"Em nghe nói lương thực của chúng ta sắp hết rồi, Lolita rõ ràng có ý hỗ trợ, sao anh không tìm cô ấy nói chuyện?"
Olivia nói.
"Ha ha, em quan tâm đến chính sự từ bao giờ thế?" Arthur cười nói.
"Em không quan tâm đến chính sự, chỉ quan tâm đến anh thôi. Arthur, có rất nhiều chuyện thật sự không thể hành động theo cảm tình, hơn nữa cơ hội này thật sự khó được".
"Ơ, đây là em đang làm thuyết khách cho cô gái khác đấy à? Không nghĩ tới Olivia nhà chúng ta lại rộng lượng như vậy, đây không phải phong cách của tộc Swan mà", Arthur cười tít mắt nhìn Olivia.
Olivia cúi đầu, "Em không biết làm việc gì cả, nhưng em rất muốn giúp anh!"
"Bé con ngốc, em là cô gái tốt nhất mà", Trâu Lượng nhẹ nhàng ôm Olivia, "Sau này những chuyện tương tự em đều không cần quan tâm, anh là ai chứ? Arthur Hebrew, nhũ danh Trâu Lượng, một người đàn ông thần kỳ, chút chuyện nhỏ này sao có thể làm khó anh được?"
Olivia bật cười, "Chém, anh chém nữa đi!"
"Gan không nhỏ, dám hoài nghi năng lực của anh, chờ anh bình phục xem anh xử lí em thế nào!" Trâu Lượng hù dọa.
Olivia vội vàng né tránh, "Em đổi ý rồi, em hơi sợ".
"Muộn rồi, đã lên thuyền thì không được xuống nữa!"
Trâu Lượng khập khiễng nhào tới.
Olivia được cái không bao giờ dây dưa, nàng rất dễ thỏa mãn. Đối với nàng thì dây dưa là một chuyện rất ngu ngốc.
Lolita rời thành Doran không nói một tiếng, đây chính là quyết định nàng suy nghĩ cả một buổi tối.
Suốt đếm hôm đó nàng vẫn suy nghĩ xem đến cùng mình muốn gì. Quả thật Olivia chưa giúp đỡ được gì cho sự nghiệp của Arthur, thậm chí còn tạo thêm kẻ thù, nhưng từ góc độ cảm tình thì Olivia là người hy sinh lớn nhất.
Còn mình?
Nàng muốn theo đuổi một kết quả cả nhà cùng vui nhưng lại phải ép đối phương thỏa hiệp. Nếu như Arthur thỏa hiệp nàng còn thích gã Arthur khí phách vô song kia không?
Đột nhiên Lolita rất sợ hãi, bởi vì nàng sẽ xem thường Arthur.
Nhưng Arthur không thỏa hiệp thì kết quả sẽ thế nào? Rốt cục Lolita đã rõ ràng vấn đề.
Từ khi quen biết cho tới hôm nay, Olivia và Arthur chưa từng mang bất cứ nhân tố ngoài tình cảm nào, mà ngay từ đầu nàng đã mang theo quá nhiều thứ ngoài tình cảm, cho nên dù thế nào cũng không thể thuần túy.
Một bên là lợi ích của gia tộc, một bên là người đàn ông mình tán thưởng nhất, cũng là người đầu tiên mình cảm thấy rất đàn ông. Nếu như yêu cầu hắn thỏa hiệp vì lợi ích của gia tộc, bất kể hắn có chấp nhận hay không, thì mình sẽ là loại người nào trong mắt hắn?
Nhưng nếu như đơn thuần vì loại cảm giác này mà không để ý đến lợi ích của gia tộc thì nàng cũng không làm được. Nàng quả thật không có dũng khí của Olivia, cũng không có dũng khí của Gina.
Nàng chỉ là đóa hoa mọc trong nhà kính, tất cả đều là gia tộc cho, nếu như mất đi tất cả thì nàng còn lại thứ gì?
Sắc đẹp? Sức mạnh?
Đều không đáng một đồng, mà đây cũng không phải cuộc đời nàng theo đuổi. Có lẽ nàng hâm mộ sự độc lập của Gina, hâm mộ sự dũng cảm của Olivia, nhưng cũng vẻn vẹn là bởi vì mình không có. Mà hai người này cũng phải trả giá rất nhiều vì quyết định của mình.
Lolita chưa chuẩn bị tốt.
Cho nên quyết định dũng cảm nhất của nàng chính là không làm gì cả, rời khỏi nơi này.
Khi Trâu Lượng nhận được tin tức Lolita rời khỏi thì đã là buổi tối, do Gina đích thân thông báo.
Hiển nhiên Gina có ý khởi binh hỏi tội, nói thế nào Lolita cũng là em họ của mình, mà nàng lại biết tính khí gấu của Arthur, trời mới biết hắn nói cái gì làm Lolita tức giận. Kỳ thực cũng không trách Lolita được, tại Mông Gia, trong tranh đoạt lợi ích thì người phụ nữ vĩnh viễn là vật hy sinh.
Trâu Lượng cười khổ, "Gina, tớ căn bản chưa từng gặp cô ta, bạn nói cô ta đã đi rồi thì tớ mới biết đấy chứ. Mà này, dường như bạn rất quen cô ta à? Hai người cũng có vẻ giống nhau, nhất là..."
Trâu thần côn mê đắm ngắm đùi đẹp của Gina, không thể không nói Gina là một trong những người phụ nữ hắn muốn giành được, nhưng Gina lại quá độc lập. Có lẽ chính là loại độc lập này đã hấp dẫn hắn, hai người đã dây dưa hồi lâu, trước mặt Gina Trâu thần côn không bao giờ che giấu vẻ vô lại của mình.
"Dừng lại, không được chơi trò lưu manh, cẩn thận Emma và Olivia không cho bạn lên giường đâu đấy. Cô ấy thật sự không nói gì với bạn sao?" Gina tức giận, gã lưu manh đáng chết.
"Oan uổng oan uổng, đầu tiên tớ không bao giờ lưu manh, tiếp theo, trong lúc tớ bị thương Lolita đã tới mấy lần, nhưng đó là thăm hỏi xã giao".
Đương nhiên Trâu thần côn không chịu nhận.
Gina thở dài, đột nhiên nàng hiểu ra lựa chọn của Lolita, khi hai bên đều khó xử thì từ bỏ đã trở thành lựa chọn của nàng. Có lẽ đối với Lolita thì như vậy đã là dũng cảm rồi, điều này nói rõ nàng vẫn có cảm tình với Arthur, ít nhất cũng là mộng mơ thiếu nữ.
"Cô ấy là em họ tớ, lần này đến kỳ thực có một mục đích. Nếu như bạn lấy cô ấy thì cô ấy sẽ thuyết phục gia tộc hợp tác với thành Doran", việc đã đến nước này Gina cũng nói thẳng, nếu chuyện này do nàng nói ra thì có thể sẽ tốt hơn một chút.
Vẻ mặt Arthur hơi trầm xuống, Gina thở dài, "Tớ biết bạn sẽ không đáp ứng, ôi, giữa bạn và gia tộc cô ấy không biết nên giúp bên nào nên chỉ có thể từ bỏ. Đàn ông phải rộng lượng một chút, đừng hẹp hòi như vậy".
Trâu Lượng đột nhiên đấm ngực dậm chân, "Tại sao bạn không nói sớm, chuyện tốt như vậy tớ có gì mà giận, vui vẻ còn chưa kịp ấy chứ. Thần thú ơi, có người đẹp ôm ấp lại còn vô số hồi môn, vì thành Doran con sẵn sàng hy sinh!"
Gina lập tức hóa đá, sau đó giá trị tức giận bắt đầu tăng nhanh, trong nháy mắt chén trà trong tay đã ném vào Trâu Lượng, "Đồ lưu manh!"
Nói xong nổi giận đùng đùng hất tay rời đi.
Trâu thần côn cẩn thận bắt được chén trà, "Đúng là, chỉ đùa một chút thôi mà. Chén trà cũng là của công, đập vỡ phải đền tiền..."
Thời gian này thỉnh thoảng có người từ các đế quốc khác đến tham quan thần tích, tầm ảnh hưởng ngàn năm của Giáo đình vẫn cực kì to lớn, người đương quyền có thể không thừa nhận quyền lãnh đạo của Giáo đình nhưng lại không thể không thừa nhận thần quyền của họ. Mấy năm nay Mông Gia phong bế quá chặt chẽ nhưng cũng làm cho mọi người cảm thấy thần bí. Những người đến hành hương chiếm đến một nửa số người đến thành Doran.
Người nhiều có thể mang đến cơ hội làm ăn, những người hành hương này còn tích cực hơn cả thương nhân.
Nhưng cuộc khủng hoảng lương thực cũng có điềm báo bùng nổ sớm, một số thương nhân cung ứng theo thời hạn Trâu Lượng có thể không cho phép bọn họ nâng giá nhưng lại không thể ép người ta nhất định phải bán. Nếu như hoàn toàn không tuân thủ quy tắc thì còn ai dám đến Doran làm ăn?
Cho nên đám buôn lương thực cũng không sợ hãi, mà lời đồn cũng rải khắp thành Doran. Trong lịch sử khi không có chiến tranh lại không có thiên tai cũng rất ít xuất hiện loại chuyện này, nhưng chuyện này đã xuất hiện tại thành Doran.
Lời đồn bắt đầu tản ra trong thành phố, rất đơn giản, mọi người bị đói thì đó là do năng lực lãnh đạo của Arthur.
Có lẽ ngươi giỏi đánh nhau, có lẽ ngươi là một tế ti tốt, nhưng ngươi không biết cách quản lý thành phố. Mông Gia nhất quán vẫn tách biệt giáo quyền với chính quyền, bây giờ vừa thử hợp hai làm một đã xuất hiện vấn đề lớn.
Đối với người thú thông thường thì bọn họ chỉ cần ăn no mà thôi. Vậy mà trong tình hình không có thiên tai địch họa lại thiếu lương thực, bất kể là cũng phải nghi vấn năng lực của Arthur. Quan trọng nhất là bây giờ còn có không ít người từ ngoài đến, điều này quan hệ đến thể diện của Mông Gia, bình thường nguyên lão hội không quan tâm nhwung giờ khắc này lại đều quan tâm đến vấn đề này.
Sablanca và Tổng đốc đều hạ đạt mệnh lệnh yêu cầu Arthur dùng bất kể phương pháp gì để giải quyết khủng hoảng lương thảo. Bọn họ đã vận động nguyên lão hội mở cửa, vốn đã có áp lực cực lớn, làm không tốt thì bây giờ chính là vác đá đập chân mình.
Nhưng ba gia tộc lớn lại tăng cường lũng đoạn thị trường lương thảo Mông Gia, lương thực có rất nhiều nhưng mọi con đường đi đến thành Doran đều bị gãy.
Mặc dù còn chưa cạn lương thực nhưng một số nhà buôn phối hợp hành động với ba gia tộc lớn khiến thành Doran đã xuất hiện hỗn loạn ở mức độ nhất định. Đám thương nhân buôn lương thực còn sợ ba gia tộc lớn hơn cả Arthur.
Phòng thị chính, Arthur, Gina, Hỏa Đoạt, Bran, Cote, Randy, một hội nghị sáu người đơn giản nhưng cực kì quan trọng. xem tại TruyenFull.vn
"Kẻ thù xuống tay sớm hơn tưởng tượng, có điều bọn họ đã đánh giá thấp uy vọng của thành chủ. Mặc dù có sợ hãi nhất định nhưng đại đa số cư dân cũ của thành Doran đều trải qua cực khổ, loại trình độ này không đáng kể chút nào. Tộc sói cũng phi thường ổn định, chỉ có những người mới chuyển đến và một vài nhà buôn mới làm ầm ĩ".
Bran báo cáo tình hình hiện nay, ba gia tộc lớn đã phán đoán sai một việc, trước kia thành Doran không phải thành lớn, không phải tỉnh lị, hơn không phải đế đô, đây là thành nhỏ biên giới, cuộc sống vốn đã rất kém. Không chỉ như thế, nơi này còn gặp phải vô số lần kiếp nạn, sức chịu đựng của mọi người mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của ba gia tộc lớn, họ sẽ không kinh sợ chỉ vì thiếu chút đồ ăn.
Giống như một gã ăn mày không thể tưởng tượng được bữa tối của hoàng đế như thế nào, hoàng đế cũng không tưởng tượng được bữa sáng của một tên ăn mày ra sao.
Cục diện còn trong lòng bàn tay, nhưng từ đại cục thì quả thật cũng không thể để tình hình này phát triển tiếp.
"Hỏa Đoạt, nhóm lương thảo đầu tiên bao giờ đến?"
"Chủ nhân, đoàn buôn của tiểu thư Shana ba ngày sau sẽ đến, các đối tượng khác hoàn thành giao dịch đều sẽ lần lượt đưa tới trong vòng 10 ngày".
Hỏa Đoạt cung kính nói.
Đây là một cái hố to Arthur đào ra, bọn họ đã thật sự coi Trâu thần côn là tộc gấu. Người kính ta một thước, ta kính người một trượng, nhưng đây không có nghĩa là hắn dễ ức hiếp. Đã có người muốn làm khó hắn thì hắn phải cho đối phương mất cả vốn lẫn lời.
Ba gia tộc lớn muốn lũng đoạn lương thảo trên thị trường sẽ phải chịu trả giá tương đối lớn, nghe nói đã đổ vào số tiền gấp ba giá thành, ngoài ra còn huy động các quan hệ ân tình. Nợ tình cũng là nợ, rồi sẽ có lúc phải trả.
Ánh mắt Bran như sắp bốc cháy!
Cái gì là mạnh? Mạnh mẽ? Người mạnh?
Đó chính là Arthur Hebrew.
Bran đã vô số lần tự chúc mừng, trong cuộc đời hắn đã làm rất nhiều quyết định trọng đại, nhưng chưa bao giờ có quyết định nào anh minh như đi theo Arthur. Quyết định này không chỉ mang lại hi vọng mạnh mẽ cho gia tộc Bran mà còn là một loại thỏa mãn. Đi theo Arthur có thể làm rất nhiều việc lớn, thực hiện lý tưởng của Bran, hơn nữa Arthur biết cách chia sẻ quyền lực. Hắn tín nhiệm người nào thì sẽ để đối phương mạnh tay đi làm, để họ phát huy được tài năng của mình.
Đương nhiên chỉ như vậy cũng không đủ, muốn người khác đi theo thì mình phải mạnh mẽ. Đối mặt với sự liên thủ phong tỏa của ba gia tộc lớn, ngay từ đầu Arthur đã không thỏa hiệp, hiệp thương, cũng phải chống cự, mà hắn phản kích, làm cho đối phương nhớ kĩ đến lúc chết.
Kỳ thực bất kể là Man Hoang hay là ba gia tộc lớn, bất cứ kẻ nào khiêu khích Arthur, khiêu khích thành Doran đều phải trả giá nặng nề.
Lần này đến phiên thành Doran rồi, mà dưới bề ngoài chín chắn của tộc gấu này là một bộ óc vô cùng cơ trí, đời này Bran chưa từng thấy người lợi hại như vậy.
Quyền mưu chi đạo vốn đã vô cùng cay độc.
Lương thảo sớm đã tìm được biện pháp giải quyết nhưng vẫn cố ý dụ dỗ đối phương lao vào, hơn nữa còn buộc tất cả mọi người phối hợp diễn trò, tuyệt đối không cho ba gia tộc lớn có cơ hội chạy thoát.
Cái này kêu giết gà dọa khỉ!
Những kẻ rình mò, những kẻ có ý định xấu với thành Doran tuyệt đối không ít, đây chỉ là lần đầu tiên và chắc chắn không phải lần cuối cùng, cho nên Arthur cần dùng ba gia tộc lớn khai đao.
Chính là khí phách như vậy, đối mặt với sự liên thủ của gia tộc Nicola, gia tộc Feller và gia tộc Jackman mà Arthur vẫn có khí phách như vậy.