• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay có lẽ là một ngày thời tiết tiết đẹp, không có mây, không có gió, chỉ có nắng nhẹ cùng tiếng xào xạc của lá cây. Bầu trời kia chỉ độc nhất một màu xanh, xanh đến vô tận, sẽ thật tuyệt vời nếu người trong phòng không phải ngắm nhìn nó qua một ô cửa sổ. An Nguyệt chẳng biết mình đã phải ngắm nhìn bầu trời qua cửa sổ bao lâu rồi, chỉ biết là lần đầu tiên cậu đến đây nó vẫn còn mây đen hiu quạnh bây giờ thì khác rồi. Ngay cả trời xanh cũng thay đổi chỉ có Diệp vũ là vẫn muốn chơi tiếp trò chơi tù nhân nhạt nhẽo này với cậu.
Cánh cửa phòng mở ra, khỏi phải nhìn An Nguyệt cũng đoán ra là ai, chẳng có kẻ nào dám bước chân vào căn phòng này mà không có sự cho phép ngoài Diệp Vũ ra. Diệp Vũ rất nhanh đi đến bên cạnh chiếc giường vươn tay ôm lấy người con trai nhỏ bé đang ngồi ở đó, môi anh khẽ hôn lên tóc cậu. Từ bao giờ An Nguyệt đã chẳng còn bất ngờ với những cái chạm đột ngột từ người đàn ông này, nếu là ngày đầu tiên Diệp Vũ giam giữ cậu tại nơi này cậu sẽ la hét, vùng vẫy dùng mọi biện pháp để chống đối anh nhưng bây giờ thì khác, cậu chỉ im lặng không nói gì để mặc mọi hành động của Diệp Vũ không phải là vì cậu không muốn chống đối nữa. Mà là cậu đang chờ! Chờ một ngày nào đó Diệp Vũ sẽ phát ngán với trò chơi này.

“Tối qua em ngủ có ngon không?” Diệp Vũ hỏi và vẫn nhận được sự im lặng như thường ngày.

“Không trả lời tôi sao?” Anh bỗng nhiên hạ giọng, bàn tay vuốt ve cần cổ trắng nõn của cậu rồi dừng đúng tại điểm màu đỏ gai mắt kia. Diệp Vũ nhìn nó như thể nhìn chiến tích của mình sau một trận chiến lớn, điểm đỏ nổi bật trên cổ cậu cứ như hoa hồng gai trên nền tuyết lạnh lẽo, mê người đến cực độ. Anh mỉm cười, nụ cười mang theo mười phần tà mị, anh ghé sát vào tai cậu: “Bảo bối, thay vì hỏi tối qua em ngủ có ngon không, tôi có lẽ nên nói: đêm qua em rất tuyệt đó.”

Giọng nói của Diệp Vũ làm cả người cậu ngứa ngáy muốn xoay qua đấm anh một cái, nhưng không! Trong đầu An Nguyệt tâm tâm niệm niệm hai chữ: “TÔI NHỊN.”

Diệp Vũ ôm chán rồi sờ chán rồi, anh cuối cùng cũng đứng dậy rời khỏi giường đi thay một bộ tây trang màu đen lịch lãm vào.

“Đến đây, thắt cravat cho tôi!”

An Nguyệt không nói một lời ngoan ngoãn đi đến thắt cravat cho anh, rất nhanh chóng và vô cùng thành thục, vì cậu đã phải làm việc này mỗi ngày. Diệp Vũ mỉm cười, một nụ cười thỏa mãn.

“Ngoan lắm!”

An Nguyệt cũng nhếch môi cười, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt anh, mang theo đầy căm phẫn và chán ghét: “ Tôi như vậy... có giống tình nhân của anh chưa?”

Một câu nói của cậu thôi đã phải làm anh cứng đờ người, An Nguyệt từ khi nào đã ngừng la hét, đập phá, bỏ bữa

ăn và nổi điên với anh để trở thành một tình nhân ngoan ngoan đúng nghĩa. Mỗi sáng để cho Diệp Vũ ôm vào lòng, chỉnh trang phục cho anh, để yên cho anh đặt một nụ hôn lên trán câu, buổi tối thì lại nấu bữa tối rồi đợi anh về. Cậu làm tất cả điều đó với một tâm trạng thờ ơ và lãnh đạm, giống như một con robot được lập trình sẵn. Vậy mà Diệp Vũ lại sai lầm cho rằng cậu đang ngày một tiếp nhận anh. Ngày hôm đó trên đường đi làm anh đã suy nghĩ rất nhiều, liệu rằng anh có làm sai ở bước nào? Từ ngày bắt cậu về anh chưa từng một lần to tiếng hay làm cậu đau, hay bỏ đói cậu,... Vậy Diệp Vũ anh sai ở đâu? Sai cái gì?

“Di... Diệp tổng” Tài xế lái xe đột nhiên lên tiếng.
“Nói đi!”

“Tôi.. tôi có thể xin nghỉ một ngày được không?” Tài xế thận trọng “Hôm qua tôi với bạn gái cãi nhau rất to, tôi muốn dành ra một ngày để dỗ dành cô ấy.”

“Dỗ dành như thế nào?” Diệp Vũ đột nhiên trầm giọng hỏi làm tài xế giật mình.

“Thì... thì là...làm theo mọi yêu cầu của cô ấy, dẫn cô ấy đi chơi, dẫn cô ấy đi ăn đồ ngon, mua cho cô ấy món đồ cô ấy thích... Trong tình yêu chỉ cần một chút kiên nhẫn cùng một chút lòng tin thôi, chúng tôi lúc nào cũng cãi nhau vậy mà chuyện tình này đã kéo dài được 10 năm rồi. Cô ấy là một người hay giận dỗi còn tôi thì thích dỗ dành..." Vị tài xế thao thao bất tuyệt về mối tình của mình cũng quên mất bản thân đang trò chuyện với Diệp tổng.

Mắt Diệp Vũ bỗng nhiên sáng lên như vừa suy nghĩ ra thứ gì đó, buổi tối anh về nhà rất sớm, trên đường đi còn

đặc biệt ghé vào tiệm hoa mua một bó hoa to nhất và đẹp nhất mang về. Vào đến nhà Diệp Vũ thấy An Nguyệt

đang ở phòng khách xem TV, ở trên TV đang phát sóng trực tiếp lễ trao giải Kim ảnh lần thứ 31, người con trai đó xem nó một cách vô cùng chăm chú, đôi mắt cậu có bao nhiêu ngưỡng mộ những người trên TV kia. Bộ phim điện ảnh mà cậu đóng lọt đề cử phim hay nhất, nếu bây giờ cậu không ngồi ở đây mà là ở hàng ghế khách mời của Kim Ảnh thì có lẽ tâm trạng của cậu đã khác.. thì ra cũng đã một năm kể từ lần đầu cậu nhận giải tại Kim Ảnh rồi. Diệp Vũ nhẹ nhàng đi tới anh đặt bó hoa lên bàn, rồi ôn nhu nhìn cậu.

“Cơm tối nấu xong rồi, anh tự đi mà ăn đi!” Vừa nhìn thấy Diệp Vũ cậu đã lạnh lùng nói.

“Được chúng ta đi ăn thôi.”

“Tôi ăn trước rồi!”

Diệp Vũ đối mặt với thái độ lãnh đạm của cậu cũng đã quen rồi, anh mỉm cười dùng chất giọng ấm áp nhất nói: “Ăn rồi thì đi ngủ sớm đi, mai em còn phải tới trường quay mà.”

Diệp Vũ vừa dứt xong câu đó, An Nguyệt còn chấn động hơn chuyện bộ phim cậu đóng được mc đọc tên nhận giải nữa: “Anh nói cái gì?”

“Tôi nói em đi ngủ sớm!”

“Tôi hỏi câu sau!”

“Mai em phải tới trường quay.”

An Nguyệt nghe vậy phản ứng đầu tiên của cậu không phải là vui vẻ đến phát điên mà là đang tự hỏi liệu anh đang bày ra trò chơi mới gì hay là Diệp Vũ đã chính xác phát ngán với trò chơi tù nhân này rồi.

“Anh sợ tôi ở nhà hoài sẽ bị tự kỷ đến điên luôn sao?”

Diệp Vũ nhếch môi cười: “Vốn dĩ bắt em đến đây là để em tự kỷ đến điên mà tại sao tôi lại sợ hãi!” Diệp Vũ nâng cầm An Nguyệt lên ““Đừng vội mừng bảo bối, chỉ có một luật lệ thay đổi mà thôi, cho phép em ra ngoài không có nghĩa là cho phép em chạy trốn!”
_______________

Sáng hôm sau An Nguyệt dậy vô cùng sớm, không phải... dường như cả tối hôm qua cậu không ngủ được. Cậu vui đến phát điên, có lẽ đây là buổi sáng đầu tiên trong tất cả những buổi sáng từ cái ngày anh bắt cậu về mà lại vui vẻ như vậy. Diệp Vũ đã gọi những thợ trang điểm, làm tóc tốt nhất đến chuẩn bị cho cậu, tóc cậu không biết đã bao lâu không cắt nó đã dài đến ngang vai nhưng thợ làm tóc cũng không cắt nó đi mà tạo một kiểu khác với mái tóc dài đó của cậu, sau đó cột nửa đầu. Nhìn An Nguyệt tràn đầy sức sống khác với ngày hôm qua cứ y như xác sống

Diệp Vũ biết anh đã đi đúng đường rồi.

“Ăn sáng đi, tí nữa Tiểu Tề sẽ tới đón em!”

An Nguyệt ăn sáng xong cậu chạy thẳng ra ngoài, khoảnh khắc cậu bước chân qua cái cánh cửa tưởng chừng sẽ đóng lại vĩnh viễn kia chẳng có niềm vui nào diễn tả được, thưởng thức một chút khí trời, ngắm nhìn bầu trời đầy dương quang kia. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong một năm nay cậu thấy thời tiết thật đẹp...

An Nguyệt gặp lại Tiểu Tề đã nhào lại ôm người anh em mà cậu từng nghĩ mình sẽ không bao giờ vui vẻ khi gặp lại, nhưng giờ thì khác Tiểu Tề như người thân nhất của cậu.

“Tiểu Tề tôi rất nhớ cậu!”

“Đủ rồi chó hoang nếu anh cứ như vậy tên ác ma kia sẽ giết tôi.”

Trên xe An Nguyệt cứ luôn miệng đặt câu hỏi cho Tiểu Tề “Cậu sống có tốt không?”, “Diệp Vũ có làm hại cậu

không?”, “Dì ở nhà như thế nào?”

“Tôi sống rất tốt, Diệp Vũ không có làm gì chúng tôi anh ta còn đảm bảo nhà tôi có tiền ăn xài mỗi ngày. Đổi lại...” Đổi lại Diệp Vũ kêu Tiểu Tề phải giám sát An Nguyệt mọi nhất cử nhất động đều phải thông báo lại cho anh biết đương nhiên câu này Tiểu Tề không thể nói cho An Nguyệt.

“Đổi lại cái gì?”

“Không có gì, hôm nay chúng ta có rất nhiều lịch trình, đầu tiên anh phải trả lời phỏng vấn cái đã. Lâu rồi anh mới trở lại mà, còn phải thảo luận kịch bản mới, chụp quảng cáo...”

Tiểu Tề cứ thao thao bất tuyệt về lịch trình mới cho cậu nghe, lúc trước cậu sẽ than trời than đất hỏi vì sao lại

nhiều như thế nhưng bây giờ cả cơ thể An Nguyệt lại tâm huyết dâng trào tràn đầy khí thế làm việc.

Sau khi kết thúc buổi phỏng vấn An Nguyệt đến thảo luận kịch bản một bộ phim mới, đạo diễn và biên kịch đều là những người vô cùng nổi tiếng. Đặc biệt là vị đạo diễn Lý trong nghề đã đạt đến vị trí lão làng ai ai cũng phải kính nể, tác phẩm của ông phải thật chỉnh chu, phải thật xuất sắc vì vậy trước giờ ông chưa từng chọn diễn viên theo ý kiến của nhà đầu tư. Diễn viên đóng trong phim của ông phải thật sự là người có năng lực và phù hợp với vai diễn, có lẽ buổi trả lời phỏng vấn ngày hôm nay và thêm mấy cái hợp đồng quảng cáo kia là Diệp Vũ sắp xếp cho cậu chỉ

riêng bộ phim này là không vì đạo diễn Lý đã gửi kịch bản cho cậu xem từ một năm trước rồi.

“Cuối cùng cũng gặp được cậu!” Đạo diễn Lý cười vui vẻ.

An Nguyệt lễ phép cúi chào: “Thật ngại quá, thời gian trước tôi có một số chuyện nên...”

“Tôi hiểu, tôi hiểu trong cái nghề này áp lực rất lớn... cậu nên dành thời gian cho bản thân nhiều hơn!”

Đạo diễn Lý nhìn qua một vòng An Nguyệt đúng như ông nghĩ cậu thật sự rất hợp với vai diễn này, làn da trắng, đôi mắt đẹp như mùa xuân khiến bất cứ kẻ nào nhìn vào cũng sẽ lạc lối, đường nét trên gương mặt đạt đến mức độ vô thực. Ngay cả đạo diên Lý trước giờ đã nhìn qua vô số mỹ nhân khác nhau cũng phải gật gù công nhận cậu rất đẹp. Nói chuyện một hồi ông lại càng quý cậu hơn, người diễn viên trẻ này tuy hiện giờ rất nổi tiếng nhưng lại vô cùng lễ phép, thảo luận xong ông còn ngỏ ý muốn mời cậu đi ăn nhưng mà An Nguyệt còn vướng rất nhiều lịch trình nên cậu đành khôn khéo từ chối.

Cuối cùng cũnghết lịch trình, Tiểu Tề đưa cậu về lại ngôi nhà đó thì trời đã tối từ lâu. An Nguyệt nhìn tới căn nhà đã giam giữ cậu gần một năm trong lòng nổi lên tư vị chán ghét, mấy chục tiếng đồng hồ về trước cậu là một con người tự do nhưng về đây cậu lại là một chú chim trong lồng sắt. Mở cánh cửa nặng nề đó ra Diệp Vũ đang ngồi ở phòng khách đợi cậu mở cửa ra và bước vào.

“Em về rồi, tắm rửa rồi ăn cơm thôi!” Anh mỉm cười, ôn nhu nói.

An Nguyệt đi tắm rồi cậu chạy ra phòng bếp nhìn thấy một bàn thức ăn trong vô cùng đẹp mắt, cậu kéo ghế ngồi xuống rồi tự nhiên nâng đũa lên dùng cơm chẳng mấy quan tâm đến Diệp Vũ đang làm gì. Diệp Vũ từ đằng sau cầm khăn bông nhẹ nhàng lau mái tóc đang ướt của cậu.

“Lần sau gội đầu phải lau khô tóc đi chứ, em sẽ bị cảm lạnh mất.”

An Nguyệt mới đầu có hơi giật mình nhưng lúc sau lại để yên cho Diệp Vũ lau khô mái tóc cậu.

“Bữa tối do tôi nấu đó, em ăn ngon không?”

An Nguyệt xém chút nữa là phun hết đống cơm trong miệng ra, trong trí nhớ của cậu Diệp Vũ là kẻ đầu đội trời chân đạp đất, trên thông thiên văn dưới tường địa lý nhưng không có đoạn nào là anh biết nấu ăn cả. Sau đó thì Diệp Vũ hỏi cậu rất nhiều thứ ví dụ như “hôm nay của em như thế nào?”, “công việc có tốt không?” và cả...”em có nhớ tôi không?”. Nhưng vẫn như mọi khi cậu không trả lời, buổi tối khi Diệp Vũ đang ôm An Nguyệt ngủ, cảm giác của cậu mỗi khi ở trong vòng tay anh vẫn chưa từng thay đổi luôn ấm áp, nhẹ nhàng cứ như đang lạc giữa một đại dương ấm nóng.

“Diệp Vũ...” Cậu nhẹ giọng gọi.

Diệp Vũ đương nhiên nghe thấy còn nghe rất rõ, không biết bao lâu rồi An Nguyệt mới gọi anh như vậy. Chỉ hai chữ thôi đã làm Diệp Vũ tâm trang lâng lâng như đang bay rồi.

“Tôi nghe đây!”

“Cho dù bao lâu đi nữa...tôi cũng sẽ không

...tha thứ cho anh...”

Sau câu nói đó khoảng không im lặng đến ngột ngạt lại lần nữa bao trùm lên họ, đợi một lúc lâu sau không biết

người con trai trong lòng đã ngủ chưa nhưng giọng nói của Diệp Vũ lại một lần nữa vang lên. Anh nói: “Tôi có kiên nhẫn, tôi sẽ đợi được ngày đó!”


__________________






Ban đầu tôi đã viết cái chương 34 này thành kiểu SM, hành hạ, bạo lực ngược nhau tơi bời hoa lá máu me be bét các kiểu mà thôi :))))))

Sắp xong rồi sắp xong rồi sắp xong rồi😇😇😇







Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK