Liên tưởng sự giới thiệu đối với tầng thứ hai thế giới ngầm, chỉ sợ vận *** chó của hắn lại phát tác rồi, lần đầu tiên đã rơi vào loại địa phương này.
Bây giờ vấn đề đã không phải tìm được đường trở về mà là làm sao mới có thể sống sót.
Trâu Lượng bò lên trên cây, trong trường đại học hắn đã được học một chút về sống sót nơi hoang dã, bình thường mà nói ở trên cây an toàn hơn trên mặt đất một ít.
Đêm nay hắn ngủ tương đối... không ngon.
Cùng với tiếng hót của một loài chim không biết tên nào đó, Trâu Lượng từ trên cây tỉnh lại, sợ hãi thì sợ hãi, cho dù người nào chạy xong một cuốc marathon thì cũng phải mệt chết. Từ khi đi tới thế giới này hắn còn chưa từng chật vật như vậy, nói thật, đây cũng là lần đầu tiên Trâu Lượng đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng, đồng thời đây cũng là nguyên nhân quan trọng hắn đến thực luyện.
Hắn muốn xác nhận những gì đang tồn tại ở đây là chân thật, không phải cảnh trong mơ, không phải hư ảo, càng không phải bị người ngoài hành tinh bắt cóc. Mà phương pháp có thể thức tỉnh cảm giác tồn tại chính là nguy hiểm, điều này có thể kích thích ham muốn sống sót của hắn.
Tuy vậy hắn còn chưa cấp tiến đến mức liều mạng, biết đâu mọi việc không như hắn mong muốn, đã đến thì phải chấp nhận.
Bình minh rồi, đứng trên cây Trâu Lượng trông về phía xa, nơi này quả nhiên là thế giới nguyên thủy xinh đẹp. Cách đó không xa chính là hồ nước hắn rơi xuống, mà bên trên vách hồ quả thật có một cửa hang, nhưng trừ phi mọc cánh nếu không hắn cứ phải ở đây mãi.
Lúc này bên hồ có một đám quái vật không biết tên đang uống nước, Trâu Lượng vừa có thể cảm thụ thú linh của thú tộc vừa có thể cảm thụ thú linh của yêu thú. Điểm này hắn còn nhạy cảm hơn yêu thú, cách xa nhau như vậy hắn vẫn có thể cảm nhận được thú linh rung động. Đám thú kia tuyệt đối không phải đồ bỏ như nham thú.
Đột nhiên một tiếng nổ vang lên, mặt hồ nổ tung, một quái vật to lớn từ trong nước lao lên mở miệng lớn ra rồi hút mạnh như gió lốc, vài con yêu thú chưa phản ứng lại đã bị hút đi vào. Liền sau đó quái vật to lớn lại lần nữa ẩn núp dưới mặt hồ, đám yêu thú vừa chạy tán loạn cũng từ từ trở về. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Tạch...
Nước miếng Trâu Lượng rơi xuống, không phải thèm mà là sợ, mẹ nó, may mắn là mình ít thịt, thú linh cũng thấp, nếu không hôm qua đã thành món ăn trong bụng quái vật này rồi.
Đây là nơi quỷ quái gì, bây giờ Trâu bạn học đã mãnh liệt cảm nhận được hạnh phúc của sự sống, cũng tương đối sẵn sàng trở về rồi, nhưng nhìn xung quanh mới phát hiện đây là một loại hy vọng xa vời.
Ùng ục...
"Mẹ nó, ngươi lại bình chân như vại", Trâu Lượng sờ sờ bụng mình, quyết định phải giải quyết vấn đề ăn uống trước.
Từ trên cây nhảy xuống, Trâu Lượng nhặt một ít củi, lấy ra đá lửa đốt một đống củi, đem cá cắm trên dao điêu khắc bắt đầu nướng cá.
Mùi thơm của cá nướng dần dần tỏa ra, Trâu Lượng nuốt nước miếng ừng ực, có điều do cá còn chưa chín hẳn, hắn chỉ có thể chịu đựng.
Bỗng nhiên điềm báo xuất hiện, mặc dù đồ ăn rất mê người nhưng tính mạng mới là thứ quan trọng nhất, Trâu Lượng lập tức từ bỏ cá nướng, mang theo dao điêu khắc lao lên cây.
Một lát sau rừng cây rung động một trận, một bóng đen lặng lẽ tới gần, Trâu Lượng nắm chặt dao, trong tay hơi ra mồ hôi, xem ra tố chất tâm lý của hắn còn phải đề cao, lúc này làm sao có thể căng thẳng.
Lạch cạch, tiếng bước chân rất nhẹ, rất nhỏ, nếu như không phải Trâu Lượng rất nhạy cảm căn bản phát hiện không nổi.
Mục tiêu của đối phương là bữa sáng của hắn!
...
Khi kẻ cướp xuất hiện trong tầm mắt Trâu Lượng suýt nữa đánh rơi dao điêu khắc, ngất, vậy mà là một con chó con... nói đúng hơn là một thứ gì đó giống như chó. Cả người lông xoăn tít, vậy mà tiểu quái vật này còn cẩn thận hơn hắn, mắt nhìn cá nướng rồi lại nhìn quanh khắp nơi.
Đột nhiên ý nghĩ của Trâu bạn học lóe lên, thịt thơm... Thịt nướng thơm quá, nước miếng chảy ầm âm, bố lại sợ mày chắc???
Trong nháy mắt Trâu Lượng từ trên cây nhảy xuống. Tiểu yêu thú giật nảy, lập tức nhảy tránh ra một mét, có lẽ bị kinh động chưa đứng vững nên lại bị sẩy chân ngã xuống, vội vàng bò lên cảnh giác nhìn Trâu Lượng, mở miệng phát ra âm thanh đe dọa.
Trâu Lượng nhếch miệng cười, đúng là đáng yêu, trước kia hắn rất thích chó con nhưng trong thế giới kia chó còn đắt hơn người, nuôi không nổi. Hơn nữa hắn cũng tương đối lười, vạn nhất có cái gì không hay xảy ra với nó thì đúng là tội nghiệp, cuối cùng hắn cũng đành từ bỏ.
Nhìn quái vật nhỏ đáng yêu này Trâu Lượng mừng mừng tủi tủi khoát khoát tay, "Đi thôi, tạm tha cho mày vậy..."
Trong lòng Trâu đại quan nhân cũng có chút tiếc hận, đây chính là hai bữa ăn mà, mình đúng là quá tốt bụng.
Khi hắn chuẩn bị đưa tay cầm con cá nướng của mình lên chợt tiểu yêu thú phát ra tiếng rống giận, lộ ra hai chiếc răng nhọn, cả người lông dựng đứng lên.
Đối mặt khiêu khích Trâu Lượng vẫn quyết định nói lý, chỉ chỉ cá nướng lại chỉ chỉ chính mình cái này, của tao, không phải của mày!"
Hù hù hù ~ ~ ~ ~
Hiển nhiên tiểu yêu thú cho rằng con cá này là do nó phát hiện.
"No no, đây là tao nướng, là của tao!"
Hù hù hù hù ~ ~ ~
Tiểu yêu thú cũng rất kiêu ngạo, Trâu Lượng cũng chẳng muốn nhảm nhí với nó, bụng đói kêu vang, đưa tay chuẩn bị cầm cá lên, mà lúc này tiểu yêu thú nhanh chóng lao tới, há mồm cắn vào tay Trâu Lượng.
Lần này bị cắn so với lúc bị Olivia nhéo đau hơn nhiều, Trâu Lượng gấp đến độ liều mạng vung tay, sáu bảy lần mới nèm được nó ra ngoài, tiểu yêu thú ngã trên mặt đất lăn mấy vòng lập tức lại bò lên, mắt nhìn chằm chằm.
"Mẹ, mày tưởng ka dễ ức hiếp hả? Thừa dịp tao chưa thay đổi chủ ý thì mau cút nhanh còn kịp, nếu không tao đem mày nướng chả băm viên đấy!"
Trâu Lượng vung dao điêu khắc, chỉ có điều hiển nhiên đối phương không nể mặt mà tiếp tục kêu hù hù, đồng thời còn nhe mấy cái răng sắc bén của mình ra.
Giết thì không đành lòng, đuổi lại đuổi không đi, bụng lại đói, Trâu Lượng giận rồi, hắn thu dao lại, hai tay chống xuống đất, lộ ra hai hàng răng hàm cũng kêu hù hù theo.
Khỏi phải nói, chiêu này có tác dụng hơn dao nhiều, tiểu yêu thú bị dọa lui lại. Trâu Lượng vui rồi, vừa hù hù vừa tới gần, tiểu yêu thú dường như gặp phải khắc tinh từng bước lui lại, lùi đến sát gốc cây bắt đầu run run run run, nó không rõ ở đâu ra một đồng loại lớn như vậy.
Trâu Lượng chợt nảy ra ý nghĩ trêu đùa, hắn mở rộng miêng hướng phía tiểu yêu thú cắn một miếng.
Thịch...
Tiểu yêu thú lập tức ngã nhào, bốn chân chổng lên trời.
"Mày cắn tao một miếng, tao cắn mày một miếng, chúng ta huề nhau", Trâu Lượng rất đắc ý, phương pháp này quá sáng tạo rồi.
Trâu Lượng nhặt cá nướng lên xoa xoa rồi cho vào trong miệng cắn một miếng, còn chưa kĩ lắm nhưng lúc này cũng chẳng để ý nữa.
Cách đó không xa con tiểu yêu thú đó lại bò lên, ngồi tại nơi cách Trâu Lượng hai mét nhìn cá nướng đầy mong chờ.
"Không cần nhìn, nhìn cũng không có phần mày". Trâu Lượng chém đinh chặt sắt.
Tiểu yêu thú vẫn nước mắt lưng tròng nhìn cá nướng.
"Mẹ kiếp, ka là ý chí sắt đá, còn nhìn nữa là ngay cả mày ka cũng ăn luôn đấy". Trâu Lượng nhe răng đe dọa.
Lần này có tác dụng rồi, tiểu yêu thú hoảng sợ lui lại, sau đó lại ngồi trên mặt đất nhìn cá nướng.
Trâu Lượng mở miệng rồi lại ngậm lại, mẹ nó chứ, tâm trạng thoải mái bị phá hoại rồi, từ bao giờ mình mềm lòng như vậy rồi nhỉ? "Lại đây".
Tiểu yêu thú lập tức vẫy đuôi đi tới, dừng lại cách Trâu Lượng một mét, hiển nhiên vẫn rất kiêng kỵ cái miệng rộng đủ để nuốt chửng cả cái đầu mình của Trâu Lượng.
Trâu Lượng bẻ khúc đuôi cá ném xuống đất, "Ăn đi".