Nàng đã nhìn thấy giữa những hàng lều tuyết san sát, ở đó có một chiếc lều lớn nhất ở khu trung tâm.
Nhất định là lều của thống soái quân man tộc rồi. Giữa mười vạn đại quân lấy xuống đầu đại tướng sẽ là một thử thách rất thú vị.
"Chúng ta cùng xuống xem man tộc đã chuẩn bị được những cái gì rồi."
Heiseney đưa tay ra dấu cho các thủ hạ ở phía sau. Cái mà nhà mạo hiểm không thiếu nhất là dũng khí, nếu đã đến rồi thì nhất định phải điều tra rõ ràng.
Các sát thủ cũng đều là những người trẻ tuổi khí huyết phương cương. Bọn họ gia nhập công hội nhà mạo hiểm cũng là vì muốn đi mạo hiểm, trong lòng luôn khát vọng đi tìm những thách thức và kích thích. Cho nên lúc này không có bất cứ người nào tỏ ra do dự cả, sẵn sàng theo hội trưởng Heiseney và mèo nữ Joyner chấp hành nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm này.
Lẻn vào quân doanh của mười vạn đại quân man tộc.
May mắn là man tộc có vẻ hơi sơ ý nên không thiết lập trạm gác giữa quân doanh và giao lộ mà chỉ đi tuần tra thông thường.
Xem ra bọn họ rất tự tin vào kỵ binh của mình.
Sau khi lẻn vào quân doanh của man tộc, Joyner và bọn Heiseney liền tách ra hành động. Công hội nhà mạo hiểm thì đi tìm hiểu sự sắp xếp binh lực và kho vũ khí của man tộc, còn Joyner thì mục đích rất rõ ràng, trực tiếp tiềm hành hướng về đại trướng ở trung tâm.
Đại trướng ở trung quân, Yoria và mười hai vị đầu lĩnh đang hăng hái nhậu nhẹt, bầu không khí rất sôi nổi.
"Yoria đại nhân, lần này đại quân chúng ta giết qua nhất định có thể dọa người Mông Gia sợ đến tè hết ra quần!" Một đầu lĩnh giơ cao chén rượu lên cười ha ha điên cuồng.
Một đầu lĩnh khác cũng cười to nói: "Nói không chừng chỉ cần mười vạn đại quân chúng ta đứng dưới thành thôi cũng đủ để dọa bọn Mông Gia đó chạy té khói rồi!", "Ha ha ha…"
Yoria mỉm cười nhìn các đầu lĩnh đang hưng phấn đến mức mắt đỏ ngầu lên. Xem bọn hắn ngao ngao hận không thể mang thân ra trận ngay, Yoria cũng biết bọn hắn đang rất mong chờ vào trận đại chiến ngày mai rồi.
Dũng sĩ đệ nhất của thảo nguyên cũng ngẩng đầu lên tu một cốc rượu lớn. Mùi rượu nồng nóng rát làm cho đôi mắt xanh thẳm đang thư thái của hắn cũng phải nheo lại. Đang định rời đi thì hắn chợt dừng lại, nhắm mắt nghiêng nghiêng đầu như đang suy tư cái gì đó.
Mái tóc quăn màu vàng ngang tàng như ngọn lửa lúc này cũng hơi lay động một chút.
"Yoria đại nhân, ta kính ngài một chén…Yoria đại nhân!", Khambat xách vò rượu đứng lên, vò rượu đong đưa bắn cả rượu ra xung quanh. Vừa rồi hắn thấy Yoria có gì đó hơi khác thường nên muốn đi đến. Đột nhiên Yoria đang ngồi bỗng đứng bật dậy.
Lúc nãy Yoria nằm trên ghế giống như một đầu sư tử đang uể oải mệt mỏi, nhưng hắn vừa đứng lên liền tạo ra một cảm giác áp bách cực lớn cho người khác.
Đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa vẻ đẹp hình thể và sức mạnh.
Một đấm!
Yoria vẫy một quyền về phía ngoài lều trướng.
"Con chuột nhỏ dám nghe lén bọn ta nói chuyện, thú vị thật"
Âm thanh cuồng dã không hề kềm chế đã làm cho lều trướng vững chắc bằng da bò tót chấn động rách tan!
Một bóng người nhỏ nhắn hết sức kìm nén kinh hãi bỏ chạy nhanh như tia chớp.
Joyner đã bị phát hiện!
Nàng vẫn cho rằng mình đã ẩn dấu rất tốt, và cũng không tạo ra một tiếng động nào. Không nghĩ tới là lại bị người ta phát hiện.
Nàng vốn có nghe qua đại danh của Yoria, cũng biết hắn là một trong những người cực mạnh của đại lục Thần thú. Nhưng…
Joyner thu lại mọi suy nghĩ, toàn lực dùng tốc độ cao nhất thoát ly.
Vừa rồi trúng một cú quyền phong của Yoria không biết còn có thể kiên trì chạy được trong bao lâu nữa.
Thân hình khỏe mạnh cuồng dã của Yoria thì đã xuất hiện ngay ở phía sau nàng.
Không có một con mồi nào có thể thoát khỏi miệng của ma sư tử được.
Bất cứ kẻ thù nào bị Yoria nhìn trúng đều phải nhận kết cục là cái chết. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Nhìn thấy tên sát thủ tộc Cat vô cùng nhanh nhẹn kia, Yoria bình tĩnh tung ra một cước.
Ầm Ầm.
Đống lửa lớn trước trướng bị đá bay lên, như một ngôi sao bừng cháy bắn về phía lưng của Joyner.
Trong không khí phát ra tiếng gió rít rợn người
Mắt thấy Joyner sắp bị đánh trúng đến nơi thì chợt có một bóng người nhảy ra chắn ở phía sau lưng Joyner.
Là Heiseney!
Là phân hội trưởng công hội nhà mạo hiểm thành Doran, hắn cũng có khát vọng của chính mình.
Người bình thường thì chỉ muốn sống an nhàn cả cuộc đời, còn hắn lại không muốn như vậy.
Lúc trẻ tuổi hắn cũng có khát vọng được một phen long trời lở đất, hay tột đỉnh vinh quang. Nhưng đến giờ đã vài chục năm tầm thường vô vị trôi qua, dường như đã quá đủ rồi!
Có cần phải lãng phí cho cuộc sống như vậy nữa hay không?
Không!
Giờ khắc này Heiseney đã quyết tâm liều chết.
Ai có thể thủ thành Doran trước mười vạn đại quân man tộc?
Hy vọng duy nhất chính là Arthur. Và người duy nhất có thể mang tin tình báo quý giá này quay về chỉ có Joyner mà thôi.
Heiseney thì có thể chết nhưng Joyner nhất định phải sống trở về.
Đống lửa cháy bừng bừng mang theo sức mạnh khủng bố đập mạnh vào ngực Heiseney. Trong nháy mắt toàn thân vị phân hội trưởng hào phóng này đã bốc cháy thành một ngọn lửa.
"Hội trưởng!!"
Các sát thủ của công hội nhà mạo hiểm phân tán ở các nơi cùng lúc lao tới chặn lại phía trước Joyner và Heiseney.
Doran này là nơi thế nào? Ngay cả thần miếu cũng chẳng chút mặn mà nói gì đến một công hội nhà mạo hiểm nho nhỏ chứ. Mấy năm nay nếu không phải có phân hội trưởng Heiseney liều mình chống đỡ thì lòng người đã sớm tản đi hết.
Bọn họ vốn đều là những nhà mạo hiểm trẻ tuổi, trong đó không ít người có cha mẹ là nạn dân đã chết, hầu hết tất cả đều là do phân hội trưởng thu nhận và dạy dỗ lớn lên. Trong mắt bọn họ Heiseney chính là người cha thân thiết.
Lúc này đây chính mắt nhìn thấy thân thể Heiseney bùng cháy, ai cũng không thể kìm được phát ra tiếng kêu đau khổ từ đáy lòng.
Mắt của tất cả các sát thủ cũng đã đỏ lên!
Bọn họ bất chấp hết thảy dùng thân thể của chính mình chắn trước mặt Heiseney, trực diện đối mặt với đệ nhất dũng sĩ của thảo nguyên.
"Joyner, còn không đi mau! Nếu ngươi không mang được tin tức này về thì bố đây có chết thành quỷ cũng không cam lòng!"
Heiseney đang vùng vẫy giữa đống lửa gào lên đau đớn!
Mắt Joyner đỏ lên. Nàng dùng sức dậm chân một cái, bóng dáng đã tan biến trong màn đêm.
"Hừ. Mấy tên Mông Gia này cũng cứng đầu đấy." Đầu lĩnh Khambat dẫn quân vây chém nốt thủ cấp của sát thủ cuối cùng, sau đó quay về phía Yoria đang đứng gần đó tỏ vẻ khó hiểu hỏi: "Đại nhân, sao ngài không ra tay mà lại để cho một tên tẩu thoát?"
Với thân thủ của Yoria, nếu hắn muốn thì thực sự có thể ra tay giết gọn hết tất cả, căn bản là không thể để cho mèo nữ sát thủ kia chạy thoát được.
"Được rồi. Chỉ là một phụ nữ…" Hai tay Yoria khoanh lại trước ngực đồng thời nhìn về hướng thành Doran mỉm cười: " Bây giờ để cho bọn hắn biết được tin tức sẽ càng có lực chấn nhiếp tinh thần, nói không chừng lúc tin tức về đến nơi thì thành cũng tự sập, ha ha ha"
Khambat và mấy tên đầu lĩnh còn lại hơi sửng sốt một chút. Ngay sau đó bọn hắn cũng cười to lên.
Đại nhân Yoria nói không sai, trước tiên cứ để cho bọn bỏ đi trong thành chấn động một phen đã!
Khi tia sáng bình minh đầu tiên chiếu rọi lên tường thành Doran nguy nga thì bóng dáng Trâu Lượng đã đứng sừng sững ở đó tự bao giờ.
Nhìn qua thì thấy hắn vẫn rất bình tĩnh và tỉnh táo, chỉ khi quan sát tỉ mỉ hơn mới có thể nhận ra sự uể oải của một đêm không ngủ.
Emma vẫn luôn đi theo hắn như hình với bóng, nàng nhẹ nhàng khoác lên người hắn một chiếc áo choàng trắng như tuyết để giữ lại chút hơi ấm giữa sớm mai rét lạnh.
Chủ tế thần miếu Monaco đã đến đây từ rất sớm, lúc này hắn đang đứng ở bên cạnh Trâu Lượng lẩm nhẩm niệm.
"Đặc sứ Arthur, ngươi muốn làm gì đây? Mới sáng sớm đã gọi ta và các kỵ sĩ tới …Man tộc sẽ không ngu ngốc như vậy chứ…"
Vị chủ tế tốt bụng mềm yếu vốn hay dĩ hòa vi quý này tiếp tục lải nhải: "Man tộc trời sinh rất lợi hại trên lưng ngựa, nhưng muốn công vào thành thì chúng còn chưa làm được…Hơn nữa nếu thực sự có chuyện thì ngươi xem, ta và những kỵ sĩ này có thể giúp được gì cho ngươi đây?"
Ánh mắt của hắn lại thoáng nhìn về ba mươi kỵ sĩ thần miếu đứng ở phía sau, bọn họ đêm qua dường như còn sợ hãi đến mức mất cả ngủ. Dù vẫn mặc trên mình bộ đồ trắng của kỵ sĩ nhưng một chút khí thế kiên cường dũng cảm cũng không có.
Bảy năm trước kỵ sĩ thần miếu của thành Doran tinh nhuệ mạnh mẽ biết bao nhiêu. Nếu như không phải sau đó tăng thêm những kỵ sĩ quá vô dụng thế này, hắn cũng chưa đến mức phải chịu Aaron áp chế như vậy.
Bất luận là Monaco lảm nhảm thế nào, Arthur vẫn không nói một lời dẫn Emma đi tuần tra trên tường thành.
Trên tường thành toàn các vệ binh già nua yếu đuối, đại khái khoảng hai ba trăm người cũng chẳng có chút tâm trạng làm việc nào. Còn may là phát hiện được một người lính cũ tên là Scialla.
Hắn so với những thành vệ binh bất tử kia thì hoàn toàn bất đồng. Đã mười năm làm thành vệ binh, Scialla quả thực là một quân nhân chân chính, bất cứ lúc nào hắn cũng tuân thủ chức trách của mình.
Trâu Lượng sau khi leo lên trên tường thành đã phát hiện ra người này. Hắn thử hỏi vài câu liền thấy Scialla này chẳng những tính cách trầm ổn mà đối với cách phòng thủ tường thành cũng nắm rất chắc. Trong lúc này đương nhiên cần phải sử dụng những người như thế rồi.
Vì thế sau khi đặc sứ đại nhân nói một câu lập tức sĩ quan già Scialla đã trở thành vệ binh đầu lĩnh.
Mà Scialla quả thật cũng có năng lực. Sau một thời gian hắn lựa chọn sắp xếp phòng ngự và ban bố điều lệnh thì quân phòng vệ trên tường thành cuối cùng cũng có chút dáng vẻ.
Nhưng nhân lực thì vẫn còn thiếu rất trầm trọng, Trâu Lượng liền hướng về mấy nhà thế gia Gordon đòi người. Mấy nhà này mặc dù đau khổ nhưng đặc sứ đại nhân đã lên tiếng nên cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mang vũ trang tư nhân của gia tộc giao ra thôi. Còn Cote và Randy thì cũng chọn ra được ít người từ trong đám nạn dân giao cho đoàn tế ti chiến ca, bổ sung đến các cửa thành phòng thủ.
Cuối cùng thì cũng xem như là cơ bản bố trí xong quân số phòng ngự dưới cổng và trên tường thành. Tuy nhiên cũng chỉ đạt đến mức tối thiểu mà thôi. Cảm giác của Trâu Lượng lúc này không được tốt lắm.
Càng lo lắng hơn là thám báo phái đi vẫn chưa trở về. Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng, cho dù là hắn xuyên việt đến cái thế giới này cũng không thể không biết cái lý thuyết quân sự ấy, càng không thể quên đi được. Nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn chưa có tin tức tình báo chính xác của kẻ thù.
Đến cùng thì man tộc có bao nhiêu người. Nếu giống như trước đây chỉ có mấy ngàn người, Trâu Lượng mượn tường thành phòng thủ trăm phần trăm là có thể giữ được, thậm chí còn có thể tìm cơ hội để tiêu diệt lại quân địch. Nhưng nếu như man tộc lên đến hàng vạn…Trâu Lượng hắn vốn không bao giờ coi thường đối thủ, từ động tĩnh của man tộc lần này có thể thấy tựa hồ đối phương không hề đơn giản. Nhưng cho đến giờ man tộc cũng chưa bày ra cái gì gọi là quá uy hiếp, tại sao hắn lại càng thấy lo lắng như vậy.
Mấy ngày nay Trâu Lượng khá là bận bịu nhưng Emma vẫn luôn đi theo hắn. Có đôi khi hắn suy nghĩ quá căng thẳng, chính Emma đã kiên nhẫn trợ giúp hắn giải quyết một vài vấn đề mà không bỏ sót một chi tiết nào.
Lúc này nàng nắm chặt lấy tay người đàn ông của mình, "Arthur, anh có thể làm được mà!"
Người trong thành thì một số vẫn tự tin, số khác thì không muốn bỏ đi, chỉ có Trâu Lượng là trước mặt người ta luôn phải ra vẻ tự tin mười phần. Nhưng trên thực tế đây là lần đầu tiên hắn phải đối mặt với cục diện như thế này.
"Em nghĩ anh có làm được không?"
Emma mỉm cười nhìn hắn, "Anh là chàng trai giỏi nhất!"
Trâu Lượng cũng mỉm cười. Hắn nắm lấy tay Emma nhìn về nơi xa, hy vọng thám báo có thể mang về tin tức tốt.