Tên quán là "Quán cay Tứ Xuyên Tư Ngư(*)",có các món chủ đạo là cá hấp, cá hầm, cá dưa chua.
(Thâm ý cả đó, Tư có nghĩa là nhớ nhung, Ngư thì gần âm với tên em Ngu =)))
Phong cách trang hoàng rất cổ kính, màu đỏ là chủ đạo, đi vào nhìn thấy hình ảnh đồ ăn cũng có thể cảm nhận được cảm giác nóng bừng cay rát.
Tuy rằng Lạc Ngu thích ngọt, nhưng chỉ giới hạn ở đồ ăn vặt ngọt. Đồ ăn thì trừ một vài đồ chua ngọt như cá sốt chua ngọt, cậu thiên ăn cay hơn.
Trì Mục đưa Lạc Ngu lên tầng hai, trên đó toàn là phòng riêng có tính riêng tư cao.
Lúc gọi món ăn Lạc Ngu nhìn menu, phát hiện quán này lấy món chính là cá.
Trong menu, chỉ cá thôi đã không dưới mười loại, cá hấp, cá dưa chua, cá hấp xì dầu, cá chua ngọt, cá kho tàu, canh cá hoa tiêu...
Lạc Ngu than thở một câu: "Chủ quán này thích ăn cá lắm hay sao ấy?"
Trì Mục lấy cốc nước che miệng: "Ừ."
Gọi món xong, phục vụ im lặng rời khỏi phòng.
Lạc Ngu nhìn xung quanh một vòng, bình luận: "Quán này nhìn sang thật."
Khác với một số quán ven đường hoặc quán ăn khác, quán này lịch sự tao nhã, phục vụ cũng đẹp.
Lạc Ngu mở menu ra: "Đồ ăn cũng đẹp."
Bát gỗ dày, nàu gỗ pha đen, có khắc hoa văn tối màu.
Trì Mục: "Thích thì đến thường xuyên."
Lạc Ngu nhướng mày: "Được, nhưng tôi phải xem giá đã."
Trì Mục: "Cậu đến miễn phí."
Lạc Ngu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Trì Mục: "Hả?"
Lạc Ngu: "Chẳng lẽ cậu có thẻ của quán này?"
Giọng điệu Trì Mục bình thản: "Tôi là chủ."2
Lạc Ngu ôm quyền: "... Ngầu."
Có thể đây là thế giới của kẻ có tiền, Lạc Ngu vừa nghĩ như vậy, vừa uống miếng nước an ủi.
Trì Mục chậm rì rì nói: "Đây mới là làm cậu vui."
Lạc Ngu: "Phụt... Khụ khụ khụ khụ."
Cậu bị sặc nước, quay đầu sang một bên ho, mặt và cổ đỏ chót.
Này con mẹ nó lời này cậu phải tiếp lời thế nào?
Lạc Ngu: "... Lần sau đừng nói mấy lời này lúc tôi uống nước!"
Quá ngọt, làm cậu cũng xấu hổ.
Trì Mục gật đầu, ngụ ý là lúc không uống nước có thể nói lời như vậy.
Lần này Lạc Ngu nhìn xung quanh lại có cảm giác khác, mở miệng: "Nhưng sao cậu lại làm việc này, tôi không ngờ cậu còn mở quán ăn.".
Trì Mục: "Một tháng trước thu mua."
Trì Mục cũng có dự án, ngẫu nhiên cũng sẽ đầu tư, mua quán này coi như là cơ hội trùng hợp.
Hắn vốn không muốn chen chân vào ngành ẩm thực, nhưng nghĩ đến Lạc Ngu thích ăn cay nên quyết định mở quán cay Tứ Xuyên, có thể tùy thời phục vụ cậu ăn ngoài.1
Hắn cũng đang lên kế hoạch mở một xưởng kẹo, nhưng vẫn đang quy hoạch. Trước khi chưa chuẩn bị xong, hắn không định nói ra.
Lạc Ngu thấy Trì Mục nói "thu mua" nhẹ bẫng, sâu sắc cảm giác được sự chênh lệch giữa người với người.2
Trì Mục: "Nếu không muốn ra ngoài thì có thể gọi điện đặt về nhà, đây là số điện thoại của quản lý. Cứ gọi nói tên của cậu là được."
Trì Mục nhắn số điện thoại vào WeChat của Lạc Ngu, ý bảo cậu lưu số.
Lạc Ngu: "Không cần phiền vậy chứ, tôi đi ra ngoài mua cũng được."
Gọi điện thoại cho quản lý gì đó quá chuyện bé xé ra to rồi.
"Quán này không có phục vụ đặt đồ ngoài." Trì Mục tạm dừng một chút, nhìn Lạc Ngu, "Chỉ dành cho cậu."2
!!!
Gì cơ!
Mẹ nó đẳng cấp của Trì Mục đã thăng cao như vậy từ khi nào!
Đây là lời tâm tình đẳng cấp sếp tổng bá đạo gì chứ!
Không rên một tiếng mở quán, sau đó còn nói cái gì mà "chỉ cho em" vân vân.
Lạc Ngu trong nháy mắt cũng phải hiểu lẩm cái tên tiệm cơm, "Tư Ngư" gì đó, nếu là quán Trì Mục mở, thật sự không có hàm nghĩa khác à?1
Mới nghĩ đến, Lạc Ngu đã vội gạt đi.
Không nên không nên, tự luyến quá.
Tuy rằng cậu nỗ lực che giấu cảm xúc của mình, nhưng hai gò má hồng lên hoàn toàn không thể che giấu.
Ngay vào lúc không khí ngọt ngào ám muội làm Lạc Ngu nói không ra lời, phục vụ gõ cửa thành công cứu vớt cậu.
Lạc Ngu nhanh chóng điều chỉnh hô hấp, nhìn phục vụ bưng đồ ăn lên.
Phục vụ không nhận thấy không khí có gì khác thường, xếp ba món lên, khẽ nói còn món canh cần chờ chút rồi xoay người lui ra ngoài.
Lạc Ngu gọi canh cá cay và đậu hũ Tứ Xuyên, Trì Mục lại gọi thịt bò hầm khoai tây và canh nấm.
Lạc Ngu khẩn cấp gắp một miếng cá bỏ vào miệng, trong mắt toàn ánh sáng long lanh.
"Ăn ngon quá."
Thịt tươi ngon, nước canh thơm nồng, hỗn hợp lại khiến cậu có cảm giác nổ tung trong khoang miệng, làm cho người ăn cay như cậu rất thích.
Trì Mục cũng gắp một miếng nếm thử, động tác nhã nhặn, nhai kĩ nuốt chậm, nhưng mới ăn một miếng môi đã đỏ lên vì cay, làm cho Lạc Ngu nhìn mà bật cười.
Rõ ràng không biết ăn cay, lúc trước còn bình tĩnh nói ăn được.
"Đậu hũ này cũng ngon, ăn thử không?"
Lạc Ngu lại nghĩ mấy chuyện xấu, gắp đậu hũ Tứ Xuyên cho Trì Mục.
Trì Mục mặt không đổi sắc c4n, đậu hũ vừa cay vừa nồng, làm cho đôi môi nhạt màu của hắn đỏ tươi, sự lạnh lẽo quanh thân cũng nóng lên..
Lạc Ngu c4n đũa nhìn hắn, phát hiện hắn nhìn chiếc đũa trong tay cậu, mặt càng đỏ.
Cậu nghĩ đến mình mới dùng chiếc đũa này bón cho Trì Mục, nghĩ thầm "má" một tiếng, vội rút đũa ra khỏi miệng.
Lạc Ngu dời mắt đi thúc giục: "Mau uống nước, ngoan ngoãn ăn khoai tây và thịt bò của cậu đi."
Trì Mục uống ngụm trà, cơn nóng trong khoang miệng mới giảm bớt, nhưng ý cười dịu dàng lại vẫn vấn vương ở đuôi lông mày.
Một bữa cơm ăn nửa tiếng, Lạc Ngu cảm thấy mỹ mãn.
Lúc họ đi ra ngoài, quản lý tự chạy đến tiễn, còn tặng hai cốc nước lạnh đầu bếp pha.
Lạc Ngu nói cảm ơn, uống một hớp phát hiện hương vị cũng ổn, độ ngọt hợp ý cậu.
Quản lý cười: "Cậu chủ nói cậu thích ăn ngọt nên lúc đầu bếp làm chỉnh độ ngọt riêng cho cậu. Sau này cậu gọi điện thoại đặt cơm thì đồ uống kèm theo cũng sẽ ngọt như này, nếu cần điều chỉnh thì cứ nói với chúng tôi."
Lạc Ngu gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu, lại nghĩ là không có việc gì cậu sẽ không gọi điện thoại. Tuy rằng đây là ý của Trì Mục, nhưng cậu không định làm phiền họ.
Quản lý phất phất tay: "Đi thong thả."
Mùa hè trời tối muộn, bây giờ sáu giờ, trên đường vẫn dư lại ánh hoàng hôn.
Lạc Ngu c4n ống hút cảm thán: "Có tiền tốt thật đấy."
Trì Mục: "Nên cậu không cần cảm thấy sẽ làm phiền người ta."
Lạc Ngu nghiêng đầu: "Hả? Tôi biểu hiện rõ ràng à?"
Trì Mục nhìn vào mắt cậu, dùng biểu cảm để biểu đạt ý nghĩ của mình.
Trì Mục: "Ban đầu là bởi vì thấy cậu thích ăn mới làm thế, nếu không tôi đã không mua. Nếu cậu không thích, vậy..."
Lạc Ngu sợ hắn lại nói lời buồn nôn gì, vội cắt lời: "Thích thích!"
Nhưng vấn đề là, người ta tiêu nhiều tiền cho cậu như vậy, cậu không nỡ dùng.
Lạc Ngu buồn rầu là không có tâm ý ngang bằng có thể báo đáp tâm ý của Trì Mục, món quà kia cậu làm gần hai tháng mới xong.
Trì Mục nhìn cái bóng bị phóng đại của cậu: "Lát nữa đi chơi game với Đinh Duệ Tư à?"
Lạc Ngu lên tiếng: "Ừ, nhưng mà vẫn sớm. Tôi bảo tám giờ đi, giờ mới sáu giờ."
Trì Mục: "Chơi đến mấy giờ?"
Lạc Ngu không cần phải nghĩ: "Thâu đêm thì đương nhiên là bảy tám giờ sáng mai."
Trì Mục nhíu mày, như vậy rất hại sức khỏe.
Hắn không quá đồng ý nhưng cũng không thể bảo Lạc Ngu đừng đi, chỉ có thể cúi đầu lên tiếng trả lời.
Lạc Ngu lười nhác khoác vai hắn: "Sao? Đi cùng không?"
Trì Mục chưa kịp trả lời, cậu đã tự lắc đầu.
Lạc Ngu: "Thôi đừng."
Chơi game thâu đêm gì đó thật sự không hợp với Trì Mục. Lạc Ngu chơi thì thôi, nhưng nếu là Trì Mục, cậu cảm thấy là đang lãng phí thời gian của hắn.
Lạc Ngu hút một hớp nước lạnh, quàng vai Trì Mục hưởng thụ sự nhàn nhã lúc chạng vạng mùa hạ.
Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng huyên náo, một người cuống quýt chạy qua, va vào anh trai giao hàng. Anh trai kia ngã nhào về phía Lạc Ngu, để đứng vững, anh ta theo bản năng bám vào sườn cậu..
Nhưng anh trai này khá cao to cường tráng, Lạc Ngu bị anh ta đẩy vào trong. Theo quán tính, Trì Mục bị cậu dựa vào cũng bị đẩy vào tường.
Tất cả trong chớp mắt, không ít người đuổi theo, có người còn lớn tiếng hô "Bắt trộm".
Nhưng hai thiếu niên ở trong góc không ai rảnh quan tâm đội ngũ đi ngang qua kia, cốc nước lạnh bị đánh rơi xuống đất có vẻ đáng thương.
Anh trai giao hàng kia vội vàng đem đồ đi giao, may mắn đồ ăn trong tay không rớt, cúi đầu xin lỗi Lạc Ngu rồi vội vã rời đi.
Tất cả mọi người đi hóng chuyện hoặc là làm chuyện của mình, không ai để ý ở góc đường có hai thiếu niên kề sát nhau.
Trừ trời chiều và gió nóng.
Lạc Ngu hít một hơi, nhìn Trì Mục gần trong gang tấc.
Ngay lúc vừa mới bị xô ngã, Trì Mục vừa mới nghiêng đầu, vì thế hai người chạm mặt vào nhau, cố tình Lạc Ngu chỉ cách Trì Mục hai ba centimet, đã xảy ra thảm kịch môi chạm vào nhau.
Tuy rằng tình tiết như phim truyền hình, nhưng sự thật không đẹp như phim.
Môi đau nhói, Lạc Ngu nhíu mày, cách xa Trì Mục một chút, dùng đầu lưỡi li3m li3m miệng vết thương trên môi, khoang miệng đầy mùi máu tươi.
Tình huống của Trì Mục tốt hơn cậu nhiều, tuy môi cũng có một vết thương, nhưng chỉ có một giọt máu.
Trì Mục dùng ngón tay lau đi giọt máu đó, vết máu lan tràn trên bờ môi nhạt màu, làm cho cảm giác bình tĩnh lạnh nhạt cấm dục xưa nay trên người thiếu niên tiêu hết, thêm vài sự ái muội không rõ.
Lạc Ngu bị rách da nghiêm trọng, dù đã li3m miệng vết thương nhưng máu vẫn đang chảy ra.
Trì Mục thấy cậu có vẻ đau, híp mắt.
Trước khi Lạc Ngu nghĩ có nên mở miệng không, ngón tay lành lạnh đã nâng cằm cậu lên. Lúc cậu chưa kịp phản ứng đã bị môi Trì Mục chạm vào vô cùng thân thiết mà mạnh bạo.1
Gió đêm mùa hạ bỗng nhiên giao hòa trong sự quấn quýt chưa tan, làm tan rã tất cả hơi nước, bay lên khoảng không nóng nực.
Những lời chưa nói chìm giữa môi răng, để lộ sự dịu dàng và chiếm đoạt đầy mùi máu.