bất an, thân thể cũng đau đớn, toàn thân run rẩy. Nhớ đọc truy*ện trên Truyện88.vip để ủng hộ team nha !!!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi không biết tiếp theo tôi sẽ trải qua điều gì, chỉ biết là thần trí mơ màng, tôi đang tiến hành phẫu thuật.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thời gian từng chút một trôi qua, ánh sáng lập lòe của đèn chân không trên đỉnh đầu tôi vô cùng chói mắt, tôi nhìn rất lâu, lâu đến khi bị đẩy ra ngoài, trước mắt là một mảng trắng xóa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bên tại là lời bác sĩ nói với Bản: “May mà kịp thời, không sao đâu, đứa trẻ tạm thời vẫn giữ được. Chỉ là về sau phải chú ý nhiều hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bản cảm ơn lia lịa. Sau đó tôi được đẩy vào phòng bệnh tĩnh dưỡng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó, thần trí của tôi vẫn luôn mơ màng, may mà ngủ nhưng mà lại giống như rất tỉnh táo. Khi đợi thật sự ý thức được thực tế thì đã là ngày thứ hai rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chị Tưởng Thanh đang ngồi ở bên cạnh gọt táo cho tôi, nhìn thấy tôi tỉnh rồi đột nhiên hét lên khiến tôi bị dọa trừng lớn mắt. “A, Tân Ái Phương, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi mơ hồ dụi mắt, tầm nhìn thật rộng lớn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ánh mặt trời bên ngoài chiếu rọi, rèm cửa được mở một nửa mang vào không ít hơi ấm, khiến ca phòng bệnh đều ấm áp. “Em đã ngủ được bao lâu rồi?” “Kể từ khi phẫu thuật kết thúc đến bây giờ là hơn mười tiếng. Bây giờ đã là trưa ngày thứ hai rồi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi ở một tiếng, chống người lên, dưới sự giúp đỡ của chị Tưởng Thanh, ngồi trên giường, dựa vào đầu giường. “Này, em muốn ăn gì, chị bảo Bản mang qua đây cho em. Chị Tưởng Thanh đưa táo đến trên tay của tôi và hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi lắc đầu, thực sự không đói, tùy tiện cắn hai miếng tảo và đồng thười nhìn tình hình phòng, chỉ có chị Tưởng Thanh và tôi. “Người hôm qua gây sự đâu?” “Bà ta ả?” Chị Tưởng Thanh hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt kinh thường: “Nhìn thấy em chảy máu, sau đó trực tiếp chạy rồi, bây giờ cũng không biết ở đâu.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Có lẽ sợ rằng gây ra cái chết nên tạm thời chuồn mất rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi cũng không để ý nhiều, yên lặng ăn xong táo, sau đó nhìn thời gian, quả nhiên là sắp mười hai giờ rồi, thân thể cũng hồi phục lại sức lực ban đầu. “Được rồi, em gần như đã bình phục rồi. Về chuyện em bảo chị làm lần trước ấy, sao rồi?” Tôi hỏi chị ta “Đều đã theo dõi rồi, vẫn luôn không phát hiện ra được dấu vết của người đàn ông kia.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi gật đầu, nghĩ đến chuyện Hồng Tuyết Lâu mấy ngày nay, vấn đề nội bộ đã xử lý ổn thỏa rồi nhưng mà đột nhiên lại xuất hiện chuyện uống rượu phải vào bệnh viện, đoán rằng người đàn ông kia không tránh được gánh trách nhiệm. Tiếp cận ông ta khi đang rời khỏi bữa tiệc còn để lại một câu kiên quyết để tôi đợi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi cười lạnh một tiếng, có chút thâm sâu sờ cằm, từ từ nói: “Như vậy, mọi người vẫn nên chú ý hơn. Vấn đề nội bộ của Hồng Tuyết Lâu mấy ngày nay giao cho chị lo liệu vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chị Tưởng Thanh gật đầu, nhẹ nhàng vuốt ve vuốt ve bụng tôi mấy lần qua lớp chăn: “Yên tâm đi, em cũng quá mệt rồi, vẫn nên nuôi đứa trẻ thật tốt”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi cười và trong lòng được động viên không ít.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc hai giờ chiều, chị Tưởng Thanh rời bệnh viện, để tôi một mình tĩnh dưỡng. Tôi ngồi trên giường, không làm gì, nhìn chằm chằm vào điện thoại để chờ một cuộc gọi của Lục Kính Đình, tôi cảm thấy lúc này nếu như anhgọi điện đến thì tôi dù cho xuất viện cũng muốn đi gặp anh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong lòng trào dâng, dù có nén thế nào cũng không được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng mà cả một ngày anh không gọi đến. Khi nửa đêm tôi vẫn đợi, đến khi không chống được nữa thì mới đi ngů.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi không dám gọi điện lại cho anh, sợ rằng gọi lại cho anh thì cũng là lúc anh gọi điện cho tôi, như vậy thì lại bỏ lỡ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng mà tôi phát hiện tôi sai rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đến tận ngày thứ hai, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi thực sự không nhịn được gọi điện cho anh, không có ai nghe máy, còn gửi rất nhiều tin nhắn nhưng mà không có một tin nào trả lời. Nỗi lo lắng trong lòng mỗi ngày một tăng lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”