Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Khi Trì Mục muốn hôn lên thì lại bị Lạc Ngu đẩy ra.
Áo Lạc Ngu vẫn đang kéo lên, lỏng lẻo treo ở đó.
"Thôi." Lạc Ngu khẽ nói, "Chuyện hai chúng ta, nghĩ thế nào vẫn thấy không ổn lắm."
"Tại sao lại không?"
Trì Mục nắm lấy cổ tay Lạc Ngu, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng bàn tay đang siết chặt Lạc Ngu lại để lộ sự mất bình tĩnh của hắn.
Lạc Ngu: "Cậu là Alpha, tôi cũng vậy."
Lạc Ngu cảm thấy cậu quả thực có cảm giác với Trì Mục, nhưng mà, cũng không phải thứ tình yêu chết đi sống lại nhất định phải là hắn. Hơn nữa, cậu cảm thấy cậu và Trì Mục là người của hai thế giới, dù ở bất cứ phương diện nào, bọn họ đều như hai đường thẳng song song không liên quan đến nhau. Ừ thì giờ có đã cắt nhau rồi đấy nhưng sau này thì sao, ai biết?
"Cậu sợ à?"
Trì Mục vẫn là dáng vẻ lãnh đạm bí ẩn ấy. Hắn nhìn thẳng Lạc Ngu, như muốn nhìn ra tâm tư của cậu qua đáy mắt cậu.
Lạc Ngu không hiểu: "Tôi sợ cái gì?"
Trì Mục: "Sợ tôi là Alpha, mà cậu cũng vậy."
Lạc Ngu khẽ "xùy" một tiếng: "Tôi không để ý chuyện này."
Trì Mục: "Thế cậu để ý cái gì?"
Lạc Ngu hơi bực bội, nói không cần suy nghĩ: "Cậu chắc gì đã thích tôi? Có khi chỉ là muốn ch.ịch tôi thôi."
Lạc Ngu nói xong thần thanh khí sảng, đợi xem Trì Mục trả lời ra sao.
Trì Mục nghe vậy thì nhịn cười, lắc đầu nói: "Chính là vì thích cậu nên tôi mới muốn ngủ với cậu."
Lạc Ngu nâng mặt Trì Mục, dùng tay thăm dò nhiệt độ trán hắn, vô cùng hoài nghi nhìn hắn: "Cậu lên cơn à?"
Trì Mục cong môi: "Nếu một Alpha khác nói với cậu, hắn ta thích cậu, liệu cậu có tin không?"
Lạc Ngu: "Có thể."
Trì Mục: "Vậy tại sao không tin tôi?"
Thực ra Lạc Ngu là một người rất mâu thuẫn. Cậu có thể trở thành tiêu điểm trên sân bóng rổ, cũng có thể lặng lẽ chìm vào thế giới học tập. Cậu có thể hành động khô khan như một khối hoóc-môn di động, cũng có thể yên lặng hòa cùng một thể với màn đêm.
Bao nhiêu người say đắm cậu, Trì Mục cũng không thể tránh được.
Lạc Ngu: "Cậu là Trì Mục đó."
Lạc Ngu không khỏi lặp lại lần nữa: "Cậu là Trì Mục."
Nếu trở lại lúc cảnh trong mơ mới xuất hiện, trước ngày mà hết thảy đều chưa xảy ra, có người nói với cậu rằng Trì Mục sẽ thích cậu, chắc là cậu sẽ cảm thấy đối phương đang nằm mơ giữa ban ngày.
Dù cho Lạc Ngu đã mơ những giấc mộng kia, Lạc Ngu cũng chưa bao giờ có ý định đi quyến rũ Trì Mục, cùng Trì Mục ở bên nhau.
Trì Mục: "Cậu ghét tôi à?"
Lạc Ngu lật ngửa hắn, đè lên người hắn, mặt mày khó đoán: "Nếu tôi vẫn ghét cậu thì tôi còn đưa cậu đến nhà tôi làm gì? Cho cậu cút xéo từ lâu rồi."
"Chỉ là cảm thấy không có khả năng lắm, cậu là con ngoan trò giỏi, còn là phú nhị đại... Hiểu ý tôi không?"
Trì Mục: "Tôi không tốt như cậu nghĩ đâu, nhưng trong lòng tôi, cậu tốt vô cùng."
Trì Mục yêu thích Lạc Ngu, trước khi những cảnh trong mơ kia xuất hiện đã vậy rồi, sau khi những cảnh nào đó xuất hiện trong mơ thì mới có dũng khí mơ mộng hão huyền.
Lạc Ngu là người rất có nguyên tắc và giới hạn, thậm chí còn là người có tinh thần trọng nghĩa, chẳng qua được vỏ bọc bất cần đời che đi tài năng mà thôi. Trước đây, dù ghét hắn, muốn tìm hắn gây gổ cũng chưa từng làm chuyện quá đáng đụng chạm vào lợi ích của hắn, chỉ thẳng thắn vô tư quang minh chính đại tới tìm hắn đánh nhau.
Bàn tay Trì Mục lần mò trên vết bầm sau lưng Lạc Ngu, đến gần khuôn mặt Lạc Ngu, thân mật không kẽ hở: "Vậy thử với tôi nhé."
Lạc Ngu vốn không muốn đáp lại, nào ngờ Trì Mục quấn lấy không tha, vừa hôn vừa xoa, làm cho hồn cậu bay xa tít tắp, cuối cùng vẫn là đồng ý.
Thử hẹn họ với đối thủ một mất một kiêm đối tượng mộng xuân là cảm giác gì?
Lạc Ngu cảm thấy, thực ra cũng không tệ lắm.
Tính cách của Trì Mục tốt bụng tinh tế, ngày nào cũng sẽ cho cậu ăn ngon, mang kẹo cho cậu. Chỗ duy nhất cảm thấy bị quản thúc, có lẽ chính là Trì Mục không cho cậu ngủ trong giờ học.
Cách thức Trì Mục không cho cậu ngủ, Lạc Ngu chỉ có thể nói là bỉ ổi.
Một khi cậu chuẩn bị ngủ, bàn tay nọ liền không thành thật, khiến Lạc Ngu lần nào cũng lạnh mặt nghiến răng túm tay của hắn ra, chửi hắn không biết xấu hổ.
"Trước đây tôi thật con mẹ nó tưởng cậu bản tính lạnh nhạt, đéo ai ngờ, đệt!"
Lạc Ngu lại lần nữa cầm bút đọc sách trong tiết Tiếng Anh, phẫn nộ viết câu trên vào mẩu giấy nhớ đặt trước mặt Trì Mục.
Trì Mục chuyển tờ giấy trở lại, bên trên chỉ viết một chữ.
"Ừ."
Ừ con mẹ cậu...Lạc Ngu suýt nữa tức hộc máu.
Ngày trước sức lực của Lạc Ngu đều đặt vào đánh nhau, bây giờ có Trì Mục, cậu còn phải bận lái máy bay, tần suất đánh nhau giảm bớt rất nhiều.
Giáo viên chủ nhiệm và Kiều nữ sĩ không biết nguyên nhân này, đều cho rằng Trì Mục đã quản lí Lạc Ngu, dẫn dắt Lạc Ngu hăng hái vươn lên.
Đinh Duệ Tư ngồi hàng phía sau, chỉ cảm thấy bầu không khí giữa bọn họ càng ngày càng gay.
Lạc Ngu gay đến là vui vẻ, cậu và Trì Mục chưa làm thật đến bước cuối cùng, định đợi sau khi thi đại học xong mới phân rõ cao thấp. Thế nhưng trước đó, Lạc Ngu gặp phải chướng ngại vật đầu tiên trong cuộc đời yêu đương của cậu và Trì Mục.
Trường sắp tổ chức hội diễn văn nghệ, Lạc Ngu báo danh một tiết mục đánh trống, đến phòng âm nhạc luyện tập. Chỉ là Lạc Ngu không ngờ, sẽ có một Omega phát t.ình chạy vào phòng âm nhạc, quần áo nói cởi là cởi, thuốc ức chế cũng không mang.
Hương ca cao tràn ra trong không khí, kích động thần kinh Alpha.
Huyệt thái dương của Lạc Ngu giật thình thịch, bóp mũi chuẩn bị đạp cửa ra ngoài.
Nhưng Thôi Hàm ôm lấy chân cậu, tin tức tố thuộc về Omega từng đợt từng đợt quất vào đại nào của Lạc Ngu, khơi gợi phản ứng bản năng của cậu.
Lạc Ngu nhíu mày, lý trí nằm ở bên bờ mê loạn.
Cậu lôi người ở trên người cậu xuống, khi Thôi Hàm vẫn còn định quấn lấy thì dứt khoát đánh vào gáy làm người ngất đi.
Cậu đạp cửa phòng học ra, không ngừng hít thở không khí trong lành, lấy điện thoại gọi cho giáo viên chủ nhiệm, nói rằng mình gặp một Omega không mang theo thuốc ức chế ở phòng âm nhạc, bảo cô nhanh chóng qua đây.
"Phải ạ, thưa cô, gọi thêm cả Trì Mục nữa."
Lạc Ngu phải tự chứng minh mình trong sạch, đương nhiên phải có nhân chứng, bảo giáo viên đến là bắt buộc, tốt nhất còn phải dẫn theo bạn trai cậu đến hiện trường đầu tiên, cậu không có làm mấy chuyện không nên làm đâu.
Giáo viên chủ nhiệm vô cùng lo lắng dẫn theo Trì Mục tới, cầm thuốc ức chế đi đến.
Cô là Beta, không ngửi được mùi tin tức tố ca cao nồng đậm của Omega trên người Lạc Ngu, vội vàng hỏi Lạc Ngu người ở đâu.
Lạc Ngu chỉ vào bên trong phòng học, khi giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy Omega đều đã cởi cả quần áo kia thì vẻ mặt có phần một lời khó nói hết, nhanh chóng tiêm thuốc ức chế rồi giúp y mặc quần áo.
Lúc giáo viên đang làm những việc này, Lạc Ngu ở ngoài cửa ôm Trì Mục.
Nói đúng hơn là, Trì Mục đè chặt Lạc Ngu vào lòng.
Giáo viên không ngửi thấy những mùi kia, không có nghĩa Trì Mục không ngửi thấy.
Hắn lạnh mặt, ôm eo Lạc Ngu rất chặt, tin tức tố mùi bạc hà ồ ạt không mang công kích bao phủ toàn thân Lạc Ngu, xua tan đi mùi của kẻ khác.
Lạc Ngu để mặc hắn ôm, ngửi được mùi hương quen thuộc cũng không có ý muốn đánh chửi nhau gì.
Mặc dù tin tức tố của Alpha trời sinh xung đột lẫn nhau, nhưng cũng có lúc vô hại và quen thuộc. Khi Lạc Ngu thân mật với Trì Mục luôn có thể ngửi được mùi tin tức tố của Trì Mục, ngửi mãi ngửi mãi liền quen.
Lạc Ngu: "Tôi bảo đảm tôi không làm gì cả."
Trì Mục: "Tôi biết."
Lạc Ngu: "Thế cậu thả lỏng một chút, cậu ôm chặt muốn chết."
Trì Mục nghe vậy bèn thả lỏng lực đạo, có điều sắc mặt vẫn rất khó coi.
Lạc Ngu nhìn ngọn cờ đang giương cao của mình, tâm trạng cũng không tốt lắm: "Đây chính là lí do tôi rất ghét bị bản năng khống chế, cơ thể mất kiểm soát. Tôi chẳng có tí cảm giác nào với y, nhưng vẫn sẽ bị ảnh hưởng, may mà không phải vấn đề lớn."
Trì Mục lau mồ hôi trên mặt Lạc Ngu, hôn má cậu.
Lạc Ngu: "Vẫn không vui à?"
Trì Mục lắc đầu: "Tôi chỉ hơi bất an."
Ảnh hưởng bởi tin tức tố khiến Trì Mục không an lòng, nếu lại xuất hiện tình huống như này nữa, Trì Mục không biết mình có thể giữ lý trí đối xử với tên Omega không mang theo thuốc ức chế kia hay không.
Lạc Ngu nghe câu này liền mất hứng.
"Cậu không tin tưởng tôi?"
Trì Mục không chút do dự nói: "Tất nhiên là tôi tin."
Lạc Ngu: "Vậy cậu không tin tưởng chính mình?"
Trì Mục vẫn khẳng định chắc nịch: "Tôi tin chứ."
Lạc Ngu nhún vai: "Thế thì có gì phải lo nữa."
Nghĩ phức tạp thế làm gì, đã bên nhau rồi thì Lạc Ngu tin bọn họ có thể vì nhau mà kiềm chế bản năng và thiên tính, đủ để chống lại thứ mà lý trí không kiểm soát được.
Trì Mục hơi sững sờ, cũng nở nụ cười: "Ừ."
Giáo viên chủ nhiệm dìu Thôi Hàm ở bên trong ra ngoài, may mà vóc người của Omega đều khá nhỏ nhắn, một mình cô dìu cũng không tốn sức.
Giáo viên chủ nhiệm cũng không để hai Alpha giúp một tay, tự dìu người xuống tầng.
"Thưa cô, em muốn về nhà trước."
Lạc Ngu đưa ra lời xin phép, giáo viên không hề do dự gật đầu đồng ý.
Trì Mục: "Thưa cô, em đưa cậu ấy về."
Giáo viên: "Được, lát nữa cô gọi điện thoại cho bảo vệ gác cổng, bảo họ để hai em ra ngoài, ngày mai nhớ đừng đi muộn."
Lạc Ngu dẫn Trì Mục về nhà, lúc tới nhà, cơ thể Lạc Ngu vẫn đang hưng phấn, hôn hai cái lại chào cờ nữa.
Cậu đè Trì Mục, giọng vừa khàn vừa mê người: "Đây là vì cậu mà cứng."
Vẻ mặt của cậu mang theo vài phần trêu chọc xấu xa: "Vừa nãy lúc cậu ôm tôi, tôi chỉ đang nghĩ, dáng vẻ đó của cậu gợi cảm ghê."
Alpha cấm dục yên lặng đè nén giận dữ, ôm cậu dùng tin tức tố che đi mùi của kẻ khác, vừa trẻ con vừa ngầu.
Hơi thở Trì Mục rối loạn triệt để, rơi vào lưới tình tên là Lạc Ngu.
Cam tâm tình nguyện, hy vọng vĩnh viễn không thoát khỏi.
Trăng tròn rồi lại khuyết, khuyết rồi lại tròn.
Lạc Ngu từ lớp 11 lên lớp 12, từ lớp 12 đi đến tốt nghiệp cấp ba.
Cậu vốn nghĩ rằng, chỉ thử với Trì Mục thôi, thế mà không ngờ thử một lần thử hơn một năm, càng thử càng nghiện, càng không muốn xa nhau.
Trong quá trình này, cậu đã biết gia cảnh nhà Trì Mục, cũng come out trước mặt người trong nhà và các anh em.
Kiều nữ sĩ xưa nay luôn khoan dung với Lạc Ngu, chỉ cần cậu hạnh phúc là được, hơn nữa bà rất thân với Trì Mục, không có cản trở quá mức liền chấp nhận. Về phần Lạc Phượng Hòa, cô vốn là người chống lại thói đời, kiểm soát bản năng gắn bó với người mình yêu thương, đối với sự lựa chọn của cháu trai như vậy đương nhiên cũng không có dị nghị.
Đinh Duệ Tư và Dư Hiểu Song đều lớn lên từ nhỏ cùng Lạc Ngu, đương nhiên không có ý kiến khác, thật lòng thật dạ chúc Lạc Ngu và Trì Mục hạnh phúc.
Hết thảy đều rất thuận lợi, nhưng Lạc Ngu và Trì Mục vẫn phải đối mặt với yêu xa.
Lạc Ngu điền nguyện vọng thi vào Đại học Khoa học công nghệ Quốc phòng, ngành Chỉ huy. Dưới sự đốc thúc không ngừng của bạn trai trong hai năm qua, điểm văn hóa của cậu cũng có tiến bộ, thi chính trị cũng đạt tiêu chuẩn, thành công thông qua tuyển chọn.
Với thành tích xuất sắc Trạng nguyên tỉnh, Trì Mục đã thi đậu vào Đại học lí tưởng, tuy rằng cùng một thành phố với Lạc Ngu nhưng do tính đặc thù của trường quân đội, Lạc Ngu không thể thường xuyên gặp mặt Trì Mục trong thời gian tới.
Thân mật trước lúc biệt ly càng không tiết chế, càng có vẻ trân quý.
Về vấn đề ai trên ai dưới này, Lạc Ngu và Trì Mục đều rất nhất trí với nhau.
Ai đánh thắng, người đó phía trên.
Lạc Ngu tràn đầy tự tin với bản thân, dù sao mình cũng là sinh viên trường quân đội.
Nhưng sau đó, cậu phát hiện mình đã làm mất mặt sinh viên trường quân đội.
Lạc Ngu: "Sao cậu có thể... ưm!"
Trì Mục khẽ cười, lưu lại một chuỗi dấu răng trên lưng cậu.
Lạc Ngu có chuẩn bị, Trì Mục đương nhiên cũng có chuẩn bị.
Lúc rảnh ngoài học tập ra Trì Mục còn đặc biệt nâng cao tần suất sử dụng phòng tập gym.
Cũng không phải so đo ai trên ai dưới nhưng Trì Mục thừa nhận, hắn mê đắm tư vị nắm giữ, khống chế cơ thể Lạc Ngu.
Điều chưa từng nói ra này, lúc trên giường Trì Mục không chút keo kiệt thể hiện cho Lạc Ngu xem. Hắn không ngừng nỉ non mình có bao nhiêu khát vọng với cậu, đồng thời si mê cậu đến nhường nào.
Lạc Ngu luôn bảo hắn câm miệng, nhưng đáp lại cậu là hành động càng nóng bỏng hơn.
Cơ thể của Alpha không so được với Omega, nhưng Trì Mục chuẩn bị toàn vẹn, có đủ kiên nhẫn đi khai phá lãnh địa.
Tuy rằng trong lúc đó Lạc Ngu cứ chửi bới suốt, chẳng qua nói được làm được, không hề chống lại lưỡi dao sắc bén khuếch trương, chỉ chửi Trì Mục từ đầu tới cuối.
Lần đầu có dùng áo mưa chứ mấy lần sau Trì Mục chẳng thèm dùng nữa.
Lạc Ngu cảm nhận nơi ấy bằng da bằng thịt, suýt nữa xé rách ra giường.
Mới đầu Lạc Ngu càng bị đè càng hăng, về sau thấy càng có hứng cũng liền hùa theo Trì Mục.
Dù sao cậu cũng không có khao khát khống chế cơ thể Trì Mục, chỉ cần cậu động một tí là Trì Mục đã có thể phát điên vì cậu rồi. Đối với Lạc Ngu mà nói, đó chẳng khác gì một chuyện thỏa mãn d.ục vọng khống chế của Alpha.
Tôi nguyện kiểm soát bản năng vì cậu, rơi vào tình yêu cuồng nhiệt si mê không thể thoát khỏi.
Tác giả có lời muốn nói:
Phiên ngoại của phiên ngoại:
Để chấp hành nhiệm vụ, chỉ huy Lạc Ngu đánh một trận sống chết nơi tiền tuyến, phải dưỡng thương hai tháng. Cậu không dám nói với Trì Mục nhưng Trì Mục vẫn biết, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Khoang sinh sản thoái hóa của Alpha bị cưỡng ép mở ra, còn bị đánh mông. Chỉ huy bên ngoài lạnh lùng ngầu lòi giờ đang khóc lóc chửi bới, được người yêu hôn đi giọt nước mắt của cậu.
"Anh không muốn mất em."
"Anh làm nữa đi, em không bàn giao vào tay kẻ địch, bàn giao nơi anh!"
Một lúc sau, hiện trường duy trì tần suất vận động cao ngất trời.