Hở hở hở???
Lạc Ngu lại nghĩ có phải Trì Mục thích mình không.
Hay nói một vài lời đường mật, lại không cho một lời chắc chắn.
Nhưng nếu Trì Mục thật sự tỏ tình, Lạc Ngu cũng không biết làm thế nào.
Từ chối thì không nỡ, nhưng nếu đồng ý lại cảm thấy không được tự nhiên.
Lạc Ngu vẫn thất thần không trả lời, Trì Mục nhấc bút, vẽ xong sườn mặt Lạc Ngu, nhét tờ giấy vào sách Vật lý.
Lúc tiếng chuông tan học vang lên, một đám học sinh như là bị hút khô nguyên khí, nhìn chủ nhiệm lớp thu bài thi.
Đinh Duệ Tư duỗi thắt lưng: "Anh Ngu, đi không?"
Lạc Ngu đáp, phất tay với Trì Mục.
Trì Mục: "Nhớ đeo."
Lạc Ngu dừng một chút: "Biết rồi."
Đinh Duệ Tư vò đầu: "Đeo gì thế?"
Lạc Ngu: "Cái đồng hồ Trì Mục tặng tôi hôm sinh nhật."
Đinh Duệ Tư: "Ồ ồ ồ, cái năm nào cũng có hôm nay ấy à?"
Đinh Duệ Tư nói như vậy, Lạc Ngu lại nhớ ra.
Trong hộp quà có tấm thiệp viết tay.
Nội dung trên đó là "năm nào cũng có hôm nay, tuổi nào cũng có sáng nay".2
Có phải Trì Mục định hàng năm đều tặng quà sinh nhật cho cậu không?
Lạc Ngu có suy đoán lớn mật, chẳng lẽ Trì Mục đã nhìn trúng mình từ lâu?
Suy đoán này vừa xuất hiện trong đầu, Lạc Ngu đã giật nảy mình.
Đinh Duệ Tư: "Nói mới nhớ, hai cái đồng hồ báo thức của tôi còn chưa dùng đến."
Lạc Ngu cười nhạo: "Còn dùng cái đồng hồ báo thức của ông à?"
Đinh Duệ Tư: "Haiz, chưa gì đã không dùng được rồi, mà quan hệ của ông với Trì Mục bây giờ, làm thế không được."
Nói nói cười cười, Lạc Ngu và Đinh Duệ Tư đã đi ra cổng trường.
Ra cổng là Đinh Duệ Tư đã rút điện thoại ra, theo quán tính lên diễn đàn trường học xem.
Đinh Duệ Tư: "Chậc chậc chậc, em gái hoa hồng thảm quá."
Lạc Ngu nhíu mày: "Đừng nhắc đến nữa."
Lạc Ngu sắp bị hoa hồng làm cho bị PTSD(*). Theo lý người theo đuổi bình thường dù to gan đi nữa cũng không làm cho Lạc Ngu có phản ứng này, nhưng Bạch Tĩnh Trúc luôn có thể làm cho cậu nghĩ đến dáng vẻ Trì Mục tức giận, cậu không muốn nhắc đến lắm..
(Rối loạn căng thẳng sau chấn thương)
Đinh Duệ Tư: "Ẻm bị mắng trên diễn đàn, lúc trước còn nói nhất định sẽ tán được ông, còn hôn ông một cái, bị ông từ chối như hôm nay, hỏa lực mắng ẻm kinh lắm."
Lạc Ngu nhíu mày, không muốn nghe chuyện này lắm.
Cậu không thể bởi vì quan tâm Bạch Tĩnh Trúc có bị mắng hay không mà thái độ với cô tốt lên, hơn nữa cô còn rêu rao, lúc trước nói chắc nịch bao nhiêu, bị mắng sẽ thảm bấy nhiêu.
Đinh Duệ Tư: "Nhưng ẻm vẫn thú vị lắm, ẻm nói đuổi không tán được thì thôi, dựa theo điều kiện của ẻm, có người tốt hơn chứ sao. Sau đó ẻm lại hỏi, Trung học phổ thông số 1 còn Alpha nào tốt hơn ông không."
Lạc Ngu: "Hả?"
Đinh Duệ Tư: "Ha ha ha ha ha có người nói là Trì Mục, fan Trì Mục không chịu, bảo ẻm đừng chuốc họa cho Trì Mục. Ha ha ha ha nếu ẻm theo đuổi Trì Mục, ôi cái cảnh này..."
Đinh Duệ Tư tưởng tượng, mà khó tưởng tượng nổi.
Giọng điệu Lạc Ngu phiền muộn: "Cô ta đến trường học để học hay là yêu đương?"
Đinh Duệ Tư cười không ngừng, không ngờ Lạc Ngu lại bỗng nhiên nói ra câu có giọng điệu của giáo viên chủ nhiệm như thế.
Đinh Duệ Tư vội phụ họa cho đại ca: "Đúng đó, đám trẻ con bây giờ làm sao ấy, không biết nghiêm túc học hành gì cả!"
Lạc Ngu vẫn khó chịu: "Tôi cũng không theo đuổi được còn muốn theo đuổi Trì Mục."
Lạc Ngu nói xong còn đính kèm một tiếng cười tỏ vẻ khinh thường.1
Cậu muốn khuyên đám Omega đó đừng mơ tưởng.
Đinh Duệ Tư không biết vì sao Lạc Ngu mất hứng đến thế, nhưng nếu không theo đuổi được cậu ta lại theo đuổi anh Ngu, cậu ta cũng không vui nổi.
Đinh Duệ Tư lại lướt lướt, bị nước miếng của mình làm sặc, ho khù khụ.
Đinh Duệ Tư: "Ha ha ha ha ha đậu má ha ha ha ha, nhóc hoa hồng được lắm, ẻm nói ẻm không thèm theo đuổi Trì Mục."
Lạc Ngu nghe mà không vui: "Làm sao, cô ta thấy chướng mắt Trì Mục?"
Trì Mục vừa có tiền vừa đẹp trai, thành tích tốt tính tình cũng tốt, pheromone còn mạnh, Trung học phổ thông số 1 trừ cậu ra, có ai có thể so với Trì Mục?2
Đinh Duệ Tư: "Ẻm nói Trì Mục trông lãnh đạm ha ha ha ha, nhìn là biết..."
Lạc Ngu: "Cái gì?"
Đinh Duệ Tư: "Kiểu như yếu hơn ông."
Lạc Ngu: "Nghe xem đây có phải lời người nói ra được không, con gái nào cũng mạnh miệng thế à?"
Đinh Duệ Tư: "Ông nghĩ thoáng đi, ẻm đang khẳng định năng lực của ông đấy."
Lạc Ngu: "Ông im miệng đi."
Nhà Lạc Ngu không quá xa trường học, đi bộ hơn mười phút, cậu cùng Đinh Duệ Tư vào khu chung cư.
Cậu về đến nhà, đầu tiên là lấy cái đồng hồ mà Trì Mục tặng mình ra.
Cái tấm thiệp kia đã không thấy đâu, khi đó tâm trạng Lạc Ngu đang rất kém cỏi, đọc câu đó mà tức giận không thôi nên vứt đi.
Đồng hồ vẫn chạy rất chuẩn xác, chắc là lúc mua đã kiểm tra.
Lạc Ngu rất thích, buổi sáng hôm sau đến trường là đeo luôn.
Ánh nắng sáng sớm chiếu lên mặt đồng hồ, làm cho người ta sung sướng.
Tự học sáng hôm nay là tiếng Anh, Lạc Ngu mở sách tiếng Anh ra.
Nhìn thấy từ vựng tiếng Anh mà Lạc Ngu muốn chạy, thậm chí mệt rã rời.
Người bên cạnh đã bắt đầu đọc, nhất là Đinh Duệ Tư đằng sau, âm điệu nhịp nhàng kia, làm Lạc Ngu tỉnh cả người.
Bàn tay hơi nóng trong mùa hè bỗng nhiên thấy lành lạnh, Lạc Ngu giương mắt, Trì Mục lại nhét một viên kẹo vào tay cậu.
Lạc Ngu xé vỏ, bỏ vào trong miệng.
Lạc Ngu: "Vị bạc hà?"
Trì Mục: "Nâng cao tinh thần."
Đúng là nâng cao tinh thần tỉnh táo, cảm giác mát mẻ đảo quanh trong cổ họng, làm cho đầu Lạc Ngu tỉnh táo hơn nhiều.
Lạc Ngu bới túi: "Hôm nay tôi không mang kẹo."
Lạc Ngu: "Nhưng mà có gói cay."
Nói thì nói thế, Lạc Ngu không muốn cho Trì Mục ăn gói cay.
Đó là đồ ăn vặt cô Kiều mua ở siêu thị, một túi nho nhỏ, bên trong có đậu nành.
Không phải Lạc Ngu không nỡ cho, chỉ cảm thấy gói cay không xứng với Trì Mục lắm.
Bàn tay thon dài vươn tới trước mặt, có ý lấy ra đây.
Lạc Ngu: "Oa, không phải chứ người anh em..."
Đường đường thiếu gia còn muốn ăn ké gói cay với cậu?
Trì Mục: "Thế mỗi người một nửa?"
Lạc Ngu: "Thôi khỏi."
Cậu rút gói cay ra khỏi túi, đặt vào trong lòng bàn tay Trì Mục.
Cái gói năm tệ đó ở trong tay Trì Mục bỗng nhiên giống như giá trị con người.
Trì Mục đặt vào ngăn kéo, hắn không phải muốn ăn thật, chỉ là muốn trêu Lạc Ngu.
Miệng Lạc Ngu ngậm kẹo, giọng đọc từ vựng cũng hàm hồ.
Giọng ngập vị ngọt, từng tiếng truyền vào tai Trì Mục.
Thang Nguyệt ngồi đằng sau nhìn thấy, thôi, cô đã thấy nhưng không thể trách.
Lúc trước cô còn kinh ngạc, nhưng từ sau tiệc pháo hoa, cô lại cảm thấy dù Trì Mục và Lạc Ngu làm gì cũng không thể khuấy lên gợn sóng trong lòng cô nữa..1
Trì Mục là một người rất coi trọng sắp xếp thời gian hợp lý, nhưng hôm đó lại bảo cô chờ trên xe hơn một tiếng, chỉ để chờ Lạc Ngu tỉnh ngủ.
Nếu Lạc Ngu không phải Alpha, Thang Nguyệt đã nghi ngờ liệu hai người họ có một chân hay không
Lạc Ngu học tiết tự học tiếng Anh trong sự tỉnh táo.
Khi kẹo bạc hà tan trong miệng, cậu nuốt nước miếng, cảm giác lành lạnh giống như ngậm nước đá, người thoải mái.
Cậu nằm úp sấp lên bàn, thấy Trì Mục không động đến đồ ăn vặt.
Lạc Ngu kéo góc áo hắn: "Này, cậu không ăn thì hay là trả lại cho tôi, buổi chiều tôi mang kẹo cho cậu?"
Trì Mục: "Không cần, cậu lấy đi."
Lạc Ngu lấy gói cay trong ngăn kéo của Trì Mục ra, xé vỏ nhét vào miệng.
Gói nhỏ này, hai miếng là ăn hết một gói.
Lạc Ngu ăn xong thấy cảm giác lành lạnh trong miệng tan đi, dùng khăn tay lau miệng, vào tiết một.
Lúc học xong tiết thứ hai, theo thường lệ cần ra ngoài chạy.
Phải chạy một vòng quanh trường, động tác phải đều, khẩu hiệu còn phải khí thế.
Cán sự thể dục ở cửa thúc giục mọi người nhanh chân nhanh tay, vội vàng xuống tầng cho mọi người xếp hàng. Cán sự thể dục cũng là Alpha, tuy vóc dáng không quá cao, nhưng xương to, giọng rất lớn, là linh hồn môn điền kinh của lớp 11-1..
Hai ngày trước Đinh Duệ Tư tập luyện ở võ quán vẫn đau nhức, uể oải theo Lạc Ngu xuống tầng.
Nhưng Lạc Ngu đi song song với Trì Mục, hàng hiên nhỏ hẹp, cậu ta muốn bá vai Lạc Ngu cũng không được, chỉ đành đi đằng sau than thở.
Toàn thể khối 11 đứng ở cửa bắt đầu chạy.
Thật ra Trì Mục không cần chạy, hắn là hội trưởng hội học sinh, có đặc quyền kiểm tra, trên thực tế trước kia cũng là như thế, nhưng hôm nay hắn lại gia nhập đội ngũ.
Người đằng trước lớn tiếng hô khẩu hiệu, hai người Lạc Ngu và Trì Mục vóc dáng cao ở cuối nói chuyện.
Lạc Ngu: "Sao hôm nay cậu lại chạy?"
Trì Mục: "Rèn luyện."
Nếu đứng kiểm tra, như vậy chỉ có thể nhìn thấy Lạc Ngu chạy xa trước mặt hắn.
Trì Mục nhìn rất nhiều lần, bây giờ không muốn nhìn.1
Cán sự thể dục lại gào khẩu hiệu cũ rích, còn kèm theo hơi thở trung nhị(*).
(Chỉ hội chứng tuổi dậy thì)
"Lớp một lớp một, mãnh hổ xuống núi!"
Các bạn học sinh lớp 11-1 khí thế lặp lại, Lạc Ngu còn ngẫm ra sự buồn cười trước kia không phát hiện ra.
Cậu còn muốn trêu chọc Trì Mục mấy câu, lại bị tiếng vang lên đằng sau làm cho run lên.
"Lớp hai lớp hai, không giống bình thường!"
Giọng còn to hơn lớp 11-1 nhiều, làm Lạc Ngu nháy mắt quên mình muốn nói gì.
Thế là cậu thuận miệng gào một câu: "Lớp hai lớp hai, thọ tỷ nam sơn."
Giọng Lạc Ngu không nhỏ, người theo sau cán sự thể dục lớp 11-2 tưởng cậu ta nói, thế là gào theo.
Lạc Ngu: "Buồn cười thật."
Trong ánh mắt thiếu niên đầy sự vui vẻ khi thực hiện được trò gian, làm cho Trì Mục cong môi.
Cán sự thể dục lớp 11-2 ở sau lưng Lạc Ngu cười cứng ngắc: "Anh Ngu, cậu thích lớp chúng tôi thế thì đến lớp chúng tôi đi."
Người lớp 11-2 nghe thấy thế, ồn ào nhốn nháo.
Trước đội ngũ bình thường đều là Omega, có người trong nhóm Omega lớp 11-2 gào "đến lớp chúng tôi".
Lạc Ngu chỉ Trì Mục cạnh mình: "Mua một tặng một, Trì Mục cũng đi, thế nào?"
Các bạn lớp 11-2 càng hưng phấn, gào khẩu hiệu càng to hơn.
Lạc Ngu: "Mơ đẹp lắm."
Lớp 11-2 có người gào to một tiếng: "Lớp chúng tôi nhiều nam Omega đẹp!"
Lạc Ngu chỉ thích nam, tin tức này đã truyền khắp.
Cậu đáp lại một câu không có cảm xúc: "Lớp một lớp một, mãnh hổ xuống núi."
Tập thể lớp 11-2 chán nản, các bạn học lớp 11-1 thì càng hăng hái.
Trì Mục nghĩ, cậu quá đáng yêu.