Tôi nhìn về phía xe cứu thương biến mất: "Dù sao người làm chuyện này với cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ động thủ, hiện tại cũng chỉ có thể chờ bọn họ động thủ thì chúng ta sẽ tính toán bước tiếp theo.”
Lúc trở về, tôi không từ bỏ ý định lại hỏi phía quản lý, anh ta vẫn nói Hiểu Yến không có gì muốn nói với chúng tôi, anh ta cũng không biết gì cả, nhưng tôi cảm thấy, ít nhất anh ta phải biết một chút về Hiểu Yến, chẳng qua vì bảo vệ bản thân, mới nói không biết.
Tôi bảo chị Tưởng Thanh trở về nghỉ ngơi trước, để cho cô ấy cùng anh Bốn mấy ngày này để ý có người kỳ lạ nào đến khách sạn rồi trở về xe.
Ngay khi tôi lên xe, Lục Kính Đình hỏi tôi tình hình thế nào, Hiểu Yến có nói gì với tôi không.
Bởi vì anh không phải là người thân của Hiểu Yến, bị chặn ở bên ngoài, cho nên anh ấy đang ở trong xe chờ tôi, vừa rồi chỉ nghĩ là do quy tắc của trung tâm cai nghiện nghiêm khắc, hiện tại xem ra, không cho Lục Kính Đình đi vào, cũng là có mưu kế gì đó.
"Không có việc gì, chỉ là Hiểu Yến đã chết." Tôi nói, trong lòng có chút do dự có nên nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra trong đó.
“Trước khi chết không nói cái gì sao?” Lục Kính Đình đã quen với việc sống chết, đối với chuyện này cũng thấy không có gì lạ.
"Không có." "Cô ấy không nói gì sao?" Lục Kính Đình khẽ nhíu mày, không thể tin được hỏi.
Thay vì nói chuyện, tôi cắn ngón tay của tôi và cuối cùng quyết định nói với anh ấy về chuyện này.
Lúc trước tôi còn cảm thấy tôi có thể giải quyết những chuyện này, hiện tại xem ra, tôi căn bản không có năng lực đó, chỉ có thể dựa vào Lục Kính Đình giúp tôi.
Tôi kể chuyện này lại với Lục Kính Đình, anh vừa lái xe vừa nghe, cuối cùng gật đầu.
"Được, anh biết rồi." "Vậy em phải làm gì đây?" "Chờ đợi.
Câu trả lời của Lục Kính Đình gần như giống hệt với những gì tôi vừa nói.
Hiện tại cũng chỉ có chờ, dù sao chúng tôi cũng không biết đối phương rốt cuộc muốn làm gì tiếp theo.
Sau khi về đến nhà, bởi vì họ khan liên tục nên viết thương của Lục Kính Đình nứt ra một chút, tôi không thể chịu đựng được, vô cùng đau lòng, giúp anh thay gạc.
Nếu có thể, tôi thà rằng tất cả chúng tôi không lao vào vòng xoáy này, nhưng tiếc là không được.
Buổi tối lúc đi ngủ tôi lật qua lật lại như thế nào cũng không ngủ được, một mặt là tại sao Hiểu Yến xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy, thứ hai là bác sĩ dự đoán ngày mai tôi sẽ có khả năng vỡ ối.
Lời của của bác sĩ nói lần trước vẫn không ngừng văng vắng bên tại tôi, mấy ngày nay tôi vừa nghĩ đến đứa bé không khoẻ, hơn nữa sau này tôi lại không có cơ hội sinh con, không có cách nào sinh ra đứa con của tôi và Lục Kinh Đình, tôi cảm thấy buồn bực, đau khổ.
Có thể tôi tạo ra tiếng động quá lớn nên Lục Kính Đình đang ngủ thì tình dậy,
Anh đưa tay lên bụng tôi nhẹ nhàng vuốt ve và hỏi tôi: "Có chuyện gì vậy?" "Không có việc gì đâu, chỉ là em không ngủ được." Thay vì quay đầu nhìn anh thì tôi hưởng thụ cảm giác anh ấy vuốt ve bụng của tôi.
Mỗi lần Lục Kính Đình sờ bụng tôi đều cho tôi một loại cảm giác an toàn khó tả, cho nên tôi cũng thích để anh ấy "Đừng lo, con của chúng ta sẽ ổn thôi." Lục Kính Đình nhẹ nhàng hôn lên cổ tôi rồi nói.
Tôi ngây người, làm sao anh ấy biết tôi đang lo lắng cho đứa bé?
Nhưng mà nghĩ thấy cũng đúng, lần trước tôi từ bệnh viện đi ra đã khóc như mưa, anh là người tinh tế như vậy nhất định sẽ nghi ngờ, từ bệnh viện về hỏi han tôi ngay.
"Vâng." Tôi đáp một tiếng, liền nhắm mắt lại, buộc mình đi vào giấc ngủ, dù sao ngày mai không biết còn có chuyện gì đang chờ tôi.
Lục Kính Đình luôn tay sờ bụng tôi, tôi vô thức ngủ thiếp đi.
Khi tôi thức dậy, chỉ cảm thấy đau đầu, có lẽ là hôm qua ngủ quá trễ, cộng với suy nghĩ quá nhiều vấn đề.
Nhưng mà điều khiến tôi bất ngờ chính là, Lục Kính Đình không đi ra ngoài, mà là yên lặng nằm phía sau tôi, tay còn đặt trên bụng tôi.
Tôi đã rất lâu không nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của Lục Kính Đinh, tôi nhìn một lát, rồi cẩn thận đứng dậy, sợ làm anh ấy tỉnh lại.
Tuy nhiên, dù có nhẹ nhàng như thế nào đi chăng nữa, lúc tôi di chuyển, anh tỉnh giấc ngay.
"Em dậy rồi àrồi sao?" Lục Kính Đình vừa tỉnh lại, giọng nói có chút khàn khàn "Vâng, sao hôm nay anh không ra ngoài?" Tôi xoay người, ôm lấy eo anh, bụng tôi tạo ra khoảng cách giữa hai người.
"Hôm nay tôi đưa em đi khám thai" Lục Kính Đình sờ sờ lưng tôi.
"Vâng."
Sau khi thay quần áo và ăn sáng đơn giản, chúng tôi đã đi đến bệnh viện.
Có lẽ vì thứ hai, không có nhiều người trong bệnh viện, nên chúng tôi nhanh chóng nhận được kết quả.
"Thai nhi không sao, nhưng mà cô là máu âm tính, đứa bé dương tính, dễ gây thiếu máu trong thai kỳ, cần đặc biệt chú ý, bổ sung thêm sắt." Bác sĩ nói trong khi viết một danh sách thuốc dài.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới thả lỏng, xoa xoa bụng, đứa bé này quá kiên cường.
Tôi ra khỏi cửa, nói kết quả khám cho Lục Kính Đình, anh cười cười, sau đó nheo mắt lại.
"Đi theo anh nào." Anh ấy ôm lấy vai tôi và đưa tôi thẳng đến phòng kiểm tra.
"Làm gì vậy, kết quả có rồi mà." Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại làm thế, kết quả kiểm tra đã có hết rồi và còn đi kiểm tra gì khác nữa.
"Kiểm tra máu tĩnh mạch." Lục Kính Đình không thể nghi ngờ nói một câu: “Anh cũng là máu dương tính.
Sau khi nghe anh nói, tôi dường như hiểu ra điều gì đó và đi theo anh ấy để kiểm tra máu tĩnh mạch.
Kết quả có sau 15 phút chúng tôi ngồi chờ đợi.
Lục Kính Đình cầm kết quả, chỉ nhìn thoáng qua rồi đóng lại.
Tôi thấy rõ ràng rằng bàn tay của anh đã run rẩy trong chốc lát.
Lục Kính Đình trong ấn tượng của tôi là người bình tĩnh, trầm lắng, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy anh ấy như vậy.
"Có chuyện gì vậy?" Tôi có chút sốt ruột, lấy tờ giấy kết quả xét nghiệm, khi nhìn thấy kết quả xét nghiệm, tôi không kiềm chế được mà đưa tay che miệng.
Trên đó là sự tương đồng giữa DNA của Lục Kính Đình và thai nhi, khoảng chín mươi chín phần trăm giống nhau.
Nói cách khác, đứa nhỏ này không phải của Chu Phong, mà là Lục Kính Đình.
Trong lúc nhất thời, tôi không biết nên làm thế nào mới phải, nước mắt tràn ngập khoẻ mjawt, tôi cố kìm nén để cho mình khóc ra thành tiếng.
"Đứa bé này, là con của chúng ta." Một lúc lâu sau, tôi mới cố nén sự kích động trong lòng, mở miệng nói.
Lục Kính Đình không nói gì, mà đi tới ôm tôi thật chặt vào lòng, vỗ lưng tôi.
Tôi không nhớ làm thế nào chúng tôi có thể rời khỏi bệnh viện, tất cả đều giống như một giấc mơ, nó không giống sự thật.
Hẳn là trước khi phẫu thuật thụ tinh, lần tiếp xúc thân mật giữa tôi và Lục Kính Đình khiến tôi mang thai đứa bé của anh ấy, thật trùng hợp lại gần gũi với thời gian phẫu thuật, tất cả mọi người đều cho rằng đứa bé trong bụng tôi là của Chu Phong.
Ngay cả tôi cũng không nghĩ tới đó là con của của Lục Kính Đình.
Hôm qua tôi còn vì không thể có được đứa con của Lục Kính Đình mà khổ sở hôm nay lại cho tôi biết tin này, trời cao thật đúng là biết trêu chọc người khác.
Chuyện này là tin tức tốt nhất tôi nhận được trong mấy ngày nay, trong nháy mắt, tất cả khổ sở lúc trước đều tan biến.
Lục Kính Đình vẫn không nói gì, nhưng sự vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt anh.
"Tin tức này, ngoại trừ hai chúng ta, không cần nói với ai!” Sắp về đến nhà, Lục Kính Đình đột nhiên nói.
"Vâng." Tôi gật đầu.
Anh nói không sai, nếu như tin tức này nói cho người khác biết, nhất là nếu để cho Chu Phong biết, sợ là anh ta sẽ nhắm vào tôi.
Chúng tôi đang chuẩn bị xuống xe về nhà, điện thoại di động của Lục Kính Đình đột nhiên vang lên, anh trả lời điện thoại, mắng một câu, lập tức lái xe đến bến cảng.
Có lẽ có điều gì đó không ổn xảy ra ở bến cảng.
Đến bến cảng, Lục Kính Đình xuống xe liền hỏi Tần Thiên Khải bến cảng xảy ra chuyện gì.
"Lần thứ ba trong tháng này, Chu Phong mang theo người tới phá, hơn nữa đều là cùng một loại hàng, không chừng có liên quan tới Triệu gia." Tần Thiên Khải nhìn bến cảng trước mắt rồi nói.
"Thế à?" Lục Kinh Đình nheo mắt lại: "Lại là Chu Phong "Đúng vậy, làm sao vậy?" Tần Thiên Khải nhíu mày "Ông Chu xem như phụ thuộc vào Triệu gia, Triệu gia bị chúng ta nhắm vào, ông ta đương nhiên sẽ giúp, chẳng qua, tôi không nghĩ tới việc ông ta ra tay nhanh và liên tục như vậy, đây không giống phong cách của ông ta" Lục Kinh Đình cầm một điều thuốc hút một hơi,
Lúc anh nói lời này, tôi tính toán sơ qua một chút, một tháng, Chu Phong dẫn người tới ba lần, một lần ra mặt, hai lần sau lưng.
Thời gian bên nhau của tôi và Chu Phong không ngắn, tính tình của anh ta tôi xem như tương đối hiểu rõ, anh ta rất nhẫn nại, nhưng lần này, hình như hành động của anh ta rất khác.
"Tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ." Tần Thiên Khải dừng một chút: "Hơn nữa, người nằm vùng của chúng ta cũng không có động tĩnh gì, cũng không phát hiện được cái gì không đúng.” "Vậy có ai có thể lấy được thông tin từ miệng anh ta không?" Lục Kính Đình bước lên khỏi, đi tới trước cảng, tôi thì đi thật sát phía sau lưng anh.
Tần Thiên Khải lắc đầu, nhíu mày: "Người đưa qua nằm vùng đều nằm trong cục của anh ta, tạm thời không có người nào có thể đến gần anh ta.”
Lục Kính Đình gật đầu, xoay người tựa vào lan can, im lặng một lúc, đột nhiên lên tiếng, "Phía Trần Dương, cũng không có tin tức gì sao?"
Lời anh nói ra, trái tim tôi như ngừng đập, anh nói tài xế Trần Dương?
Làm sao điều này có thể xảy ra?
Trần Dương làm tài xế cho Chu Phong nhiều năm như vậy, có thể nói là người trung thành và tận tâm nhất trong tất cả mọi người, huống hồ anh ta lại là một người thành thật như vậy, làm sao có thể là người của Lục Kính Đình.
Bỗng nhiên, tôi nghĩ đến lần tôi trốn khỏi phòng bếp trong quán cà phê, lúc ấy cho rằng Lục Kính Đình đã cứu tôi, bây giờ lại nghĩ lại, hình như là Trần Dương cố ý thả tôi đi.
Dù sao chỉ có một mình tôi và Lục Kính Đình ở trong ngõ nhỏ, kẻ ngốc cũng có nhìn ra người phụ nữ ngăn cản Lục Kính Đình chính là tôi.
Nghĩ đến đây, tôi chỉ cảm thấy sợ hãi, cái này chính là bẫy trong bẫy, quả thực quá đáng sợ.
"Không có, Trần Dương là tài xế, chỉ có thể biết anh ta bình thường tiếp xúc với người nào, ngày hôm trước hỏi được hai câu, Chu Phong suýt chút nữa là nghi ngờ anh ấy." Tần Thiên Khải lại rút ra một điều thuốc, châm lửa.
"Phải cho một người thân cận đi qua." Ánh mắt Lục Kính Đình thâm sâu, nhìn về phía eo biển cách đó không xa, không biết anh đang suy nghĩ điều gì.
Tần Thiên Khải và Lục Kính Đình lại nói chuyện về Chu
Phong, sau đó mới dẫn tôi về nhà.
Trên đường về, tôi đều nghĩ về Lục Kính Đình nói không có người thân cận.
Sau khi về đến nhà, Lục Kính Đình ngồi trong phòng khách hút thuốc, từng hơi một đều rất mạnh mẽ.
Tôi tắm rửa, đi qua tựa đầu vào vai anh, anh ấy thấy tôi đến liền dập tắt điếu thuốc.
Trên người anh còn có vết thương, mệt mỏi một ngày khó tránh khỏi có chút tiều tụy, tôi nhìn bộ dạng của anh, không giấu nổi sự đau lòng.
“Tại sao em chưa ngủ?" Lục Kính Đình ôm lấy vai tôi, tay kia sờ vào bụng tôi, nhếch khóe môi, nở nụ cười.
Nụ cười của anh vẫn dịu dàng như lúc trước, chỉ có một chút bất đồng, chính là lần này có thêm chút tình cha thiêng liêng.
"Em không buồn ngủ, còn có chuyện muốn bàn bạc với anh." Tôi do dự nói.
Lục Kính Đình khẽ nhíu mày: "Em nói đi.” "Em muốn đến chỗ Chu Phong." Tôi vùi đầu vào cổ anh ấy, không dám nhìn vào mắt anh.
"Không được." Kết quả giống như tôi nghĩ, anh chắc chắn sẽ từ chối tôi.
"Kính Đình, anh nghe em nói, anh muốn tìm một người thân cận, không ai có thể thích hợp hơn em, huống hồ bây giờ Chu Phong còn cho rằng trong bụng em là con của anh ấy." Tôi đặt bàn tay trên khuôn mặt của anh và cố gắng gần gũi với anh ấy.
"Không được.
Nhưng một lần nữa anh lại từ chối tôi "Quá nguy hiểm.
"Sẽ không nguy hiểm đâu, trong bụng em có con của anh ta, anh ta sẽ không đối xử tệ bạc với em, hơn nữa em có thể dễ dàng mọi thông tin từ anh ta.
".
Tôi dừng một chút rồi nói: "Cho dù anh không đồng ý, em vẫn đi.”.
Danh Sách Chương: